Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 18
Nguyệt Bán Đinh
2024-10-26 16:17:04
“Thật không chấp nhận được, cô bé kia cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi mà Thanh Long còn hạ thủ được, mấy người bị hắn chơi qua có mấy người có kết cục tốt? Thân thể của cô bé không ngừng run rẩy, các ngươi vẫn chưa không.” Lưu Đông nói tựa hồ nghĩ tới cái gì, trầm mặc lại, hốc mắt đều có chút đỏ lên.
Ba chị em ở phía sau lại trầm mặc không nói gì, trong mắt ánh lên sự hoang mang và sợ hãi.
Vợ của Hàn Vĩ đi đến trước mặt ba người, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Giọng nói của cô ấy thật ôn nhu, trấn an sự thấp thỏm lo âu trong lòng ba người họ.
“Đánh gãy răng hắn, tôi một chút cũng không hối hận”, Hàn Vĩ nhổ một bãi nước bọt xong rồi nói.
Trần Húc cảm giác được cảm xúc của Lưu Đông không thích hợp, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Không có việc gì, con gái của anh chắc chắn có thể tìm được, không phải bọn mình có vài manh mối sao?”
Người thân trong gia đình Lưu Đông đều là những người lớn, ngoài ra còn có thêm con gái năm tuổi, nhưng vào nửa năm trước ở căn cứ nổ ra trận bạo động của zombie, toàn bộ căn cứ đều bị zombie phá hoại, bọn họ chỉ có thể chuyển đi chỗ khác. Trên đường di chuyển ra chỗ khác, anh ta và con gái đã lạc mất nhau.
Trần Húc tuy là nói như vậy, nhưng mọi người đều biết những lời này chỉ để an ủi, hiện giờ ở tậm thế giao thông không thuận tiện, nếu bị lạc những người thân yêu của mình, có thể cả đời cũng không bao giờ gặp lại họ nữa.
Tuy nhiên trước khi lạc mất nhau, con gái Lưu Đông đang ở cùng với một người bạn tốt khác của bọn họ Trần Thạch. Cách đây không lâu, bọn họ nhận được tin tức rằng, có người nhìn thấy Trần Thạch ở thành phố H.
Vì vậy sau khi thoát khỏi căn cứ, bọn họ đến thẳng thành phố H, một là tìm Trần Thời, hai là đưa người nhà đến căn cứ ở thành phố F.
Mấy người đàn ông vạm vỡ vây quanh để bảo vệ sự an toàn cho người già, phụ nữ và trẻ em ở giữa, sau đó mở cửa nhà kho ra.
Vừa bước vào kho hàng, Trần Húc liền dừng lại, hướng hai anh em còn lại ra hiệu, trong kho hàng có người.
Tinh thần lực của anh ấy khiến anh ấy trở nên sắc bén hơn, có thể phân biệt giữa con người và zombie .
Ba người lập tức đề cao cảnh giác, đôi lúc, người ở tận thế còn đáng sợ hơn nhiều so với zombie và động thực vật biến dị.
Nhà kho khôn lớn lắm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết cả, dưới ánh sáng le lói của hoàng hôn, có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh của toàn bộ kho hàng, ở đây không có ai cả.
Ánh mắt bọn họ rơi vào một cánh cửa nhỏ ở phía sau nhà kho, mấy người nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng bước về phía cửa nhỏ.
Ba chị em ở phía sau lại trầm mặc không nói gì, trong mắt ánh lên sự hoang mang và sợ hãi.
Vợ của Hàn Vĩ đi đến trước mặt ba người, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Giọng nói của cô ấy thật ôn nhu, trấn an sự thấp thỏm lo âu trong lòng ba người họ.
“Đánh gãy răng hắn, tôi một chút cũng không hối hận”, Hàn Vĩ nhổ một bãi nước bọt xong rồi nói.
Trần Húc cảm giác được cảm xúc của Lưu Đông không thích hợp, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Không có việc gì, con gái của anh chắc chắn có thể tìm được, không phải bọn mình có vài manh mối sao?”
Người thân trong gia đình Lưu Đông đều là những người lớn, ngoài ra còn có thêm con gái năm tuổi, nhưng vào nửa năm trước ở căn cứ nổ ra trận bạo động của zombie, toàn bộ căn cứ đều bị zombie phá hoại, bọn họ chỉ có thể chuyển đi chỗ khác. Trên đường di chuyển ra chỗ khác, anh ta và con gái đã lạc mất nhau.
Trần Húc tuy là nói như vậy, nhưng mọi người đều biết những lời này chỉ để an ủi, hiện giờ ở tậm thế giao thông không thuận tiện, nếu bị lạc những người thân yêu của mình, có thể cả đời cũng không bao giờ gặp lại họ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên trước khi lạc mất nhau, con gái Lưu Đông đang ở cùng với một người bạn tốt khác của bọn họ Trần Thạch. Cách đây không lâu, bọn họ nhận được tin tức rằng, có người nhìn thấy Trần Thạch ở thành phố H.
Vì vậy sau khi thoát khỏi căn cứ, bọn họ đến thẳng thành phố H, một là tìm Trần Thời, hai là đưa người nhà đến căn cứ ở thành phố F.
Mấy người đàn ông vạm vỡ vây quanh để bảo vệ sự an toàn cho người già, phụ nữ và trẻ em ở giữa, sau đó mở cửa nhà kho ra.
Vừa bước vào kho hàng, Trần Húc liền dừng lại, hướng hai anh em còn lại ra hiệu, trong kho hàng có người.
Tinh thần lực của anh ấy khiến anh ấy trở nên sắc bén hơn, có thể phân biệt giữa con người và zombie .
Ba người lập tức đề cao cảnh giác, đôi lúc, người ở tận thế còn đáng sợ hơn nhiều so với zombie và động thực vật biến dị.
Nhà kho khôn lớn lắm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết cả, dưới ánh sáng le lói của hoàng hôn, có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh của toàn bộ kho hàng, ở đây không có ai cả.
Ánh mắt bọn họ rơi vào một cánh cửa nhỏ ở phía sau nhà kho, mấy người nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng bước về phía cửa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro