Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Bị Theo Dõi 2
Nguyệt Bán Đinh
2024-10-26 16:17:04
Miêu Tuệ Tuệ thấy vẻ mặt của anh ta liền biết đây lại là một chuyến đi vô ích rồi.
Cô tự cảm thấy mình là kiểu người không biết an ủi người khác, suy đi nghĩ lại cũng chỉ nói ra câu nhạt nhẽo: “ Anh có muốn ăn cơm chiên không?”
Lưu Đông miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, lại hít sâu một hơi, lại nói câu như đang thuyết phục bản thân không được nản trí:
“ Hôm nay tôi đến căn cứ ở thành phố F, căn cứ kia cũng không quá lớn. Sau đó tôi tìm và hỏi thăm khắp mọi nơi trong căn cứ, họ đều nói không nhìn thấy bạn tốt và con gái của tôi.”
“Anh…anh đừng quá lo lắng, có lẽ bọn họ đã đi đến căn cứ khác để sinh sống rồi. Chỉ cần bọn họ còn sống nhất định mọi người sẽ gặp lại nhau thôi.” Miêu Tuệ Tuệ nói câu này để an ủi nhưng bản thân cô cũng chẳng tin được, nói gì người đang mất hết hy vọng như Lưu Đông.
Cũng may tinh thần của Lưu Đông không sa sút quá lâu, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Lúc này, anh ta đã nhận ra sự thay đổi mới của trấn nhỏ.
Lưu Đông kinh ngạc há to miệng sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Này… Đây là…”
Miêu Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng, mấy điều thần kì của hệ thống đương nhiên không có cách nào để giải thích một cách tỉ mỉ và chi tiết, cho nên chỉ tìm vài lời nói hàm hồ lấp liếm cho qua câu chuyện.
“ Trấn nhỏ mới thăng cấp, ở đối diện là thư viện, nơi chúng ta đang ngồi là nhà ăn. Tuy rằng quán không có nhiều món đa dạng nhưng giá cả rất phải chăng, hương vị cũng rất ngon. Thêm nữa là mặt hàng trong tiệm tạp hóa cũng tăng lên, có thêm các loại mì, nếu anh thích thì tôi sẽ dẫn anh đi xem.”
Lưu Đông ngơ ngác gật đầu, trong lòng càng cảm thấy kinh sợ đối với trấn nhỏ và Miêu Tuệ Tuệ.
Lúc này bọn họ vẫn vô tư và thoải mái nói chuyện mà không biết rằng có người đang theo dõi bọn họ, trên nóc một toà nhà cao tầng cách trấn nhỏ không bao xa, tại một đài kính viễn vọng, hướng quan sát của kính viễn vọng hướng thẳng vào phía thị trấn, một người đàn ông cao gầy đột nhiên vỗ đùi, bởi vì cảm giác hưng phấn cho nên thanh âm có chói tai.
“ Anh Ngưu là gà thật đó! Em nhìn thấy rất nhiều gà chúng vẫn còn sống! Hình như còn có thêm mấy loại đồ ăn.”
Người được gọi anh Ngưu chính là một người đàn ông đầu trọc với hình xăm con dao trên cánh tay, trên khuôn mặt bình thường là một đôi mắt đầy hung ác. Trong tay còn cầm một cây búa đen có ánh kim loại.
Cô tự cảm thấy mình là kiểu người không biết an ủi người khác, suy đi nghĩ lại cũng chỉ nói ra câu nhạt nhẽo: “ Anh có muốn ăn cơm chiên không?”
Lưu Đông miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, lại hít sâu một hơi, lại nói câu như đang thuyết phục bản thân không được nản trí:
“ Hôm nay tôi đến căn cứ ở thành phố F, căn cứ kia cũng không quá lớn. Sau đó tôi tìm và hỏi thăm khắp mọi nơi trong căn cứ, họ đều nói không nhìn thấy bạn tốt và con gái của tôi.”
“Anh…anh đừng quá lo lắng, có lẽ bọn họ đã đi đến căn cứ khác để sinh sống rồi. Chỉ cần bọn họ còn sống nhất định mọi người sẽ gặp lại nhau thôi.” Miêu Tuệ Tuệ nói câu này để an ủi nhưng bản thân cô cũng chẳng tin được, nói gì người đang mất hết hy vọng như Lưu Đông.
Cũng may tinh thần của Lưu Đông không sa sút quá lâu, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Lúc này, anh ta đã nhận ra sự thay đổi mới của trấn nhỏ.
Lưu Đông kinh ngạc há to miệng sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Này… Đây là…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng, mấy điều thần kì của hệ thống đương nhiên không có cách nào để giải thích một cách tỉ mỉ và chi tiết, cho nên chỉ tìm vài lời nói hàm hồ lấp liếm cho qua câu chuyện.
“ Trấn nhỏ mới thăng cấp, ở đối diện là thư viện, nơi chúng ta đang ngồi là nhà ăn. Tuy rằng quán không có nhiều món đa dạng nhưng giá cả rất phải chăng, hương vị cũng rất ngon. Thêm nữa là mặt hàng trong tiệm tạp hóa cũng tăng lên, có thêm các loại mì, nếu anh thích thì tôi sẽ dẫn anh đi xem.”
Lưu Đông ngơ ngác gật đầu, trong lòng càng cảm thấy kinh sợ đối với trấn nhỏ và Miêu Tuệ Tuệ.
Lúc này bọn họ vẫn vô tư và thoải mái nói chuyện mà không biết rằng có người đang theo dõi bọn họ, trên nóc một toà nhà cao tầng cách trấn nhỏ không bao xa, tại một đài kính viễn vọng, hướng quan sát của kính viễn vọng hướng thẳng vào phía thị trấn, một người đàn ông cao gầy đột nhiên vỗ đùi, bởi vì cảm giác hưng phấn cho nên thanh âm có chói tai.
“ Anh Ngưu là gà thật đó! Em nhìn thấy rất nhiều gà chúng vẫn còn sống! Hình như còn có thêm mấy loại đồ ăn.”
Người được gọi anh Ngưu chính là một người đàn ông đầu trọc với hình xăm con dao trên cánh tay, trên khuôn mặt bình thường là một đôi mắt đầy hung ác. Trong tay còn cầm một cây búa đen có ánh kim loại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro