Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chương 23
Tô Hương Lan Sắc
2024-08-17 21:17:47
“Vâng ạ.” Húc Húc gật gật đầu, đem kẹo que cất vào trong cặp sách lại duỗi tay ra phối hợp với cô đeo cặp sách.
Chờ mua đồ ăn xong, tay trái Liễu Nhất Nhất xách theo đồ ăn, tay phải xách theo chăn, không có tay để rách cậu bé nên để cho cậu bé đi ở đằng trước bản thân.
Có mấy đứa trẻ ở bên ngoài một khi buông tay liền chảy không thấy người, nhưng mà nhóc con nhà cô lại đi vài bước đã quay đầu lại nhìn xem, giống như sợ cô sẽ bị lạc mất.
Khóe môi Liễu Nhất Nhất hơi hơi giơ lên, nhưng mà vẫn nhắc nhở cậu bé nhìn đường đi phía trước.
Leo lên lầu bảy về đến nhà, đừng nói nhóc con mệt đến nỗi trực tiếp ngồi dưới đất, chính là người lớn như cô đều buông đồ vật trong tay ra trước rồi đi đủ nước uống.
Khi hai người uống nước xong ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cậu nhóc đã móc kẹo que từ bên trong cặp sách bảo bối ra.
“Dì nhỏ muốn ăn cây kẹo nào?”
Liễu Nhất Nhất nhìn cây kẹo que mà cậu bé giơ lên trước mặt mình, lúc này mới hiểu ra vì cái gì cậu bé sẽ lấy hai cây.
“Dì muốn vị dâu tây.”
Cậu nhóc tri kỷ như vậy, đương nhiên không thể đả kích mong muốn chia sẻ của cậu bé, cô nói xong liền trực tiếp rút ra cây kẹo vị dâu tây.
Hai ngày kế tiếp Liễu Nhất Nhất cũng không nhàn rỗi, vừa giặt chăn rồi phơi chăn, lại mang cậu nhóc đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.
Tới gần khai giảng, có không ít trẻ em cùng phụ huynh ở bệnh viện, may mắn cậu nhất nghe lời, bằng không Liễu Nhất Nhất cảm thấy sợ là muốn lăn lộn quá sức.
Học sinh mới vào nhà trẻ còn cần nộp mấy tấm hình 10cm, đi bệnh viện xong, cô lại phải mang nhảy con đi tiệm cắt tóc một chuyến, chuẩn bị cắt tóc cho cậu bé rồi mới đi chụp ảnh.
Vốn dĩ cho rằng việc cắt tóc rất đơn giản, không nghĩ tới cậu nhóc ngoan ngoãn từ trước đến nay lại rất bài xích chuyện này giống như nhiều đứa trẻ khác, cô dỗ dành nửa ngày, cuối cùng tìm một nhà cửa tiệm có chỗ ngồi hình ô tô mới xong chuyện.
“Bé con nhà ai đẹp trai như vậy?”
Liễu Nhất Nhất ôm lấy bé con càng thêm đáng yêu sau khi cắt tóc xong khen nói.
“Là nhà của dì nhỏ!” Cậu nhóc cắt tóc xong lại rất vui vẻ, ôm lấy cổ của cô còn muốn áp má cùng cô.
Liễu Nhất Nhất cúi đầu cọ cọ khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu bé, cười dỗ dành nói: “Con xem, cắt tóc còn có xe ô tô để ngồi, một chút đều không đáng sợ có phải hay không?”
“Đúng vậy~”
“Vậy lần sau con phải ngoan ngoãn tới cắt tóc có được không?”
So với cắt tóc, việc chụp ảnh tiến hành càng thuận lợi, Liễu Nhất Nhất thêm tiền để lấy ảnh chụp trong ngày, thưởng thức xong liền cất vào cặp sách của cậu bé.
Từ ngày trở về từ nhà trẻ, cặp sách đã trở thành bảo bối yêu nhất của Húc Húc, không nói khi ra cửa nhất định phải đeo cặp sách, ở trong nhà cũng thích đi đâu cũng đeo, còn đem đồ chơi đều cất vào bên trong.
Chờ mua đồ ăn xong, tay trái Liễu Nhất Nhất xách theo đồ ăn, tay phải xách theo chăn, không có tay để rách cậu bé nên để cho cậu bé đi ở đằng trước bản thân.
Có mấy đứa trẻ ở bên ngoài một khi buông tay liền chảy không thấy người, nhưng mà nhóc con nhà cô lại đi vài bước đã quay đầu lại nhìn xem, giống như sợ cô sẽ bị lạc mất.
Khóe môi Liễu Nhất Nhất hơi hơi giơ lên, nhưng mà vẫn nhắc nhở cậu bé nhìn đường đi phía trước.
Leo lên lầu bảy về đến nhà, đừng nói nhóc con mệt đến nỗi trực tiếp ngồi dưới đất, chính là người lớn như cô đều buông đồ vật trong tay ra trước rồi đi đủ nước uống.
Khi hai người uống nước xong ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cậu nhóc đã móc kẹo que từ bên trong cặp sách bảo bối ra.
“Dì nhỏ muốn ăn cây kẹo nào?”
Liễu Nhất Nhất nhìn cây kẹo que mà cậu bé giơ lên trước mặt mình, lúc này mới hiểu ra vì cái gì cậu bé sẽ lấy hai cây.
“Dì muốn vị dâu tây.”
Cậu nhóc tri kỷ như vậy, đương nhiên không thể đả kích mong muốn chia sẻ của cậu bé, cô nói xong liền trực tiếp rút ra cây kẹo vị dâu tây.
Hai ngày kế tiếp Liễu Nhất Nhất cũng không nhàn rỗi, vừa giặt chăn rồi phơi chăn, lại mang cậu nhóc đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới gần khai giảng, có không ít trẻ em cùng phụ huynh ở bệnh viện, may mắn cậu nhất nghe lời, bằng không Liễu Nhất Nhất cảm thấy sợ là muốn lăn lộn quá sức.
Học sinh mới vào nhà trẻ còn cần nộp mấy tấm hình 10cm, đi bệnh viện xong, cô lại phải mang nhảy con đi tiệm cắt tóc một chuyến, chuẩn bị cắt tóc cho cậu bé rồi mới đi chụp ảnh.
Vốn dĩ cho rằng việc cắt tóc rất đơn giản, không nghĩ tới cậu nhóc ngoan ngoãn từ trước đến nay lại rất bài xích chuyện này giống như nhiều đứa trẻ khác, cô dỗ dành nửa ngày, cuối cùng tìm một nhà cửa tiệm có chỗ ngồi hình ô tô mới xong chuyện.
“Bé con nhà ai đẹp trai như vậy?”
Liễu Nhất Nhất ôm lấy bé con càng thêm đáng yêu sau khi cắt tóc xong khen nói.
“Là nhà của dì nhỏ!” Cậu nhóc cắt tóc xong lại rất vui vẻ, ôm lấy cổ của cô còn muốn áp má cùng cô.
Liễu Nhất Nhất cúi đầu cọ cọ khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu bé, cười dỗ dành nói: “Con xem, cắt tóc còn có xe ô tô để ngồi, một chút đều không đáng sợ có phải hay không?”
“Đúng vậy~”
“Vậy lần sau con phải ngoan ngoãn tới cắt tóc có được không?”
So với cắt tóc, việc chụp ảnh tiến hành càng thuận lợi, Liễu Nhất Nhất thêm tiền để lấy ảnh chụp trong ngày, thưởng thức xong liền cất vào cặp sách của cậu bé.
Từ ngày trở về từ nhà trẻ, cặp sách đã trở thành bảo bối yêu nhất của Húc Húc, không nói khi ra cửa nhất định phải đeo cặp sách, ở trong nhà cũng thích đi đâu cũng đeo, còn đem đồ chơi đều cất vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro