Chương 2
Lục Tảo
2024-07-22 12:33:41
--Chương 2:
“Chỉ vậy?”, Tiêu Lâm nhíu mày, Tần gia thật cay nghiệt!
Đây là phòng bếp của người giúp việc, thường thì chủ nhân sẽ có phòng bếp riêng, người giúp việc khi ăn sẽ nấu ở phòng bếp cũ kỹ này.
Địa vị của Tiêu Hình ở Tần gia chẳng khác nào con chó.
Tiêu Lâm nhìn sang con chó canh cửa, mõm nhô trán phẳng, lông xơ xác tai dựng thẳng, là chó cỏ. Xem ra triều đại này có liên quan ít nhiều đến thời cổ đại, nhưng hắn không rõ là triều đại nào.
“Cô gia, ở đây có thể chắn gió che mưa, có chỗ ngủ là không tệ rồi”.
Đầy tớ nói một cách quái gở, Tiêu Lâm nghe xong ánh mắt lạnh đi, lạnh lùng hừ.
“Cô gia tỉnh rồi, con phải đi bẩm báo một tiếng. Mệt chết được, nửa đêm còn phải hầu hạ cô gia".
Đầy tớ thấy Tiêu Lâm thất thần, khinh thường đặt thùng thức ăn xuống rồi ra ngoài.
Dù gì Tiêu Lâm cũng là rể nhà này, mọi hành động đều phải báo cho người của Tân gia biết.
Không lâu sau, một người đàn ông tráng kiện đến đứng ở ngoài cửa, không chịu vào trong nửa bước, giọng nói hùng hồn đầy chán ghét.
“Tên họ Lâm kia, chuyện hôm nay coi như một bài học cho ngươi! Đừng tưởng vào ở rể thì là người của Tần gia bọn ta! Ngươi dám động một ngón tay vào muội muội ta, ta sẽ băm thịt ngươi cho chó ăn!".
Tiêu Lâm quay đầu lại xem ai mà kiêu căng như vậy.
Hắn vừa nhìn lại, trong đầu lướt qua nhiều hình ảnh. Hóa ra là huynh trưởng của tiểu thư Tần gia.
Tần gia xuất hiện liên tục nhân tài, lại chú trọng bồi dưỡng, đời cháu ai nấy văn võ song toàn, vô cùng nổi trội.
Tần Phong là trưởng tôn, có quan chức là thiếu khanh Tòng tứ phẩm, quản lý cảnh vệ ở cổng hoàng cung, là quan quân cao cấp. Nhị tôn nữ Tần Phượng Uyển, cũng là thê tử của Tiêu Hình, xinh đẹp tài hoa.
Tần gia ngoài đời cháu ra, ai cũng là tướng quân xứng danh trung dũng.
Phụ mẫu và tổ phụ Tần Bát Phương của Tần Phượng Uyển đang ở tiền tuyến bình định Hung nô, nên không có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay, chỉ có tổ mẫu Tân gia lo liệu.
Tần Phong trừng mắt đe dọa, Tiêu Lâm cũng không để tâm: “Huynh trưởng yên tâm, ta là quân tử, cũng không có tình cảm gì với Tần đại tiểu thư, ta sẽ không ép nàng vào thế khó".
Câu trả lời thản nhiên của hắn khiến Tần Phong cực kỳ không vui, hắn cưới được muội muội của mình mà còn không vừa lòng sao?
Hắn ta quát lên: “Bớt dùng lời ngon tiếng ngọt đi! Ngươi chỉ là một tú tài
nghèo hèn, có tài đức gì xứng với đại tiểu thư của Tần gia".
“Muội muội của ta hoa nhường nguyệt thẹn, là đệ nhất tài nữ ở kinh thành. Nếu không phải gia gia ngươi là khai quốc công thần, ngươi có tài cán gì mà với tới được Tần gia?".
“Nếu không phải tổ phụ của ta cứ muốn kẻ phế vật như ngươi làm cô gia, ngươi có vào được cửa Tần phủ không?”.
“Nhưng ngươi đã ở rể thì Tần gia bọn ta cũng dùng đức trị nhân. Nếu ngươi thành thật, Tần gia sẽ cho ngươi cả đời không phải lo chuyện ăn mặc”.
“Chỉ vậy?”, Tiêu Lâm nhíu mày, Tần gia thật cay nghiệt!
Đây là phòng bếp của người giúp việc, thường thì chủ nhân sẽ có phòng bếp riêng, người giúp việc khi ăn sẽ nấu ở phòng bếp cũ kỹ này.
Địa vị của Tiêu Hình ở Tần gia chẳng khác nào con chó.
Tiêu Lâm nhìn sang con chó canh cửa, mõm nhô trán phẳng, lông xơ xác tai dựng thẳng, là chó cỏ. Xem ra triều đại này có liên quan ít nhiều đến thời cổ đại, nhưng hắn không rõ là triều đại nào.
“Cô gia, ở đây có thể chắn gió che mưa, có chỗ ngủ là không tệ rồi”.
Đầy tớ nói một cách quái gở, Tiêu Lâm nghe xong ánh mắt lạnh đi, lạnh lùng hừ.
“Cô gia tỉnh rồi, con phải đi bẩm báo một tiếng. Mệt chết được, nửa đêm còn phải hầu hạ cô gia".
Đầy tớ thấy Tiêu Lâm thất thần, khinh thường đặt thùng thức ăn xuống rồi ra ngoài.
Dù gì Tiêu Lâm cũng là rể nhà này, mọi hành động đều phải báo cho người của Tân gia biết.
Không lâu sau, một người đàn ông tráng kiện đến đứng ở ngoài cửa, không chịu vào trong nửa bước, giọng nói hùng hồn đầy chán ghét.
“Tên họ Lâm kia, chuyện hôm nay coi như một bài học cho ngươi! Đừng tưởng vào ở rể thì là người của Tần gia bọn ta! Ngươi dám động một ngón tay vào muội muội ta, ta sẽ băm thịt ngươi cho chó ăn!".
Tiêu Lâm quay đầu lại xem ai mà kiêu căng như vậy.
Hắn vừa nhìn lại, trong đầu lướt qua nhiều hình ảnh. Hóa ra là huynh trưởng của tiểu thư Tần gia.
Tần gia xuất hiện liên tục nhân tài, lại chú trọng bồi dưỡng, đời cháu ai nấy văn võ song toàn, vô cùng nổi trội.
Tần Phong là trưởng tôn, có quan chức là thiếu khanh Tòng tứ phẩm, quản lý cảnh vệ ở cổng hoàng cung, là quan quân cao cấp. Nhị tôn nữ Tần Phượng Uyển, cũng là thê tử của Tiêu Hình, xinh đẹp tài hoa.
Tần gia ngoài đời cháu ra, ai cũng là tướng quân xứng danh trung dũng.
Phụ mẫu và tổ phụ Tần Bát Phương của Tần Phượng Uyển đang ở tiền tuyến bình định Hung nô, nên không có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay, chỉ có tổ mẫu Tân gia lo liệu.
Tần Phong trừng mắt đe dọa, Tiêu Lâm cũng không để tâm: “Huynh trưởng yên tâm, ta là quân tử, cũng không có tình cảm gì với Tần đại tiểu thư, ta sẽ không ép nàng vào thế khó".
Câu trả lời thản nhiên của hắn khiến Tần Phong cực kỳ không vui, hắn cưới được muội muội của mình mà còn không vừa lòng sao?
Hắn ta quát lên: “Bớt dùng lời ngon tiếng ngọt đi! Ngươi chỉ là một tú tài
nghèo hèn, có tài đức gì xứng với đại tiểu thư của Tần gia".
“Muội muội của ta hoa nhường nguyệt thẹn, là đệ nhất tài nữ ở kinh thành. Nếu không phải gia gia ngươi là khai quốc công thần, ngươi có tài cán gì mà với tới được Tần gia?".
“Nếu không phải tổ phụ của ta cứ muốn kẻ phế vật như ngươi làm cô gia, ngươi có vào được cửa Tần phủ không?”.
“Nhưng ngươi đã ở rể thì Tần gia bọn ta cũng dùng đức trị nhân. Nếu ngươi thành thật, Tần gia sẽ cho ngươi cả đời không phải lo chuyện ăn mặc”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro