Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 45

2024-12-15 17:23:04

Trong khi hai người đang nói chuyện, Nguyễn Điềm đang trốn dưới gầm xe đẩy nhỏ phía sau lều.

Cái này đúng với một câu nói: "Tôi nên ở dưới gầm xe chứ không phải trong xe"!

Nghe những lời Diệp Mặc Phong vừa nói, trong lòng Nguyễn Điềm thầm sung sướng.

Cô cũng không ngờ Diệp Mặc Phong lại nói như vậy, để tránh sung sướng đến mức kêu lên, cô cắn vào tai Tiểu Bạch, cắn vào chóp tai nó.

Thật sự quá kích thích!

Lư Tuyết Tuyết thấy Diệp Mặc Phong sắp thoát khỏi sự kiểm soát của mình, lại lấy ra bộ ba tuyệt chiêu.

Chiêu thứ nhất: "Khi anh gặp khó khăn nhất, là em đã ra tay giúp anh! Vì vậy anh phải nghe lời em!"

Chiêu thứ hai: Khóc, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nức nở.

Chiêu thứ ba: Trói buộc đạo đức, thao túng tâm lý, đổ hết lỗi cho Diệp Mặc Phong.

Lư Tuyết Tuyết sử dụng bộ ba tuyệt chiêu này, quả thực là xuất thần nhập hóa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Làm cho Nguyễn Điềm nấp ở một bên tức đến nghiến riêng, cắn tai Tiểu Bạch, mắt trợn tròn suýt nữa phun lửa.

Diệp Mặc Phong nhìn chằm chằm Lư Tuyết Tuyết ba giây, hình ảnh cô gái chăm sóc mình bên giường bệnh trong ký ức hiện lên trong đầu cậu.

"Anh sẽ tiếp tục bảo vệ em, nhưng chỉ có vậy thôi."

Lư Tuyết Tuyết trở nên điên cuồng, bắt đầu cãi nhau với Diệp Mặc Phong, những lời lẽ và ngôn từ đó làm Nguyễn Điềm nhíu mày.

Lư Tuyết Tuyết cứ lặp đi lặp lại vài câu nói đó, làm Nguyễn Điềm nghe đến mức tai cũng sắp chai sạn rồi.

Cô bất lực bĩu môi, di chuyển mông sang trái phải, thả lỏng tai trái của Tiểu Bạch, quay đầu sang cắn tai bên kia.

Tiểu Bạch nhỏ giọng "Gâu" một tiếng.

Nguyễn Điềm vội vàng bịt miệng nó lại, nhếch mông lên, ăn dưa rất vui vẻ.

Một lúc sau, tiếng nói chuyện im lặng, Nguyễn Điềm nhíu mày.

Sao không nói nữa vậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô còn đang chờ ăn dưa!

Giây tiếp theo, trên đầu Nguyễn Điềm xuất hiện một bóng đen cao lớn, giọng nói của Diệp Mặc Phong truyền đến: "Nghe lén vui vẻ lắm sao?"

Cơ thể Nguyễn Điềm cứng đờ, cô ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Mặc Phong, ho khan hai tiếng.

"Cũng không vui lắm đâu." Nguyễn Điềm hoảng hốt dời ánh mắt đi.

"Nhưng mà, Diệp Mặc Phong, vừa rồi cậu siêu ngầu! Phải dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng mình, như vậy mới được chứ."

Nguyễn Điềm vỗ vai Diệp Mặc Phong, cười rạng rỡ.

Diệp Mặc Phong vô thức cũng cười theo, "Cô không giận tôi nữa sao?"

"Đúng rồi!" Nguyễn Điềm lập tức cau mặt, "Hôm nay không cho cậu ăn bánh bao nhỏ đâu!"

"Được." Vẻ mặt Diệp Mặc Phong dịu lại.

"Lại nói, Lư Tuyết Tuyết khóc chạy mất rồi, cậu không đuổi theo sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0