Ở Game Kinh Dị Cao Trào Không Ngừng
Bóng Dáng Kỳ Lạ
Đại Phi
2024-10-10 19:22:12
Sau một hồi phân tích dữ dội của Lam Lam, Khương Ly biết mình không thể giấu được nữa nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không nói ra nhiệm vụ đáng xấu hổ đó!
"Thực sự có liên quan nhưng hẳn là không ảnh hưởng đến việc chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính. Vì vậy, em có thể không nói không?"
Đôi mắt to tròn đen láy long lanh ánh lên vẻ cầu xin đáng thương, đáng yêu vô tội lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, Lam Lam bị Khương Ly nhìn đến mức tan chảy, không nhịn được cười: "Em không muốn nói thì thôi nhưng tối nay chúng ta phải cẩn thận rồi."
Hai chữ cẩn thận cuối cùng có chút thâm ý, tối nay ngoài việc phải đề phòng ma quỷ, họ còn phải đề phòng những người cùng chung một mái nhà, nếu như sự nghi ngờ của Lam Lam là thật thì những người phụ nữ yếu thế sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Hai người lại lục soát phòng thiền bên cạnh, sau đó lại cẩn thận phân tích ba người Chương, Trịnh, Chu, đáng tiếc là tìm khắp nơi cũng không thấy manh mối hữu hiệu nào, đành đi về phía đại điện phía trước.
Vết máu mà Đào Tuyết để lại vẫn còn đó, dù sao thì tối nay rất có thể cô ta sẽ quay lại, vì vậy mọi người cũng không có tâm trạng và thời gian để dọn dẹp. Khương Ly và Lam Lam cố gắng không để ý mà đi qua, khi đi ngang qua đỉnh lư hương bằng đồng hình chữ nhật, Khương Ly đột nhiên dừng lại.
"Em phát hiện ra nơi này ở đâu cũng giống như mới xây dựng vậy, chị xem, ngay cả đỉnh lư hương này cũng mới."
Kể cả đồ vật mà họ ở và sử dụng, đều mới tinh như một, còn con đường lát đá trên núi và cây hòe già ở sân sau lại có tuổi đời lâu năm có chút không ăn nhập nhưng điều này có ý nghĩa gì, Khương Ly lại không đoán ra được.
"Đi thôi, có thể chỉ là bối cảnh trò chơi giả lập."
Bùi Duyệt và Lý Ích được phân công ở tiền viện sắp phát điên rồi, nơi rộng lớn như vậy, họ hận không thể lật từng tấc cỏ từng viên gạch lên xem nhưng vẫn như cũ không có manh mối, thấy trời càng lúc càng tối, thời gian đếm ngược trôi nhanh như nước, Lý Ích cũng dần trở nên điên cuồng.
"Phải làm sao bây giờ! Không tìm thấy Tà thần, không hoàn thành nhiệm vụ, tôi có phải chết chắc rồi không?! Tại sao... tại sao nhiệm vụ của em lại đơn giản như vậy, còn nhiệm vụ của tôi lại khó như vậy!"
Bùi Duyệt bị cậu ta đột nhiên túm lấy cổ tay vặn đau, liền mắng: "Lý Ích anh điên rồi! Buông ra, anh buông tôi ra! Mẹ kiếp tôi đúng là mù mắt, lúc trước sao lại ở bên anh, nhiều anh khóa trên em khóa dưới theo đuổi tôi như vậy, vậy mà tôi lại chọn cái đồ vô dụng như anh! Ngoài lúc làm tình ra thì có thể sướng chút, anh còn có tác dụng gì! Không muốn chết thì tối nay cứ chờ người chết đến tìm anh, hoàn thành nhiệm vụ không phải là được rồi sao!"
"Duyệt Duyệt! Anh sợ, tối nay em ở cùng anh được không? Đợi ra khỏi trò chơi, anh nhất định sẽ học thêm nhiều tư thế để em sướng trên giường! Anh cầu xin em, giúp anh đi!"
Khương Ly vừa đi đến góc rẽ:... Tình yêu của họ một lần nữa khiến người ta không thể hiểu nổi.
Đáng tiếc là cho đến khi trời một lần nữa chìm vào bóng tối, nhiệm vụ chính vẫn không có chút tiến triển nào.
Điện phụ tối qua không thể ở lại được nữa nhưng sau khi Khương Ly nói rằng tượng Phật có thể có hiện tượng kỳ lạ, Chương Hằng đã ngắt lời Bùi Duyệt đề nghị tối nay sẽ ôm tượng Phật bằng ngọc để tránh ma, mà chọn phòng thiền lớn gần điện Phật hơn.
Bởi vì gã cũng không thể xác định được, Đào Tuyết đêm qua không xông vào trong nhà giết người, có phải là vì bên này có tượng Phật bằng ngọc hay không? Vì vậy, ngay cả khi nghe Khương Ly nói tượng Phật bằng ngọc có điều kỳ lạ, gã cũng không dám tùy tiện chọn những ngôi nhà xa hơn.
Khi đống lửa bùng lên, Khương Ly nhìn từ cửa sổ hé mở sang điện phụ đối diện, đèn lồng dưới mái hiên lại tự động sáng lên, dưới ánh sáng yếu ớt mơ hồ có thể thấy khung cửa sổ nhuốm máu rách nát đáng sợ, từng dấu bàn tay đẫm máu in trên tường, trong căn nhà trống tối om, dần dần hình thành một bóng dáng kỳ lạ, đứng ngay trong căn phòng mà họ đã ngủ đêm qua.
Nó như thể... cũng đang nhìn cô!
Những bậc thang vương vãi máu nội tạng, những mảng đỏ sẫm đã đông cứng, dần dần uốn éo như rắn.
Lúc này, Khương Ly thực sự cảm thấy nỗi sợ hãi rùng rợn.
"Thực sự có liên quan nhưng hẳn là không ảnh hưởng đến việc chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính. Vì vậy, em có thể không nói không?"
Đôi mắt to tròn đen láy long lanh ánh lên vẻ cầu xin đáng thương, đáng yêu vô tội lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, Lam Lam bị Khương Ly nhìn đến mức tan chảy, không nhịn được cười: "Em không muốn nói thì thôi nhưng tối nay chúng ta phải cẩn thận rồi."
Hai chữ cẩn thận cuối cùng có chút thâm ý, tối nay ngoài việc phải đề phòng ma quỷ, họ còn phải đề phòng những người cùng chung một mái nhà, nếu như sự nghi ngờ của Lam Lam là thật thì những người phụ nữ yếu thế sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Hai người lại lục soát phòng thiền bên cạnh, sau đó lại cẩn thận phân tích ba người Chương, Trịnh, Chu, đáng tiếc là tìm khắp nơi cũng không thấy manh mối hữu hiệu nào, đành đi về phía đại điện phía trước.
Vết máu mà Đào Tuyết để lại vẫn còn đó, dù sao thì tối nay rất có thể cô ta sẽ quay lại, vì vậy mọi người cũng không có tâm trạng và thời gian để dọn dẹp. Khương Ly và Lam Lam cố gắng không để ý mà đi qua, khi đi ngang qua đỉnh lư hương bằng đồng hình chữ nhật, Khương Ly đột nhiên dừng lại.
"Em phát hiện ra nơi này ở đâu cũng giống như mới xây dựng vậy, chị xem, ngay cả đỉnh lư hương này cũng mới."
Kể cả đồ vật mà họ ở và sử dụng, đều mới tinh như một, còn con đường lát đá trên núi và cây hòe già ở sân sau lại có tuổi đời lâu năm có chút không ăn nhập nhưng điều này có ý nghĩa gì, Khương Ly lại không đoán ra được.
"Đi thôi, có thể chỉ là bối cảnh trò chơi giả lập."
Bùi Duyệt và Lý Ích được phân công ở tiền viện sắp phát điên rồi, nơi rộng lớn như vậy, họ hận không thể lật từng tấc cỏ từng viên gạch lên xem nhưng vẫn như cũ không có manh mối, thấy trời càng lúc càng tối, thời gian đếm ngược trôi nhanh như nước, Lý Ích cũng dần trở nên điên cuồng.
"Phải làm sao bây giờ! Không tìm thấy Tà thần, không hoàn thành nhiệm vụ, tôi có phải chết chắc rồi không?! Tại sao... tại sao nhiệm vụ của em lại đơn giản như vậy, còn nhiệm vụ của tôi lại khó như vậy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Duyệt bị cậu ta đột nhiên túm lấy cổ tay vặn đau, liền mắng: "Lý Ích anh điên rồi! Buông ra, anh buông tôi ra! Mẹ kiếp tôi đúng là mù mắt, lúc trước sao lại ở bên anh, nhiều anh khóa trên em khóa dưới theo đuổi tôi như vậy, vậy mà tôi lại chọn cái đồ vô dụng như anh! Ngoài lúc làm tình ra thì có thể sướng chút, anh còn có tác dụng gì! Không muốn chết thì tối nay cứ chờ người chết đến tìm anh, hoàn thành nhiệm vụ không phải là được rồi sao!"
"Duyệt Duyệt! Anh sợ, tối nay em ở cùng anh được không? Đợi ra khỏi trò chơi, anh nhất định sẽ học thêm nhiều tư thế để em sướng trên giường! Anh cầu xin em, giúp anh đi!"
Khương Ly vừa đi đến góc rẽ:... Tình yêu của họ một lần nữa khiến người ta không thể hiểu nổi.
Đáng tiếc là cho đến khi trời một lần nữa chìm vào bóng tối, nhiệm vụ chính vẫn không có chút tiến triển nào.
Điện phụ tối qua không thể ở lại được nữa nhưng sau khi Khương Ly nói rằng tượng Phật có thể có hiện tượng kỳ lạ, Chương Hằng đã ngắt lời Bùi Duyệt đề nghị tối nay sẽ ôm tượng Phật bằng ngọc để tránh ma, mà chọn phòng thiền lớn gần điện Phật hơn.
Bởi vì gã cũng không thể xác định được, Đào Tuyết đêm qua không xông vào trong nhà giết người, có phải là vì bên này có tượng Phật bằng ngọc hay không? Vì vậy, ngay cả khi nghe Khương Ly nói tượng Phật bằng ngọc có điều kỳ lạ, gã cũng không dám tùy tiện chọn những ngôi nhà xa hơn.
Khi đống lửa bùng lên, Khương Ly nhìn từ cửa sổ hé mở sang điện phụ đối diện, đèn lồng dưới mái hiên lại tự động sáng lên, dưới ánh sáng yếu ớt mơ hồ có thể thấy khung cửa sổ nhuốm máu rách nát đáng sợ, từng dấu bàn tay đẫm máu in trên tường, trong căn nhà trống tối om, dần dần hình thành một bóng dáng kỳ lạ, đứng ngay trong căn phòng mà họ đã ngủ đêm qua.
Nó như thể... cũng đang nhìn cô!
Những bậc thang vương vãi máu nội tạng, những mảng đỏ sẫm đã đông cứng, dần dần uốn éo như rắn.
Lúc này, Khương Ly thực sự cảm thấy nỗi sợ hãi rùng rợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro