Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !

Phần Thưởng Mườ...

Bán Đạo Thanh Phong

2024-08-07 14:24:40

Tạch!

Sở Huyền vung tay, gõ một cái trên đầu Tô Tiên Nhi.

Ối!

Tô Tiên Nhi bèn lấy tay xoa đầu, vòng eo cũng không còn uốn éo nữa, ủy khuất nhìn về phía Sở Huyền.

"Khiêu vũ là tốt rồi, đừng có làm thêm vài động tác dư thừa như vậy! "

Sở Huyền quát khẽ.

Tô Tiên Nhi cong môi chu mỏ, tùy ý nhảy vài cái, trong lòng đã mất hứng.

Phệ Linh Hoa thì ngược lại, rễ cây mọc tua tủa, thân cây uốn éo, chuyển động liên tục, phối hợp với những bông hoa diễm lệ kia.

Rất đáng để thưởng thức.

Sở Huyền lấy ra một bình trà diệp lai, bắt Tô Tiên Nhi đi pha trà.

Đây cũng là phần thưởng ngày hôm qua, đạo vận trà, bên trong trà có ẩn chứa đạo vận, mỗi lần uống một ngụm, thân thể và thần hồn sẽ được đạo vận gột rửa.

Có thể nói là chí bảo.

Các loại trà ngộ đạo trước kia, Sở Huyền đã sớm vứt xó.

Hiện tại hắn chỉ uống đạo vận trà.

Mỗi lần đưa miệng uống cạn, tốc độ tu luyện đều tăng lên một ít.

"Trà này, mỗi tháng ngươi chỉ cần uống một chén, uống nhiều hơn cũng chỉ lãng phí mà thôi. "

Nhìn thấy Tô Tiên Nhi theo thường lệ, tự rót cho mình một chén trà, Sở Huyền mở miệng nói.

Tuy là đạo vận trà này rất tốt, nhưng mà nếu người uống có tu vi quá thấp, chỉ cần uống một chén, thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hoá hết.

Nếu như uống nhiều hơn, ngược lại thì lợi bất cập hại.

Cho dù đồ vật có tốt, cũng phải sử dụng theo liều lượng.

"Đã biết, thưa tiên sinh. "

Tô Tiên Nhi vừa nhấp một ngụm, đã cảm thấy thần hồn như được tưới rọi, thần trí minh mẫn, phảng phất như đánh tan chướng ngại, có chút cảm ngộ chưa thông suốt, giờ khắc này đều hiểu rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai mắt sáng rực, trà của tiên sinh uống, quả nhiên bất phàm.

Sở Huyền cũng gọi hai người Đinh Việt cùng Vương Lạc ra ngoài, cho mỗi người một chén trà, sau đó trở về tu luyện tiếp.

Về phần Nam Vô Phật Đà, Sở Huyền lại rót cho hắn ba chén trà.

Sau khi Tô Tiên Nhi uống xong trà, đã quay về Tiểu Thế Giới cảm ngộ.

Sở Bình Phàm cũng đã chạy tới uống một chung trà, rồi tiến vào trong không gian càn khôn, trên người vẫn lượn lờ khí tức huyền ảo.

Thiên Linh Miêu cùng Hám Thiên Kim Bằng, và Phệ Linh Hoa, cũng được thưởng một chén trà.

Sau khi Sở Huyền uống trà xong, thì lười biếng nằm trên ghế, chờ đợi phần thưởng mười năm.

Mười năm chi kỳ đã đến.

"Ký chủ trạch đủ mười năm, cứ tiếp tục phát huy, ban thưởng Hỗn Độn Bất Diệt Thể và Hỗn Độn Chung! "

Phần thưởng mười năm, lại là thể chất có thiên phú đặc thù?

Trước tiên Sở Huyền đọc qua tin tức giới thiệu về Hỗn Độn Bất Diệt Thể.

"Hỗn Độn Bất Diệt Thể, sinh ra từ hỗn độn, từ xưa đến nay là bất diệt, bất hủ, có thể dung nạp vạn đạo thành một thể, có thể độ đạo kiếp! "

Rất trâu bò nha!

Từ xưa đến nay bất diệt, bất hủ, có thể dung nạp vạn đạo thành một thể, ý nghĩa là, có thể tu tất cả đại đạo.

Cũng không bởi vì sự tương khắc của hai loại đại đạo, mà xuất hiện hiện tượng xung đột.

Không hổ danh là phần thưởng mười năm.

Sở Huyền lại xem qua phần thưởng thứ hai, Hỗn Độn Chung.

"Sinh ra tại hỗn độn, mãi mãi không tổn hại, có thể cắn nuốt đại đạo, tiếng chung có thể truyền vạn cổ, phòng ngự tối cường, có thể độ đạo kiếp, trấn áp đạo kiếp. "

Chí bảo này cũng trâu bò không kém.

Đây là chí bảo có sức phòng ngự bá đạo nhất trên thế gian, tiếng chung còn truyền vạn cổ, vượt qua thời gian, không gian.

Sở Huyền có lưu ý một điểm, bất luận là Hỗn Độn Bất Diệt Thể, hay là Hỗn Độn Chung, đều có nói về khả năng độ đạo kiếp.

Đạo kiếp?

Đó là gì thế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Huyền cũng không biết.

"Chẳng lẽ là vô lượng đại kiếp trong truyền thuyết? "

Bất kể là thứ gì, nếu như có thể độ đạo kiếp, thì cũng mang ý nghĩa, chỉ cần có một trong hai món Hỗn Độn Bất Diệt Thể và Hỗn Độn Chung, thì sẽ có thể vượt qua được kiếp nạn này.

Nếu như có cả hai, dĩ nhiên là không cần sợ đạo kiếp.

Sở Huyền liền nhận lấy Hỗn Độn Bất Diệt Thể.

Oanh!

Dường như ý thức của hắn bị kéo vào trong một mảnh hỗn độn, mông lung, không có thời gian, không có ánh sáng, không có bất cứ gì.

Đây là hỗn độn chân chính.

Bỗng nhiên, có tử khí lan tràn, xuất hiện một tia sáng, giống như vừa được sinh ra tại thời khắc này.

Sở Huyền cảm giác được, cơ thể của mình, giây phút này cũng được sinh ra.

Khí tức hỗn độn vô cùng vô tận, bắt đầu kéo đến bao phủ hắn, thân thể từ từ lớn lên, bắt đầu thành hình.

Không biết trải qua bao nhiêu năm tháng.

Mỗi một khắc, thân thể đều đang phát triển.

Tử khí bắt đầu truyền đến, thời gian cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì, trên thân thể này.

Ầm ầm!

Hỗn độn liền tan biến, ý thức quay trở về thực tại.

Ngay một khắc ý thức trở về, Sở Huyền cảm thấy, thân thể của mình đã có biến hoá rất lớn.

Dường như đã trải qua một lần thay da đổi thịt, không thể nào nói rõ.

Chỉ biết là có sự biến hoá kinh khủng hơn nhiều so với lúc đột phá Đế Cảnh, đột phá Thiên Cảnh.

Sở Huyền cảm giác được, nhục thân của mình rất mạnh mẽ, thần binh không thể tổn thương hắn, cho dù là đạo binh, dường như cũng không thể lưu lại vết trầy xước..

Tựa hồ thời gian cũng không thể ăn mòn nhục thể của hắn.

Hơn nữa, mỗi giờ mỗi khắc, đều hấp thu linh khí trong đất trời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !

Số ký tự: 0