Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Chương 36
Nguyệt Bán Đinh
2024-10-26 16:17:04
Sau này còn có thể đem mặt nạ đặt ở tiệm tạp hóa, chắc chắn các cô gái ưa thích làm đẹp sẽ mua chúng.
Buổi sáng hôm sau, khi Miêu Tuệ Tuệ tỉnh lại, trời đã sáng rồi, cả đêm hôm qua cô đã chơi trò chơi kinh doanh suốt đêm cho nên rạng sáng mới ngủ, bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi ngái ngủ.
Rửa mặt xong, cô cũng lười đi nấu cơm, nên quyết định ra quán ăn ở bên ngoài ăn một bát mì.
Còn chưa ăn xong mì, liền nhìn thấy Trần Húc, Lưu Đông và Hàn Vĩ cùng đi về hướng cổng lớn, nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ còn rất là nhiệt tình mà chào hỏi.
“Chúng tôi bồi Lưu Đông đi ra ngoài một chuyến hướng về phía Bắc, ở đó cũng có một căn cứ nhưng mà hơi xa một chút phải đi hết nửa ngày mới đến. Trên đường đi chúng tôi cũng sẽ kiếm thêm một chút tinh hạch, phiền trấn trưởng Miêu chăm sóc mấy đứa trẻ và người già trong nhà.” Trần Húc nói:
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: “Yên tâm đi, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”
Chờ bọn họ đi xa, Miêu Tuệ Tuệ còn có thể nghe được giọng nói có chút bất đắc dĩ của Lưu Đông: “ Tôi đã nói mấy người không cần đi theo hỗ trợ, trong nhà mấy người có có thai phụ và người già cần chăm sóc đó.”
“ Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi còn gì, tôi vẫn luôn coi Đào Tử là con gái, tại sao con gái tôi mất tích lại không cho tôi đi tìm?” Hàn Uy vỗ vỗ vai anh ta.
“ Đừng có làm kiêu, lí do lần này đi ra ngoài cũng không hoàn toàn là do anh, lần này đi ra ngoài để kiếm thêm một số tinh hạch để thời gian sau sẽ không phải đi ra ngoài mạo hiểm nữa….” giọng nói mang theo ý cười của Trần Húc truyền đến.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn bóng dáng đi cạnh nhau của bọn họ, trong lòng thầm sinh ra sự ngưỡng mộ. Tuy rằng cư dân trong trấn ngày một tăng thêm nhưng cô luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Mấy buổi tối khi nằm một mình trên giường, cô vẫn luôn muộn phiền về việc mình không có người bạn nào ở đây, thậm chí ngay cả người để nói chuyện tâm sự cũng không có.
Sau khi ba người rời đi, có một bóng người từ cổng lớn đi vào, đó chính là chị cả của ba chị
em – Tôn Ngọc.
Trên người cô bé còn dính một chút bùn đất và máu.
“Em đi giết zombie sao? Em có bị thương không?” Miêu Tuệ Tuệ nuốt miếng mì sợi trong miệng hỏi:
Tôn Ngọc có chút ngại ngùng lắc đầu, lấy ra một đống tinh hạch cấp hai cấp ba nhiều màu sắc từ trong túi ra nói : “ Em muốn kiếm thêm chút tiền để mua thịt cho các em ăn.”
Buổi sáng hôm sau, khi Miêu Tuệ Tuệ tỉnh lại, trời đã sáng rồi, cả đêm hôm qua cô đã chơi trò chơi kinh doanh suốt đêm cho nên rạng sáng mới ngủ, bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi ngái ngủ.
Rửa mặt xong, cô cũng lười đi nấu cơm, nên quyết định ra quán ăn ở bên ngoài ăn một bát mì.
Còn chưa ăn xong mì, liền nhìn thấy Trần Húc, Lưu Đông và Hàn Vĩ cùng đi về hướng cổng lớn, nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ còn rất là nhiệt tình mà chào hỏi.
“Chúng tôi bồi Lưu Đông đi ra ngoài một chuyến hướng về phía Bắc, ở đó cũng có một căn cứ nhưng mà hơi xa một chút phải đi hết nửa ngày mới đến. Trên đường đi chúng tôi cũng sẽ kiếm thêm một chút tinh hạch, phiền trấn trưởng Miêu chăm sóc mấy đứa trẻ và người già trong nhà.” Trần Húc nói:
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: “Yên tâm đi, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”
Chờ bọn họ đi xa, Miêu Tuệ Tuệ còn có thể nghe được giọng nói có chút bất đắc dĩ của Lưu Đông: “ Tôi đã nói mấy người không cần đi theo hỗ trợ, trong nhà mấy người có có thai phụ và người già cần chăm sóc đó.”
“ Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi còn gì, tôi vẫn luôn coi Đào Tử là con gái, tại sao con gái tôi mất tích lại không cho tôi đi tìm?” Hàn Uy vỗ vỗ vai anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Đừng có làm kiêu, lí do lần này đi ra ngoài cũng không hoàn toàn là do anh, lần này đi ra ngoài để kiếm thêm một số tinh hạch để thời gian sau sẽ không phải đi ra ngoài mạo hiểm nữa….” giọng nói mang theo ý cười của Trần Húc truyền đến.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn bóng dáng đi cạnh nhau của bọn họ, trong lòng thầm sinh ra sự ngưỡng mộ. Tuy rằng cư dân trong trấn ngày một tăng thêm nhưng cô luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Mấy buổi tối khi nằm một mình trên giường, cô vẫn luôn muộn phiền về việc mình không có người bạn nào ở đây, thậm chí ngay cả người để nói chuyện tâm sự cũng không có.
Sau khi ba người rời đi, có một bóng người từ cổng lớn đi vào, đó chính là chị cả của ba chị
em – Tôn Ngọc.
Trên người cô bé còn dính một chút bùn đất và máu.
“Em đi giết zombie sao? Em có bị thương không?” Miêu Tuệ Tuệ nuốt miếng mì sợi trong miệng hỏi:
Tôn Ngọc có chút ngại ngùng lắc đầu, lấy ra một đống tinh hạch cấp hai cấp ba nhiều màu sắc từ trong túi ra nói : “ Em muốn kiếm thêm chút tiền để mua thịt cho các em ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro