Không muốn kết hôn
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Giờ vấn đề đã được rút gọn lại, thí sinh chỉ còn lại Đồng Ngọc Trâm và Đồng Bảo Trâm nhìn nhau.
Bảo Trâm lên tiếng.
“Mọi người cũng biết là con sẽ trở thành diễn viên, nghề nghiệp này của con không thích hợp cho việc kết hôn sớm.”
Cả nhà đồng loạt nhìn người còn lại. Ngọc Trâm là người thích hợp nhất trong bốn chị em. Độ tuổi phù hợp, đã tốt nghiệp đi làm, không vướng bận gì cả.
Ba Đồng hắng giọng nhìn con gái thứ hai.
“Ngọc Trâm, con xem…”
“Em út của con còn đang đi học, chị cả thì còn phải lo công việc của tập đoàn. Em ba thì nghề nghiệp của nó…”
Con dâu nhà họ Trần cũng không cần phải suốt ngày lộ diện bên ngoài, nhưng giấu diếm hoàn toàn danh tính là điều không thể.
“Vậy khả năng là hôn ước này đành phải giao cho con thực hiện rồi. Con thấy sao. Đồng ý thì để cha nói với bác Trần sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt làm quen trước đã.”
Đồng Ngọc Trâm gật đầu tỏ ý đã hiểu. Từ lúc họp gia đình đến bây giờ cô mới lần đầu tiên lên tiếng.
“Con không đồng ý.”
“Tại sao?”
Ba Đồng nôn nóng hỏi lại cô.
“Con trai nhà bác Trần có nghề nghiệp ổn định, tuổi trẻ tài cao. Cha đã gặp mặt qua rồi, ngoại hình cũng rất đẹp mắt. Tính tình trầm ổn, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt.”
Nhìn chung thì ba Đồng rất hài lòng với người thanh niên này, nếu cậu ta cưới một trong bốn đứa con gái của ông thì ông cũng đều ưng ý. Ba Đồng đã chấm người con rể này rồi.
“Con có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu cảm thấy nhanh quá thì có thể từ từ tiếp xúc.”
Đồng Ngọc Trâm lắc đầu.
“Không có chỗ nào không hài lòng. Đơn giản chỉ vì con không muốn kết hôn thôi.”
Từ nhỏ Đồng Ngọc Trâm đã có suy nghĩ không muốn kết hôn. Cô không thấy kết hôn có ích lợi.
Tự nhiên sau khi kết hôn cô lại có thêm một người ràng buộc về mặt pháp luật. Còn về mặt tình cảm, cô cũng không tin bản thân sẽ chung sống suốt cuộc đời dài với cùng một người nào khác.
Và còn hàng sa số những điều vụn vặt khác nữa.
Nói tóm lại, Đồng Ngọc Trâm không thấy có điểm nào tốt của việc kết hôn. Cứ sống độc thân như bây giờ là tốt nhất.
Thoải mái, tự do tự tại, không có ai ép buộc hay quản thúc gì cô.
Ba Đồng trừng mắt với lý do của con gái.
“Không được. Làm gì có chuyện con gái lớn lại không chịu lấy chồng.”
“Tùy ba.”
Ba cũng đâu có thể trói cô đưa đến lễ đường hay là ép cô ký vào giấy đăng ký kết hôn được đâu. Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể làm gì được cô.
Đồng Ngọc Trâm đứng dậy.
“Con đi lên phòng trước đây. Sáng mai con còn có lịch phẫu thuật ở bệnh viện nên phải đi sớm.”
Hôn ước cái gì chứ. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn bắt con cháu thực hiện cái việc đấy.
Phòng khách rộng lớn còn lại bốn ba con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cả nhà họ Đồng cùng biết, bình thường Đồng Ngọc Trâm ít nói nhất nhà nhưng lại là người không dễ chọc nhất.
Con bé Hà Trâm thấy tình hình không ổn, nó lanh lẹ chuồn lên phòng trước. Biết đâu ở lại thêm lúc nữa thì bom lại rơi trúng đầu nó.
Ba bí quá lại làm liều đợi nó đủ tuổi rồi ép nó kết hôn thì sao. Nó đâu có đấu lại với ba bà chị, nó không muốn gả cho ông chú lớn hơn mình cả chục tuổi đâu.
Chị cả vỗ vỗ vai ba Đồng động viên.
“Thôi hay là ba cứ nói chuyện với nhà họ Trần dẹp bỏ hôn sự này đi. Cứ nói ba đứa lớn có nơi có chốn hết rồi, còn đứa út…”
Thùy Trâm mỉm cười.
“Nếu nhà họ đợi được thì cứ để họ đợi thêm vài năm.”
Ba Đồng cảm thấy mình được an ủi mà cũng như không. Vấn đề đau đầu này tại sao lại do ông giải quyết cơ chứ. Tuy ông là giáo viên nhưng đối với bốn cô con gái này thì cũng muôn phần bất lực.
…
Cùng lúc đó ở nhà họ Trần.
Ba Trần cũng đang nói chuyện với Trần Khải Trung về việc kết hôn. Khác với không khí bên nhà họ Đồng, bên này lại rất nghiêm túc.
“Chắc con cũng biết chuyện hôn ước của nhà ta và nhà họ Đồng ở miền nam, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt, ba tính năm nay con cũng nên cưới vợ. Con chuẩn bị dịp nghỉ ngơi rồi cùng ba mẹ mời bác Đồng và con gái nhà bác ấy bữa cơm.”
“Vâng. Con đã biết.”
Tâm trí Trần Khải Trung lướt qua một hình bóng. Muốn anh kết hôn theo lời hôn ước thì cũng được, chỉ là người thì phải do anh định.
Không phải là cô ấy, thì không cưới.
Bảo Trâm lên tiếng.
“Mọi người cũng biết là con sẽ trở thành diễn viên, nghề nghiệp này của con không thích hợp cho việc kết hôn sớm.”
Cả nhà đồng loạt nhìn người còn lại. Ngọc Trâm là người thích hợp nhất trong bốn chị em. Độ tuổi phù hợp, đã tốt nghiệp đi làm, không vướng bận gì cả.
Ba Đồng hắng giọng nhìn con gái thứ hai.
“Ngọc Trâm, con xem…”
“Em út của con còn đang đi học, chị cả thì còn phải lo công việc của tập đoàn. Em ba thì nghề nghiệp của nó…”
Con dâu nhà họ Trần cũng không cần phải suốt ngày lộ diện bên ngoài, nhưng giấu diếm hoàn toàn danh tính là điều không thể.
“Vậy khả năng là hôn ước này đành phải giao cho con thực hiện rồi. Con thấy sao. Đồng ý thì để cha nói với bác Trần sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt làm quen trước đã.”
Đồng Ngọc Trâm gật đầu tỏ ý đã hiểu. Từ lúc họp gia đình đến bây giờ cô mới lần đầu tiên lên tiếng.
“Con không đồng ý.”
“Tại sao?”
Ba Đồng nôn nóng hỏi lại cô.
“Con trai nhà bác Trần có nghề nghiệp ổn định, tuổi trẻ tài cao. Cha đã gặp mặt qua rồi, ngoại hình cũng rất đẹp mắt. Tính tình trầm ổn, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt.”
Nhìn chung thì ba Đồng rất hài lòng với người thanh niên này, nếu cậu ta cưới một trong bốn đứa con gái của ông thì ông cũng đều ưng ý. Ba Đồng đã chấm người con rể này rồi.
“Con có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu cảm thấy nhanh quá thì có thể từ từ tiếp xúc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Ngọc Trâm lắc đầu.
“Không có chỗ nào không hài lòng. Đơn giản chỉ vì con không muốn kết hôn thôi.”
Từ nhỏ Đồng Ngọc Trâm đã có suy nghĩ không muốn kết hôn. Cô không thấy kết hôn có ích lợi.
Tự nhiên sau khi kết hôn cô lại có thêm một người ràng buộc về mặt pháp luật. Còn về mặt tình cảm, cô cũng không tin bản thân sẽ chung sống suốt cuộc đời dài với cùng một người nào khác.
Và còn hàng sa số những điều vụn vặt khác nữa.
Nói tóm lại, Đồng Ngọc Trâm không thấy có điểm nào tốt của việc kết hôn. Cứ sống độc thân như bây giờ là tốt nhất.
Thoải mái, tự do tự tại, không có ai ép buộc hay quản thúc gì cô.
Ba Đồng trừng mắt với lý do của con gái.
“Không được. Làm gì có chuyện con gái lớn lại không chịu lấy chồng.”
“Tùy ba.”
Ba cũng đâu có thể trói cô đưa đến lễ đường hay là ép cô ký vào giấy đăng ký kết hôn được đâu. Chỉ cần cô không muốn, thì không ai có thể làm gì được cô.
Đồng Ngọc Trâm đứng dậy.
“Con đi lên phòng trước đây. Sáng mai con còn có lịch phẫu thuật ở bệnh viện nên phải đi sớm.”
Hôn ước cái gì chứ. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn bắt con cháu thực hiện cái việc đấy.
Phòng khách rộng lớn còn lại bốn ba con mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cả nhà họ Đồng cùng biết, bình thường Đồng Ngọc Trâm ít nói nhất nhà nhưng lại là người không dễ chọc nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé Hà Trâm thấy tình hình không ổn, nó lanh lẹ chuồn lên phòng trước. Biết đâu ở lại thêm lúc nữa thì bom lại rơi trúng đầu nó.
Ba bí quá lại làm liều đợi nó đủ tuổi rồi ép nó kết hôn thì sao. Nó đâu có đấu lại với ba bà chị, nó không muốn gả cho ông chú lớn hơn mình cả chục tuổi đâu.
Chị cả vỗ vỗ vai ba Đồng động viên.
“Thôi hay là ba cứ nói chuyện với nhà họ Trần dẹp bỏ hôn sự này đi. Cứ nói ba đứa lớn có nơi có chốn hết rồi, còn đứa út…”
Thùy Trâm mỉm cười.
“Nếu nhà họ đợi được thì cứ để họ đợi thêm vài năm.”
Ba Đồng cảm thấy mình được an ủi mà cũng như không. Vấn đề đau đầu này tại sao lại do ông giải quyết cơ chứ. Tuy ông là giáo viên nhưng đối với bốn cô con gái này thì cũng muôn phần bất lực.
…
Cùng lúc đó ở nhà họ Trần.
Ba Trần cũng đang nói chuyện với Trần Khải Trung về việc kết hôn. Khác với không khí bên nhà họ Đồng, bên này lại rất nghiêm túc.
“Chắc con cũng biết chuyện hôn ước của nhà ta và nhà họ Đồng ở miền nam, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt, ba tính năm nay con cũng nên cưới vợ. Con chuẩn bị dịp nghỉ ngơi rồi cùng ba mẹ mời bác Đồng và con gái nhà bác ấy bữa cơm.”
“Vâng. Con đã biết.”
Tâm trí Trần Khải Trung lướt qua một hình bóng. Muốn anh kết hôn theo lời hôn ước thì cũng được, chỉ là người thì phải do anh định.
Không phải là cô ấy, thì không cưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro