Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Mau Gọi Thập Ta...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Ngày hôm nay, trong tổ trạch lại truyền tới tiếng gào thét của Sở Thiên Minh.
Sở Huyền cũng rất nhớ âm thanh này.
Sở Huyền dùng thần thức cảm ứng, thì phát hiện Sở Nguyên đã quay lại.
Chẳng qua là thần sắc của hắn rất tiều tuỵ, tinh thần hơi sa sút.
Lại còn dẫn về một thằng nhóc.
Khóe miệng Sở Huyền hơi run rẩy, bỏ trốn vài năm, khi trở về lại dẫn theo hài tử ?
Hắn thấy một màn này, không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc.
Thê tử của Sở Nguyên, không phải là xuất thân từ đại gia tộc, sau khi bị gia đình phát hiện, hiện tại đã bị bắt trở về gia tộc.
Cho nên, Sở Nguyên mới tiều tuỵ như vậy ?
Hắn nhớ lại Sở Nguyên từng trốn trong một di tích cổ, rất có thể là tình huống máu chó như thế.
Sở Thiên Minh đang quát mắt, những tộc lão Sở gia đều tức giận nhìn chằm chằm Sở Nguyên, tình cảnh lúc này của hắn, có thể nói là xấu hổ đến cực điểm.
Cũng may là Sở Vân trở về cùng Sở Nguyên.
Nếu không, chỉ sợ còn chưa tới tổ trạch, đã bị gia gia đá đít ra ngoài.
Hiện tại địa vị của Sở Vân tại Sở gia đã khác trước, bởi vậy chẳng qua Sở Thiên Minh chỉ tức giận gào thét, vẫn chưa có ném người ra ngoài.
Những tộc lão Sở gia khác, cũng không có làm ra chuyện gì quá khích.
Sở Nguyên đối với thái độ của Sở Thiên Minh, cũng không có phản ứng gì, cả người như kẻ mất hồn.
Thực lực của hắn, đã là Hợp cảnh tầng một.
Không hổ danh là người có thiên phú mạnh nhất thế hệ này của Sở gia.
Cũng không lâu lắm, Sở Nguyên đã xuất hiện trước tiểu viện.
"Thập tam đệ, Tam ca có thể nhờ ngươi một chuyện không? "
Thần sắc Sở Nguyên tiều tụy, như kẻ mất hồn.
Sở Huyền lại liếc nhìn đứa bé bên cạnh hắn, bộ dáng năm sáu tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, có vẻ chất phác, làm cho người ta cảm giác hơi khờ khạo.
Vừa nhìn thì đã biết, không phải là một đứa bé thông minh.
Tựa hồ thiên phú cũng rất bình thường.
Đứa bé cầm một cây đao gỗ trong tay, vung múa nhiệt tình, sự chú ý của đứa bé này, đều đặt trên đao gỗ.
Trong lòng Sở Huyền thở dài, hắn biết Sở Nguyên cầu hắn làm chuyện gì.
Nghĩ tới vị thân truyền của phụ thân, thường xuyên càm ràm nhắc nhở hắn, hiện tại lại trở nên mất hồn như thế này.
Đã không còn bộ dáng hăng hái của lúc trước.
Lần trước hắn trở về, còn để lại cho mình một phần Đế kinh, muốn mình có chút địa vị trong gia tộc.
Nói chung cũng là một người có lòng tốt đối với mình.
"Nói đi, muốn đệ làm gì ? "
Sở Huyền thở dài một hơi.
Đã từng là một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết, hiện tại lại chán chường như thế, chỉ vì một chữ tình.
Phụ thân của mình, cũng bị như thế.
Không hổ danh thân truyền của phụ thân, ngay cả từ hôn cũng đã học được, hiện tại lại vì tình, tiều tụy đến mức này.
Sở Nguyên sờ lên đầu đứa trẻ, nói: "Đây là nhi tử của ta, Sở Bình Phàm, huynh muốn đệ giúp huynh nuôi nấng nó trưởng thành, chỉ cần có thể trải qua cuộc sống bình thường là tốt rồi. "
"Bình Phàm, mau gọi Thập Tam thúc! "
Sở Bình Phàm ngẩng cái đầu bé tí nhìn về Sở Huyền, nói bập bẹ : "Thập tam thúc. "
"Tốt lắm, rất ngoan. "
Sở Huyền liếc nhìn Sở Bình Phàm, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngây thơ chất phác, có hơi ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết thiên phú không cao.
Có lẽ, cũng bởi vì nguyên nhân này, mới có tên là "Bình Phàm".
Thê tử của Sở Nguyên, bị người trong gia tộc bắt đi, lại không bắt hài tử này theo, đoán chừng nguyên nhân là do thiên phú của nó quá kém.
Nếu như thiên phú trác tuyệt, sẽ không có đại gia tộc nào cam tâm vứt bỏ.
Sau khi gửi gắm Sở Bình Phàm cho Sở Huyền, toàn thân Sở Nguyên như trút được gánh nặng, hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Cũng không nằm ngoại dự đoán, thê tử của Sở Nguyên, chính là thiên kim của một đại gia tộc, hai người tâm đầu ý hợp, sau đó lại sinh ra Sở Bình Phàm.
Kết quả, cường giả đại gia tộc nhà gái tìm đến, cưỡng ép mang người trở về.
Sở dĩ, Sở Nguyên vẫn còn sống, chính là kết quả do thê tử hắn đau khổ khẩn cầu.
"Ta sẽ đi tới Đông Châu, chứng minh cho bọn hắn biết, đời này của Sở Nguyên ta không thua kém bất cứ ai! "
Ánh mắt Sở Nguyên trở nên kiên định nói ra.
"Tam ca bảo trọng, ta sẽ nuôi dưỡng Bình Phàm thật tốt. "
Sở Huyền thở dài một hơi, vỗ bải vai Sở Nguyên.
Một đạo lực lượng, đã chui vào trong cơ thể Sở Nguyên.
Đây là Sở Huyền Cho cho hắn một át chủ bài để giữ mạng, chỉ cần không gặp phải cường giả Thiên cảnh, một đạo lực lượng này đã đủ bảo vệ hắn an toàn.
Sở Bình Phàm ngừng múa đao, hai mắt to tròn thoáng kinh ngạc nhìn Sở Nguyên: "Phụ thân, ngài muốn rời bỏ Phàm nhi sao ? "
Sở Nguyên đưa tay xoa cái đầu nhỏ của nó: "Phụ thân phải đi tìm mẫu thân của con, Phàm nhi phải biết vâng lời, sau này phải nghe lời Thập Tam thúc, có biết không? "
"Dạ! "
Sở Bình Phàm gật cái đầu nhỏ.
Sau đó Sở Nguyên rời đi.
Hắn phải rời khỏi Nam Châu, tiến về Đông Châu.
Làm sao rời khỏi Nam Châu, dưới tình huống bình thường, chỉ có thể tìm tới Hắc Nguyệt Lâu, dựa theo con đường của Hắc Nguyệt Lâu mà rời đi.
Bất quá, Sở Nguyên biết một con đường khác, đó là do thê tử của hắn kể lại, có một con đường bí mật có thể rời khỏi Nam Châu.
Chỉ là rất nguy hiểm.
Ngày hôm nay, trong tổ trạch lại truyền tới tiếng gào thét của Sở Thiên Minh.
Sở Huyền cũng rất nhớ âm thanh này.
Sở Huyền dùng thần thức cảm ứng, thì phát hiện Sở Nguyên đã quay lại.
Chẳng qua là thần sắc của hắn rất tiều tuỵ, tinh thần hơi sa sút.
Lại còn dẫn về một thằng nhóc.
Khóe miệng Sở Huyền hơi run rẩy, bỏ trốn vài năm, khi trở về lại dẫn theo hài tử ?
Hắn thấy một màn này, không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc.
Thê tử của Sở Nguyên, không phải là xuất thân từ đại gia tộc, sau khi bị gia đình phát hiện, hiện tại đã bị bắt trở về gia tộc.
Cho nên, Sở Nguyên mới tiều tuỵ như vậy ?
Hắn nhớ lại Sở Nguyên từng trốn trong một di tích cổ, rất có thể là tình huống máu chó như thế.
Sở Thiên Minh đang quát mắt, những tộc lão Sở gia đều tức giận nhìn chằm chằm Sở Nguyên, tình cảnh lúc này của hắn, có thể nói là xấu hổ đến cực điểm.
Cũng may là Sở Vân trở về cùng Sở Nguyên.
Nếu không, chỉ sợ còn chưa tới tổ trạch, đã bị gia gia đá đít ra ngoài.
Hiện tại địa vị của Sở Vân tại Sở gia đã khác trước, bởi vậy chẳng qua Sở Thiên Minh chỉ tức giận gào thét, vẫn chưa có ném người ra ngoài.
Những tộc lão Sở gia khác, cũng không có làm ra chuyện gì quá khích.
Sở Nguyên đối với thái độ của Sở Thiên Minh, cũng không có phản ứng gì, cả người như kẻ mất hồn.
Thực lực của hắn, đã là Hợp cảnh tầng một.
Không hổ danh là người có thiên phú mạnh nhất thế hệ này của Sở gia.
Cũng không lâu lắm, Sở Nguyên đã xuất hiện trước tiểu viện.
"Thập tam đệ, Tam ca có thể nhờ ngươi một chuyện không? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần sắc Sở Nguyên tiều tụy, như kẻ mất hồn.
Sở Huyền lại liếc nhìn đứa bé bên cạnh hắn, bộ dáng năm sáu tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, có vẻ chất phác, làm cho người ta cảm giác hơi khờ khạo.
Vừa nhìn thì đã biết, không phải là một đứa bé thông minh.
Tựa hồ thiên phú cũng rất bình thường.
Đứa bé cầm một cây đao gỗ trong tay, vung múa nhiệt tình, sự chú ý của đứa bé này, đều đặt trên đao gỗ.
Trong lòng Sở Huyền thở dài, hắn biết Sở Nguyên cầu hắn làm chuyện gì.
Nghĩ tới vị thân truyền của phụ thân, thường xuyên càm ràm nhắc nhở hắn, hiện tại lại trở nên mất hồn như thế này.
Đã không còn bộ dáng hăng hái của lúc trước.
Lần trước hắn trở về, còn để lại cho mình một phần Đế kinh, muốn mình có chút địa vị trong gia tộc.
Nói chung cũng là một người có lòng tốt đối với mình.
"Nói đi, muốn đệ làm gì ? "
Sở Huyền thở dài một hơi.
Đã từng là một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết, hiện tại lại chán chường như thế, chỉ vì một chữ tình.
Phụ thân của mình, cũng bị như thế.
Không hổ danh thân truyền của phụ thân, ngay cả từ hôn cũng đã học được, hiện tại lại vì tình, tiều tụy đến mức này.
Sở Nguyên sờ lên đầu đứa trẻ, nói: "Đây là nhi tử của ta, Sở Bình Phàm, huynh muốn đệ giúp huynh nuôi nấng nó trưởng thành, chỉ cần có thể trải qua cuộc sống bình thường là tốt rồi. "
"Bình Phàm, mau gọi Thập Tam thúc! "
Sở Bình Phàm ngẩng cái đầu bé tí nhìn về Sở Huyền, nói bập bẹ : "Thập tam thúc. "
"Tốt lắm, rất ngoan. "
Sở Huyền liếc nhìn Sở Bình Phàm, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngây thơ chất phác, có hơi ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết thiên phú không cao.
Có lẽ, cũng bởi vì nguyên nhân này, mới có tên là "Bình Phàm".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thê tử của Sở Nguyên, bị người trong gia tộc bắt đi, lại không bắt hài tử này theo, đoán chừng nguyên nhân là do thiên phú của nó quá kém.
Nếu như thiên phú trác tuyệt, sẽ không có đại gia tộc nào cam tâm vứt bỏ.
Sau khi gửi gắm Sở Bình Phàm cho Sở Huyền, toàn thân Sở Nguyên như trút được gánh nặng, hắn bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Cũng không nằm ngoại dự đoán, thê tử của Sở Nguyên, chính là thiên kim của một đại gia tộc, hai người tâm đầu ý hợp, sau đó lại sinh ra Sở Bình Phàm.
Kết quả, cường giả đại gia tộc nhà gái tìm đến, cưỡng ép mang người trở về.
Sở dĩ, Sở Nguyên vẫn còn sống, chính là kết quả do thê tử hắn đau khổ khẩn cầu.
"Ta sẽ đi tới Đông Châu, chứng minh cho bọn hắn biết, đời này của Sở Nguyên ta không thua kém bất cứ ai! "
Ánh mắt Sở Nguyên trở nên kiên định nói ra.
"Tam ca bảo trọng, ta sẽ nuôi dưỡng Bình Phàm thật tốt. "
Sở Huyền thở dài một hơi, vỗ bải vai Sở Nguyên.
Một đạo lực lượng, đã chui vào trong cơ thể Sở Nguyên.
Đây là Sở Huyền Cho cho hắn một át chủ bài để giữ mạng, chỉ cần không gặp phải cường giả Thiên cảnh, một đạo lực lượng này đã đủ bảo vệ hắn an toàn.
Sở Bình Phàm ngừng múa đao, hai mắt to tròn thoáng kinh ngạc nhìn Sở Nguyên: "Phụ thân, ngài muốn rời bỏ Phàm nhi sao ? "
Sở Nguyên đưa tay xoa cái đầu nhỏ của nó: "Phụ thân phải đi tìm mẫu thân của con, Phàm nhi phải biết vâng lời, sau này phải nghe lời Thập Tam thúc, có biết không? "
"Dạ! "
Sở Bình Phàm gật cái đầu nhỏ.
Sau đó Sở Nguyên rời đi.
Hắn phải rời khỏi Nam Châu, tiến về Đông Châu.
Làm sao rời khỏi Nam Châu, dưới tình huống bình thường, chỉ có thể tìm tới Hắc Nguyệt Lâu, dựa theo con đường của Hắc Nguyệt Lâu mà rời đi.
Bất quá, Sở Nguyên biết một con đường khác, đó là do thê tử của hắn kể lại, có một con đường bí mật có thể rời khỏi Nam Châu.
Chỉ là rất nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro