Đổi người thực hiện hôn ước
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Ngay sau khi Đồng Ngọc Trâm thốt ra lời này, không khí trong phòng lập tức im lặng như tờ. Đồng Ngọc Trâm có cảm giác khí lạnh trên người đàn ông này đang hạ xuống rất thấp.
Khuôn mặt Trần Khải Trung có chút lạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của cô gái đằng trước. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, đúng thật là khí chất của quân nhân.
Đồng Ngọc Trâm có chút chột dạ, vô thức muốn tránh né ánh mắt của anh. Sau đó ngay lập tức cô tỉnh táo lại, có gì đâu mà phải tránh né.
Đồng Ngọc Trâm hỏi lại anh.
“Anh thấy thế nào.”
“Tôi không đồng ý.”
Trước đây không đồng ý, bây giờ vợ sắp bước vào nhà anh thì càng ngày anh sẽ không thể đồng ý.
Đồng Ngọc Trâm khoanh tay, nhướn mày.
“Tại sao lại không đồng ý?”
Anh ta đừng có nói với cô là anh ta nhất kiến chung tình với cô, không phải cô thì không cưới đấy.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên. Huống hồ hai bên đã có hôn ước, nhân dịp này sẽ càng trở nên thân thiết.”
Đồng Ngọc Trâm không phục.
“Cứ đến tuổi là phải kết hôn hay sao?”
Trần Khải Trung không trả lời câu hỏi của cô mà thong thả hỏi ngược lại cô.
“Chẳng lẽ em có bạn trai rồi sao?”
Mắt Đồng Ngọc Trâm sáng lên hy vọng.
“Nếu tôi có bạn trai thì anh sẽ chủ động từ bỏ hôn ước hay sao?”
Trần Khải Trung lắc đầu, mỉm cười tà ác.
“Tất nhiên là không. Nếu em có bạn trai thì vị hôn phu là tôi đây đành đích thân đến giúp em chia tay anh ta.”
“Anh…”
Đồng Ngọc Trâm trước nay chưa từng gặp người nào đường hoàng nói ra những lời vô liêm sỉ đến như vậy. Thậm chí anh ta còn không đổi sắc mặt.
…
“Sao thế?”
Chị cả Đồng Thùy Trâm vừa lên trên phòng thì đã thấy em gái mình đang ngồi ngẩn người ở ngoài ban công tầng hai.
“Em đang ngắm sao.”
Đồng Thùy Trâm liếc nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết âm u. Đến trăng còn không thấy bóng dáng thì làm gì có ngôi sao nào.
“Hôm nay nghe ba nói, em và ba cùng đi gặp người bên nhà họ Trần có đúng không?”
“Dạ.”
“Em không ưng ý với con trai nhà họ hay sao? Anh ta xấu lắm à?”
Đồng Ngọc Trâm nhớ lại gương mặt điển trai khi nãy. Công bằng mà nói thì ngoại hình của Trần Khải Trung tuyệt đối không phải là dạng tầm thường.
Chị cả ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ đánh giá cô em gái của mình. Ngọc Trâm và Bảo Trâm là hai chị em sinh đôi, ngoại hình giống hệt như nhau nhưng mỗi người lại xinh đẹp theo một kiểu khác nhau.
Nếu Bảo Trâm là mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn thì Ngọc Trâm lại đẹp theo kiểu xa cách lạnh lùng. Ai tiếp xúc gần Ngọc Trâm đều không tự chủ được mà muốn lại gần, nhưng lại bị khí chất của cô làm cho không dám tùy tiện.
Chị cả thở dài, nói với Ngọc Trâm.
“Cuộc hôn nhân này để chị thực hiện đi.”
Ngọc Trâm ngạc nhiên nhìn chị cả. Sao chị ấy lại đột nhiên đổi ý vậy. Không phải hôm trước chị ấy đã tìm mọi cách để tránh né chuyện này hay sao.
Hơn nữa, không phải chị ấy có người trong lòng hay sao?
Ngọc Trâm dò hỏi thử.
“Chị chẳng phải đang chờ người nào đó bên nước ngoài chưa về sao? Nếu chị kết hôn với người khác thì anh ấy phải làm thế nào.”
Ánh mắt chị cả nặng nề, khẽ nói.
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh ấy không chừng đã sớm kết hôn rồi. Chị còn tiếp tục chờ đợi thì có khác gì là đứa ngốc hay không.”
“Hơn nữa…”
“Chị mới nghe được một thông tin. Con trai nhà bác Trần thích đàn ông. Anh ta muốn kết hôn thì cũng để lấy người về nhà làm hài lòng cha mẹ.”
Đồng Ngọc Trâm ngạc nhiên, cô hỏi lại.
“Chuyện này có thật không vậy chị?”
Chị cả gật đầu.
“Thật. Em nghĩ xem anh ta đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng lại chưa hề có một người phụ nữ nào bên cạnh. Em nghĩ xem có hợp lý hay không?”
“Đúng ha.”
Bảo sao mà lúc nãy cô đề nghị hủy hôn mà anh ta nhất quyết không đồng ý. Hóa ra là cần cưới cô về nhà để làm bình phong che mắt thiên hạ.
“Chị kết hôn với anh ta là vẹn cả đôi đường. Đôi bên đều không có tình cảm với nhau, chị vẫn có thể tiếp tục mối tình đơn phương của mình mà không thấy bất công với anh ta.”
Đồng Ngọc Trâm vội vàng nắm tay chị gái, ngăn cản.
“Chị không thể cứ thế mà buông xuôi theo số phận được. Nếu chị còn tình cảm với anh ấy thì cứ tiếp tục theo đuổi, biết đâu anh ấy vẫn còn đang đợi chị thì sao?”
Chị cả né tránh ánh mắt của Đồng Ngọc Trâm, cúi đầu lau nước mắt.
“Không sao. Gia đình mình cũng cần phải giữ mặt mũi, hôn ước không thể nói hủy là hủy. Ba đứa các em đều không muốn, thân là chị cả thì chị phải làm.”
“Là chị thì phải chăm sóc cho các em.”
Đồng Ngọc Trâm an ủi chị.
“Chị không phải lo lắng, em sẽ kết hôn với anh ta.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng không phải em không muốn kết hôn sao?”
“Em đổi ý rồi. Em thấy kết hôn với anh ta cũng không tệ.”
Khuôn mặt Trần Khải Trung có chút lạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của cô gái đằng trước. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, đúng thật là khí chất của quân nhân.
Đồng Ngọc Trâm có chút chột dạ, vô thức muốn tránh né ánh mắt của anh. Sau đó ngay lập tức cô tỉnh táo lại, có gì đâu mà phải tránh né.
Đồng Ngọc Trâm hỏi lại anh.
“Anh thấy thế nào.”
“Tôi không đồng ý.”
Trước đây không đồng ý, bây giờ vợ sắp bước vào nhà anh thì càng ngày anh sẽ không thể đồng ý.
Đồng Ngọc Trâm khoanh tay, nhướn mày.
“Tại sao lại không đồng ý?”
Anh ta đừng có nói với cô là anh ta nhất kiến chung tình với cô, không phải cô thì không cưới đấy.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên. Huống hồ hai bên đã có hôn ước, nhân dịp này sẽ càng trở nên thân thiết.”
Đồng Ngọc Trâm không phục.
“Cứ đến tuổi là phải kết hôn hay sao?”
Trần Khải Trung không trả lời câu hỏi của cô mà thong thả hỏi ngược lại cô.
“Chẳng lẽ em có bạn trai rồi sao?”
Mắt Đồng Ngọc Trâm sáng lên hy vọng.
“Nếu tôi có bạn trai thì anh sẽ chủ động từ bỏ hôn ước hay sao?”
Trần Khải Trung lắc đầu, mỉm cười tà ác.
“Tất nhiên là không. Nếu em có bạn trai thì vị hôn phu là tôi đây đành đích thân đến giúp em chia tay anh ta.”
“Anh…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Ngọc Trâm trước nay chưa từng gặp người nào đường hoàng nói ra những lời vô liêm sỉ đến như vậy. Thậm chí anh ta còn không đổi sắc mặt.
…
“Sao thế?”
Chị cả Đồng Thùy Trâm vừa lên trên phòng thì đã thấy em gái mình đang ngồi ngẩn người ở ngoài ban công tầng hai.
“Em đang ngắm sao.”
Đồng Thùy Trâm liếc nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết âm u. Đến trăng còn không thấy bóng dáng thì làm gì có ngôi sao nào.
“Hôm nay nghe ba nói, em và ba cùng đi gặp người bên nhà họ Trần có đúng không?”
“Dạ.”
“Em không ưng ý với con trai nhà họ hay sao? Anh ta xấu lắm à?”
Đồng Ngọc Trâm nhớ lại gương mặt điển trai khi nãy. Công bằng mà nói thì ngoại hình của Trần Khải Trung tuyệt đối không phải là dạng tầm thường.
Chị cả ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ đánh giá cô em gái của mình. Ngọc Trâm và Bảo Trâm là hai chị em sinh đôi, ngoại hình giống hệt như nhau nhưng mỗi người lại xinh đẹp theo một kiểu khác nhau.
Nếu Bảo Trâm là mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn thì Ngọc Trâm lại đẹp theo kiểu xa cách lạnh lùng. Ai tiếp xúc gần Ngọc Trâm đều không tự chủ được mà muốn lại gần, nhưng lại bị khí chất của cô làm cho không dám tùy tiện.
Chị cả thở dài, nói với Ngọc Trâm.
“Cuộc hôn nhân này để chị thực hiện đi.”
Ngọc Trâm ngạc nhiên nhìn chị cả. Sao chị ấy lại đột nhiên đổi ý vậy. Không phải hôm trước chị ấy đã tìm mọi cách để tránh né chuyện này hay sao.
Hơn nữa, không phải chị ấy có người trong lòng hay sao?
Ngọc Trâm dò hỏi thử.
“Chị chẳng phải đang chờ người nào đó bên nước ngoài chưa về sao? Nếu chị kết hôn với người khác thì anh ấy phải làm thế nào.”
Ánh mắt chị cả nặng nề, khẽ nói.
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh ấy không chừng đã sớm kết hôn rồi. Chị còn tiếp tục chờ đợi thì có khác gì là đứa ngốc hay không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hơn nữa…”
“Chị mới nghe được một thông tin. Con trai nhà bác Trần thích đàn ông. Anh ta muốn kết hôn thì cũng để lấy người về nhà làm hài lòng cha mẹ.”
Đồng Ngọc Trâm ngạc nhiên, cô hỏi lại.
“Chuyện này có thật không vậy chị?”
Chị cả gật đầu.
“Thật. Em nghĩ xem anh ta đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng lại chưa hề có một người phụ nữ nào bên cạnh. Em nghĩ xem có hợp lý hay không?”
“Đúng ha.”
Bảo sao mà lúc nãy cô đề nghị hủy hôn mà anh ta nhất quyết không đồng ý. Hóa ra là cần cưới cô về nhà để làm bình phong che mắt thiên hạ.
“Chị kết hôn với anh ta là vẹn cả đôi đường. Đôi bên đều không có tình cảm với nhau, chị vẫn có thể tiếp tục mối tình đơn phương của mình mà không thấy bất công với anh ta.”
Đồng Ngọc Trâm vội vàng nắm tay chị gái, ngăn cản.
“Chị không thể cứ thế mà buông xuôi theo số phận được. Nếu chị còn tình cảm với anh ấy thì cứ tiếp tục theo đuổi, biết đâu anh ấy vẫn còn đang đợi chị thì sao?”
Chị cả né tránh ánh mắt của Đồng Ngọc Trâm, cúi đầu lau nước mắt.
“Không sao. Gia đình mình cũng cần phải giữ mặt mũi, hôn ước không thể nói hủy là hủy. Ba đứa các em đều không muốn, thân là chị cả thì chị phải làm.”
“Là chị thì phải chăm sóc cho các em.”
Đồng Ngọc Trâm an ủi chị.
“Chị không phải lo lắng, em sẽ kết hôn với anh ta.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng không phải em không muốn kết hôn sao?”
“Em đổi ý rồi. Em thấy kết hôn với anh ta cũng không tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro