Ở Niên Đại Văn Sau Khi Xem Mắt Nhầm Nằm Thắng
Chương 39
2024-11-04 10:23:23
Nội tạng lợn không cần phiếu, bây giờ lại có quan hệ với chủ nhiệm Lương của nhà máy liên hợp thịt, muốn bao nhiêu cũng có.
Hạ Dĩ Du đồng ý: “Chị họ con sắp kết hôn với chủ nhiệm Lương rồi, thứ khác thì không có, nhưng nội tạng lợn thì vẫn dễ mua ạ.”
Chu Trần mừng thầm cho hai người họ, hỏi: “Nhà gái cũng đồng ý rồi sao?”
Hạ Dĩ Du cảm thấy không có gì bất ngờ, đã đến nước này rồi, chắc chắn là đồng ý.
“Hạ Tâm Nhan đã về nhà nói rồi, chắc là sẽ thành, cho dù không thành, thì tính cách của chủ nhiệm Lương, tìm anh ấy mua chút nội tạng lợn cũng không khó.”
Đường Như Quyên nghe mãi không nói chuyện, vẻ mặt ngây dại. Mặc dù rất muốn tỏ ra vui vẻ một chút, nhưng bây giờ người sắp chết là chồng bà ta, bà ta thật sự không giả vờ được.
...
Ăn cơm xong, Chu Trần đứng dậy giúp đỡ dọn bát, Chu Hoài Nghiệp lại mở miệng nói: "Chu Trần, con ngồi xuống, còn có dì Đường của các con, mọi người đều ở đây, có một chuyện, bố muốn hôm nay nói một chút.”
Hạ Dĩ Du đoán chừng bố Chu Trần muốn dặn dò chuyện sau này, vẫy tay với hai đứa nhỏ, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, dẫn bọn nhỏ vào bếp.
Mặc dù ở trong bếp, nhưng giọng nói ở phòng ăn vẫn nghe rất rõ ràng.
Lời Chu Hoài Nghiệp dặn dò chính là việc phân chia tài sản của gia đình.
Ngôi nhà là do cụ cố của Chu Trần mua trong thời kỳ Dân quốc, khi đó ông mở cửa hàng gạo kiếm được một ít tiền.
Dựa theo tính cách ngay thẳng của mấy bố con nhà họ Chu, lẽ ra hai anh em Chu Trần, chị gái đã mất của Chu Trần, mẹ Chu Trần mất sớm, cùng với Đường Như Quyên - người mẹ kế - đều có thể được chia một phần.
Chu Hoài Nghiệp những năm nay sống tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm 2000 tệ.
Đây là sau khi tái hôn, ông kiên trì, mỗi năm gửi 200 tệ, mười năm tích góp được 2000 tệ.
Số tiền này là khi ông tái hôn đã nghĩ kỹ sẽ sắp xếp như nào, dù có khó khăn đến đâu cũng chưa từng động đến.
Chu Hoài Nghiệp nói với Đường Như Quyên rằng: "Nhà chúng ta, dựa theo giá trị thị trường bây giờ, khoảng 10 ngàn tệ, tôi nghĩ, sau này tôi không còn nữa, bà và anh em Chu Trần cũng không ở được, tương lai chắc là phải sống cùng Đại Mai và Nhị Mai.”
"Cho nên, căn nhà này sẽ cho hai anh em chúng nó, Bảo Thanh và Bảo Niên, do hai anh em chúng nó nuôi dưỡng.”
"Số tiền trong sổ tiết kiệm, hai anh em chúng nó không chia, để lại cho bà dưỡng già, còn căn nhà, bà sẽ không được chia, bà cầm tiền cho chắc chắn.”
"Tôi nghĩ, cho dù bà có sống cùng Đại Mai và Nhị Mai, cũng phải có chỗ ở của riêng mình.”
"Chiều nay Chu Trần và Chu Trận đã cùng tôi đi xem rồi, ở chỗ xa hơn một chút, 1000 tệ có thể mua được một căn nhà nhỏ, bà mua trước để đấy, cho thuê một tháng cũng được mấy tệ, bà có lương hưu, có căn nhà nhỏ làm chỗ dựa, không sợ bị con gái con rể ức hiếp.”
...
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt Đường Như Quyên.
Thực ra trước khi tái hôn, Đường Như Quyên đã bị Chung Vệ Nông ép ký vào giấy từ bỏ quyền phân chia nhà cửa, tờ giấy thỏa thuận đó vẫn còn trong tay Chung Vệ Nông.
Mười năm tính toán nhỏ nhen, giờ khắc này, cũng bị sự sắp xếp của Chu Hoài Nghiệp khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Mười năm trước, bà ta dẫn theo hai đứa con gái cùng đường, là Chu Hoài Nghiệp đã cho bà ta một cuộc sống an ổn mười năm, sao bà ta có thể quên mất mục tiêu ban đầu, chỉ là muốn các con gái không bị bắt nạt, có một công việc tốt, kết hôn sinh con, vợ chồng hòa thuận.
Những điều này đều đã thực hiện được rồi, vậy mà bà ta lại dần dần trở nên tham lam, ép hai con trai ông rời đi, khiến ông buồn phiền suốt mấy năm trời.
Sau này sẽ không còn người đàn ông nào, tính toán cho bà ta chu đáo như Chu Hoài Nghiệp nữa.
Đường Như Quyên vừa khóc vừa đồng ý: "Tôi nghe theo sự sắp xếp của ông.”
...
Chu Hoài Nghiệp dặn dò vợ con xong, trò chuyện với Hạ Dĩ Du vài câu, chỉ là những câu chuyện thường ngày.
Không có nhờ vả, không có áp đặt trách nhiệm, chỉ dặn Hạ Dĩ Du đừng tự khiến bản thân chịu ấm ức.
"Cả gia đình này đều cần người quán xuyến, trong lòng bố biết rõ, về khoản vun vén gia đình, không ai trong số họ bằng con được. Nếu có ai khiến con không vui, cứ đến tìm bố nuôi của con mà nói, ông ấy đã nhận con làm con gái, thì nhất định sẽ coi trọng con hơn Chu Trần.”
Hạ Dĩ Du đắc ý nhìn Chu Trần, đáp lời Chu Hoài Nghiệp: "Bố, con sẽ dạy Bảo Thanh tính cách không chịu thiệt thòi giống con.”
Chu Hoài Nghiệp vui mừng gật đầu, tràn đầy cảm kích, như vậy ông cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
...
Buổi tối, Hạ Dĩ Du nói muốn bắt đầu viết nhật ký, để mặc Chu Trần, cô viết mãi dưới ánh đèn dầu.
Cô viết hôm nay đã mua những món rau gì, mua như thế nào, ai ăn rồi thì biểu cảm ra sao, tất cả đều được ghi lại.
Đều là những chuyện hết sức bình thường, ngày nào cũng trôi qua như vậy, có gì đáng để viết chứ?
Cô không chỉ viết, mà còn hỏi Chu Trần hôm nay đã làm những việc gì, cùng với những suy nghĩ trong lòng.
Hạ Dĩ Du đồng ý: “Chị họ con sắp kết hôn với chủ nhiệm Lương rồi, thứ khác thì không có, nhưng nội tạng lợn thì vẫn dễ mua ạ.”
Chu Trần mừng thầm cho hai người họ, hỏi: “Nhà gái cũng đồng ý rồi sao?”
Hạ Dĩ Du cảm thấy không có gì bất ngờ, đã đến nước này rồi, chắc chắn là đồng ý.
“Hạ Tâm Nhan đã về nhà nói rồi, chắc là sẽ thành, cho dù không thành, thì tính cách của chủ nhiệm Lương, tìm anh ấy mua chút nội tạng lợn cũng không khó.”
Đường Như Quyên nghe mãi không nói chuyện, vẻ mặt ngây dại. Mặc dù rất muốn tỏ ra vui vẻ một chút, nhưng bây giờ người sắp chết là chồng bà ta, bà ta thật sự không giả vờ được.
...
Ăn cơm xong, Chu Trần đứng dậy giúp đỡ dọn bát, Chu Hoài Nghiệp lại mở miệng nói: "Chu Trần, con ngồi xuống, còn có dì Đường của các con, mọi người đều ở đây, có một chuyện, bố muốn hôm nay nói một chút.”
Hạ Dĩ Du đoán chừng bố Chu Trần muốn dặn dò chuyện sau này, vẫy tay với hai đứa nhỏ, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, dẫn bọn nhỏ vào bếp.
Mặc dù ở trong bếp, nhưng giọng nói ở phòng ăn vẫn nghe rất rõ ràng.
Lời Chu Hoài Nghiệp dặn dò chính là việc phân chia tài sản của gia đình.
Ngôi nhà là do cụ cố của Chu Trần mua trong thời kỳ Dân quốc, khi đó ông mở cửa hàng gạo kiếm được một ít tiền.
Dựa theo tính cách ngay thẳng của mấy bố con nhà họ Chu, lẽ ra hai anh em Chu Trần, chị gái đã mất của Chu Trần, mẹ Chu Trần mất sớm, cùng với Đường Như Quyên - người mẹ kế - đều có thể được chia một phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hoài Nghiệp những năm nay sống tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ, cuối cùng lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm 2000 tệ.
Đây là sau khi tái hôn, ông kiên trì, mỗi năm gửi 200 tệ, mười năm tích góp được 2000 tệ.
Số tiền này là khi ông tái hôn đã nghĩ kỹ sẽ sắp xếp như nào, dù có khó khăn đến đâu cũng chưa từng động đến.
Chu Hoài Nghiệp nói với Đường Như Quyên rằng: "Nhà chúng ta, dựa theo giá trị thị trường bây giờ, khoảng 10 ngàn tệ, tôi nghĩ, sau này tôi không còn nữa, bà và anh em Chu Trần cũng không ở được, tương lai chắc là phải sống cùng Đại Mai và Nhị Mai.”
"Cho nên, căn nhà này sẽ cho hai anh em chúng nó, Bảo Thanh và Bảo Niên, do hai anh em chúng nó nuôi dưỡng.”
"Số tiền trong sổ tiết kiệm, hai anh em chúng nó không chia, để lại cho bà dưỡng già, còn căn nhà, bà sẽ không được chia, bà cầm tiền cho chắc chắn.”
"Tôi nghĩ, cho dù bà có sống cùng Đại Mai và Nhị Mai, cũng phải có chỗ ở của riêng mình.”
"Chiều nay Chu Trần và Chu Trận đã cùng tôi đi xem rồi, ở chỗ xa hơn một chút, 1000 tệ có thể mua được một căn nhà nhỏ, bà mua trước để đấy, cho thuê một tháng cũng được mấy tệ, bà có lương hưu, có căn nhà nhỏ làm chỗ dựa, không sợ bị con gái con rể ức hiếp.”
...
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt Đường Như Quyên.
Thực ra trước khi tái hôn, Đường Như Quyên đã bị Chung Vệ Nông ép ký vào giấy từ bỏ quyền phân chia nhà cửa, tờ giấy thỏa thuận đó vẫn còn trong tay Chung Vệ Nông.
Mười năm tính toán nhỏ nhen, giờ khắc này, cũng bị sự sắp xếp của Chu Hoài Nghiệp khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Mười năm trước, bà ta dẫn theo hai đứa con gái cùng đường, là Chu Hoài Nghiệp đã cho bà ta một cuộc sống an ổn mười năm, sao bà ta có thể quên mất mục tiêu ban đầu, chỉ là muốn các con gái không bị bắt nạt, có một công việc tốt, kết hôn sinh con, vợ chồng hòa thuận.
Những điều này đều đã thực hiện được rồi, vậy mà bà ta lại dần dần trở nên tham lam, ép hai con trai ông rời đi, khiến ông buồn phiền suốt mấy năm trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau này sẽ không còn người đàn ông nào, tính toán cho bà ta chu đáo như Chu Hoài Nghiệp nữa.
Đường Như Quyên vừa khóc vừa đồng ý: "Tôi nghe theo sự sắp xếp của ông.”
...
Chu Hoài Nghiệp dặn dò vợ con xong, trò chuyện với Hạ Dĩ Du vài câu, chỉ là những câu chuyện thường ngày.
Không có nhờ vả, không có áp đặt trách nhiệm, chỉ dặn Hạ Dĩ Du đừng tự khiến bản thân chịu ấm ức.
"Cả gia đình này đều cần người quán xuyến, trong lòng bố biết rõ, về khoản vun vén gia đình, không ai trong số họ bằng con được. Nếu có ai khiến con không vui, cứ đến tìm bố nuôi của con mà nói, ông ấy đã nhận con làm con gái, thì nhất định sẽ coi trọng con hơn Chu Trần.”
Hạ Dĩ Du đắc ý nhìn Chu Trần, đáp lời Chu Hoài Nghiệp: "Bố, con sẽ dạy Bảo Thanh tính cách không chịu thiệt thòi giống con.”
Chu Hoài Nghiệp vui mừng gật đầu, tràn đầy cảm kích, như vậy ông cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
...
Buổi tối, Hạ Dĩ Du nói muốn bắt đầu viết nhật ký, để mặc Chu Trần, cô viết mãi dưới ánh đèn dầu.
Cô viết hôm nay đã mua những món rau gì, mua như thế nào, ai ăn rồi thì biểu cảm ra sao, tất cả đều được ghi lại.
Đều là những chuyện hết sức bình thường, ngày nào cũng trôi qua như vậy, có gì đáng để viết chứ?
Cô không chỉ viết, mà còn hỏi Chu Trần hôm nay đã làm những việc gì, cùng với những suy nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro