Ở Niên Đại Văn Sau Khi Xem Mắt Nhầm Nằm Thắng
Chương 47
2024-11-04 10:23:23
Cô ta quay lưng về phía hành lang, nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là hàng xóm, tiếp tục nói không kiêng dè:
"Người nhà ở khu tập thể này, ai mà ưa cô ta chứ, nếu là tôi, tháng đầu tiên đã bỏ đi rồi, không mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại.”
Mạnh Liên Hương nhìn thấy Hạ Dĩ Du và Chu Trần đến cửa, vội vàng bảo con gái im miệng, trên mặt lập tức nụ cười chào đón hai người vào nhà, còn bảo Lộ Tử Vân ra ngoài trước.
"Không phải con hẹn đồng nghiệp làm việc à, đừng để người ta đợi, đi nhanh đi.”
Lộ Tử Vân nhìn chị dâu tương lai, sau này phải làm chị em dâu với người phụ nữ lợi hại như vậy, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt.
May mà bố đã có sắp xếp, sau khi kết hôn sẽ ra ở riêng, không phải chịu sự quản thúc của anh chị.
Lộ Tử Vân lịch sự cười với Hạ Dĩ Du và Chu Trần, không chào hỏi.
Còn chưa kết hôn, lỡ như không thành, gọi anh chị dâu không công.
...
Lộ Vĩnh Vượng rất tự tin, hôm nay cho dù Chu Hoài Nghiệp đến, ông cũng có lòng tin nói cho bằng được những yêu cầu của mình.
Huống chi đến là anh chị dâu trẻ tuổi.
Lộ Vĩnh Vượng nói về sính lễ trước: "Con gái tôi nuôi nấng cẩn thận, đòi sáu trăm sáu sính lễ không quá đáng chứ, ít hơn số này, tôi không nỡ gả con gái.”
Sáu trăm sáu là mức cao nhất mà Chu Trần và Hạ Dĩ Du đã bàn bạc với nhau, có thể chấp nhận được.
Nhưng Chu Trần có ý kiến: "Lúc con kết hôn, nhà họ Hạ chỉ lấy ba trăm sáu.”
Lộ Vĩnh Vượng cười nói: "Nhà nào nhà nấy khác nhau, con gái tôi là vàng ngọc, phải sáu trăm sáu.”
Hạ Dĩ Du quyết định: "Sáu trăm sáu cũng được.”
Lộ Vĩnh Vượng hài lòng, ông ta sẽ đưa thêm tiền sính lễ, đủ một nghìn cho con gái mang về nhà chồng, còn vợ chồng Chu Trần sau khi lo liệu xong hôn sự của em trai, cuộc sống sau này thế nào, ông ta không quan tâm.
...
Sính lễ có thể để con gái mang về, làm vốn liếng sinh hoạt, tiếp theo là vấn đề nhà ở.
Lộ Vĩnh Vượng nhất định phải đợi đến khi căn nhà nhỏ xây xong, chính là muốn con gái được ở nhà to.
Nhà tứ hợp viện của nhà họ Chu tuy đã bảy tám chục năm tuổi, nhưng đời nào cũng sửa sang, tốt hơn nhiều so với những khu nhà tập thể, khu dân cư lộn xộn, nhà nhỏ này.
Ông ta không thể nào để vợ chồng Chu Trần ở nhà tứ hợp viện, còn con gái ông phải ở nhà nhỏ được.
Anh em dâu ở chung nhà tứ hợp viện, ông ta cũng không chấp nhận, nhất định phải chia nhà.
Ông ta không hỏi vấn đề vợ chồng Chu Trần ở đâu, mà trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Con gái tôi là vàng ngọc, không thể ở chung với anh chị, nên anh chị chịu khó chuyển đến nhà nhỏ, nhường nhà tứ hợp viện ra cho đôi trẻ cưới vợ.”
Chu Trần nghe vậy muốn bỏ đi ngay lập tức, quá đáng quá rồi, hôn sự này có thể kết thì kết, không kết thì thôi.
"Chú Lộ, chú chắc chắn muốn nói chuyện cưới xin như vậy sao?" Giọng điệu của Chu Trần cũng cao lên.
Hạ Dĩ Du không để Chu Trần có cơ hội nổi giận.
Cô cũng là người không có đối thủ khi ngang ngược: "Chú Lộ, con gái chú quý giá, cháu cũng quý giá ạ, căn nhà nhỏ kia cháu không ở được, chỉ ở được Tứ Hợp viện.”
Yêu cầu về nhà ở mà Lộ Vĩnh Vượng đề xuất ra bị từ chối không nói, còn bị phản bác lại.
Ông ta không nghĩ đến những lời mình vừa nói chọc giận người khác, ông ta chỉ biết là mình sắp bị Hạ Dĩ Du chọc tức chết, cuộc hôn nhân này nhà họ Chu đồng ý thì kết, không đồng ý với điều kiện ông ta đưa ra thì kiên quyết không kết.
Lộ Vĩnh Vượng khinh thường: "Chỉ với điều kiện nhà mẹ cô, xuống nông thôn rồi không có khả năng đưa cô trở về, công việc cũng không có, cô quý giá ở chỗ nào?”
Chu Trần lại muốn nổi nóng, lời châm biếm chưa kịp thốt ra, đã bị Hạ Dĩ Du giành nói trước.
Hạ Dĩ Du nói: "Những thứ nhà mẹ đẻ không cho được thì Chu Trần đều bù đắp cho cháu rồi, nhà họ Chu bây giờ cháu nói một là một, hai là hai, ngay cả bố chồng cũng bảo cháu làm chủ, đừng ấm ức bản thân, thế này còn chưa đủ quý giá sao?”
"Tứ Hợp viện cháu nhất định phải ở, gian phòng phía Đông và phía Tây, mỗi người một nửa, nếu cùng ăn cơm thì cháu sẽ chịu thiệt một chút, thứ hai, tư, sáu nhà chú nấu cơm, thứ ba, năm, bảy cháu nấu cơm.”
"Nếu không ăn chung thì sửa lại phòng sách nhỏ ở sảnh trước thành bếp, tự nấu, tự ăn.”
Con gái Lộ Vĩnh Vượng ở nhà còn chưa từng rửa bát, Hạ Dĩ Du lại muốn con gái ông ta nấu cơm cho cả nhà?
Lộ Vĩnh Vượng thật sự tức giận: "Nhà các người không muốn kết hôn này thì cứ nói thẳng.”
Bây giờ đúng là lúc so giọng, khu nhà tập thể một tầng bảy tám hộ, hét lên một tiếng từ Đông sang Tây đều nghe thấy.
Hạ Dĩ Du giọng nói tốt, nói to lên cũng có thể nghe thấy.
"Tứ Hợp viện lớn như vậy, hai anh em ở không được sao? Là nhà chú không muốn ở chung, nhất định phải đuổi anh chị đi, đừng có đổi trắng thay đen.”
"Người nhà ở khu tập thể này, ai mà ưa cô ta chứ, nếu là tôi, tháng đầu tiên đã bỏ đi rồi, không mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại.”
Mạnh Liên Hương nhìn thấy Hạ Dĩ Du và Chu Trần đến cửa, vội vàng bảo con gái im miệng, trên mặt lập tức nụ cười chào đón hai người vào nhà, còn bảo Lộ Tử Vân ra ngoài trước.
"Không phải con hẹn đồng nghiệp làm việc à, đừng để người ta đợi, đi nhanh đi.”
Lộ Tử Vân nhìn chị dâu tương lai, sau này phải làm chị em dâu với người phụ nữ lợi hại như vậy, chắc chắn cô sẽ chịu thiệt.
May mà bố đã có sắp xếp, sau khi kết hôn sẽ ra ở riêng, không phải chịu sự quản thúc của anh chị.
Lộ Tử Vân lịch sự cười với Hạ Dĩ Du và Chu Trần, không chào hỏi.
Còn chưa kết hôn, lỡ như không thành, gọi anh chị dâu không công.
...
Lộ Vĩnh Vượng rất tự tin, hôm nay cho dù Chu Hoài Nghiệp đến, ông cũng có lòng tin nói cho bằng được những yêu cầu của mình.
Huống chi đến là anh chị dâu trẻ tuổi.
Lộ Vĩnh Vượng nói về sính lễ trước: "Con gái tôi nuôi nấng cẩn thận, đòi sáu trăm sáu sính lễ không quá đáng chứ, ít hơn số này, tôi không nỡ gả con gái.”
Sáu trăm sáu là mức cao nhất mà Chu Trần và Hạ Dĩ Du đã bàn bạc với nhau, có thể chấp nhận được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Chu Trần có ý kiến: "Lúc con kết hôn, nhà họ Hạ chỉ lấy ba trăm sáu.”
Lộ Vĩnh Vượng cười nói: "Nhà nào nhà nấy khác nhau, con gái tôi là vàng ngọc, phải sáu trăm sáu.”
Hạ Dĩ Du quyết định: "Sáu trăm sáu cũng được.”
Lộ Vĩnh Vượng hài lòng, ông ta sẽ đưa thêm tiền sính lễ, đủ một nghìn cho con gái mang về nhà chồng, còn vợ chồng Chu Trần sau khi lo liệu xong hôn sự của em trai, cuộc sống sau này thế nào, ông ta không quan tâm.
...
Sính lễ có thể để con gái mang về, làm vốn liếng sinh hoạt, tiếp theo là vấn đề nhà ở.
Lộ Vĩnh Vượng nhất định phải đợi đến khi căn nhà nhỏ xây xong, chính là muốn con gái được ở nhà to.
Nhà tứ hợp viện của nhà họ Chu tuy đã bảy tám chục năm tuổi, nhưng đời nào cũng sửa sang, tốt hơn nhiều so với những khu nhà tập thể, khu dân cư lộn xộn, nhà nhỏ này.
Ông ta không thể nào để vợ chồng Chu Trần ở nhà tứ hợp viện, còn con gái ông phải ở nhà nhỏ được.
Anh em dâu ở chung nhà tứ hợp viện, ông ta cũng không chấp nhận, nhất định phải chia nhà.
Ông ta không hỏi vấn đề vợ chồng Chu Trần ở đâu, mà trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Con gái tôi là vàng ngọc, không thể ở chung với anh chị, nên anh chị chịu khó chuyển đến nhà nhỏ, nhường nhà tứ hợp viện ra cho đôi trẻ cưới vợ.”
Chu Trần nghe vậy muốn bỏ đi ngay lập tức, quá đáng quá rồi, hôn sự này có thể kết thì kết, không kết thì thôi.
"Chú Lộ, chú chắc chắn muốn nói chuyện cưới xin như vậy sao?" Giọng điệu của Chu Trần cũng cao lên.
Hạ Dĩ Du không để Chu Trần có cơ hội nổi giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng là người không có đối thủ khi ngang ngược: "Chú Lộ, con gái chú quý giá, cháu cũng quý giá ạ, căn nhà nhỏ kia cháu không ở được, chỉ ở được Tứ Hợp viện.”
Yêu cầu về nhà ở mà Lộ Vĩnh Vượng đề xuất ra bị từ chối không nói, còn bị phản bác lại.
Ông ta không nghĩ đến những lời mình vừa nói chọc giận người khác, ông ta chỉ biết là mình sắp bị Hạ Dĩ Du chọc tức chết, cuộc hôn nhân này nhà họ Chu đồng ý thì kết, không đồng ý với điều kiện ông ta đưa ra thì kiên quyết không kết.
Lộ Vĩnh Vượng khinh thường: "Chỉ với điều kiện nhà mẹ cô, xuống nông thôn rồi không có khả năng đưa cô trở về, công việc cũng không có, cô quý giá ở chỗ nào?”
Chu Trần lại muốn nổi nóng, lời châm biếm chưa kịp thốt ra, đã bị Hạ Dĩ Du giành nói trước.
Hạ Dĩ Du nói: "Những thứ nhà mẹ đẻ không cho được thì Chu Trần đều bù đắp cho cháu rồi, nhà họ Chu bây giờ cháu nói một là một, hai là hai, ngay cả bố chồng cũng bảo cháu làm chủ, đừng ấm ức bản thân, thế này còn chưa đủ quý giá sao?”
"Tứ Hợp viện cháu nhất định phải ở, gian phòng phía Đông và phía Tây, mỗi người một nửa, nếu cùng ăn cơm thì cháu sẽ chịu thiệt một chút, thứ hai, tư, sáu nhà chú nấu cơm, thứ ba, năm, bảy cháu nấu cơm.”
"Nếu không ăn chung thì sửa lại phòng sách nhỏ ở sảnh trước thành bếp, tự nấu, tự ăn.”
Con gái Lộ Vĩnh Vượng ở nhà còn chưa từng rửa bát, Hạ Dĩ Du lại muốn con gái ông ta nấu cơm cho cả nhà?
Lộ Vĩnh Vượng thật sự tức giận: "Nhà các người không muốn kết hôn này thì cứ nói thẳng.”
Bây giờ đúng là lúc so giọng, khu nhà tập thể một tầng bảy tám hộ, hét lên một tiếng từ Đông sang Tây đều nghe thấy.
Hạ Dĩ Du giọng nói tốt, nói to lên cũng có thể nghe thấy.
"Tứ Hợp viện lớn như vậy, hai anh em ở không được sao? Là nhà chú không muốn ở chung, nhất định phải đuổi anh chị đi, đừng có đổi trắng thay đen.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro