Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Tiền Bối Đang K...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Tà Vương tức giận đến mức ngất đi.
Trong lòng hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ xuất hiện công pháp Tà tu mới, cho nên sau khi có người tu luyện liền trở nên điên cuồng ?
Bằng không, làm sao xuất hiện nhiều tên điên như vậy?
"Côn Vũ!"
Tà Vương nghiến răng nghiến lợi, đây là nguyên nhân của tất cả chuyện này, đều là do tên Tà tu khốn kiếp Côn Vũ kia mang tới.
…
Bên trong tiểu viện.
Vốn là Sở Huyền đang buồn bực, Bí cảnh cơ duyên đặt trong tiểu viện gần hai tháng, lại không thu hút được người có đại khí vận nào.
Chẳng lẽ Nam châu không có người nào có đại khí vận?
Mặc dù Bí cảnh cơ duyên chưa được kích hoạt, thì bản thân nó vẫn tồn tại năng lực thu hút người có đại khí vận.
Hay là người có đại khí vận cách nơi này quá xa nên chưa tới kịp ?
Đột nhiên hệ thống lại nhắc nhở hắn.
"Ký chủ chỉ ở một chỗ, dùng một ý nghĩ duy nhất, tạo nên trào lưu trong giới Tà tu, ban thưởng Vạn Thiên kính."
Sở Huyền: "..."
Lúc này hắn hơi choáng váng, dùng một ý nghĩ duy nhất, tạo nên trào lưu trong giới Tà tu?
Tạo nên trào lưu gì thế này ?
Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Côn Vũ.
Nhưng hắn cũng không biết, cụ thể là Côn Vũ làm ra chuyện gì, làm sao lại tạo nên trào lưu ?
Đây chính là chỗ khó khăn khi không có tình báo, Nam châu xảy ra chuyện lớn như vậy mà mình cũng không biết.
Cần phải nghĩ biện pháp bắt Hắc Nguyệt lâu.
Hắn vội vàng xem xét thông tin về Vạn Thiên kính.
"Vạn Thiên kính, có thể kết nối ngẫu nhiên với Vạn vực, còn có thể truyền tống vật phẩm..."
Sờ Huyền liền mừng quýnh đít.
Vạn Thiên kính có thể liên thông các Vực khác nhau, ngoài ra nó còn có thể truyền tống vật phẩm, tuy là tạm thời không thể truyền đi vật sống, thực lực Sở Huyền cần phải tăng lên tới Thiên cảnh, mới có thể có năng lực truyền tống vật sống.
Ngoại trừ kết nối liên thông qua các vực một cách ngẫu nhiên
Trong một ngày có thể sử dụng Vạn Thiên kính ba lần, định vị ba địa phương hoặc sinh linh, sau khi định vị thì bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát đối tượng được định vị.
Ân ký của Vạn Thiên kính có thể định vị trên thân thể sinh linh, khi nào sinh linh di chuyển thì chỗ định vị cũng sẽ di chuyển theo.
Sờ Huyền không nhịn được liền kích hoạt Vạn Thiên kính.
Theo linh lực đưa vào, trên bề mặt Vạn Thiên kính lập tức xuất hiện gợn sóng, sau một lúc thì có hình ảnh hiện ra trên mặt kính.
Rừng sâu núi cao, mãnh thú rít gào.
Không biết cái kính quỷ quái này liên thông tới chỗ nào, theo hình ảnh liên tục di chuyển, đột nhiên Sở Huyền nhìn thấy một bóng người.
Hình ảnh dừng lại trên người này, đồng thời rút ngắn khoảng cách.
…
Ở một nơi nào đó rất xa.
Ma Không ngã sóng xoài trên mặt đất, thở phì phò như trâu hút nước, dường như bản thân hắn bị thương nặng.
"Ma Không, hiện tại ngươi cảm giác ra sao?"
Bên cạnh có một tên thanh niên mặc áo đen, thở hồng hộc, trên người chi chít vết thương, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Ma Không.
Có vẻ như bọn hắn vừa mới trải qua một trận chiến.
Phốc!
Đột nhiên, một ánh chớp loé lên, một thanh đao sắc nhọn đã cắm sâu vào ngực tên thanh niên áo đen.
"Ngươi!"
Hai mắt thanh niên áo đen trợn trừng lồi cả ra, sắc mặt vô cùng khó tin nhìn về phía Ma Không.
"Tại sao sao?"
Hắn không tài nào đoán được, tại sao gã huynh đệ lại đánh lén mình.
Hắn rất muốn phản kích trước khi chết, nhưng mà hắn vừa trải qua đại chiến, linh lực gần như đã khô cạn, một đao của Ma Không lại chặt đứt kinh mạch sinh cơ cùa hắn.
Trước mắt hắn chỉ còn một mảnh bóng tối, ỳ thức dần trở nên mơ hồ.
"Tại sao?"
Khuôn mặt Ma Không trở nên độc ác nói ra: "Đương nhiên là vì độc chiếm bảo vật, xin lỗi nhé người anh em, thiên phú của ngươi tốt hơn so với ta, nên ngươi chỉ có thể chết đi. "
Dứt lời thì lưỡi đao xoáy một phát, trực tiếp kết liễu sinh mệnh của thanh niên áo đen.
Hắn đưa tay rút túi trữ vật của thanh niên áo đen xuống, mở ra xem thì mừng rỡ không thôi, đang muốn rời khỏi.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng gầm to truyền tới.
Đại thụ sụp đổ, mặt đất chấn động, khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn như thủy triều.
Sắc mặt Ma Không đại biến.
"Không tốt, là Thiên Sát hổ!"
Hắn liền bò dậy chạy té khói, tuy nhiên khi hắn chạy không được bao xa, thì sau lưng đã xuất hiện một con cự hổ có màu lông đen tuyền.
Vẻ mặt Ma Không trở nên tím tái.
Lúc này trong lòng hắn chỉ còn sự tuyệt vọng.
Hắn chỉ có thực lực Huyền cảnh tầng chín, mà con Thiên Sát hổ kia lại có thực lực Linh cảnh tầng bảy.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong không trung xuất hiện một vòng sáng thần bí.
Nhìn xuyên qua vòng sáng, hắn có thể nhìn thấy một tòa tiểu viện.
Trong tiểu viện có một người đang ngồi toả ra thần quang, chẳng khác gì thần thánh!
"Thần tiên đại lão gia, cứu mạng !"
Phập !
Ma Không liền quỳ xuống hét to.
Sở Huyền cũng không ngờ tới, lần đầu tiên hắn sử dụng Vạn Thiên kính, vậy mà lại gặp phải một cảnh khá máu chó là huynh đệ tương tàn, giết người đoạt bảo.
Hắn đã kích hoạt Thất Thải Thần quang, cả người được thần quang bao phủ nên rất giống thần tiên.
"Đừng có gấp!"
"Ta dạy ngươi một phương pháp, có thể vượt cấp giết chết Thiên Sát hổ một cách dễ dàng!"
Ma Không mừng rờ không thôi.
"Đa tạ tiền bối, nhanh truyền phương pháp cho vãn bối!"
Sở Huyền đang ở trong thần quang cho nên không ai nhìn thấy được diện mạo của hắn, giọng nói thì tràn ngập phong phạm của cao nhân tuyệt thế, "Đợi lúc lão hổ kia chộp về phía ngươi, hai tay ngươi cầm đao, trượt một cái tới dưới bụng của nó, rồi nâng đao lên đâm vào phần bụng, mổ bụng nó!"
"Nhớ rõ, phàm là yêu thú, chăc chắn phần bụng sẽ là nhược điểm."
Ma Không choáng váng một hồi, quay đầu nhìn thấy Thiên Sát hổ đang tới gần, liền túa mồ hôi lạnh, giọng nói trở nên run rẩy: "Tiền bối, phương pháp này có được không?"
"Yên tâm, không thành vấn đề, nó cũng không ngờ ngươi đột nhiên trượt xuống dưới phần bụng của nó, bởi vì đây gọi là tập kích bất ngờ, nhất định có thể một lần giết chết nó!"
Sở Huyền truyền cho hắn chút tự tin, "Có bản tôn nhìn chằm chằm vào, làm sao xảy ra chuyện gì được?"
Ma Không bình tĩnh lại, thầm nói, chắc là tiền bối đang khảo nghiệm ta, đúng, chắc chắn là như vậy!
Hai tay hắn nắm chặt thanh đao, quay người nhìn về phía Thiên Sát hổ, ánh mắt trở nên kiên định, không lùi mà tiến tới.
Tà Vương tức giận đến mức ngất đi.
Trong lòng hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ xuất hiện công pháp Tà tu mới, cho nên sau khi có người tu luyện liền trở nên điên cuồng ?
Bằng không, làm sao xuất hiện nhiều tên điên như vậy?
"Côn Vũ!"
Tà Vương nghiến răng nghiến lợi, đây là nguyên nhân của tất cả chuyện này, đều là do tên Tà tu khốn kiếp Côn Vũ kia mang tới.
…
Bên trong tiểu viện.
Vốn là Sở Huyền đang buồn bực, Bí cảnh cơ duyên đặt trong tiểu viện gần hai tháng, lại không thu hút được người có đại khí vận nào.
Chẳng lẽ Nam châu không có người nào có đại khí vận?
Mặc dù Bí cảnh cơ duyên chưa được kích hoạt, thì bản thân nó vẫn tồn tại năng lực thu hút người có đại khí vận.
Hay là người có đại khí vận cách nơi này quá xa nên chưa tới kịp ?
Đột nhiên hệ thống lại nhắc nhở hắn.
"Ký chủ chỉ ở một chỗ, dùng một ý nghĩ duy nhất, tạo nên trào lưu trong giới Tà tu, ban thưởng Vạn Thiên kính."
Sở Huyền: "..."
Lúc này hắn hơi choáng váng, dùng một ý nghĩ duy nhất, tạo nên trào lưu trong giới Tà tu?
Tạo nên trào lưu gì thế này ?
Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Côn Vũ.
Nhưng hắn cũng không biết, cụ thể là Côn Vũ làm ra chuyện gì, làm sao lại tạo nên trào lưu ?
Đây chính là chỗ khó khăn khi không có tình báo, Nam châu xảy ra chuyện lớn như vậy mà mình cũng không biết.
Cần phải nghĩ biện pháp bắt Hắc Nguyệt lâu.
Hắn vội vàng xem xét thông tin về Vạn Thiên kính.
"Vạn Thiên kính, có thể kết nối ngẫu nhiên với Vạn vực, còn có thể truyền tống vật phẩm..."
Sờ Huyền liền mừng quýnh đít.
Vạn Thiên kính có thể liên thông các Vực khác nhau, ngoài ra nó còn có thể truyền tống vật phẩm, tuy là tạm thời không thể truyền đi vật sống, thực lực Sở Huyền cần phải tăng lên tới Thiên cảnh, mới có thể có năng lực truyền tống vật sống.
Ngoại trừ kết nối liên thông qua các vực một cách ngẫu nhiên
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong một ngày có thể sử dụng Vạn Thiên kính ba lần, định vị ba địa phương hoặc sinh linh, sau khi định vị thì bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát đối tượng được định vị.
Ân ký của Vạn Thiên kính có thể định vị trên thân thể sinh linh, khi nào sinh linh di chuyển thì chỗ định vị cũng sẽ di chuyển theo.
Sờ Huyền không nhịn được liền kích hoạt Vạn Thiên kính.
Theo linh lực đưa vào, trên bề mặt Vạn Thiên kính lập tức xuất hiện gợn sóng, sau một lúc thì có hình ảnh hiện ra trên mặt kính.
Rừng sâu núi cao, mãnh thú rít gào.
Không biết cái kính quỷ quái này liên thông tới chỗ nào, theo hình ảnh liên tục di chuyển, đột nhiên Sở Huyền nhìn thấy một bóng người.
Hình ảnh dừng lại trên người này, đồng thời rút ngắn khoảng cách.
…
Ở một nơi nào đó rất xa.
Ma Không ngã sóng xoài trên mặt đất, thở phì phò như trâu hút nước, dường như bản thân hắn bị thương nặng.
"Ma Không, hiện tại ngươi cảm giác ra sao?"
Bên cạnh có một tên thanh niên mặc áo đen, thở hồng hộc, trên người chi chít vết thương, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Ma Không.
Có vẻ như bọn hắn vừa mới trải qua một trận chiến.
Phốc!
Đột nhiên, một ánh chớp loé lên, một thanh đao sắc nhọn đã cắm sâu vào ngực tên thanh niên áo đen.
"Ngươi!"
Hai mắt thanh niên áo đen trợn trừng lồi cả ra, sắc mặt vô cùng khó tin nhìn về phía Ma Không.
"Tại sao sao?"
Hắn không tài nào đoán được, tại sao gã huynh đệ lại đánh lén mình.
Hắn rất muốn phản kích trước khi chết, nhưng mà hắn vừa trải qua đại chiến, linh lực gần như đã khô cạn, một đao của Ma Không lại chặt đứt kinh mạch sinh cơ cùa hắn.
Trước mắt hắn chỉ còn một mảnh bóng tối, ỳ thức dần trở nên mơ hồ.
"Tại sao?"
Khuôn mặt Ma Không trở nên độc ác nói ra: "Đương nhiên là vì độc chiếm bảo vật, xin lỗi nhé người anh em, thiên phú của ngươi tốt hơn so với ta, nên ngươi chỉ có thể chết đi. "
Dứt lời thì lưỡi đao xoáy một phát, trực tiếp kết liễu sinh mệnh của thanh niên áo đen.
Hắn đưa tay rút túi trữ vật của thanh niên áo đen xuống, mở ra xem thì mừng rỡ không thôi, đang muốn rời khỏi.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng gầm to truyền tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại thụ sụp đổ, mặt đất chấn động, khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn như thủy triều.
Sắc mặt Ma Không đại biến.
"Không tốt, là Thiên Sát hổ!"
Hắn liền bò dậy chạy té khói, tuy nhiên khi hắn chạy không được bao xa, thì sau lưng đã xuất hiện một con cự hổ có màu lông đen tuyền.
Vẻ mặt Ma Không trở nên tím tái.
Lúc này trong lòng hắn chỉ còn sự tuyệt vọng.
Hắn chỉ có thực lực Huyền cảnh tầng chín, mà con Thiên Sát hổ kia lại có thực lực Linh cảnh tầng bảy.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy trong không trung xuất hiện một vòng sáng thần bí.
Nhìn xuyên qua vòng sáng, hắn có thể nhìn thấy một tòa tiểu viện.
Trong tiểu viện có một người đang ngồi toả ra thần quang, chẳng khác gì thần thánh!
"Thần tiên đại lão gia, cứu mạng !"
Phập !
Ma Không liền quỳ xuống hét to.
Sở Huyền cũng không ngờ tới, lần đầu tiên hắn sử dụng Vạn Thiên kính, vậy mà lại gặp phải một cảnh khá máu chó là huynh đệ tương tàn, giết người đoạt bảo.
Hắn đã kích hoạt Thất Thải Thần quang, cả người được thần quang bao phủ nên rất giống thần tiên.
"Đừng có gấp!"
"Ta dạy ngươi một phương pháp, có thể vượt cấp giết chết Thiên Sát hổ một cách dễ dàng!"
Ma Không mừng rờ không thôi.
"Đa tạ tiền bối, nhanh truyền phương pháp cho vãn bối!"
Sở Huyền đang ở trong thần quang cho nên không ai nhìn thấy được diện mạo của hắn, giọng nói thì tràn ngập phong phạm của cao nhân tuyệt thế, "Đợi lúc lão hổ kia chộp về phía ngươi, hai tay ngươi cầm đao, trượt một cái tới dưới bụng của nó, rồi nâng đao lên đâm vào phần bụng, mổ bụng nó!"
"Nhớ rõ, phàm là yêu thú, chăc chắn phần bụng sẽ là nhược điểm."
Ma Không choáng váng một hồi, quay đầu nhìn thấy Thiên Sát hổ đang tới gần, liền túa mồ hôi lạnh, giọng nói trở nên run rẩy: "Tiền bối, phương pháp này có được không?"
"Yên tâm, không thành vấn đề, nó cũng không ngờ ngươi đột nhiên trượt xuống dưới phần bụng của nó, bởi vì đây gọi là tập kích bất ngờ, nhất định có thể một lần giết chết nó!"
Sở Huyền truyền cho hắn chút tự tin, "Có bản tôn nhìn chằm chằm vào, làm sao xảy ra chuyện gì được?"
Ma Không bình tĩnh lại, thầm nói, chắc là tiền bối đang khảo nghiệm ta, đúng, chắc chắn là như vậy!
Hai tay hắn nắm chặt thanh đao, quay người nhìn về phía Thiên Sát hổ, ánh mắt trở nên kiên định, không lùi mà tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro