Đến gặp anh
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Ngọc Thảo cứ như thế ngồi thẫn thờ trên ghế khá lâu. Ánh mắt như không có tiêu cự nhìn vô định vào trong không khí. Cô bắt đầu nhớ lại mọi chuyện từ đầu.
Hình như cũng không phải là người phụ nữ vừa nãy bịa đặt hoàn toàn. Ngọc Quân quen biết Ngụy Vũ trước, thái độ của hai người bọn họ cũng có điểm lạ.
Lục Cảnh Thành ban đầu cũng không hề thân thiện với Ngụy Vũ. Lúc trước tập đoàn Lục thị và quỹ đầu tư Kình Vũ còn xảy ra cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Mãi đến gần đây mới có dấu hiệu hạ nhiệt.
Còn vụ Ngọc Quân cố ý cá cược với cô. Tại sao em ấy lại đoán chắc được mọi việc.
Ngọc Thảo tự mình gạt bỏ suy nghĩ lung tung. Cô không tin em gái mình lại lừa dối mình, em gái cô không phải là một kẻ xấu xa như vậy. Ngày đầu tiên Ngọc Thảo gặp em ấy, khi đó hai người chỉ là người xa lạ không quen biết nhau, nhưng em ấy đã sẵn sàng giúp đỡ cô.
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ rằng tình cảm của Ngụy Vũ đối với mình là giả dối. Trực giác của cô nói cho cô biết điều đó là sự thật.
Dù sao cũng cần phải gặp mặt để nói rõ ràng mọi chuyện. Cứ giấu diếm nhau rồi dằn vặt nhau như trên phim truyền hình quả là một cách làm ngu ngốc.
Cùng lắm thì nếu chuyện ấy là sự thật thì cắt đứt sớm là tốt nhất, tránh dây dưa lâu dài.
Huống hồ gì cô cũng đâu thể chỉ nghe từ một phía mà kết tội được cho anh. Người phụ nữ vừa nãy cũng chỉ là người lạ mặt, nhìn dáng vẻ của cô ta rõ ràng là cầu mà không được từ chỗ của Ngụy Vũ nên đến trút giận lên đầu cô.
Ngọc Thảo hồi phục lại tâm tình, cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn ba giờ chiều. Cô sẽ đến trụ sở Kình Vũ để gặp anh. Ngồi ở đây tự mình đau khổ không phải là một cách hay.
Trụ sở quỹ đầu tư Kình Vũ tọa lạc tại một khu phố sầm uất ở trung tâm thành phố. Nơi này cách Lạc Thư Quán của Ngọc Thảo khá xa, khi cô đến nơi cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Ngọc Thảo đến trước quầy lễ tân, cô lịch sự hỏi nhân viên ở đó.
“Xin chào, tôi muốn gặp chủ tịch Ngụy.”
Nhân viên lễ tân đang háo hức chờ đến giờ tan tầm để nhanh chóng về sớm thì thấy có một cô gái xinh đẹp đến tìm chủ tịch. Trong lòng thầm nghĩ, lại thêm người muốn hẹn gặp chủ tịch nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Chào cô. Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Ngọc Thảo lắc đầu: “Tôi không.”
Cô có chút sửng sốt, trên đường đi cô mải suy nghĩ lung tung nên đã quên mất chuyện này.
“Vậy thì tiếc quá, tôi không thể giúp được cho cô. Nếu cô muốn gặp chủ tịch thì cần phải hẹn trước.”
Ngọc Thảo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Chào cô.”
“Chào cô.”
Cô lễ tân lén thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô gái này dễ nói chuyện không mặt nặng mày nhẹ bắt cô ta làm bằng được như những người khác.
Lần trước có một vị tiểu thư rõ ràng đã bị chủ tịch đích thân ra lệnh cấm cửa nhưng vẫn cứ đến làm phiền khiến cô ta không biết làm sao. Cô ta chỉ là người làm công ăn lương bình thường ở dưới sảnh, làm sao có quyền lực để gọi thẳng đến văn phòng chủ tịch được chứ.
Ngọc Thảo đứng ra một góc, rút điện thoại nhắn tin cho Ngụy Vũ.
“Em đang ở dưới sảnh. Anh có thời gian không, em cần nói một chút chuyện.”
Ngụy Vũ nhanh chóng trả lời.
“Em đợi chút, sẽ có người xuống đón em bây giờ.”
Năm phút sau, thang máy riêng của chủ tịch bật mở, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước ra. Anh ta nhanh chóng bước về phía Ngọc Thảo, cung kính khom người.
“Chào cô Ngọc Thảo. Tôi là Lê Quân, thư ký riêng của chủ tịch. Chủ tịch chúng tôi đang chủ trì cuộc họp, tạm thời không thể rời đi nên sai tôi xuống đây đón cô lên trước.”
“Được. Vậy làm phiền anh.”
Lê Quân vội vàng đáp lời, vươn tay làm động tác xin mời về phía thang máy.
“Không có gì. Mời cô đi phía bên này.”
Đây chính là bà chủ tương lai của anh ta, tất nhiên là phải hết sức cẩn thận. Biết đâu làm bà chủ vui lòng thì sẽ bảo chủ tịch tăng lương cho anh ta thì sao. Hay là cho anh ta nghỉ phép vài ngày cũng được, anh ta muốn đi kiếm người yêu.
Lê Quân đã cô đơn quá lâu rồi. Trước đây chủ tịch độc thân thì anh ta còn thấy bình thường, bây giờ chủ tịch đã có người thương là cho cẩu độc thân hằng ngày bán mình cho tư bản như anh ta cảm thấy rất ghen tị.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Lê Quân dẫn Ngọc Thảo vào phòng làm việc của Ngụy Vũ.
“Cô Ngọc Thảo xin chờ ở đây một lát, cuộc họp có thể sẽ kéo dài trong 30 phút nữa. Cô có muốn dùng trà hay cà phê không, tôi sẽ mang đến.”
Ngọc Thảo trả lời anh ta.
“Tôi không cần, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi sẽ ngồi trong phòng chờ.”
“Vâng.” Thấy Ngọc Thảo nói vậy thì Lê Quân cũng biết ý lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đây chính là lần đầu tiên Ngọc Thảo đến chỗ Ngụy Vũ làm việc, cô đến bên cạnh cửa sổ sát đất. Bây giờ cũng mặt trời sắp lặn, cả thành phố đang chìm vào một màu hoàng hôn đỏ rực. Dưới đường những chiếc xe to lớn giờ chỉ như một chấm nhỏ trong mắt cô. Nhịp sống ở thành phố lớn quá hối hả khiến người ta không dám chậm trễ chút nào.
Hình như cũng không phải là người phụ nữ vừa nãy bịa đặt hoàn toàn. Ngọc Quân quen biết Ngụy Vũ trước, thái độ của hai người bọn họ cũng có điểm lạ.
Lục Cảnh Thành ban đầu cũng không hề thân thiện với Ngụy Vũ. Lúc trước tập đoàn Lục thị và quỹ đầu tư Kình Vũ còn xảy ra cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Mãi đến gần đây mới có dấu hiệu hạ nhiệt.
Còn vụ Ngọc Quân cố ý cá cược với cô. Tại sao em ấy lại đoán chắc được mọi việc.
Ngọc Thảo tự mình gạt bỏ suy nghĩ lung tung. Cô không tin em gái mình lại lừa dối mình, em gái cô không phải là một kẻ xấu xa như vậy. Ngày đầu tiên Ngọc Thảo gặp em ấy, khi đó hai người chỉ là người xa lạ không quen biết nhau, nhưng em ấy đã sẵn sàng giúp đỡ cô.
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ rằng tình cảm của Ngụy Vũ đối với mình là giả dối. Trực giác của cô nói cho cô biết điều đó là sự thật.
Dù sao cũng cần phải gặp mặt để nói rõ ràng mọi chuyện. Cứ giấu diếm nhau rồi dằn vặt nhau như trên phim truyền hình quả là một cách làm ngu ngốc.
Cùng lắm thì nếu chuyện ấy là sự thật thì cắt đứt sớm là tốt nhất, tránh dây dưa lâu dài.
Huống hồ gì cô cũng đâu thể chỉ nghe từ một phía mà kết tội được cho anh. Người phụ nữ vừa nãy cũng chỉ là người lạ mặt, nhìn dáng vẻ của cô ta rõ ràng là cầu mà không được từ chỗ của Ngụy Vũ nên đến trút giận lên đầu cô.
Ngọc Thảo hồi phục lại tâm tình, cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn ba giờ chiều. Cô sẽ đến trụ sở Kình Vũ để gặp anh. Ngồi ở đây tự mình đau khổ không phải là một cách hay.
Trụ sở quỹ đầu tư Kình Vũ tọa lạc tại một khu phố sầm uất ở trung tâm thành phố. Nơi này cách Lạc Thư Quán của Ngọc Thảo khá xa, khi cô đến nơi cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Ngọc Thảo đến trước quầy lễ tân, cô lịch sự hỏi nhân viên ở đó.
“Xin chào, tôi muốn gặp chủ tịch Ngụy.”
Nhân viên lễ tân đang háo hức chờ đến giờ tan tầm để nhanh chóng về sớm thì thấy có một cô gái xinh đẹp đến tìm chủ tịch. Trong lòng thầm nghĩ, lại thêm người muốn hẹn gặp chủ tịch nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chào cô. Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Ngọc Thảo lắc đầu: “Tôi không.”
Cô có chút sửng sốt, trên đường đi cô mải suy nghĩ lung tung nên đã quên mất chuyện này.
“Vậy thì tiếc quá, tôi không thể giúp được cho cô. Nếu cô muốn gặp chủ tịch thì cần phải hẹn trước.”
Ngọc Thảo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Chào cô.”
“Chào cô.”
Cô lễ tân lén thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô gái này dễ nói chuyện không mặt nặng mày nhẹ bắt cô ta làm bằng được như những người khác.
Lần trước có một vị tiểu thư rõ ràng đã bị chủ tịch đích thân ra lệnh cấm cửa nhưng vẫn cứ đến làm phiền khiến cô ta không biết làm sao. Cô ta chỉ là người làm công ăn lương bình thường ở dưới sảnh, làm sao có quyền lực để gọi thẳng đến văn phòng chủ tịch được chứ.
Ngọc Thảo đứng ra một góc, rút điện thoại nhắn tin cho Ngụy Vũ.
“Em đang ở dưới sảnh. Anh có thời gian không, em cần nói một chút chuyện.”
Ngụy Vũ nhanh chóng trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đợi chút, sẽ có người xuống đón em bây giờ.”
Năm phút sau, thang máy riêng của chủ tịch bật mở, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước ra. Anh ta nhanh chóng bước về phía Ngọc Thảo, cung kính khom người.
“Chào cô Ngọc Thảo. Tôi là Lê Quân, thư ký riêng của chủ tịch. Chủ tịch chúng tôi đang chủ trì cuộc họp, tạm thời không thể rời đi nên sai tôi xuống đây đón cô lên trước.”
“Được. Vậy làm phiền anh.”
Lê Quân vội vàng đáp lời, vươn tay làm động tác xin mời về phía thang máy.
“Không có gì. Mời cô đi phía bên này.”
Đây chính là bà chủ tương lai của anh ta, tất nhiên là phải hết sức cẩn thận. Biết đâu làm bà chủ vui lòng thì sẽ bảo chủ tịch tăng lương cho anh ta thì sao. Hay là cho anh ta nghỉ phép vài ngày cũng được, anh ta muốn đi kiếm người yêu.
Lê Quân đã cô đơn quá lâu rồi. Trước đây chủ tịch độc thân thì anh ta còn thấy bình thường, bây giờ chủ tịch đã có người thương là cho cẩu độc thân hằng ngày bán mình cho tư bản như anh ta cảm thấy rất ghen tị.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Lê Quân dẫn Ngọc Thảo vào phòng làm việc của Ngụy Vũ.
“Cô Ngọc Thảo xin chờ ở đây một lát, cuộc họp có thể sẽ kéo dài trong 30 phút nữa. Cô có muốn dùng trà hay cà phê không, tôi sẽ mang đến.”
Ngọc Thảo trả lời anh ta.
“Tôi không cần, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi sẽ ngồi trong phòng chờ.”
“Vâng.” Thấy Ngọc Thảo nói vậy thì Lê Quân cũng biết ý lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đây chính là lần đầu tiên Ngọc Thảo đến chỗ Ngụy Vũ làm việc, cô đến bên cạnh cửa sổ sát đất. Bây giờ cũng mặt trời sắp lặn, cả thành phố đang chìm vào một màu hoàng hôn đỏ rực. Dưới đường những chiếc xe to lớn giờ chỉ như một chấm nhỏ trong mắt cô. Nhịp sống ở thành phố lớn quá hối hả khiến người ta không dám chậm trễ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro