Chương 12
Sư Tiểu Trát
2024-07-22 10:57:45
Hiểu Gia cảm thấy rất áy náy về sự việc ngày hôm đó nên đã mời Tống Cần mọt bữa khác tại "Sáng Nay"
Lần này Hiểu Gia đặc biệt dẫn theo bốn đồng nghiệp và gọi một bàn đồ ăn phong phú, tuy nhiên họ cô ấy không gặp được ông chủ Thẩm để nói lời cảm ơn.
Tất cả các món đều tinh tế và ngon miệng, mọi người cũng có thời gian rất vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này có một tình tiết xảy ra, khi đang đi vệ sinh, Tống Cần tình cờ nhìn thấy một đống thủy tinh vỡ trên lối đi, có lẽ là do chai bia bị bể. Cô nhìn quanh, sau đó cầm lấy chiếc chổi ở góc tường quét dọn chúng vào tránh cho người khác dẫm phải.
Làm xong xuôi, cô quay lại thì tình cờ chạm mặt với đầu bếp nhà hàng, người chuyển bánh cho Thẩm Minh Tích giúp cô.
"Thực xin lỗi, không nên để khách hàng làm những việc này. Cám ơn cô rẩ nhiều."
Tống Cần nói: “Tiện thay thôi mà.”
Người đầu bếp không nói gì thêm, cảm ơn cô lần nữa rồi nhanh chóng đi làm việc riêng của mình.
Tối hôm đó Tống Cần nhận được Wechat từ Thẩm Minh Tích, cảm ơn cô đã quét dọn giúp
Tống Cần đáp: “Việc nhỏ thôi, không sao đâu.”
Thẩm Minh Tích hỏi lại cô: “Thức ăn có ngon không?”
"Rất ngon. Đặc biệt là món cá nướng chanh, vừa mang ra đã bị xử lý sạch sẽ."
“Nói đến mới nhớ, hôm đó hình như cô nghiên cứu rất kỹ ảnh chụp của tôi phải không?” Thẩm Minh Tích đột ngột hỏi.
"Hả? Thực ra không phải là nghiên cứu đâu, chỉ là nhìn qua thôi. Tấm hình kia là anh chụp với mẹ đúng không, bà ấy rất đẹp."
"Ừ, khi còn trẻ bà ấy là một diễn viên nhạc kịch opera, cũng từng đóng nhiều vai khách mời trong các bộ phim thời đó."
"Thật sao? Chẳng trách bà ấy lại xinh đẹp như vậy."
"Xinh đẹp nhưng tính tình không tốt, lúc nhỏ tôi chính là bao cát của bà."
"..."
Tống Cần không biết phải trả lời thế nào, dù sao bà cũng là mẹ anh nên phải tỏ ra kính trọng một chút, chỉ có thể đáp lại anh: “Đánh trẻ con là không đúng rồi."
Thẩm Minh Tích không đáp, nhưng Tống Cần có chút bối rối, tưởng tượng ra hồi nhỏ anh bị đánh nặng như vậy. Mẹ anh nhìn như một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, vậy mà có thể động tay chân với con trai mình. Nghĩ lại thì cô may mắn hơn, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị người lớn đánh mắng.
Dù có vẻ không hay ho khi so sánh hạnh phúc của mình với nỗi bất hạnh của người khác nhưng đêm nay Tống Cần thực sự có cảm giác thành tựu: Tôi chưa bao giờ là bao cát của người khác, tôi cảm thấy rất may mắn.
Tuy nhiên, cuộc điện thoại vào sáng thứ bảy đã đưa cô trở lại thực tại.
Khi mẹ cô gọi đến, Tống Cần vừa làm bữa sáng xong, nhìn thấy mẹ gọi, trong giây lát cô thấy lo lắng, nghĩ là chuyện khẩn cấp nào đó, vừa nhấc máy, giọng mẹ cô đã vang lên lanh lảnh. Tống Cần cảm thấy nhẹ nhõm.
Không ngờ mẹ cô gọi để nhờ cô làm mai mối cho Hứa Thần Nghiên.
Hứa Thần Nghiên là con gái của mẹ cô và người chồng sau của bà.
“Mẹ, con không còn làm việc ở Hoa Hệ Duyên nữa rồi.” Tống Cần thành thật nói với mẹ.
Hai người trò chuyện vài câu, Tống Cần nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, liền nói: “Lần trước anh đã rộng lượng cho chúng tôi mượn phòng chờ. Cảm ơn rất nhiều”.
"Con đổi chỗ làm sao không nói với mẹ?" Mẹ Tống đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, "Hôm qua mẹ đã hứa với chú Hứa là con nhất định có thể thu xếp chuyện này."
“Không hợp thì đổi việc thôi.” Tống Cần nói: “Mẹ, cho dù con có còn ở Hoa Hệ Duyên thì con cũng không thể giới thiệu cho em được. Tình cảm là chuyện tự nhiên, không thể ép buộc hai người ở cùng một chỗ được, mẹ cũng từ bỏ ý định này đi.”
"Mẹ không nói con nhất định làm được, chỉ nói là con làm việc ở nơi này lâu rồi, chắc chắn có thể thu xếp ổn thoả."
"Con cũng chỉ là người làm thuê thôi, vả lại còn bé còn trẻ, sao lại phải lo lắng như vậy?" Trong đầu Tống Cần hiện lên hình ảnh Hứa Thần Nghiên trong bộ đồng phục nữ sinh, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt non nớt.
"Con bé trẻ hơn con bảy tuổi, cũng không còn trẻ lắm. Con biết đấy, con gái trong huyện lấy chồng khá sớm,con bé lại không học đại học, bây giờ đang bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại. Nếu không đi học thì nên lấy chồng sớm cho yên ổn."
Tống Cần thở dài nói: "Mẹ, con năm nay hai mươi tám, mẹ cộng thêm tuổi cho con à. Vả lại, mới ở tuổi đấy thì vội kết hôn làm gì? Phụ nữ tìm đến Hoa Hệ Duyên đều ở ngưỡng ba mươi rồi."
"Mỗi người mỗi khác, mẹ với chú Hứa hỏi ý con bé rồi, nó cũng đồng ý xem mắt. Con xem, con ở thành phố lớn lâu năm như vậy hẳn là quen biết rộng, hay là con xem có ai phù hợp thì giới thiệu cho Tiểu Nghiên đi."
“Con không giúp được đâu.” Tống Cần thẳng thừng từ chối: “Sau khi rời Hoa Hệ Duyên, con đã thề rằng sẽ không bao giờ giúp ai giới thiệu đối tượng nữa, con không có năng khiếu chuyện này, càng không muốn làm bà mai, cũng không hợp với suy nghĩ của con."
"Suy nghĩ gì? Con muốn bắt chước một số người không định lập gia đình à? Với lại, con phải giúp mẹ việc này, mẹ và chú Hứa đều trông ở con. Tiểu Nghiên lớn lên cũng xinh xắn, để mẹ gửi hình con bé cho con nhé."
“Đừng nói nữa, conkhông giúp được.” Tống Cần bất đắc dĩ nói: “Mẹ hiếm khi gọi điện cho con, vậy mà một câu hỏi thăm cũng không có. Mẹ không hề hỏi con sống có tốt không, tại sao lại đổi việc, từ đầu đến giờ chỉ chăm chăm muốn con giúp mẹ và gia đình mới của mẹ."
Tống Cần nói những lời này, giọng điệu có chút nũng nịu, tưởng rằng sẽ lấy lại được tình thương của mẹ, không ngờ điện thoại im lặng một lúc, sau đó lại nghe được giọng nói mệt mỏi: “Mẹ thật sự không thể nói chuyện với con, mỗi lần có chuyện gì thì con đều vòng vo, không bao giờ thẳng thắn với mẹ, chỉ nhờ con chút chuyện nhỏ mà con cũng từ chối."
Mẹ Tống cúp máy mà không đợi con gái giải thích.
Tống Cần sững sờ, điều đầu tiên cô cảm thấy là mình đã đi quá xa, định gọi điện xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy chữ “Mẹ” thì lại không thể bấm nút gọi vì cô thực sự không biết mình đã sai ở đâu.
Cô chỉ đơn giản là không muốn làm bà mai nữa.
Tống Cần bị việc này làm phiền lòng rất lâu, hơn một giờ sau, cô mở Wechat, tìm thấy Hứa Thần Nghiên trong danh sách, mặc dù cô và Hứa Thần Nghiên đã thêm nhau trên Wechat nhưng cũng chưa nói chuyện lần nào, vòng bạn bè cũng không chia sẻ cuộc sống riêng.
Tống Cần hỏi Hứa Thần Nghiên có phải muốn xem mắt hay không, nếu là thật thì cô sẽ để ý giúp con bé, dù sao cũng là một nửa máu mủ.
Một lúc sau, Hứa Thần Nghiên gửi tin nhắn thoại đến: Chị, không cần lo cho em, gần đây em đi đám cưới một người bạn, lúc về đã hào hứng kể rất nhiều chuyện nên họ nghĩ em cũng muốn kết hôn. Chị cũng đừng giận mẹ, bà ấy là quá quan tâm nên mới nói nhiều như vậy, nhưng em biết mẹ rất quan tâm chị, không hỏi thăm chị nhiều vì sợ làm phiền cuộc sống riêng của chị, nhưng em biết bà rất tự hào về chị."
Tống Cần nghe xong thì cảm xúc lẫn lộn, không biết từ khi nào mối quan hệ giữa cô và mẹ trở nên xa cách đến vậy, còn cần đến cô em cùng mẹ khác cha này đứng giữa hoà giải.
Cô quay lại phòng ngủ, mệt mỏi ngã xuống giường, cố nhớ lại những ngày tháng vui vẻ bên mẹ, trong trí nhớ cũng có vài điều tốt đẹp: Hồi học lớp hai, cô rất thích một bộ văn phòng phẩm nhập khẩu trong một cửa hàng bách hóa, giá hơn hai trăm tệ, lúc đó được coi là hàng cao cấp, cô xin mẹ, mẹ cô hứa sẽ mua cho cô, sau khi đợi rất lâu, cô gần như quên mất. Bỗng một ngày, mẹ cô về nhà với một món quà rất đẹp từ cửa hàng, mỉm cười đưa cho cô, cô mở ra nhìn thấy một hộp bút chì màu hồng, cùng màu với tòa lâu đài trong truyện cổ tích. Năm lớp 3 cô bị bạn nam nghịch ngợm bắt nạt, vì bố của đối phương là một trong những nhà đầu tư vào thư viện trường học nên giáo viên tuy biết sự thật nhưng không dám phạt cậu ta. Cô về nhà khóc với mẹ. Cuối cùng, mẹ cô đã ra mặt thương lượng với giáo viên cùng thái độ cứng rắn, cô cuối cùng được đổi chỗ ngồi. Lần khác, một gia đình ba người đi dã ngoại ở công viên, cô chơi quá sức, bị ngã sưng đầu gối, mẹ cô, lập tức mở túi y tế, làm sạch rồi băng bó vết thương cho cô.
Tuy nhiên, khi mối quan hệ giữa bố mẹ ngày càng trở nên tồi tệ, nhất là sau khi hai người chiến tranh lạnh, tính tình mẹ cô cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.
Dù lúc đó cô còn nhỏ nhưng cô đã cẩn thận để ý từng chuyện xảy ra trong gia đình. Bà nội cô muốn có cháu trai, chú cô cho ba mẹ cô mượn tiền mà không viết giấy nợ làm mẹ cô bị thím út mỉa mai trên bàn ăn, ba cô lại là người không biết nói lời ngọt ngào với vợ. Tóm lại, chỉ toàn những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại góp phần khiến họ rạn nứt.
Sau khi ly hôn, hai người đều tái hôn và có cuộc sống sung túc. Bố cô có một cậu con trai với người vợ thứ hai kém ông mười tuổi, công việc kinh doanh nhỏ của ông ngày càng phát đạt và ổn định. Về phía mẹ cô, bà và chồng sau sống rất hoà thuận, Hứa Thần Nghiên cũng là đứa bé hiểu chuyện, cư xử tốt, rất kính trọng mẹ mình.
Chỉ có Tống Cần giống như một vật dư thừa trong cuộc sống của họ.
Bố mẹ cô lần lượt tìm được cuộc sống của riêng mình, còn Tống Cần lại trở thành di vật do họ để lại.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy buồn bã. Rốt cuộc, trên đời này có ai thực sự yêu thương cô, có thể ở bên cạnh cô khi cô cần sự an ủi?
Cho đến lúc này vẫn chỉ có một mình cô vượt qua nỗi buồn. Dựa vào chính mình vẫn tốt hơn là dựa vào người khác, đây là điều cô đã hiểu từ khi còn nhỏ.
Kế hoạch ra mắt dự án mới của công ty đang tiến triển tốt đẹp, sản phẩm mới ngày càng đến gần thị trường, Hứa Tường Diệu quyết định tổ chức tiệc mừng trước để lấy may mắn, mọi người cũng không ngạc nhiên, dù sao thì trước nay ông chủ này luôn tìm mọi cớ để tụ tập vui vẻ với nhân viên.
Thẩm Minh Tích giúp Hứa Tường Diệu đánh giá thị trường cho sản phẩm lần này, vì vậy anh cũng được mời. Sau bữa tối, mọi người đến trung tâm thương mại chơi games, đặc biệt là trò gắp thú.
Tiêu Thuận Thuận và bạn trai gắp được hai con, Tống Cần bỏ ra hơn 40 tệ nhưng chỉ gắp được một con ếch rất nhỏ, khi Tống Cần quay lại nhìn Thẩm Minh Tích thì thấy anh đang kiên nhẫn, có lẽ là lần đầu chơi trò này, vì vậy cuối cùng chỉ có thể gắp được một con thỏ bé xíu.
“Của anh đáng yêu quá.” Tống Cần chỉ vào con thỏ nhỏ trong tay anh.
“Muốn đổi không?” Thẩm Minh Tích hỏi.
Tống Cần liếc nhìn con ếch trong tay, lắc đầu nói: “Con ếch này cũng rất đáng yêu.”
“Quên đi.” Thẩm Minh Tích cầm tai thỏ đi về phía cửa.
Tống Cần cạn lời.
Tầng ngầm thứ hai của trung tâm mua sắm được kết nối trực tiếp với ga tàu điện ngầm, rất thuận tiện. Khi ngồi cạnh nhau, một người ôm một con ếch nhỏ cònà một người đang ôm một con thỏ nhỏ, thoạt nhìn, họ trông giống như một cặp đôi đang hẹn hò, chỉ là giữa hai người rõ ràng có khảong cách.
Tống Cần thỉnh thoảng nhìn con thỏ nhỏ Thẩm Minh Tích đặt trên đùi, thấy rất đáng yêu, rồi lại nhìn con ếch trong tay, vẫn không nỡ đổi.
Bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, làn gió đêm thổi vào khiến người ta cảm thấy thư thái.
Thẩm Minh Tích bước rất chậm, Tống Cần cũng đi chậm lại.
Một lúc sau, Tống Cần thản nhiên hỏi: “Hồi nhỏ mẹ anh thật sự dùng anh làm bao cát à?"
Thẩm Minh Tích liếc nhìn cô, hỏi: “Cô tưởng tượng ra à?”
“Anh không phải đã nói vậy sao?” Tống Cần ngạc nhiên.
"Thật sao? Tôi không nhớ." Thẩm Minh Tích suy nghĩ một chút, "Có lẽ tôi nói quá lên."
“Tôi nói mà, làm sao có người mẹ nào có thể đối xử với con mình như vậy?” Tống Cần thở phào nhẹ nhõm.
“Nói chính xác thì tôi giống như quả bóng cho bà ấy tập đá vậy.”
"..."
Thẩm Minh Tích kể lại: “Cũng may là thảm dày, tôi lại nhiều mỡ nên không tổn thương nặng lắm."
“Nghe thật đáng thương.” Tống Cần trầm giọng hỏi: “Sao mẹ anh lại đối xử với anh như vậy? Anh có phải là con ruột của bà không?”
“Bà ấy vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, vốn định nuôi chồng, nuôi con và tập trung làm nội trợ, nhưng cuộc sống như vậy thực sự nhàm chán và quá tàn nhẫn đối với một người phụ nữ như bà. Mẹ tôi lúc đó rất chật vật, cha tôi thường xuyên vắng nhà, mọi việc đều phải tự mình làm, kể cả việc trang trí nhà mới cũng do mẹ lo liệu. Lúc nào bà ấy cũng rất mệt mỏi.”
“Vậy bây giờ họ ổn chưa?” Tống Cần hỏi.
“Họ chia tay trong hòa bình."
Tống Cần thực ra cũng đoán được một chút, liền nói: “Chia tay trrong hoà bình là tốt."
“Điều này tốt cho bà ấy vì bà ấy có thể tập trung theo đuổi mục tiêu của mình. Mẹ tôi là người tham vọng, mấy năm qua bà ấy còn đầu tư vào điện ảnh và giới giải trí, cũng đạt được một số thành tựu."
"Thật là một người phụ nữ mạnh mẽ." Tống Cần thở dài, "Bà ấy xinh đẹp, có năng lực, lại có mục tiêu cụ thể cho cuộc đời mình, sẽ là hoàn hảo nếu bà ấy không từng đánh trẻ con."
Thẩm Minh Tích mỉm cười, nụ cười thoáng qua.
Tống Cần bắt lấy, nói thêm: “Tất nhiên tôi biết anh rất đau lòng”.
“Thật sao?” Anh tò mò hỏi.
"Nếu là tôi, tôi sẽ ôm mối hận rất lâu. Nếu không được xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ. Dù thế nào đi nữa, đây là bạo lực gia đình, là điều tổn thương nhất".
Anh cũng không phủ nhận.
"Đương nhiên, có thể là do anh rộng lượng nên không để bụng."
"Cô thấy tính tình tôi thế nào?"
"Tôi cảm thấy anh không phải là người nhỏ nhen, vừa rồi khi nói về mẹ mình, vẻ mặt anh rất dịu dàng, luôn nói từ góc độ của bà."
Cô có thể nói rằng anh rất tôn trọng mẹ mình.
“Nhẹ nhàng?” Anh càng khó hiểu hơn, “Làm sao cô biết?”
“Không phải sao?” Tống Cần có chút xấu hổ.
Anh chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn vào mặt cô, hỏi: “Cô nói vẻ mặt dịu dàng sẽ trông như thế nào?”
Tống Cần cũng nhìn anh.
Anh trông rất giống mẹ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng nhưng không quá sắc sảo, đôi mắt sáng nhưng không hề hung dữ, tạo cho người ta ảo giác rất dịu dàng. Cô miễn cưỡng nói: "Nhìn vào mắt anh tôi có thể đoán được."
“Thật sao?” Anh dường như không tin rằng mình có liên quan đến từ dịu dàng.
“Ừ.” Cô nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa.
Đi chậm rãi một đoạn, khi đi ngang qua “Sáng Nay,” Tống Cần liếc nhìn quán sắp đóng cửa, nhắc nhở: “Được rồi, vào nhanh đi.”
"Ai nói hôm nay tôi sẽ đến cửa hàng?"
“Vậy anh đi tàu điện tới đây làm gì?” Tống Cần chợt hiểu ra, có lẽ anh muốn đi cùng cô thêm một đoạn nữa vì lo cô đi một mình vào ban đêm.
Thẩm Minh Tích không nói gì, lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn động tĩnh bên trong, nhỏ giọng nói: “Xem ra hôm nay buôn bán rất tốt, tôi đi vào cũng không có việc gì làm."
“Vậy tôi đi trước đây.” Tống Cần gọn gàng vẫy tay chào.
“Chờ một chút, cô có thể mang cái này về.” Thẩm Minh Tích đưa cho cô con thỏ bông. "Tôi cầm cái này cũng không hợp lắm."
Tống Cần hơi ngạc nhiên, cô muốn nói không nhưng anh đã đưa đến trước mặt cô, cô đành phải nhận lấy, tạm biệt rồi quay người đi về phía trước.
Đi được một lúc, cô vô tình quay đầu lại thì thấy anh đang đi ngược hướng với mình.
Lần này Hiểu Gia đặc biệt dẫn theo bốn đồng nghiệp và gọi một bàn đồ ăn phong phú, tuy nhiên họ cô ấy không gặp được ông chủ Thẩm để nói lời cảm ơn.
Tất cả các món đều tinh tế và ngon miệng, mọi người cũng có thời gian rất vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này có một tình tiết xảy ra, khi đang đi vệ sinh, Tống Cần tình cờ nhìn thấy một đống thủy tinh vỡ trên lối đi, có lẽ là do chai bia bị bể. Cô nhìn quanh, sau đó cầm lấy chiếc chổi ở góc tường quét dọn chúng vào tránh cho người khác dẫm phải.
Làm xong xuôi, cô quay lại thì tình cờ chạm mặt với đầu bếp nhà hàng, người chuyển bánh cho Thẩm Minh Tích giúp cô.
"Thực xin lỗi, không nên để khách hàng làm những việc này. Cám ơn cô rẩ nhiều."
Tống Cần nói: “Tiện thay thôi mà.”
Người đầu bếp không nói gì thêm, cảm ơn cô lần nữa rồi nhanh chóng đi làm việc riêng của mình.
Tối hôm đó Tống Cần nhận được Wechat từ Thẩm Minh Tích, cảm ơn cô đã quét dọn giúp
Tống Cần đáp: “Việc nhỏ thôi, không sao đâu.”
Thẩm Minh Tích hỏi lại cô: “Thức ăn có ngon không?”
"Rất ngon. Đặc biệt là món cá nướng chanh, vừa mang ra đã bị xử lý sạch sẽ."
“Nói đến mới nhớ, hôm đó hình như cô nghiên cứu rất kỹ ảnh chụp của tôi phải không?” Thẩm Minh Tích đột ngột hỏi.
"Hả? Thực ra không phải là nghiên cứu đâu, chỉ là nhìn qua thôi. Tấm hình kia là anh chụp với mẹ đúng không, bà ấy rất đẹp."
"Ừ, khi còn trẻ bà ấy là một diễn viên nhạc kịch opera, cũng từng đóng nhiều vai khách mời trong các bộ phim thời đó."
"Thật sao? Chẳng trách bà ấy lại xinh đẹp như vậy."
"Xinh đẹp nhưng tính tình không tốt, lúc nhỏ tôi chính là bao cát của bà."
"..."
Tống Cần không biết phải trả lời thế nào, dù sao bà cũng là mẹ anh nên phải tỏ ra kính trọng một chút, chỉ có thể đáp lại anh: “Đánh trẻ con là không đúng rồi."
Thẩm Minh Tích không đáp, nhưng Tống Cần có chút bối rối, tưởng tượng ra hồi nhỏ anh bị đánh nặng như vậy. Mẹ anh nhìn như một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, vậy mà có thể động tay chân với con trai mình. Nghĩ lại thì cô may mắn hơn, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị người lớn đánh mắng.
Dù có vẻ không hay ho khi so sánh hạnh phúc của mình với nỗi bất hạnh của người khác nhưng đêm nay Tống Cần thực sự có cảm giác thành tựu: Tôi chưa bao giờ là bao cát của người khác, tôi cảm thấy rất may mắn.
Tuy nhiên, cuộc điện thoại vào sáng thứ bảy đã đưa cô trở lại thực tại.
Khi mẹ cô gọi đến, Tống Cần vừa làm bữa sáng xong, nhìn thấy mẹ gọi, trong giây lát cô thấy lo lắng, nghĩ là chuyện khẩn cấp nào đó, vừa nhấc máy, giọng mẹ cô đã vang lên lanh lảnh. Tống Cần cảm thấy nhẹ nhõm.
Không ngờ mẹ cô gọi để nhờ cô làm mai mối cho Hứa Thần Nghiên.
Hứa Thần Nghiên là con gái của mẹ cô và người chồng sau của bà.
“Mẹ, con không còn làm việc ở Hoa Hệ Duyên nữa rồi.” Tống Cần thành thật nói với mẹ.
Hai người trò chuyện vài câu, Tống Cần nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, liền nói: “Lần trước anh đã rộng lượng cho chúng tôi mượn phòng chờ. Cảm ơn rất nhiều”.
"Con đổi chỗ làm sao không nói với mẹ?" Mẹ Tống đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, "Hôm qua mẹ đã hứa với chú Hứa là con nhất định có thể thu xếp chuyện này."
“Không hợp thì đổi việc thôi.” Tống Cần nói: “Mẹ, cho dù con có còn ở Hoa Hệ Duyên thì con cũng không thể giới thiệu cho em được. Tình cảm là chuyện tự nhiên, không thể ép buộc hai người ở cùng một chỗ được, mẹ cũng từ bỏ ý định này đi.”
"Mẹ không nói con nhất định làm được, chỉ nói là con làm việc ở nơi này lâu rồi, chắc chắn có thể thu xếp ổn thoả."
"Con cũng chỉ là người làm thuê thôi, vả lại còn bé còn trẻ, sao lại phải lo lắng như vậy?" Trong đầu Tống Cần hiện lên hình ảnh Hứa Thần Nghiên trong bộ đồng phục nữ sinh, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt non nớt.
"Con bé trẻ hơn con bảy tuổi, cũng không còn trẻ lắm. Con biết đấy, con gái trong huyện lấy chồng khá sớm,con bé lại không học đại học, bây giờ đang bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại. Nếu không đi học thì nên lấy chồng sớm cho yên ổn."
Tống Cần thở dài nói: "Mẹ, con năm nay hai mươi tám, mẹ cộng thêm tuổi cho con à. Vả lại, mới ở tuổi đấy thì vội kết hôn làm gì? Phụ nữ tìm đến Hoa Hệ Duyên đều ở ngưỡng ba mươi rồi."
"Mỗi người mỗi khác, mẹ với chú Hứa hỏi ý con bé rồi, nó cũng đồng ý xem mắt. Con xem, con ở thành phố lớn lâu năm như vậy hẳn là quen biết rộng, hay là con xem có ai phù hợp thì giới thiệu cho Tiểu Nghiên đi."
“Con không giúp được đâu.” Tống Cần thẳng thừng từ chối: “Sau khi rời Hoa Hệ Duyên, con đã thề rằng sẽ không bao giờ giúp ai giới thiệu đối tượng nữa, con không có năng khiếu chuyện này, càng không muốn làm bà mai, cũng không hợp với suy nghĩ của con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Suy nghĩ gì? Con muốn bắt chước một số người không định lập gia đình à? Với lại, con phải giúp mẹ việc này, mẹ và chú Hứa đều trông ở con. Tiểu Nghiên lớn lên cũng xinh xắn, để mẹ gửi hình con bé cho con nhé."
“Đừng nói nữa, conkhông giúp được.” Tống Cần bất đắc dĩ nói: “Mẹ hiếm khi gọi điện cho con, vậy mà một câu hỏi thăm cũng không có. Mẹ không hề hỏi con sống có tốt không, tại sao lại đổi việc, từ đầu đến giờ chỉ chăm chăm muốn con giúp mẹ và gia đình mới của mẹ."
Tống Cần nói những lời này, giọng điệu có chút nũng nịu, tưởng rằng sẽ lấy lại được tình thương của mẹ, không ngờ điện thoại im lặng một lúc, sau đó lại nghe được giọng nói mệt mỏi: “Mẹ thật sự không thể nói chuyện với con, mỗi lần có chuyện gì thì con đều vòng vo, không bao giờ thẳng thắn với mẹ, chỉ nhờ con chút chuyện nhỏ mà con cũng từ chối."
Mẹ Tống cúp máy mà không đợi con gái giải thích.
Tống Cần sững sờ, điều đầu tiên cô cảm thấy là mình đã đi quá xa, định gọi điện xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy chữ “Mẹ” thì lại không thể bấm nút gọi vì cô thực sự không biết mình đã sai ở đâu.
Cô chỉ đơn giản là không muốn làm bà mai nữa.
Tống Cần bị việc này làm phiền lòng rất lâu, hơn một giờ sau, cô mở Wechat, tìm thấy Hứa Thần Nghiên trong danh sách, mặc dù cô và Hứa Thần Nghiên đã thêm nhau trên Wechat nhưng cũng chưa nói chuyện lần nào, vòng bạn bè cũng không chia sẻ cuộc sống riêng.
Tống Cần hỏi Hứa Thần Nghiên có phải muốn xem mắt hay không, nếu là thật thì cô sẽ để ý giúp con bé, dù sao cũng là một nửa máu mủ.
Một lúc sau, Hứa Thần Nghiên gửi tin nhắn thoại đến: Chị, không cần lo cho em, gần đây em đi đám cưới một người bạn, lúc về đã hào hứng kể rất nhiều chuyện nên họ nghĩ em cũng muốn kết hôn. Chị cũng đừng giận mẹ, bà ấy là quá quan tâm nên mới nói nhiều như vậy, nhưng em biết mẹ rất quan tâm chị, không hỏi thăm chị nhiều vì sợ làm phiền cuộc sống riêng của chị, nhưng em biết bà rất tự hào về chị."
Tống Cần nghe xong thì cảm xúc lẫn lộn, không biết từ khi nào mối quan hệ giữa cô và mẹ trở nên xa cách đến vậy, còn cần đến cô em cùng mẹ khác cha này đứng giữa hoà giải.
Cô quay lại phòng ngủ, mệt mỏi ngã xuống giường, cố nhớ lại những ngày tháng vui vẻ bên mẹ, trong trí nhớ cũng có vài điều tốt đẹp: Hồi học lớp hai, cô rất thích một bộ văn phòng phẩm nhập khẩu trong một cửa hàng bách hóa, giá hơn hai trăm tệ, lúc đó được coi là hàng cao cấp, cô xin mẹ, mẹ cô hứa sẽ mua cho cô, sau khi đợi rất lâu, cô gần như quên mất. Bỗng một ngày, mẹ cô về nhà với một món quà rất đẹp từ cửa hàng, mỉm cười đưa cho cô, cô mở ra nhìn thấy một hộp bút chì màu hồng, cùng màu với tòa lâu đài trong truyện cổ tích. Năm lớp 3 cô bị bạn nam nghịch ngợm bắt nạt, vì bố của đối phương là một trong những nhà đầu tư vào thư viện trường học nên giáo viên tuy biết sự thật nhưng không dám phạt cậu ta. Cô về nhà khóc với mẹ. Cuối cùng, mẹ cô đã ra mặt thương lượng với giáo viên cùng thái độ cứng rắn, cô cuối cùng được đổi chỗ ngồi. Lần khác, một gia đình ba người đi dã ngoại ở công viên, cô chơi quá sức, bị ngã sưng đầu gối, mẹ cô, lập tức mở túi y tế, làm sạch rồi băng bó vết thương cho cô.
Tuy nhiên, khi mối quan hệ giữa bố mẹ ngày càng trở nên tồi tệ, nhất là sau khi hai người chiến tranh lạnh, tính tình mẹ cô cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.
Dù lúc đó cô còn nhỏ nhưng cô đã cẩn thận để ý từng chuyện xảy ra trong gia đình. Bà nội cô muốn có cháu trai, chú cô cho ba mẹ cô mượn tiền mà không viết giấy nợ làm mẹ cô bị thím út mỉa mai trên bàn ăn, ba cô lại là người không biết nói lời ngọt ngào với vợ. Tóm lại, chỉ toàn những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại góp phần khiến họ rạn nứt.
Sau khi ly hôn, hai người đều tái hôn và có cuộc sống sung túc. Bố cô có một cậu con trai với người vợ thứ hai kém ông mười tuổi, công việc kinh doanh nhỏ của ông ngày càng phát đạt và ổn định. Về phía mẹ cô, bà và chồng sau sống rất hoà thuận, Hứa Thần Nghiên cũng là đứa bé hiểu chuyện, cư xử tốt, rất kính trọng mẹ mình.
Chỉ có Tống Cần giống như một vật dư thừa trong cuộc sống của họ.
Bố mẹ cô lần lượt tìm được cuộc sống của riêng mình, còn Tống Cần lại trở thành di vật do họ để lại.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy buồn bã. Rốt cuộc, trên đời này có ai thực sự yêu thương cô, có thể ở bên cạnh cô khi cô cần sự an ủi?
Cho đến lúc này vẫn chỉ có một mình cô vượt qua nỗi buồn. Dựa vào chính mình vẫn tốt hơn là dựa vào người khác, đây là điều cô đã hiểu từ khi còn nhỏ.
Kế hoạch ra mắt dự án mới của công ty đang tiến triển tốt đẹp, sản phẩm mới ngày càng đến gần thị trường, Hứa Tường Diệu quyết định tổ chức tiệc mừng trước để lấy may mắn, mọi người cũng không ngạc nhiên, dù sao thì trước nay ông chủ này luôn tìm mọi cớ để tụ tập vui vẻ với nhân viên.
Thẩm Minh Tích giúp Hứa Tường Diệu đánh giá thị trường cho sản phẩm lần này, vì vậy anh cũng được mời. Sau bữa tối, mọi người đến trung tâm thương mại chơi games, đặc biệt là trò gắp thú.
Tiêu Thuận Thuận và bạn trai gắp được hai con, Tống Cần bỏ ra hơn 40 tệ nhưng chỉ gắp được một con ếch rất nhỏ, khi Tống Cần quay lại nhìn Thẩm Minh Tích thì thấy anh đang kiên nhẫn, có lẽ là lần đầu chơi trò này, vì vậy cuối cùng chỉ có thể gắp được một con thỏ bé xíu.
“Của anh đáng yêu quá.” Tống Cần chỉ vào con thỏ nhỏ trong tay anh.
“Muốn đổi không?” Thẩm Minh Tích hỏi.
Tống Cần liếc nhìn con ếch trong tay, lắc đầu nói: “Con ếch này cũng rất đáng yêu.”
“Quên đi.” Thẩm Minh Tích cầm tai thỏ đi về phía cửa.
Tống Cần cạn lời.
Tầng ngầm thứ hai của trung tâm mua sắm được kết nối trực tiếp với ga tàu điện ngầm, rất thuận tiện. Khi ngồi cạnh nhau, một người ôm một con ếch nhỏ cònà một người đang ôm một con thỏ nhỏ, thoạt nhìn, họ trông giống như một cặp đôi đang hẹn hò, chỉ là giữa hai người rõ ràng có khảong cách.
Tống Cần thỉnh thoảng nhìn con thỏ nhỏ Thẩm Minh Tích đặt trên đùi, thấy rất đáng yêu, rồi lại nhìn con ếch trong tay, vẫn không nỡ đổi.
Bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, làn gió đêm thổi vào khiến người ta cảm thấy thư thái.
Thẩm Minh Tích bước rất chậm, Tống Cần cũng đi chậm lại.
Một lúc sau, Tống Cần thản nhiên hỏi: “Hồi nhỏ mẹ anh thật sự dùng anh làm bao cát à?"
Thẩm Minh Tích liếc nhìn cô, hỏi: “Cô tưởng tượng ra à?”
“Anh không phải đã nói vậy sao?” Tống Cần ngạc nhiên.
"Thật sao? Tôi không nhớ." Thẩm Minh Tích suy nghĩ một chút, "Có lẽ tôi nói quá lên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi nói mà, làm sao có người mẹ nào có thể đối xử với con mình như vậy?” Tống Cần thở phào nhẹ nhõm.
“Nói chính xác thì tôi giống như quả bóng cho bà ấy tập đá vậy.”
"..."
Thẩm Minh Tích kể lại: “Cũng may là thảm dày, tôi lại nhiều mỡ nên không tổn thương nặng lắm."
“Nghe thật đáng thương.” Tống Cần trầm giọng hỏi: “Sao mẹ anh lại đối xử với anh như vậy? Anh có phải là con ruột của bà không?”
“Bà ấy vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, vốn định nuôi chồng, nuôi con và tập trung làm nội trợ, nhưng cuộc sống như vậy thực sự nhàm chán và quá tàn nhẫn đối với một người phụ nữ như bà. Mẹ tôi lúc đó rất chật vật, cha tôi thường xuyên vắng nhà, mọi việc đều phải tự mình làm, kể cả việc trang trí nhà mới cũng do mẹ lo liệu. Lúc nào bà ấy cũng rất mệt mỏi.”
“Vậy bây giờ họ ổn chưa?” Tống Cần hỏi.
“Họ chia tay trong hòa bình."
Tống Cần thực ra cũng đoán được một chút, liền nói: “Chia tay trrong hoà bình là tốt."
“Điều này tốt cho bà ấy vì bà ấy có thể tập trung theo đuổi mục tiêu của mình. Mẹ tôi là người tham vọng, mấy năm qua bà ấy còn đầu tư vào điện ảnh và giới giải trí, cũng đạt được một số thành tựu."
"Thật là một người phụ nữ mạnh mẽ." Tống Cần thở dài, "Bà ấy xinh đẹp, có năng lực, lại có mục tiêu cụ thể cho cuộc đời mình, sẽ là hoàn hảo nếu bà ấy không từng đánh trẻ con."
Thẩm Minh Tích mỉm cười, nụ cười thoáng qua.
Tống Cần bắt lấy, nói thêm: “Tất nhiên tôi biết anh rất đau lòng”.
“Thật sao?” Anh tò mò hỏi.
"Nếu là tôi, tôi sẽ ôm mối hận rất lâu. Nếu không được xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ. Dù thế nào đi nữa, đây là bạo lực gia đình, là điều tổn thương nhất".
Anh cũng không phủ nhận.
"Đương nhiên, có thể là do anh rộng lượng nên không để bụng."
"Cô thấy tính tình tôi thế nào?"
"Tôi cảm thấy anh không phải là người nhỏ nhen, vừa rồi khi nói về mẹ mình, vẻ mặt anh rất dịu dàng, luôn nói từ góc độ của bà."
Cô có thể nói rằng anh rất tôn trọng mẹ mình.
“Nhẹ nhàng?” Anh càng khó hiểu hơn, “Làm sao cô biết?”
“Không phải sao?” Tống Cần có chút xấu hổ.
Anh chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn vào mặt cô, hỏi: “Cô nói vẻ mặt dịu dàng sẽ trông như thế nào?”
Tống Cần cũng nhìn anh.
Anh trông rất giống mẹ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng nhưng không quá sắc sảo, đôi mắt sáng nhưng không hề hung dữ, tạo cho người ta ảo giác rất dịu dàng. Cô miễn cưỡng nói: "Nhìn vào mắt anh tôi có thể đoán được."
“Thật sao?” Anh dường như không tin rằng mình có liên quan đến từ dịu dàng.
“Ừ.” Cô nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa.
Đi chậm rãi một đoạn, khi đi ngang qua “Sáng Nay,” Tống Cần liếc nhìn quán sắp đóng cửa, nhắc nhở: “Được rồi, vào nhanh đi.”
"Ai nói hôm nay tôi sẽ đến cửa hàng?"
“Vậy anh đi tàu điện tới đây làm gì?” Tống Cần chợt hiểu ra, có lẽ anh muốn đi cùng cô thêm một đoạn nữa vì lo cô đi một mình vào ban đêm.
Thẩm Minh Tích không nói gì, lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn động tĩnh bên trong, nhỏ giọng nói: “Xem ra hôm nay buôn bán rất tốt, tôi đi vào cũng không có việc gì làm."
“Vậy tôi đi trước đây.” Tống Cần gọn gàng vẫy tay chào.
“Chờ một chút, cô có thể mang cái này về.” Thẩm Minh Tích đưa cho cô con thỏ bông. "Tôi cầm cái này cũng không hợp lắm."
Tống Cần hơi ngạc nhiên, cô muốn nói không nhưng anh đã đưa đến trước mặt cô, cô đành phải nhận lấy, tạm biệt rồi quay người đi về phía trước.
Đi được một lúc, cô vô tình quay đầu lại thì thấy anh đang đi ngược hướng với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro