Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 11

2024-12-15 17:23:04

Nước mắt Lư Tuyết Tuyết lập tức rơi xuống, cô ta khóc lóc nhìn Nguyễn Điềm, môi run rẩy.

“Nhìn tôi làm gì? Ấm trà người ta còn có nắp nữa, cô thì sao, mùi trà nồng nặc không cần chọn lọc, pha cô cũng không cần đun nước, nước mắt là đủ rồi.”

Tình nhân Bành Tư không nhìn nổi nữa, anh ta kiên quyết che chở Lư Tuyết Tuyết ở phía sau, tức giận nhìn Nguyễn Điềm, mở miệng nói: “Cô gái này nói chuyện sao lại thô tục như vậy, tương lai trong mạt thế sẽ không có đàn ông nào thèm nhìn cô đâu.”

Nguyễn Điềm nghe vậy, giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, ngửa mặt lên trời cười lớn, trực tiếp bắt đầu phát điên.

“Anh thật buồn cười, đàn ông? Tôi cần đàn ông như anh thèm nhìn tôi sao, suốt ngày như một vô dụng, dị năng phế vật, lại không có năng lực, anh và Lư Tuyết Tuyết cùng ra mắt đi, cô ta làm ấm trà, anh làm nắp ấm.”

“Hai người hợp thể lại, bộ đôi thành ấm trà, vô địch thiên hạ, ở bên nhau quả là trời sinh một cặp!”

Nguyễn Điềm mở miệng khẩu chiến, phát điên bùng nổ, cộng thêm ánh mắt khinh thường thiên hạ, khiến Bành Tư và Lư Tuyết Tuyết không nói được một lời phản bác nào.

Lư Tuyết Tuyết thấy không thể phản bác lại Nguyễn Điềm, chỉ có thể nhìn về phía Diệp Mặc Phong.

Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Mặc Phong, như một nàng công chúa, giọng nói nghẹn ngào: “Diệp Mặc Phong, quỳ xuống cho tôi!”

Nguyễn Điềm nắm lấy cổ tay Diệp Mặc Phong, “Không được quỳ, cậu không làm gì sai cả, sao phải quỳ với cô ta?”

Diệp Mặc Phong im lặng một lát, giọng nói của Lư Tuyết Tuyết lại vang lên: “Tôi bảo anh quỳ xuống! Điếc rồi à? Hay là không để lời tôi vào tai?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Mặc Phong khẽ nhắm mắt lại, ba giây sau, từ từ quỳ xuống.

Cứ như vậy quỳ trước mặt Lư Tuyết Tuyết và tình nhân của cô ta.

Nguyễn Điềm nhìn bóng lưng Diệp Mặc Phong, khóe môi giật giật.

Người anh em à, sao anh có thể liếm cẩu liếm đến mức này chứ?

*liếm cẩu: là chỉ một người si mê người khác không có tự tôn và sự tôn trọng bản thân, luôn cầu xin và dịu dàng với người khác, giống như một con chó chỉ biết vâng lời và dịu dàng với chủ nhân của mình

Nguyễn Điềm thật sự không nói nên lời, Diệp Mặc Phong sao lại có thể quỳ xuống trước trà xanh như Lư Tuyết Tuyết này?

Lúc này trên mặt Lư Tuyết Tuyết thoáng hiện lên vẻ đắc ý, cô ta nhìn Diệp Mặc Phong đang quỳ trên mặt đất, rồi lại nhìn Nguyễn Điềm.

“Cô muốn xen vào tình cảm giữa tôi và Mặc Phong? Chỉ là một đứa con gái không biết xuất hiện ở chỗ nào mà thôi.”

Lư Tuyết Tuyết rất tin tưởng Diệp Mặc Phong, biết cậu tuyệt đối không thể phản bội mình.

Cũng giống như trước mạt thế, trong lòng chỉ có mình cô ta.

Lư Tuyết Tuyết rất hưởng thụ cảm giác được một anh chàng đẹp trai cực phẩm như Diệp Mặc Phong chăm sóc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0