Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Ta Là Vương Lạc...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Bên ngoài Sở Quận.
Một thiếu niên nghèo túng đang chậm rãi bước tới.
Gương mặt của hắn rất dơ bẩn, quần áo thì rách rưới, còn dính một vài vết máu.
Nghèo túng và nhếch nhác.
Người này nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bên trong ánh mắt, lại tràn đầy vẻ kiên nghị cùng bất khuất.
Thực lực cũng không mạnh, chỉ có Huyền cảnh tầng sáu.
Ở độ tuổi của hắn, có tu vi Huyền cảnh tầng sáu, đặt ở Nam Châu cũng được gọi là xuất sắc rồi.
"Nơi này là Sở Quận, địa bàn của Sở gia, có địa vị rất đặc biệt tại Tần quốc. "
Thiếu niên thì thào nói ra.
"Hiện tại thứ ta thiếu chính là linh dược, là tài nguyên luyện đan, phải nghĩ biện pháp gia nhập Sở gia, mới có thể đạt được sự coi trọng. "
"Nam Châu là mảnh đất cằn cỗi, chỉ có duy nhất Thiên Đỉnh Sơn là môn phái luyện đan, nhưng mà nội tình bên trong lại quá phức tạp, không thích hợp với ta, Sở gia khống chế cả một Sở Quận, cũng không thiếu tài nguyên, thứ bọn họ cần nhất chính là Luyện Đan Sư. "
"Nếu như mình gia nhập Sở gia, tất nhiên sẽ được bọn họ coi trọng, nhờ mình luyện chế đan dược, thực lực của bọn họ sẽ được đề thăng rất nhanh, cũng có thể dựa vào đan dược, thu được nhiều tài nguyên hơn nữa. "
"Hơn nữa, còn có thể tăng cao quyền lên tiếng tại Tần quốc. "
Thiếu niên đã có quyết định, chọn một toà thành gần Sở Quận đi tới, cũng trực tiếp bước vào phủ thành chủ.
"Ta là Vương Lạc, là một Luyện Đan Sư, xin gặp mặt thành chủ một lần. "
mỗi một thành chủ thuộc Sở Quận, đều là người của Sở gia.
Người gác cổng phủ thành chủ, liếc nhìn gã thiếu niên dơ bẩn rách rưới trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Về phần Luyện Đan Sư gì đó, căn bản hắn cũng không tin.
Nếu đúng là một gã Luyện Đan Sư, tại sao lại bần cùng tới mức này?
Huống hồ, Sở gia đã có thiên tài luyện đan như tiểu thư Sở Vân, cũng không cần Luyện Đan Sư đến từ bên ngoài.
Bản thân Sở gia, đã có thể tự mình bồi dưỡng Luyện Đan Sư, đã bồi dưỡng không ít luyện đan sư nắm giữ thuật luyện đan cơ bản.
Bởi vì Sở gia luyện chế ra rất nhiều đan dược, cho nên những hộ vệ Sở gia như bọn hắn, được cung cấp không ít đan dược.
Tuy trong lòng người gác cổng xem thường Vương Lạc, bất quá cũng không có trực tiếp đuổi người, hắn chỉ là một người gác cổng nhỏ bé, không thể nào gánh nổi trách nhiệm đuổi một gã Luyện Đan Sư ra ngoài.
Cho nên, trước tiên hắn phải bẩm báo cho quản sự.
"Ngươi chờ một lát. "
Quản sự phủ thành chủ nghe thấy có người thông báo, lập tức đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy thiếu niên trước mặt hắn đã nhíu mày.
"Ngươi là Luyện Đan Sư? "
"Đúng vậy, ta có thể luyện chế Huyền đan, Linh đan, có một phần rưỡi (15%) xác xuất thành công. " Vương Lạc ngạo nghễ nói ra.
Ở Vương gia Bắc Châu, hắn chỉ là một phế vật, là một người bị gia tộc vứt bỏ.
Nhưng ở mảnh đất cằn cỗi như Nam Châu, đặc biệt là thế lực gia tộc nhỏ như Sở gia, thì hắn tuyệt đối là một thiên tài luyện đan.
Năm nay hắn chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.
Quản rất hoài nghi thân phận người thanh niên này, tuy nhiên hắn cảm thấy, không có ai can đảm đi lừa gạt Sở gia.
Chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn nhếch nhác của Vương Lạc, ấn tượng của hắn đối với thiếu niên này đã giảm mạnh, thoáng chốc đã không còn tí hảo cảm gì.
Nếu như là trước đây, mặc kệ là thật hay giả, khẳng định trước tiên hắn phải bẩm báo thành chủ, sau đó mới kiểm tra thật hay giả.
Nhưng mà bây giờ Sở gia đã khác trước.
Đã có thiên tài luyện đan như tiểu thư Sở Vân, cho nên Luyện Đan Sư đến từ bên ngoài, cũng không cần quá coi trọng, thậm chí không chừng còn phải đề phòng, đối phương trộm cắp thuật luyện đan cùng đan phương từ Sở gia.
Hiện tại, dưới sự dạy dỗ của tiểu thư Sở Vân, người có thể luyện chế linh đan ở Sở gia, đã có hơn ba người, hơn nữa tỷ lệ thành công đạt tới sáu thành, có ba thành luyện ra tinh phẩm.
Những người còn lại đã nắm giữ được thuật luyện đan cơ bản, cũng có hơn ba mươi người, có thể luyện chế ra Huyền đan, Linh đan tỷ lệ thành công cũng đạt tới một đến hai thành.
Cháu trai của một lão huynh đệ mà hắn quen, cũng bởi vì có thiên phú luyện đan, cũng được Sở gia chiêu mộ vào bên trong.
Hơn nữa cũng được một vị tiểu thư chi thứ của Sở gia để ý, cũng được mọi người tán thành, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
"Nhìn ngươi bần cùng như thế, hãy cầm lấy mấy viên linh tinh này coi như lộ phí, rồi hãy rời đi. "
Nghĩ như thế, quản sự ném mấy viên Linh Tinh cho Vương Lạc, liền phất tay đuổi người.
"Ngươi! "
Vương Lạc sững sốt một hồi, sau đó trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không có nhặt Linh Tinh trên mặt đất, mà là quay đầu rời đi, tiến về toà thành tiếp theo.
Cứ như vậy, Vương Lạc đi qua vài toà thành, đừng nói là bị từ chối, ngay cả cơ hội thể hiện tại năng cũng không có.
"Người Sở gia, đúng là có mắt không tròng! "
Vương Lạc chỉ cảm thấy rất nhục nhã.
Chẳng qua là, nghĩ tới mấy lần đều không gặp được chủ sự của Sở gia, hắn liền không cam lòng.
Ngoại trừ thế lực của Sở gia, hắn không thể tưởng ra còn thế lực nào thích hợp hơn để cho mình gia nhập.
Cắn răng một cái, Vương Lạc trực tiếp đi về phía tộc địa Sở gia.
Thậm chí hắn đã có chuẩn bị, sau khi thấy người, liền luyện chế một lò đan dược tại chỗ, khiến cho bọn người nhà quê Sở gia này phải kinh ngạc.
Trong đầu Vương Lạc, đã tưởng tượng ra, tình cảnh sau khi người Sở gia nhìn thấy mình luyện đan, trên mặt họ sẽ mưng rỡ kinh ngạc thế nào, nghênh đón mình ra sao, tôn sùng mình là thượng khách.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tốt xấu gì mình cũng xuất thân từ Vương gia, là một thế gia đan đạo từ Bắc Châu, tuy là bị người trong gia tộc coi là phế vật, bị trục xuất, nhưng cũng không thể bị tiểu gia tộc ở Nam Châu này khinh thường.
Bên ngoài Sở Quận.
Một thiếu niên nghèo túng đang chậm rãi bước tới.
Gương mặt của hắn rất dơ bẩn, quần áo thì rách rưới, còn dính một vài vết máu.
Nghèo túng và nhếch nhác.
Người này nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bên trong ánh mắt, lại tràn đầy vẻ kiên nghị cùng bất khuất.
Thực lực cũng không mạnh, chỉ có Huyền cảnh tầng sáu.
Ở độ tuổi của hắn, có tu vi Huyền cảnh tầng sáu, đặt ở Nam Châu cũng được gọi là xuất sắc rồi.
"Nơi này là Sở Quận, địa bàn của Sở gia, có địa vị rất đặc biệt tại Tần quốc. "
Thiếu niên thì thào nói ra.
"Hiện tại thứ ta thiếu chính là linh dược, là tài nguyên luyện đan, phải nghĩ biện pháp gia nhập Sở gia, mới có thể đạt được sự coi trọng. "
"Nam Châu là mảnh đất cằn cỗi, chỉ có duy nhất Thiên Đỉnh Sơn là môn phái luyện đan, nhưng mà nội tình bên trong lại quá phức tạp, không thích hợp với ta, Sở gia khống chế cả một Sở Quận, cũng không thiếu tài nguyên, thứ bọn họ cần nhất chính là Luyện Đan Sư. "
"Nếu như mình gia nhập Sở gia, tất nhiên sẽ được bọn họ coi trọng, nhờ mình luyện chế đan dược, thực lực của bọn họ sẽ được đề thăng rất nhanh, cũng có thể dựa vào đan dược, thu được nhiều tài nguyên hơn nữa. "
"Hơn nữa, còn có thể tăng cao quyền lên tiếng tại Tần quốc. "
Thiếu niên đã có quyết định, chọn một toà thành gần Sở Quận đi tới, cũng trực tiếp bước vào phủ thành chủ.
"Ta là Vương Lạc, là một Luyện Đan Sư, xin gặp mặt thành chủ một lần. "
mỗi một thành chủ thuộc Sở Quận, đều là người của Sở gia.
Người gác cổng phủ thành chủ, liếc nhìn gã thiếu niên dơ bẩn rách rưới trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Về phần Luyện Đan Sư gì đó, căn bản hắn cũng không tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đúng là một gã Luyện Đan Sư, tại sao lại bần cùng tới mức này?
Huống hồ, Sở gia đã có thiên tài luyện đan như tiểu thư Sở Vân, cũng không cần Luyện Đan Sư đến từ bên ngoài.
Bản thân Sở gia, đã có thể tự mình bồi dưỡng Luyện Đan Sư, đã bồi dưỡng không ít luyện đan sư nắm giữ thuật luyện đan cơ bản.
Bởi vì Sở gia luyện chế ra rất nhiều đan dược, cho nên những hộ vệ Sở gia như bọn hắn, được cung cấp không ít đan dược.
Tuy trong lòng người gác cổng xem thường Vương Lạc, bất quá cũng không có trực tiếp đuổi người, hắn chỉ là một người gác cổng nhỏ bé, không thể nào gánh nổi trách nhiệm đuổi một gã Luyện Đan Sư ra ngoài.
Cho nên, trước tiên hắn phải bẩm báo cho quản sự.
"Ngươi chờ một lát. "
Quản sự phủ thành chủ nghe thấy có người thông báo, lập tức đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy thiếu niên trước mặt hắn đã nhíu mày.
"Ngươi là Luyện Đan Sư? "
"Đúng vậy, ta có thể luyện chế Huyền đan, Linh đan, có một phần rưỡi (15%) xác xuất thành công. " Vương Lạc ngạo nghễ nói ra.
Ở Vương gia Bắc Châu, hắn chỉ là một phế vật, là một người bị gia tộc vứt bỏ.
Nhưng ở mảnh đất cằn cỗi như Nam Châu, đặc biệt là thế lực gia tộc nhỏ như Sở gia, thì hắn tuyệt đối là một thiên tài luyện đan.
Năm nay hắn chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.
Quản rất hoài nghi thân phận người thanh niên này, tuy nhiên hắn cảm thấy, không có ai can đảm đi lừa gạt Sở gia.
Chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn nhếch nhác của Vương Lạc, ấn tượng của hắn đối với thiếu niên này đã giảm mạnh, thoáng chốc đã không còn tí hảo cảm gì.
Nếu như là trước đây, mặc kệ là thật hay giả, khẳng định trước tiên hắn phải bẩm báo thành chủ, sau đó mới kiểm tra thật hay giả.
Nhưng mà bây giờ Sở gia đã khác trước.
Đã có thiên tài luyện đan như tiểu thư Sở Vân, cho nên Luyện Đan Sư đến từ bên ngoài, cũng không cần quá coi trọng, thậm chí không chừng còn phải đề phòng, đối phương trộm cắp thuật luyện đan cùng đan phương từ Sở gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, dưới sự dạy dỗ của tiểu thư Sở Vân, người có thể luyện chế linh đan ở Sở gia, đã có hơn ba người, hơn nữa tỷ lệ thành công đạt tới sáu thành, có ba thành luyện ra tinh phẩm.
Những người còn lại đã nắm giữ được thuật luyện đan cơ bản, cũng có hơn ba mươi người, có thể luyện chế ra Huyền đan, Linh đan tỷ lệ thành công cũng đạt tới một đến hai thành.
Cháu trai của một lão huynh đệ mà hắn quen, cũng bởi vì có thiên phú luyện đan, cũng được Sở gia chiêu mộ vào bên trong.
Hơn nữa cũng được một vị tiểu thư chi thứ của Sở gia để ý, cũng được mọi người tán thành, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
"Nhìn ngươi bần cùng như thế, hãy cầm lấy mấy viên linh tinh này coi như lộ phí, rồi hãy rời đi. "
Nghĩ như thế, quản sự ném mấy viên Linh Tinh cho Vương Lạc, liền phất tay đuổi người.
"Ngươi! "
Vương Lạc sững sốt một hồi, sau đó trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ.
Hắn hít sâu một hơi, cũng không có nhặt Linh Tinh trên mặt đất, mà là quay đầu rời đi, tiến về toà thành tiếp theo.
Cứ như vậy, Vương Lạc đi qua vài toà thành, đừng nói là bị từ chối, ngay cả cơ hội thể hiện tại năng cũng không có.
"Người Sở gia, đúng là có mắt không tròng! "
Vương Lạc chỉ cảm thấy rất nhục nhã.
Chẳng qua là, nghĩ tới mấy lần đều không gặp được chủ sự của Sở gia, hắn liền không cam lòng.
Ngoại trừ thế lực của Sở gia, hắn không thể tưởng ra còn thế lực nào thích hợp hơn để cho mình gia nhập.
Cắn răng một cái, Vương Lạc trực tiếp đi về phía tộc địa Sở gia.
Thậm chí hắn đã có chuẩn bị, sau khi thấy người, liền luyện chế một lò đan dược tại chỗ, khiến cho bọn người nhà quê Sở gia này phải kinh ngạc.
Trong đầu Vương Lạc, đã tưởng tượng ra, tình cảnh sau khi người Sở gia nhìn thấy mình luyện đan, trên mặt họ sẽ mưng rỡ kinh ngạc thế nào, nghênh đón mình ra sao, tôn sùng mình là thượng khách.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tốt xấu gì mình cũng xuất thân từ Vương gia, là một thế gia đan đạo từ Bắc Châu, tuy là bị người trong gia tộc coi là phế vật, bị trục xuất, nhưng cũng không thể bị tiểu gia tộc ở Nam Châu này khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro