Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc
Chương 27
2024-12-15 17:23:04
Nói xong câu này, Diệp Mặc Phong sững người, đột nhiên nhận ra giữa mình và Nguyễn Điềm không có bất kỳ quan hệ nào.
Cho nên Nguyễn Điềm hoàn toàn tự do, cô muốn đi đâu cũng được.
Diệp Mặc Phong không có quyền quản lý tự do xã giao của Nguyễn Điềm.
"Cũng đúng, cô muốn đi đâu cũng có thể tự mình quyết định."
Còn Diệp Mặc Phong thì khác, cậu không thể không đi theo Lư Tuyết Tuyết.
Bởi vì cậu biết Lư Tuyết Tuyết rất yếu, nếu không có cậu bảo vệ thì rất khó sống sót.
"Tôi cũng là bất đắc dĩ." Nguyễn Điềm thở dài, cô cũng không muốn rời đi chỗ này.
Dù sao Nguyễn Điềm cũng không rõ bất kỳ thông tin nào về đối tượng công lược tiếp theo.
Nếu lại "may mắn" rút trúng đối tượng công lược độ nguy hiểm SSS+, cô sống sao nổi!
Thời gian sống ít như vậy, còn chưa đến một ngày.
Lỡ như mục tiêu công lược tiếp theo cách mình rất xa, Nguyễn Điềm đoán chừng vừa tìm được đối phương thì đã ngủm rồi.
Cô phải suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.
Vì vậy Nguyễn Điềm quyết định vặt lông Diệp Mặc Phong thêm chút nữa, cô trịnh trọng vỗ vai cậu.
"Anh trai ơi, anh Phong ơi, anh là anh trai của em."
Diệp Mặc Phong giật giật khóe miệng, không biết Nguyễn Điềm lại định giở trò gì.
"Cái chậu gỗ đó, đau lắm."
Để tăng thêm tính chân thực cho lời nói của mình, Nguyễn Điềm nhấn mạnh giọng điệu, "Rất, đau!"
Nghe vậy, Diệp Mặc Phong lập tức hiểu ý cô.
"Cảm ơn cô đã đỡ cho tôi."
【 Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được +3 điểm cảm ơn từ Diệp Mặc Phong, thời gian sống +3 giờ. 】
Chỉ tăng có chút xíu này, cô nắm lấy vai Diệp Mặc Phong lại dùng sức thêm vài phần.
"Tôi rất, đau, anh không thể cảm ơn tôi nhiều hơn một chút sao!"
Biểu cảm trên mặt Diệp Mặc Phong cũng theo lực tay của Nguyễn Điềm mà trở nên nghiêm túc.
"Tôi thật sự, vô cùng cảm ơn cô, cảm ơn cô, ân nhân của tôi Nguyễn Điềm."
【 Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được +1 điểm cảm ơn từ Diệp Mặc Phong, thời gian sống +1 giờ. 】
"Hết rồi sao?" Nguyễn Điềm thất vọng rụt tay về, nhưng trong lòng vẫn còn mong đợi.
Điểm cảm ơn giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ cần cô chịu bóp, vẫn còn đó.
Diệp Mặc Phong: ". . . Tôi cảm ơn cô."
Dưới sự ép mạnh, miếng bọt biển Tiểu Diệp, thành công vắt ra 0.5 điểm cảm ơn.
Nguyễn Điềm hết hy vọng, gục mặt xuống xe đẩy, hoàn toàn không nói gì nữa.
Có vẻ như đã ngủ say.
Diệp Mặc Phong cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyễn Điềm.
Cậu đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt đột nhiên liếc về phía bóng râm bên cạnh, mặt không cảm xúc giơ thanh kiếm trong tay lên.
Cho nên Nguyễn Điềm hoàn toàn tự do, cô muốn đi đâu cũng được.
Diệp Mặc Phong không có quyền quản lý tự do xã giao của Nguyễn Điềm.
"Cũng đúng, cô muốn đi đâu cũng có thể tự mình quyết định."
Còn Diệp Mặc Phong thì khác, cậu không thể không đi theo Lư Tuyết Tuyết.
Bởi vì cậu biết Lư Tuyết Tuyết rất yếu, nếu không có cậu bảo vệ thì rất khó sống sót.
"Tôi cũng là bất đắc dĩ." Nguyễn Điềm thở dài, cô cũng không muốn rời đi chỗ này.
Dù sao Nguyễn Điềm cũng không rõ bất kỳ thông tin nào về đối tượng công lược tiếp theo.
Nếu lại "may mắn" rút trúng đối tượng công lược độ nguy hiểm SSS+, cô sống sao nổi!
Thời gian sống ít như vậy, còn chưa đến một ngày.
Lỡ như mục tiêu công lược tiếp theo cách mình rất xa, Nguyễn Điềm đoán chừng vừa tìm được đối phương thì đã ngủm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phải suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.
Vì vậy Nguyễn Điềm quyết định vặt lông Diệp Mặc Phong thêm chút nữa, cô trịnh trọng vỗ vai cậu.
"Anh trai ơi, anh Phong ơi, anh là anh trai của em."
Diệp Mặc Phong giật giật khóe miệng, không biết Nguyễn Điềm lại định giở trò gì.
"Cái chậu gỗ đó, đau lắm."
Để tăng thêm tính chân thực cho lời nói của mình, Nguyễn Điềm nhấn mạnh giọng điệu, "Rất, đau!"
Nghe vậy, Diệp Mặc Phong lập tức hiểu ý cô.
"Cảm ơn cô đã đỡ cho tôi."
【 Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được +3 điểm cảm ơn từ Diệp Mặc Phong, thời gian sống +3 giờ. 】
Chỉ tăng có chút xíu này, cô nắm lấy vai Diệp Mặc Phong lại dùng sức thêm vài phần.
"Tôi rất, đau, anh không thể cảm ơn tôi nhiều hơn một chút sao!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu cảm trên mặt Diệp Mặc Phong cũng theo lực tay của Nguyễn Điềm mà trở nên nghiêm túc.
"Tôi thật sự, vô cùng cảm ơn cô, cảm ơn cô, ân nhân của tôi Nguyễn Điềm."
【 Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được +1 điểm cảm ơn từ Diệp Mặc Phong, thời gian sống +1 giờ. 】
"Hết rồi sao?" Nguyễn Điềm thất vọng rụt tay về, nhưng trong lòng vẫn còn mong đợi.
Điểm cảm ơn giống như nước trong miếng bọt biển, chỉ cần cô chịu bóp, vẫn còn đó.
Diệp Mặc Phong: ". . . Tôi cảm ơn cô."
Dưới sự ép mạnh, miếng bọt biển Tiểu Diệp, thành công vắt ra 0.5 điểm cảm ơn.
Nguyễn Điềm hết hy vọng, gục mặt xuống xe đẩy, hoàn toàn không nói gì nữa.
Có vẻ như đã ngủ say.
Diệp Mặc Phong cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyễn Điềm.
Cậu đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt đột nhiên liếc về phía bóng râm bên cạnh, mặt không cảm xúc giơ thanh kiếm trong tay lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro