Ra mắt nhà vợ
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Ngày Hà Ngọc Thảo dẫn Ngụy Vũ về nhà ra mắt thì trùng hợp Ngọc Quân đưa Lục Cảnh Thành về nhà thăm ông ngoại. Ngọc Quân đã mang thai đến tháng thứ tám, dáng người tròn trịa đi lại có chút nặng nề. Dáng vẻ càng ngày càng giống một người mẹ trông ngóng con mình sinh ra. Lục Cảnh Thành luôn lo lắng nên lúc nào cũng ở sát bên cạnh cô.
Tập đoàn Lục thị và quỹ đầu tư Kình Vũ đã chính thức hợp tác, Lục Cảnh Thành nhân cơ hội này để phần lớn công việc sang chỗ Ngụy Vũ. Còn bản thân anh thì dành thời gian về chăm sóc vợ con.
Ngọc Quân ngồi trên ghế mềm, đỡ cái bụng to của mình cười ha ha trêu ghẹo chị mình.
"Chị đã thấy tài năng thiên bẩm của em chưa? Em nói rồi mà chị lại còn không tin.''
Ngọc Thảo ngượng ngùng nhét một miếng táo vào miệng Ngọc Quân.
"Ăn trái cây đi. Nguyên một miếng táo cũng không chặn được cái miệng của em."
Ngọc Quân ăn xong miếng táo vẫn không buông tha cho cô.
"Chặn làm sao được. Em còn đang đợi chị thực hiện lời cá cược đấy."
Ngọc Thảo nhỏ giọng cự nự.
"Chị cũng đã chính thức kết hôn đâu."
"Ngụy Vũ mà nghe thấy thế này thì chắc là đau lòng đến tan nát ruột gan mất thôi."
"Không đến nỗi đó chứ."
Ngụy Vũ nói chuyện xong với ông ngoại, đến tìm Ngọc Thảo thì đang thấy hai chị em thì thầm gì đó nhắc đến tên anh. Anh mỉm cười rồi bước đến ngồi sát bên cạnh Ngọc Thảo.
"Hai chị em đang nói xấu gì anh đấy."
Ngọc Thảo bất ngờ, lắc đầu như trống bỏi.
"Không có gì. Bọn em chỉ nói chuyện chơi chơi thôi."
Ngọc Quân bĩu môi, bà chị này của cô đúng là nhát gan như thỏ. Bình thường có người tỏ ra có ý với chị ấy thì chị ấy lập tức chuồn nhanh như cắt. Cũng chỉ có con sói già Ngụy Vũ này mới bắt được chị ấy thôi.
Ngọc Quân làm bộ mặt nghiêm túc nói với Ngụy Vũ.
"Ngụy tiên sinh, lần trước chị Thảo có nói rằng chồng của chị ấy sẽ phải thay chị ấy thực hiện vụ cá cược với em. Nếu không làm được thì chị ấy sẽ không cưới."
Ừ thì là do cô chủ động cá cược, Ngọc Thảo cũng không nói câu sau. Nhưng không quan trọng lắm, chị ấy xác thực là đã đồng ý rồi. Cô thêm thắt một vài câu với đổi trắng thay đen một chút xíu cũng không thành vấn đề.
"Gì chứ? Chị không có nói thế..." Ngọc Thảo yếu ớt phản bác.
Ngọc Quân giơ tay ngăn cản, cô hất cầm về phía người đàn ông kia thách thức.
"Sao nào, anh có làm được không?"
Hừ, anh mà không làm được thì cô sẽ đi mách ông ngoại. Nhất quyết không để anh ta cưới được người chị vừa đẹp vừa tốt tính của cô dễ dàng.
Ngụy Vũ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Thảo đặt trên đùi mình. Anh đáp một cách chắc chắn
"Tất nhiên rồi."
Ngọc Quân chỉ chờ có thế liền nhanh nhẹn gọi chồng mình vẫn còn đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn của mình trong bếp.
"Chồng ơi, anh lên đây em nhờ chút việc."
Rõ ràng là cô giúp việc đã nói là để cô ấy làm như Lục Cảnh Thành vẫn khăng khăng muốn tự mình làm. Nghe thấy tiếng Ngọc Quân gọi mình, anh mới mau chóng tiến lại phía cô. Trên người anh vẫn còn đang mặc áo sơ mi, tay áo được vén cao, thân hình cao lớn đeo một cái tạp dề.
"Sao thế? Em muốn ăn cái gì sao?"
Ngọc Quân lắc đầu, chồng cô có khác, mặc cái gì cũng đẹp. Trong mắt cô toàn ý cười bảo anh.
"Có người muốn chào anh một tiếng đó mà."
Dứt lời cô quay lại nhìn Ngụy Vũ, giơ tay về phía Lục Cảnh Thành.
"Ngụy tiên sinh, chào anh đi."
"???"
Cả Lục Cảnh Thành và Ngụy Vũ đều ngơ ngác không biết ý của Ngọc Quân là gì.
Sao anh chẳng hiểu gì cả, không phải Lục Cảnh Thành tính ra là em rể của Ngọc Thảo sao. Ngọc Thảo thấy anh ngạc nhiên, cô đỏ mặt thấp giọng kể lại mọi việc cho anh.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Ngụy Vũ cười phá lên. Bảo bối nhà anh bị hồ ly nhà Lục Cảnh Thành lừa gạt rồi. Ngọc Quân biết rõ mọi chuyện rồi lại tỏ ra thần bí. Mà thôi, không sao, vụ cá cược này anh làm được.
Ngụy Vũ đứng dậy, lịch sự khom người về phía Lục Cảnh Thành chào hỏi.
"Anh Thành."
Lục Cảnh Thành gật đầu đáp lại. Anh nhìn thấy nụ cười gian xảo của Ngụy Vũ là biết ngay cô vợ mình làm sao có thể đấu lại được con sói già này. Không khéo lại còn bị lật ngược tình thế.
Quả nhiên Ngụy Vũ thản nhiên nói với Ngọc Quân.
"Dù sao cũng chỉ gọi một tiếng. Về sau Lục tổng còn phải gọi tôi là anh lâu dài."
Ngọc Quân: "...."
Cô quên mất tính đến trường hợp này.
Cứ như thế Ngụy Vũ chính thức được thông qua cuộc khảo sát của ông ngoại và cha mẹ Ngọc Thảo. Dù sao trong giới anh ta cũng được coi là nhân trung long phượng, thái độ đối với Ngọc Thảo cũng rất chân thành
Trưởng bối của Ngụy Vũ đã không còn ai, nhà họ Ngụy hiện là do anh làm chủ. Ngọc Thảo sau khi cưới sẽ không phải gặp cảnh sống chung với mẹ chồng. Cuối cùng mọi người quyết định tháng sau sẽ tổ chức buổi lễ đính hôn để chính thức ra mắt mọi người.
Tập đoàn Lục thị và quỹ đầu tư Kình Vũ đã chính thức hợp tác, Lục Cảnh Thành nhân cơ hội này để phần lớn công việc sang chỗ Ngụy Vũ. Còn bản thân anh thì dành thời gian về chăm sóc vợ con.
Ngọc Quân ngồi trên ghế mềm, đỡ cái bụng to của mình cười ha ha trêu ghẹo chị mình.
"Chị đã thấy tài năng thiên bẩm của em chưa? Em nói rồi mà chị lại còn không tin.''
Ngọc Thảo ngượng ngùng nhét một miếng táo vào miệng Ngọc Quân.
"Ăn trái cây đi. Nguyên một miếng táo cũng không chặn được cái miệng của em."
Ngọc Quân ăn xong miếng táo vẫn không buông tha cho cô.
"Chặn làm sao được. Em còn đang đợi chị thực hiện lời cá cược đấy."
Ngọc Thảo nhỏ giọng cự nự.
"Chị cũng đã chính thức kết hôn đâu."
"Ngụy Vũ mà nghe thấy thế này thì chắc là đau lòng đến tan nát ruột gan mất thôi."
"Không đến nỗi đó chứ."
Ngụy Vũ nói chuyện xong với ông ngoại, đến tìm Ngọc Thảo thì đang thấy hai chị em thì thầm gì đó nhắc đến tên anh. Anh mỉm cười rồi bước đến ngồi sát bên cạnh Ngọc Thảo.
"Hai chị em đang nói xấu gì anh đấy."
Ngọc Thảo bất ngờ, lắc đầu như trống bỏi.
"Không có gì. Bọn em chỉ nói chuyện chơi chơi thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Quân bĩu môi, bà chị này của cô đúng là nhát gan như thỏ. Bình thường có người tỏ ra có ý với chị ấy thì chị ấy lập tức chuồn nhanh như cắt. Cũng chỉ có con sói già Ngụy Vũ này mới bắt được chị ấy thôi.
Ngọc Quân làm bộ mặt nghiêm túc nói với Ngụy Vũ.
"Ngụy tiên sinh, lần trước chị Thảo có nói rằng chồng của chị ấy sẽ phải thay chị ấy thực hiện vụ cá cược với em. Nếu không làm được thì chị ấy sẽ không cưới."
Ừ thì là do cô chủ động cá cược, Ngọc Thảo cũng không nói câu sau. Nhưng không quan trọng lắm, chị ấy xác thực là đã đồng ý rồi. Cô thêm thắt một vài câu với đổi trắng thay đen một chút xíu cũng không thành vấn đề.
"Gì chứ? Chị không có nói thế..." Ngọc Thảo yếu ớt phản bác.
Ngọc Quân giơ tay ngăn cản, cô hất cầm về phía người đàn ông kia thách thức.
"Sao nào, anh có làm được không?"
Hừ, anh mà không làm được thì cô sẽ đi mách ông ngoại. Nhất quyết không để anh ta cưới được người chị vừa đẹp vừa tốt tính của cô dễ dàng.
Ngụy Vũ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Thảo đặt trên đùi mình. Anh đáp một cách chắc chắn
"Tất nhiên rồi."
Ngọc Quân chỉ chờ có thế liền nhanh nhẹn gọi chồng mình vẫn còn đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn của mình trong bếp.
"Chồng ơi, anh lên đây em nhờ chút việc."
Rõ ràng là cô giúp việc đã nói là để cô ấy làm như Lục Cảnh Thành vẫn khăng khăng muốn tự mình làm. Nghe thấy tiếng Ngọc Quân gọi mình, anh mới mau chóng tiến lại phía cô. Trên người anh vẫn còn đang mặc áo sơ mi, tay áo được vén cao, thân hình cao lớn đeo một cái tạp dề.
"Sao thế? Em muốn ăn cái gì sao?"
Ngọc Quân lắc đầu, chồng cô có khác, mặc cái gì cũng đẹp. Trong mắt cô toàn ý cười bảo anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có người muốn chào anh một tiếng đó mà."
Dứt lời cô quay lại nhìn Ngụy Vũ, giơ tay về phía Lục Cảnh Thành.
"Ngụy tiên sinh, chào anh đi."
"???"
Cả Lục Cảnh Thành và Ngụy Vũ đều ngơ ngác không biết ý của Ngọc Quân là gì.
Sao anh chẳng hiểu gì cả, không phải Lục Cảnh Thành tính ra là em rể của Ngọc Thảo sao. Ngọc Thảo thấy anh ngạc nhiên, cô đỏ mặt thấp giọng kể lại mọi việc cho anh.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Ngụy Vũ cười phá lên. Bảo bối nhà anh bị hồ ly nhà Lục Cảnh Thành lừa gạt rồi. Ngọc Quân biết rõ mọi chuyện rồi lại tỏ ra thần bí. Mà thôi, không sao, vụ cá cược này anh làm được.
Ngụy Vũ đứng dậy, lịch sự khom người về phía Lục Cảnh Thành chào hỏi.
"Anh Thành."
Lục Cảnh Thành gật đầu đáp lại. Anh nhìn thấy nụ cười gian xảo của Ngụy Vũ là biết ngay cô vợ mình làm sao có thể đấu lại được con sói già này. Không khéo lại còn bị lật ngược tình thế.
Quả nhiên Ngụy Vũ thản nhiên nói với Ngọc Quân.
"Dù sao cũng chỉ gọi một tiếng. Về sau Lục tổng còn phải gọi tôi là anh lâu dài."
Ngọc Quân: "...."
Cô quên mất tính đến trường hợp này.
Cứ như thế Ngụy Vũ chính thức được thông qua cuộc khảo sát của ông ngoại và cha mẹ Ngọc Thảo. Dù sao trong giới anh ta cũng được coi là nhân trung long phượng, thái độ đối với Ngọc Thảo cũng rất chân thành
Trưởng bối của Ngụy Vũ đã không còn ai, nhà họ Ngụy hiện là do anh làm chủ. Ngọc Thảo sau khi cưới sẽ không phải gặp cảnh sống chung với mẹ chồng. Cuối cùng mọi người quyết định tháng sau sẽ tổ chức buổi lễ đính hôn để chính thức ra mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro