Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Chuyến Tàu Điện...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Đoàn Đình quay lại, nhìn thấy Khưu Huệ thở hổn hển. Sự biến mất của ma quỷ, có vẻ như nhiệt độ trong toa tàu này đã giảm xuống.
“Cô, cô làm sao lại ở đây?”
Sau một lúc, Đoàn Đình phá vỡ sự yên tĩnh.
Người này rõ ràng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ.
Khưu Huệ bình tĩnh lại, vừa rồi phải lấy rất nhiều dũng khí mới quyết định mở cửa, bình thường cô nhìn thấy con gián thôi là muốn bỏ chạy.
“Tôi chính là cảm giác không thích hợp nghĩ muốn qua xem thử, không nghĩ đến cô thật sự đụng phải thứ dơ bẩn.”
Đoàn Đình không thể tưởng tượng được có người mới dám làm như vậy,
“ Cô không sợ sao?”
Khuôn mặt tái mét của Khưu Huệ đã biểu đạt tất cả,
“Sợ a, nhưng mà cảm giác không thích hợp, liền nghĩ đến nhiều người có thể sẽ tốt hơn chút!”
Một người thực sự không có sự tự tin, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô kinh hồn bạt vía.
Hai người ngày hôm qua ở chung không được hòa hợp cho lắm, một toa có thể ở hai người, bầu không khí bắt đầu có chút xấu hổ.
Tuy nhiên Đoàn Đình rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm vì lần này đòn tấn công của hai con quỷ không giết chết mình.
Nếu như Khưu Huệ không mở cửa thì cô phải sử dụng một tấm linh phù, trong nhiệm vụ một tấm linh phù tương đương với một mạng sống.
“Cảm ơn.”
Đoàn Đình chân thành cảm ơn Khưu Huệ.
Khưu Huệ đối diện với người ngày hôm qua đối với mình không hữu hảo, nay tỏ lòng biết ơn, có một chút tay chân lúng túng
“Không sao, hôm qua tôi cũng rơi vào tình huống tương tự, lúc đó tôi thực sự rất muốn có người đến cứu mình cho nên cảm giác không thích hợp liền đến xem thử.”
Cô biết có thể đôi lúc mình gặp nguy hiểm mặc dù la hét rất to nhưng bên cạnh không nhất định nghe thấy được.
Nhưng toa bên cạnh vẫn mang lại cho cô cảm giác rất kỳ lạ, Khưu Huệ lúc đó da đầu căng chặt, trên người da gà nổi lên, đó là phản ứng thật sự của cô khi gặp quỷ ngày hôm qua.
Vì thế cô cảm thấy, toa bên cạnh khẳng định có quỷ xuất hiện, càng đến gần cánh cửa đó, cơ thể càng kháng cự nhiều hơn.
Đoàn Đình nghe xong mím môi, ai không muốn thời điểm gặp ngụy hiểm có người cứu giúp chứ.
“Nếu như cô không để bụng, về sau chúng ta có thể hai người đi cùng một toa, như vậy an toàn hơn một chút, kiểm tra nhiều hơn một toa cũng không việc gì?”
Có đôi lúc nhiều người xác suất gặp quỷ thật sự có thể ít hơn một chút, đi một mình rất dễ gặp phải tập kích, đây cũng là kết luận mà Đoàn Đình đã đạt được từ một vài nhiệm vụ.
Khưu Huệ ban đầu cho rằng chỉ có thể nhận được cảm ơn, không nghĩ đến Đoàn Đình vẫn nguyện ý đưa mình đi cùng.
Khưu Huệ lộ ra một nụ cười rạng rỡ “ vậy thì làm phiền cô rồi, bên kia tôi gần như kiểm tra hết rồi, cô bên này thì sao?”
Đoàn Đình: “Vẫn còn một chút.”
[Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ giả Từ Hoa tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.]
Nghe thấy nhắc nhở, Đoàn Đình và Khưu Huệ lập tức cảm thấy hôm nay rốt cuộc cũng giải thoát.
“Đây có lẽ là người mặc áo khoác da.” Khưu Huệ suy đoán
Lưu ca khẳng định là họ Lưu, còn người gián tiếp cứu mạng cô ngày hôm qua, hệ thống đã nhắc nhở tên là Phong Diệc Sâm, vậy thì chỉ còn lại người đàn ông mặc áo khoác da.
Đoàn Đình gật đầu,
“Nhất định là anh ta, hẳn là mọi người đều sớm quá đây.”
Hiện tại toa tàu đã trở lại bình thường, gió thổi qua như thường, Đoàn Đình người đầy mồ hôi rùng mình.
Nhiệm vụ ngày hôm nay quả thực là do người mặc áo khoác da hoàn thành, sau khi mọi người tập trung ở một toa tàu, đều trầm mặc không nói.
Đoàn Đình không thể kìm chế lén nhìn Thẩm Tùng Nhiên, cô gái này nhìn qua còn trẻ, nhưng rất điềm tĩnh, có chút ghen tị với việc cô gái đồng nghiệp này lại tự tin như vậy.
Thẩm Tùng Nhiên cảm giác được ánh mắt Đoàn Đình đang nhìn mình, sau đó thu lại tầm mắt.
Cô suy đoán quả nhiên không sai, Đoàn Đình nói thế nào cũng là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm, cho dù gặp nguy hiểm khẳng định có đạo cụ bảo mệnh.
Chuyến tàu cuối cùng đã đến ga, mấy người xuống tàu, lần này không trao đổi vài câu như hôm qua nữa mà mọi người đi thẳng về nhà.
Có vẻ như họ có thể tiếp tục tìm kiếm những mảnh chữ trong vài ngày tới, nhưng đây chỉ là điều họ suy nghĩ, thực tế có thể gặp phải thứ gì đó hay không khó mà nói trước được.
Thẩm Tùng Nhiên và Phong Diệc Sâm làm cùng một công ty, ngay cả vị trí làm việc cũng gần nhau, cũng không biết vì sao, thời gian hai người ngủ dậy và xuất phát đều rất gần nhau.
Điều này dẫn đến việc hai ngày qua hai người gần như đến cùng một lúc, cho dù hai người bọn họ không nói chuyện, nhân viên cũ bên cạnh Thẩm Tùng Nhiên vẫn buôn chuyện như vậy.
Trong hai ngày qua, họ ít nhiều cũng gặp phải ma trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Có lẽ Khưu Huệ và Đoàn Đình đã từng gặp ma trước đó, nên hai ngày nay chưa gặp phải thứ bẩn thỉu, chỉ là mỗi lần nghe thấy tiếng động nào đó đều sợ hãi.
Những người khác đều không phải là người mới, đã từng làm vài nhiệm vụ, chưa nói đến vũ khí như kiếm gỗ đào, nhưng linh phù ít nhất cũng có vài tấm.
Thời gian một tuần cứ như vậy trôi qua được 4 ngày, vẫn còn lại ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ, theo lý thì mọi người hẳn là có tâm trạng thoải mái.
Nhưng sự thật không phải như vậy, thời gian 7 ngày làm nhiệm vụ, cho dù 4 ngày không phải mỗi lần đều gặp phải quỷ, nhưng một hai lần là có, linh phù không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Những người khác không giống Thẩm Tùng Nhiên, sử dụng thiên phú thu được nhiều tích phân mua vũ khí, họ đa phần là ỷ lại vào uy lực của linh phù.
Thẩm Tùng Nhiên vẫn nhớ rằng khi tàu đến ga đêm qua, Từ Hoa và Lưu Ca trước đó vẫn còn ung dung đều có chút lo lắng, ngồi trên ghế thường xuyên thay đổi động tác.
Điển hình của đứng ngồi không yên.
Đương nhiên, Đoàn Đình và Khưu Huệ cũng không khá hơn là bao, mặc dù là hai người nhưng quỷ không phải bởi có hai người đi cùng nên nhất định không tìm hai người họ.
Thẩm Tùng Nhiên ngước mắt lên nhìn Phong Diệc Sâm, người vẫn luôn bình tĩnh, vẻ mặt của anh ấy dường như không thay đổi trong những ngày làm nhiệm vụ vừa qua.
Bất quá cũng đúng, lần trước ở trong nhiệm vụ vùng biển hắc ám, đối phương cũng là một trong số người trấn áp ác quỷ, tích phân vừa đủ để mua một thanh kiếm gỗ đào.
"Tiểu Thẩm, giữa hai người có chuyện gì à?"
Trong khi Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang suy nghĩ tiếp theo nhiệm vụ sẽ phát sinh cái gì, vua bát quái bên cạnh cô, Chu tỷ đã trực tuyến.
Cô đang gõ bàn phím, trả lời: “ Chu tỷ nói cái gì vậy?”
Chu tỷ chỉnh lại đệm ghế, thần bí nói: “Ai ya, còn thẹn thùng, tôi đều nhìn thấy rồi, vừa rồi còn liếc nhìn vị đối diện a."
Chu tỷ cũng không dám nói tiểu Phong, đối phương thế nhưng là con trai của ông chủ công ty.
Thẩm Tùng Nhiên ngừng gõ bàn phím, hoá ra vị Chu tỷ này cả ngày không để tâm đến công việc, đối với việc người khác liếc nhìn ai thì lưu tâm rất nhiều.
"Chu tỷ, làm việc mệt mỏi hoạt động xương cổ một chút rất bình thường, chị nói như vậy, nếu người ngồi đối diện với tôi là con gái lẽ nào cũng là có chuyện gì sao?"
Chu tỷ cũng không tức giận, mỉm cười vẫy tay nhẹ:
"Được rồi, được rồi, cô làm việc đi. Nếu như thật sự có tình ý thì cần cẩn thận nắm bắt, công ty chúng ta có bao nhiêu cô gái nóng lòng bắt lấy cậu ta.”
Chu tỷ vẻ mặt rõ ràng là "Tôi hiểu, tôi hiểu", Thẩm Tùng Nhiên bất đắc dĩ, bất quá là bèo nước gặp nhau, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô liền sẽ không xuất hiện nữa.
Nghĩ nghĩ, cô tiếp tục công việc trong tay.
Gần đây, công ty đã đàm phán được một đơn hàng với một doanh nghiệp lớn, tuần này hầu như tất cả mọi người đều phải tăng ca, thực tập sinh ưu tú cũng có trong đó.
Rất rõ ràng Thẩm Tùng Nhiên chính là thực tập sinh ưu tú, Phong Diệc Sâm với tư cách là con trai của ông chủ đương nhiên cũng phải làm thêm giờ, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện.
Trời tối dần, đây là ngày thứ năm của nhiệm vụ, bọn họ một lần nữa phải đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
“Cô, cô làm sao lại ở đây?”
Sau một lúc, Đoàn Đình phá vỡ sự yên tĩnh.
Người này rõ ràng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ.
Khưu Huệ bình tĩnh lại, vừa rồi phải lấy rất nhiều dũng khí mới quyết định mở cửa, bình thường cô nhìn thấy con gián thôi là muốn bỏ chạy.
“Tôi chính là cảm giác không thích hợp nghĩ muốn qua xem thử, không nghĩ đến cô thật sự đụng phải thứ dơ bẩn.”
Đoàn Đình không thể tưởng tượng được có người mới dám làm như vậy,
“ Cô không sợ sao?”
Khuôn mặt tái mét của Khưu Huệ đã biểu đạt tất cả,
“Sợ a, nhưng mà cảm giác không thích hợp, liền nghĩ đến nhiều người có thể sẽ tốt hơn chút!”
Một người thực sự không có sự tự tin, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô kinh hồn bạt vía.
Hai người ngày hôm qua ở chung không được hòa hợp cho lắm, một toa có thể ở hai người, bầu không khí bắt đầu có chút xấu hổ.
Tuy nhiên Đoàn Đình rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm vì lần này đòn tấn công của hai con quỷ không giết chết mình.
Nếu như Khưu Huệ không mở cửa thì cô phải sử dụng một tấm linh phù, trong nhiệm vụ một tấm linh phù tương đương với một mạng sống.
“Cảm ơn.”
Đoàn Đình chân thành cảm ơn Khưu Huệ.
Khưu Huệ đối diện với người ngày hôm qua đối với mình không hữu hảo, nay tỏ lòng biết ơn, có một chút tay chân lúng túng
“Không sao, hôm qua tôi cũng rơi vào tình huống tương tự, lúc đó tôi thực sự rất muốn có người đến cứu mình cho nên cảm giác không thích hợp liền đến xem thử.”
Cô biết có thể đôi lúc mình gặp nguy hiểm mặc dù la hét rất to nhưng bên cạnh không nhất định nghe thấy được.
Nhưng toa bên cạnh vẫn mang lại cho cô cảm giác rất kỳ lạ, Khưu Huệ lúc đó da đầu căng chặt, trên người da gà nổi lên, đó là phản ứng thật sự của cô khi gặp quỷ ngày hôm qua.
Vì thế cô cảm thấy, toa bên cạnh khẳng định có quỷ xuất hiện, càng đến gần cánh cửa đó, cơ thể càng kháng cự nhiều hơn.
Đoàn Đình nghe xong mím môi, ai không muốn thời điểm gặp ngụy hiểm có người cứu giúp chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như cô không để bụng, về sau chúng ta có thể hai người đi cùng một toa, như vậy an toàn hơn một chút, kiểm tra nhiều hơn một toa cũng không việc gì?”
Có đôi lúc nhiều người xác suất gặp quỷ thật sự có thể ít hơn một chút, đi một mình rất dễ gặp phải tập kích, đây cũng là kết luận mà Đoàn Đình đã đạt được từ một vài nhiệm vụ.
Khưu Huệ ban đầu cho rằng chỉ có thể nhận được cảm ơn, không nghĩ đến Đoàn Đình vẫn nguyện ý đưa mình đi cùng.
Khưu Huệ lộ ra một nụ cười rạng rỡ “ vậy thì làm phiền cô rồi, bên kia tôi gần như kiểm tra hết rồi, cô bên này thì sao?”
Đoàn Đình: “Vẫn còn một chút.”
[Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ giả Từ Hoa tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.]
Nghe thấy nhắc nhở, Đoàn Đình và Khưu Huệ lập tức cảm thấy hôm nay rốt cuộc cũng giải thoát.
“Đây có lẽ là người mặc áo khoác da.” Khưu Huệ suy đoán
Lưu ca khẳng định là họ Lưu, còn người gián tiếp cứu mạng cô ngày hôm qua, hệ thống đã nhắc nhở tên là Phong Diệc Sâm, vậy thì chỉ còn lại người đàn ông mặc áo khoác da.
Đoàn Đình gật đầu,
“Nhất định là anh ta, hẳn là mọi người đều sớm quá đây.”
Hiện tại toa tàu đã trở lại bình thường, gió thổi qua như thường, Đoàn Đình người đầy mồ hôi rùng mình.
Nhiệm vụ ngày hôm nay quả thực là do người mặc áo khoác da hoàn thành, sau khi mọi người tập trung ở một toa tàu, đều trầm mặc không nói.
Đoàn Đình không thể kìm chế lén nhìn Thẩm Tùng Nhiên, cô gái này nhìn qua còn trẻ, nhưng rất điềm tĩnh, có chút ghen tị với việc cô gái đồng nghiệp này lại tự tin như vậy.
Thẩm Tùng Nhiên cảm giác được ánh mắt Đoàn Đình đang nhìn mình, sau đó thu lại tầm mắt.
Cô suy đoán quả nhiên không sai, Đoàn Đình nói thế nào cũng là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm, cho dù gặp nguy hiểm khẳng định có đạo cụ bảo mệnh.
Chuyến tàu cuối cùng đã đến ga, mấy người xuống tàu, lần này không trao đổi vài câu như hôm qua nữa mà mọi người đi thẳng về nhà.
Có vẻ như họ có thể tiếp tục tìm kiếm những mảnh chữ trong vài ngày tới, nhưng đây chỉ là điều họ suy nghĩ, thực tế có thể gặp phải thứ gì đó hay không khó mà nói trước được.
Thẩm Tùng Nhiên và Phong Diệc Sâm làm cùng một công ty, ngay cả vị trí làm việc cũng gần nhau, cũng không biết vì sao, thời gian hai người ngủ dậy và xuất phát đều rất gần nhau.
Điều này dẫn đến việc hai ngày qua hai người gần như đến cùng một lúc, cho dù hai người bọn họ không nói chuyện, nhân viên cũ bên cạnh Thẩm Tùng Nhiên vẫn buôn chuyện như vậy.
Trong hai ngày qua, họ ít nhiều cũng gặp phải ma trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Có lẽ Khưu Huệ và Đoàn Đình đã từng gặp ma trước đó, nên hai ngày nay chưa gặp phải thứ bẩn thỉu, chỉ là mỗi lần nghe thấy tiếng động nào đó đều sợ hãi.
Những người khác đều không phải là người mới, đã từng làm vài nhiệm vụ, chưa nói đến vũ khí như kiếm gỗ đào, nhưng linh phù ít nhất cũng có vài tấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian một tuần cứ như vậy trôi qua được 4 ngày, vẫn còn lại ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ, theo lý thì mọi người hẳn là có tâm trạng thoải mái.
Nhưng sự thật không phải như vậy, thời gian 7 ngày làm nhiệm vụ, cho dù 4 ngày không phải mỗi lần đều gặp phải quỷ, nhưng một hai lần là có, linh phù không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Những người khác không giống Thẩm Tùng Nhiên, sử dụng thiên phú thu được nhiều tích phân mua vũ khí, họ đa phần là ỷ lại vào uy lực của linh phù.
Thẩm Tùng Nhiên vẫn nhớ rằng khi tàu đến ga đêm qua, Từ Hoa và Lưu Ca trước đó vẫn còn ung dung đều có chút lo lắng, ngồi trên ghế thường xuyên thay đổi động tác.
Điển hình của đứng ngồi không yên.
Đương nhiên, Đoàn Đình và Khưu Huệ cũng không khá hơn là bao, mặc dù là hai người nhưng quỷ không phải bởi có hai người đi cùng nên nhất định không tìm hai người họ.
Thẩm Tùng Nhiên ngước mắt lên nhìn Phong Diệc Sâm, người vẫn luôn bình tĩnh, vẻ mặt của anh ấy dường như không thay đổi trong những ngày làm nhiệm vụ vừa qua.
Bất quá cũng đúng, lần trước ở trong nhiệm vụ vùng biển hắc ám, đối phương cũng là một trong số người trấn áp ác quỷ, tích phân vừa đủ để mua một thanh kiếm gỗ đào.
"Tiểu Thẩm, giữa hai người có chuyện gì à?"
Trong khi Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang suy nghĩ tiếp theo nhiệm vụ sẽ phát sinh cái gì, vua bát quái bên cạnh cô, Chu tỷ đã trực tuyến.
Cô đang gõ bàn phím, trả lời: “ Chu tỷ nói cái gì vậy?”
Chu tỷ chỉnh lại đệm ghế, thần bí nói: “Ai ya, còn thẹn thùng, tôi đều nhìn thấy rồi, vừa rồi còn liếc nhìn vị đối diện a."
Chu tỷ cũng không dám nói tiểu Phong, đối phương thế nhưng là con trai của ông chủ công ty.
Thẩm Tùng Nhiên ngừng gõ bàn phím, hoá ra vị Chu tỷ này cả ngày không để tâm đến công việc, đối với việc người khác liếc nhìn ai thì lưu tâm rất nhiều.
"Chu tỷ, làm việc mệt mỏi hoạt động xương cổ một chút rất bình thường, chị nói như vậy, nếu người ngồi đối diện với tôi là con gái lẽ nào cũng là có chuyện gì sao?"
Chu tỷ cũng không tức giận, mỉm cười vẫy tay nhẹ:
"Được rồi, được rồi, cô làm việc đi. Nếu như thật sự có tình ý thì cần cẩn thận nắm bắt, công ty chúng ta có bao nhiêu cô gái nóng lòng bắt lấy cậu ta.”
Chu tỷ vẻ mặt rõ ràng là "Tôi hiểu, tôi hiểu", Thẩm Tùng Nhiên bất đắc dĩ, bất quá là bèo nước gặp nhau, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô liền sẽ không xuất hiện nữa.
Nghĩ nghĩ, cô tiếp tục công việc trong tay.
Gần đây, công ty đã đàm phán được một đơn hàng với một doanh nghiệp lớn, tuần này hầu như tất cả mọi người đều phải tăng ca, thực tập sinh ưu tú cũng có trong đó.
Rất rõ ràng Thẩm Tùng Nhiên chính là thực tập sinh ưu tú, Phong Diệc Sâm với tư cách là con trai của ông chủ đương nhiên cũng phải làm thêm giờ, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện.
Trời tối dần, đây là ngày thứ năm của nhiệm vụ, bọn họ một lần nữa phải đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro