Ở Game Kinh Dị Cao Trào Không Ngừng
Chúng Ta Chết C...
Đại Phi
2024-10-10 19:22:12
Bùi Duyệt và Lý Ích hoảng loạn chạy vào phòng bên phải, trên giường lớn có Khương Ly đang ngủ, Lam Lam đang ngồi, chưa kịp để họ nói thêm điều gì, Đào Tuyết đã bắt đầu cào cửa sổ bên ngoài, cả hai sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.
Hoảng loạn nhất phải kể đến Bùi Duyệt, vừa rồi lúc cao trào đã cởi sạch sẽ, lúc chạy ra ngoài lại để quên váy ở bên ngoài, lúc này ngồi trên đất để lộ bầu ngực, hai chân run rẩy ướt đẫm, có tinh dịch loãng của Lý Ích bắn vào và cả nước dâm của chính cô ta, may mà Lam Lam ném xuống một chiếc chăn, cô ta phải mất rất nhiều sức mới miễn cưỡng che được người mình, còn người bạn trai cao 1m85 bên cạnh cô ta đã sợ đến sắp ngất đi rồi.
Nỗi sợ hãi không thể kiềm chế bùng nổ vào khoảnh khắc Đào Tuyết cào vỡ cửa sổ, Bùi Duyệt hét lên gọi tên Chương Hằng, cầu xin gã mau đến cứu mạng nhưng mặc cho cô ta gọi thế nào, bên kia cũng không có ai đến.
"Câm miệng! Đừng gọi nữa, bọn họ sẽ không đến đâu." Lam Lam nắm chặt chiếc chăn trong lòng, cố hết sức để mình bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa sổ bằng gỗ không chịu nổi một đòn nữa đang rung chuyển dữ dội, cảm giác cái chết sắp ập đến, thật sự không dễ chịu chút nào.
Trán Lý Ích căng thẳng toát đầy mồ hôi lạnh, dù trước mắt tối sầm trời đất quay cuồng, vẫn có thể thấy bàn tay nhỏ máu của Đào Tuyết càng lúc càng dài ra, hàm răng không kiềm chế được mà va vào nhau lập cập: "Chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!"
Ngay khi Lam Lam cũng nghĩ như vậy, đôi bàn tay đẫm máu đó lại đột nhiên rút ra.
Ba người không ai dám nói gì, chỉ vô cùng căng thẳng sợ hãi nhìn cánh cửa sổ bằng gỗ nát bươm đẫm máu, lắng nghe tiếng Đào Tuyết phát ra những âm thanh nghẹn ngào sặc máu. Lâu sau, bên cửa sổ nhuốm máu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt áp sát của Đào Tuyết, cô ta nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, đôi mắt tràn ngập máu trợn trừng, đỏ ngầu nhìn họ.
Bùi Duyệt và Lý Ích lập tức ngất xỉu tại chỗ, còn Lam Lam thì hít ngược một hơi, không khí tràn ngập mùi máu tanh khó ngửi, cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả cảnh chứng kiến người sống chết ngay trước mắt vào ban ngày, người đã chết hiện đang nhìn thẳng vào cô ấy.
Lam Lam mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể đã tê liệt theo bản năng, cô ấy chưa từng sợ hãi điều gì khi chém giết trên thương trường, thực sự muốn khóc lớn một trận.
May mà Đào Tuyết lại từ từ lùi ra, cánh cửa sổ bằng gỗ cũ nát kia dường như đã trở thành một vật cản mà cô ta không thể đẩy ra, trong ánh nến, bóng người đỏ như máu kia lảo đảo đi về phía bên kia.
Không lâu sau, trong đêm tối đáng sợ, tiếng kêu kinh hoàng của Triệu Phù Quân vang lên nhưng trong thời gian cực nhanh, cậu như bị bóp cổ, không còn tiếng động nữa.
Lam Lam nghiến răng, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, máu trên tường đang dần khô lại.
Tốt lắm, áp lực của cái chết cuối cùng cũng đã đến với những người bên kia.
Ngay khi Lam Lam cứng đờ buông lỏng lòng bàn tay bị cào rách, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Đào Tuyết đi ra ngoài phòng bên trái lại quay trở lại cửa sổ phòng họ...
Sáng sớm, Khương Ly lười biếng mở chăn ra, cô đã ngủ rất ngon vào đêm qua, ngoài việc một số bộ phận trên cơ thể có cảm giác hơi khó chịu, cô thực sự cảm thấy sảng khoái, thoải mái vươn vai ngồi dậy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
Khương Ly vẫn cảm thấy hơi khó tin, cô thế mà còn to gan tự tin hơn cả Chu Phù Sinh khi ngủ trong trò chơi kinh dị và không biết có phải là ảo giác không, cô cứ cảm thấy toàn thân như bị liếm qua một lượt, mí mắt, má, môi, cổ... còn có cả ngực.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."
Giọng nói lạnh lẽo của Lam Lam từ một góc truyền đến, Khương Ly quay lại nhìn, nhìn một cái liền giật mình. Người phụ nữ cường thế tinh tế của ngày hôm qua, lúc này ngồi ở góc tường tiều tụy như thể bị đá đến Siberia làm mười năm khổ sai vậy, hai mắt thâm quầng, mái tóc dài xoăn sóng xõa tung rối bời, vẻ mặt chán nản.
"Ủa? Sao chị lại thế này? Mất ngủ không ngủ được à?"
Lam Lam nhìn Khương Ly đang trong trạng thái cực kỳ tốt bằng ánh mắt kỳ lạ, có ngàn vạn lời muốn nói, đến miệng lại biến thành sự bình tĩnh sau cơn hoạn nạn: "Tối qua chị đá... đẩy em mấy lần, em cũng không tỉnh, chị còn tưởng em..."
Với tiếng động kinh thiên động địa tối qua, Khương Ly lại không có chút dấu hiệu tỉnh nào, cô ấy còn tưởng cô gái nhỏ làm nền này đã thảm đến mức lặng lẽ lãnh cơm hộp trong chăn rồi.
Hoảng loạn nhất phải kể đến Bùi Duyệt, vừa rồi lúc cao trào đã cởi sạch sẽ, lúc chạy ra ngoài lại để quên váy ở bên ngoài, lúc này ngồi trên đất để lộ bầu ngực, hai chân run rẩy ướt đẫm, có tinh dịch loãng của Lý Ích bắn vào và cả nước dâm của chính cô ta, may mà Lam Lam ném xuống một chiếc chăn, cô ta phải mất rất nhiều sức mới miễn cưỡng che được người mình, còn người bạn trai cao 1m85 bên cạnh cô ta đã sợ đến sắp ngất đi rồi.
Nỗi sợ hãi không thể kiềm chế bùng nổ vào khoảnh khắc Đào Tuyết cào vỡ cửa sổ, Bùi Duyệt hét lên gọi tên Chương Hằng, cầu xin gã mau đến cứu mạng nhưng mặc cho cô ta gọi thế nào, bên kia cũng không có ai đến.
"Câm miệng! Đừng gọi nữa, bọn họ sẽ không đến đâu." Lam Lam nắm chặt chiếc chăn trong lòng, cố hết sức để mình bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa sổ bằng gỗ không chịu nổi một đòn nữa đang rung chuyển dữ dội, cảm giác cái chết sắp ập đến, thật sự không dễ chịu chút nào.
Trán Lý Ích căng thẳng toát đầy mồ hôi lạnh, dù trước mắt tối sầm trời đất quay cuồng, vẫn có thể thấy bàn tay nhỏ máu của Đào Tuyết càng lúc càng dài ra, hàm răng không kiềm chế được mà va vào nhau lập cập: "Chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!"
Ngay khi Lam Lam cũng nghĩ như vậy, đôi bàn tay đẫm máu đó lại đột nhiên rút ra.
Ba người không ai dám nói gì, chỉ vô cùng căng thẳng sợ hãi nhìn cánh cửa sổ bằng gỗ nát bươm đẫm máu, lắng nghe tiếng Đào Tuyết phát ra những âm thanh nghẹn ngào sặc máu. Lâu sau, bên cửa sổ nhuốm máu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt áp sát của Đào Tuyết, cô ta nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, đôi mắt tràn ngập máu trợn trừng, đỏ ngầu nhìn họ.
Bùi Duyệt và Lý Ích lập tức ngất xỉu tại chỗ, còn Lam Lam thì hít ngược một hơi, không khí tràn ngập mùi máu tanh khó ngửi, cảnh tượng này còn đáng sợ hơn cả cảnh chứng kiến người sống chết ngay trước mắt vào ban ngày, người đã chết hiện đang nhìn thẳng vào cô ấy.
Lam Lam mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể đã tê liệt theo bản năng, cô ấy chưa từng sợ hãi điều gì khi chém giết trên thương trường, thực sự muốn khóc lớn một trận.
May mà Đào Tuyết lại từ từ lùi ra, cánh cửa sổ bằng gỗ cũ nát kia dường như đã trở thành một vật cản mà cô ta không thể đẩy ra, trong ánh nến, bóng người đỏ như máu kia lảo đảo đi về phía bên kia.
Không lâu sau, trong đêm tối đáng sợ, tiếng kêu kinh hoàng của Triệu Phù Quân vang lên nhưng trong thời gian cực nhanh, cậu như bị bóp cổ, không còn tiếng động nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Lam nghiến răng, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, máu trên tường đang dần khô lại.
Tốt lắm, áp lực của cái chết cuối cùng cũng đã đến với những người bên kia.
Ngay khi Lam Lam cứng đờ buông lỏng lòng bàn tay bị cào rách, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Đào Tuyết đi ra ngoài phòng bên trái lại quay trở lại cửa sổ phòng họ...
Sáng sớm, Khương Ly lười biếng mở chăn ra, cô đã ngủ rất ngon vào đêm qua, ngoài việc một số bộ phận trên cơ thể có cảm giác hơi khó chịu, cô thực sự cảm thấy sảng khoái, thoải mái vươn vai ngồi dậy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
Khương Ly vẫn cảm thấy hơi khó tin, cô thế mà còn to gan tự tin hơn cả Chu Phù Sinh khi ngủ trong trò chơi kinh dị và không biết có phải là ảo giác không, cô cứ cảm thấy toàn thân như bị liếm qua một lượt, mí mắt, má, môi, cổ... còn có cả ngực.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."
Giọng nói lạnh lẽo của Lam Lam từ một góc truyền đến, Khương Ly quay lại nhìn, nhìn một cái liền giật mình. Người phụ nữ cường thế tinh tế của ngày hôm qua, lúc này ngồi ở góc tường tiều tụy như thể bị đá đến Siberia làm mười năm khổ sai vậy, hai mắt thâm quầng, mái tóc dài xoăn sóng xõa tung rối bời, vẻ mặt chán nản.
"Ủa? Sao chị lại thế này? Mất ngủ không ngủ được à?"
Lam Lam nhìn Khương Ly đang trong trạng thái cực kỳ tốt bằng ánh mắt kỳ lạ, có ngàn vạn lời muốn nói, đến miệng lại biến thành sự bình tĩnh sau cơn hoạn nạn: "Tối qua chị đá... đẩy em mấy lần, em cũng không tỉnh, chị còn tưởng em..."
Với tiếng động kinh thiên động địa tối qua, Khương Ly lại không có chút dấu hiệu tỉnh nào, cô ấy còn tưởng cô gái nhỏ làm nền này đã thảm đến mức lặng lẽ lãnh cơm hộp trong chăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro