Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 38

2024-12-15 17:23:04

"Diệp Mặc Phong, cậu đừng có đắc ý, lần sau tôi sẽ đi giày cao gót hai mươi mét để nhảy!"

Nghe vậy, Diệp Mặc Phong cứ như không có chuyện gì, ngồi xổm trước mặt Nguyễn Điềm, im lặng nhìn cô.

"Cậu mau trả thẻ cho tôi."

Nguyễn Điềm đưa tay về phía cậu, mặt không biểu cảm nói: "Đây là tôi tự rút được."

Diệp Mặc Phong chống cằm bằng một tay, giọng nói lạnh lùng, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra những lời tàn nhẫn: "Vậy cô đánh tang thi bằng cách nào? Dùng xe đẩy đâm chết chúng sao?"

Nguyễn Điềm theo bản năng muốn phản bác, nhưng Diệp Mặc Phong lại nói một câu càng đau lòng hơn: "Hay là, cô định lấy bánh bao nhỏ đi quăng vào mặt lũ tang thi."

Nguyễn Điềm im lặng, ". . ."

Diệp Mặc Phong nhẹ giọng nói: "Để tôi đi thay cô, đâu có quy định không được đổi thẻ."

"Nhưng đây là tôi tự rút được mà." Nguyễn Điềm thừa lúc cậu không để ý, trực tiếp giật lấy thẻ.

Câu trả lời của Diệp Mặc Phong càng dứt khoát hơn, "Nhưng tôi không muốn cô chết, Nguyễn Điềm, tôi muốn cô sống tốt."

Nguyễn Điềm tự nhiên hiểu ý của Diệp Mặc Phong, cô cúi đầu nhìn thẻ tre trong tay, đột nhiên mỉm cười thản nhiên.

"Đây là số mệnh của tôi, tôi chấp nhận."

Nhưng Diệp Mặc Phong không chấp nhận, cậu theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng Nguyễn Điềm lại đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Mặc Phong cúi đầu, chạm phải ánh mắt của Nguyễn Điềm, cũng nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Nguyễn Điềm nở một nụ cười thoải mái, cô cười để lộ chiếc răng khểnh nhỏ, nhìn kỹ còn có thể thấy má lúm đồng tiền.

"Không sao đâu, tôi không sợ."

Cô nắm chặt thẻ tre trong tay, "Cậu là bạn của tôi, nên tôi sẽ không coi cậu là lá chắn."

"Diệp Mặc Phong." Đôi mắt Nguyễn Điềm sáng lấp lánh, lời nói ra mang theo vài phần nhiệt huyết khó nhận thấy, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không trở thành người như Lư Tuyết Tuyết, bởi vì cậu không phải là công cụ, cậu là một con người chân chính."

"Tôi cũng mong cậu sống thật tốt."

Diệp Mặc Phong không nói gì, ánh mắt cậu nhìn Nguyễn Điềm mang theo vài phần u ám.

"Tin tôi đi, tôi có thể sống sót."

Nguyễn Điềm giơ nắm đấm về phía Diệp Mặc Phong, hai tay đều giơ lên, tạo thành tư thế mạnh mẽ.

"Cậu xem cơ bắp tuyệt vời của tôi này."

Diệp Mặc Phong bị câu nói này của cô chọc cười, cô làm gì có cơ bắp chứ.

"Cái tay chân bé tí này của cô, chắc cho tang thi gặm cũng không đủ nhét kẽ răng."

"Diệp Mặc Phong!" Nguyễn Điềm nghiêm mặt, cảm thấy tình hình không ổn, "Bây giờ chúng ta đã thân thiết với nhau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0