Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 9

2024-12-15 17:23:04

Nguyễn Điềm nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì Diệp Mặc Phong liên quan đến vấn đề sống còn của cô, cô thực sự rất muốn chia tay với tên liếm cẩu này.

Liếm cẩu làm đến mức này, nói mình số hai không ai dám số một.

Lúc này Diệp Mặc Phong đã đi đến phía sau Lư Tuyết Tuyết, bình tĩnh gọi một tiếng:

"Tuyết Tuyết."

Chỉ hai từ đơn giản, nhưng lại khiến Lư Tuyết Tuyết run sợ, cô ta đột ngột quay đầu lại, Diệp Mặc Phong nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Giọng nói giống như đang trên tàu lượn siêu tốc, "Anh chưa chết?"

Lư Tuyết Tuyết nói xong câu này, nhận ra hình tượng mà mình xây dựng hơi sụp đổ, cô ta ho khan một tiếng, đổi thành vẻ ngoài trà xanh.

Nhưng Diệp Mặc Phong đã tự động giúp cô ta vá lại, "Anh không sao."

Nguyễn Điềm đứng sau Diệp Mặc Phong trợn mắt lên trời.

Thực sự rất muốn tạm biệt rời đi!

Lư Tuyết Tuyết vội vàng đi tới nắm lấy tay Diệp Mặc Phong, trong mắt ngấn lệ, khóc nức nở nói: "Mặc Phong, may quá anh không sao, anh có biết em lo lắng anh sẽ chết không!"

Nguyễn Điềm châm chọc: "Chắc là lo cô chết mới đúng."

Mà lúc này cuối cùng Lư Tuyết Tuyết cũng để ý đến Nguyễn Điềm, cô ta hơi nhíu mày lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt của Nguyễn Điềm rất xinh đẹp, thuộc kiểu đáng yêu vui vẻ, đặc biệt là khi cười, khóe miệng còn có một chiếc răng khểnh nhỏ.

Lư Tuyết Tuyết không thích Diệp Mặc Phong tiếp xúc thân mật với cô gái khác, đặc biệt là khi thấy cậu còn dẫn đến trước mặt mình.

Cái tính nhỏ nhen của Lư Tuyết Tuyết nổi lên, "Anh rõ ràng biết, em không thích thấy bên cạnh anh có cô gái khác."

Nguyễn Điềm lại bổ một đạo, "Nhưng cô lại có thể có rất nhiều đàn ông."

“Cô!” Lư Tuyết Tuyết không ngờ Nguyễn Điềm lại dám cãi lại mình.

Sau khi mạt thế đến, dù cuộc sống của cô ta không còn sung sướng như trước, nhưng vẫn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.

Đặc biệt là Diệp Mặc Phong, vẫn luôn coi Lư Tuyết Tuyết là vị hôn thê của mình.

Theo lý mà nói, Diệp Mặc Phong mạnh mẽ như vậy, muốn kiểu cô gái nào mà chả có?

Vậy mà lại nhất quyết treo chết trên cây cổ thụ cong queo là Lư Tuyết Tuyết.

Nguyễn Điềm thấy khó chịu với Lư Tuyết Tuyết, trà xanh chết tiệt này, chẳng qua chỉ là trà xanh thôi mà, ai chẳng biết làm.

Nguyễn Điềm nhân lúc Lư Tuyết Tuyết chưa kịp mở miệng, cô đột nhiên chân mềm nhũn, nửa người ngã vào lòng Diệp Mặc Phong.

“Ui da, người ta ngã rồi này.”

Giọng Nguyễn Điềm ngọt ngào, ánh mắt liếc nhìn Lư Tuyết Tuyết, cố ý nũng nịu: “Nói thật, lúc cậu ấy ở bên cạnh tôi, cậu ấy cười rất nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0