Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Khách Sạn Vĩnh An (11)
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Thẩm Tùng Nhiên sau khi đi ra liếc mắt nhìn ra bên ngoài, mưa gió vẫn không ngớt, “Hai vợ chồng kia đến bây giờ vẫn chưa về.”
Khi cô nhắc đến chuyện này, ba người còn lại cũng mới nhớ tới, trước khi lão Trương rời đi có nói sáng nay có lẽ sẽ quay lại, bây giờ đã gần trưa rồi vẫn không thấy bóng ai xuất hiện, ông chủ còn vô cớ mất tích.
Diệp Nhan xoa xoa cánh tay của mình, "Bọn họ còn sống hay không cũng khó nói, cứ như hai người kia nói đợi cảnh sát đến mới mở cửa thì phải đợi đến khi nào, hôm nay là ngày 25."
Thẩm Tùng Nhiên không nghe cô ấy oán trách, bắt đầu suy nghĩ đến khoảng thời gian trước đó nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi này, sẽ không phải chính là nhóm người đã mất tích đó chứ, đáng tiếc trên báo không có hình ảnh của những người này.
Kê Thiền thấy tâm trạng mọi người không tốt nhưng cơm vẫn phải ăn, "Tôi đi nấu cơm. Ông chủ không có ở đây cũng không thể cứ để bụng đói như vậy được."
Cuối cùng chỉ có thể giải quyết vấn đề ấm no trước tiên, sau khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, Đinh Nhân đi gọi điện thoại cho Trịnh Lục, kết quả người không thấy đến mà vẫn còn tức giận, nhưng Kê Thiền vẫn để đồ ăn cho anh ta.
Trong phòng ông chủ ở tầng một, Bối Bối vẫn đang lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một đồ vật. Cô cẩn thận lật xem qua các tạp chí và báo rồi dừng lại ở một trang báo, sau khi đọc từ đầu đến cuối, tay cô bắt đầu run rẩy.
"Lưu, Lưu Kiệt, cậu tới xem..."
Vẫn chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến, như thể có ai đó đang đứng sau lưng mình. Lưu Kiệt nghe thấy Bối Bối gọi mình liền quay người lại, sững sờ, sau đó đồng tử co lại.
Vào lúc đó, toàn thân hắn huyết dịch giường như bị đông cứng, bàn tay run rẩy giơ lên, "Bối Bối, cậu, phía sau cậu..."
Có một bóng người đứng đằng sau Bối Bối! Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Lưu Kiệt, nước mắt của Bối Bối không tự chủ được mà lăn xuống, cô không dám thở mạnh. Bàn tay cầm tờ báo càng lúc càng run, cô không dám quay đầu lại, cho nên... Lưu Kiệt nhìn thấy Bối Bối đang định đứng dậy chạy về phía mình, nhưng bóng người đứng sau lưng cô lập tức giơ tay vung xuống, máu bắn tung tóe trên các trang báo cũ. Bối Bối cảm thấy tầm nhìn trước mắt mình quay cuồng, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt kinh hoàng của Lưu Kiệt, cô không khỏi suy nghĩ, người đứng sau lưng mình rốt cuộc là ai nhỉ?
Lưu Kiệt chứng kiến Bối Bối bị chặt đầu, lập tức quay người muốn mở cửa, nhưng khi nhìn thấy cái bàn mình đã đẩy tới để chặn cửa, trong lòng đột nhiên nguội lạnh. Lẽ ra lúc nảy hắn nên mở cửa. Tay Lưu Kiệt vừa chạm tới mặt bàn liền cảm giác được cổ mình ớn lạnh, ngay sau đó chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt hắn, che khuất tầm nhìn...
Ban ngày mọi người lại cẩn thận tìm kiếm tầng một và tầng hai, nhìn lướt qua tầng ba vẫn không tìm thấy ông chủ, những cửa sổ khác không bị vỡ, nơi bị chặn bằng bìa các tông cũng không bị hư hại, ông chủ cứ như vậy biến mất .
Buổi chiều, vợ chồng Lão Trương vẫn chưa quay lại, Diệp Nhan thậm chí còn cho rằng hai người đó có khả năng đã xảy ra bất trắc. Dù sao ma cũng không quan tâm thời tiết như thế nào, về phần ông chủ có lẽ đã bị ma quỷ giết rồi dấu đi.
Buổi tối mọi người dùng bữa đơn giản rồi đi nghỉ ngơi, cầu nguyện có thể vượt qua một cách suôn sẻ chuyến đi suôn sẻ.
Khi mọi người thức dậy thì đã là ngày 26. Thẩm Tùng Nhiên đứng dậy và phát hiện mưa đã tạnh nhưng thời tiết vẫn còn rất âm u. Nhưng mà mưa rõ ràng đã tạnh nhưng cô mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh hơn hôm qua, cái lạnh như thể có thể xuyên qua quần áo đến tận xương tủy.
Khi Diệp Nhan đứng dậy cũng phàn nàn rằng càng ngày càng lạnh. Sau khi mở cửa, Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy Trịnh Lục, tay đút túi quần đi xuống cầu thang, Thẩm
Tùng Nhiên đoán rằng anh ấy có lẽ đang tìm hai người ở tầng một. Quả nhiên một lúc sau, tiếng đập cửa của anh ta như sấm như sét, như thể tất cả sự tức giận kìm nén suốt đêm đều được trút lên cửa. Lần này anh ta không mắng ai, chỉ liên tục đập cửa, chưa kể người bên trong, ngay cả những người đứng bên ngoài cũng cảm thấy khó chịu vì âm thanh và tiết tấu của tiếng đập cửa.
Diệp Nhan vốn dĩ mặc váy nên cảm thấy rất lạnh, trong lòng không vui khi thấy Trịnh Lục gõ cửa như tên thần kinh, cô không khỏi tức giận.
"Trịnh Lưu! Có thể ngừng gõ cửa được không? Thật phiền!"
Trịnh Lục lại phớt lờ cô ta, Diệp Nhan càng tức giận hơn, bước nhanh xuống lầu đi về phía Trịnh Lục, điệu bộ giống như muốn đi đánh nhau. Kê Thiền và Đinh Nhân cũng theo sau, Thẩm Tùng Nhiên ở phía sau chậm rãi đi.
Diệp Nhan đi tới trước mặt Trịnh Lục dùng sức đẩy hắn một cái, Trịnh Lục hất tay cô ra, Diệp Nhan bị hất ra xa có chút loạng choạng.
"Anh mn giám đẩy tôi!"
Đang nói muốn đánh hắn, Trịnh Lục vẻ mặt phiền chán dùng sức đẩy ngã Diệp Nhan, Kê Thiền liền đi tới đỡ người đứng dậy. Đinh Nhân đi tới chỗ Trịnh Lục và nói: "Được rồi người anh em, động thủ với phụ nữ làm cái gì?"
Sau khi Diệp Nhan được đỡ dậy vẫn tức giận muốn lao tới đánh Trịnh Lục, lần này không chỉ Kê Thiền kéo cô ấy lại mà Đinh Nhân còn nắm lấy cánh tay cô, khống chế cô: “Đủ rồi! Cô có thể đánh lại anh ấy không?”
Diệp Nhan thở hổn hển, gãi gãi cổ, hiển nhiên là không đánh lại.
Thẩm Tùng Nhiên từ phía sau đi tới, dừng lại trước cửa: "Bối Bối, hai người ở bên trong có tìm tạp chí và báo cũ không?"
Trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào vọng lại, so với ngày hôm qua không giống nhau, theo lý mà nói, Trịnh Lục đập cửa như vậy, lẽ ra phải nên bắt đầu mắng chửi anh ta như ngày hôm qua.
Hiển nhiên Đinh Nhân và Kê Thiền cũng nghĩ đến điều này: "Bọn họ sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Này, hai người rốt cuộc có ở bên trong không? Chúng tôi phá cửa vào đấy nhé."
Đinh Nhân hét lớn như vậy nhưng vẫn không có phản ứng. Trong lòng vài người trầm xuống, Trịnh Lục cũng không có tâm trạng tiếp tục tranh cãi với Diệp Nhan, Diệp Nhan cũng trở nên im lặng.
Hai người đàn ông lập tức phá cửa, nhưng sau khi va chạm hai lần, họ phát hiện ra tiếng kẽo kẹt, giống như tiếng chân bàn ma xát với mặt đất.
Trịnh Lục: “Hình như họ đã di chuyển thứ gì đó chặn cửa.”
Đinh Nhân muốn mắng người, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là phá được cánh cửa này ra. Tiếp tục dùng sức va đập thêm vài lần, cánh cửa hé mở, mùi máu tanh hôi thối bốc ra ngoài, Thẩm Tùng Nhiên cau mày, xem ra hai người đang gặp nguy hiểm. Sau đó Trịnh Lục dùng chân đạp cửa cho đến khi có thể chứa được một người qua cửa thì dừng lại.
Trịnh Lục là người đầu tiên bước vào, nhìn thấy một thi thể nằm cạnh chiếc bàn chặn cửa, đầu đã rời khỏi cơ thể, chẳng trách vừa rồi anh ta vẫn cảm thấy khó khăn khi đá mở cửa. Hóa ra bên cạnh chiếc bàn còn có một xác chết chặn ngang.
Nằm ở bên này cửa chính là Lưu Kiệt, đầu rơi ngay bên cạnh, khuôn mặt đầy máu. Nằm đối diện chính là Bối Bối, đầu và thân cũng tách rời, trên tay cầm một tờ báo.
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ báo đó, niềm vui đã thay thế nỗi sợ hãi trong lòng Trịnh Lục, hình như hai người thực sự nghe lời bọn họ tìm kiếm manh mối trong phòng. Nhưng khi Trịnh Lục bước tới, anh ta phát hiện trên trang báo có rất nhiều máu, chặn hơn phân nữa số chữ. Những người khác lần lượt đi vào:
"A!"
Diệp Nham nhìn thấy thi thể bị tách rời phần đầu và thân, kinh hãi hét lên ngay tại chỗ. Thẩm Tùng Nhiên đi đến bên cạnh thi thể Bối Bối, trong lòng rất phức tạp, trước đây cô đã từng ngủ cùng giường với cô gái này, không ngờ hôm nay cô gái này lại chết thảm ở đây.
Trước khi chết, tay của Bối Bối vẫn nắm chặt tờ báo. Trịnh Lục quỳ xuống cố gắng rút tờ báo ra, nhưng tay Bối Bối cầm rất chặt nên anh ta chỉ có thể bỏ phần Bối Bối đang cầm ra. Tờ báo nồng nặc mùi máu tươi bày ra trước mặt mọi người, Diệp Nhan bịt miệng mũi đi về phía bọn họ:
"Trong này viết cái gì."
Trịnh Lục cẩn thận phán đoán, nhưng nơi này ánh sáng không đủ nên đành phải nói,
“Ra ngoài trước đi.”
Trước khi những người khác rời đi, bọn họ đem những tờ báo và tạp chí còn lại đều chuyển ra ngoài, cũng không ghét bỏ bên trên dính máu. Khi bước đến quầy lễ tân, nơi có ánh sáng tốt nhất, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng vết máu bắn tung tóe trên tờ báo, vừa kỳ dị lại đáng sợ.
Bọn họ cũng nhìn thấy bài báo viết về những người mất tích: [Nghi phạm đầu tiên đang được điều tra trong vụ mất tích ở Chương Sơn]
Khi cô nhắc đến chuyện này, ba người còn lại cũng mới nhớ tới, trước khi lão Trương rời đi có nói sáng nay có lẽ sẽ quay lại, bây giờ đã gần trưa rồi vẫn không thấy bóng ai xuất hiện, ông chủ còn vô cớ mất tích.
Diệp Nhan xoa xoa cánh tay của mình, "Bọn họ còn sống hay không cũng khó nói, cứ như hai người kia nói đợi cảnh sát đến mới mở cửa thì phải đợi đến khi nào, hôm nay là ngày 25."
Thẩm Tùng Nhiên không nghe cô ấy oán trách, bắt đầu suy nghĩ đến khoảng thời gian trước đó nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi này, sẽ không phải chính là nhóm người đã mất tích đó chứ, đáng tiếc trên báo không có hình ảnh của những người này.
Kê Thiền thấy tâm trạng mọi người không tốt nhưng cơm vẫn phải ăn, "Tôi đi nấu cơm. Ông chủ không có ở đây cũng không thể cứ để bụng đói như vậy được."
Cuối cùng chỉ có thể giải quyết vấn đề ấm no trước tiên, sau khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, Đinh Nhân đi gọi điện thoại cho Trịnh Lục, kết quả người không thấy đến mà vẫn còn tức giận, nhưng Kê Thiền vẫn để đồ ăn cho anh ta.
Trong phòng ông chủ ở tầng một, Bối Bối vẫn đang lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một đồ vật. Cô cẩn thận lật xem qua các tạp chí và báo rồi dừng lại ở một trang báo, sau khi đọc từ đầu đến cuối, tay cô bắt đầu run rẩy.
"Lưu, Lưu Kiệt, cậu tới xem..."
Vẫn chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến, như thể có ai đó đang đứng sau lưng mình. Lưu Kiệt nghe thấy Bối Bối gọi mình liền quay người lại, sững sờ, sau đó đồng tử co lại.
Vào lúc đó, toàn thân hắn huyết dịch giường như bị đông cứng, bàn tay run rẩy giơ lên, "Bối Bối, cậu, phía sau cậu..."
Có một bóng người đứng đằng sau Bối Bối! Nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Lưu Kiệt, nước mắt của Bối Bối không tự chủ được mà lăn xuống, cô không dám thở mạnh. Bàn tay cầm tờ báo càng lúc càng run, cô không dám quay đầu lại, cho nên... Lưu Kiệt nhìn thấy Bối Bối đang định đứng dậy chạy về phía mình, nhưng bóng người đứng sau lưng cô lập tức giơ tay vung xuống, máu bắn tung tóe trên các trang báo cũ. Bối Bối cảm thấy tầm nhìn trước mắt mình quay cuồng, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt kinh hoàng của Lưu Kiệt, cô không khỏi suy nghĩ, người đứng sau lưng mình rốt cuộc là ai nhỉ?
Lưu Kiệt chứng kiến Bối Bối bị chặt đầu, lập tức quay người muốn mở cửa, nhưng khi nhìn thấy cái bàn mình đã đẩy tới để chặn cửa, trong lòng đột nhiên nguội lạnh. Lẽ ra lúc nảy hắn nên mở cửa. Tay Lưu Kiệt vừa chạm tới mặt bàn liền cảm giác được cổ mình ớn lạnh, ngay sau đó chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt hắn, che khuất tầm nhìn...
Ban ngày mọi người lại cẩn thận tìm kiếm tầng một và tầng hai, nhìn lướt qua tầng ba vẫn không tìm thấy ông chủ, những cửa sổ khác không bị vỡ, nơi bị chặn bằng bìa các tông cũng không bị hư hại, ông chủ cứ như vậy biến mất .
Buổi chiều, vợ chồng Lão Trương vẫn chưa quay lại, Diệp Nhan thậm chí còn cho rằng hai người đó có khả năng đã xảy ra bất trắc. Dù sao ma cũng không quan tâm thời tiết như thế nào, về phần ông chủ có lẽ đã bị ma quỷ giết rồi dấu đi.
Buổi tối mọi người dùng bữa đơn giản rồi đi nghỉ ngơi, cầu nguyện có thể vượt qua một cách suôn sẻ chuyến đi suôn sẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mọi người thức dậy thì đã là ngày 26. Thẩm Tùng Nhiên đứng dậy và phát hiện mưa đã tạnh nhưng thời tiết vẫn còn rất âm u. Nhưng mà mưa rõ ràng đã tạnh nhưng cô mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh hơn hôm qua, cái lạnh như thể có thể xuyên qua quần áo đến tận xương tủy.
Khi Diệp Nhan đứng dậy cũng phàn nàn rằng càng ngày càng lạnh. Sau khi mở cửa, Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy Trịnh Lục, tay đút túi quần đi xuống cầu thang, Thẩm
Tùng Nhiên đoán rằng anh ấy có lẽ đang tìm hai người ở tầng một. Quả nhiên một lúc sau, tiếng đập cửa của anh ta như sấm như sét, như thể tất cả sự tức giận kìm nén suốt đêm đều được trút lên cửa. Lần này anh ta không mắng ai, chỉ liên tục đập cửa, chưa kể người bên trong, ngay cả những người đứng bên ngoài cũng cảm thấy khó chịu vì âm thanh và tiết tấu của tiếng đập cửa.
Diệp Nhan vốn dĩ mặc váy nên cảm thấy rất lạnh, trong lòng không vui khi thấy Trịnh Lục gõ cửa như tên thần kinh, cô không khỏi tức giận.
"Trịnh Lưu! Có thể ngừng gõ cửa được không? Thật phiền!"
Trịnh Lục lại phớt lờ cô ta, Diệp Nhan càng tức giận hơn, bước nhanh xuống lầu đi về phía Trịnh Lục, điệu bộ giống như muốn đi đánh nhau. Kê Thiền và Đinh Nhân cũng theo sau, Thẩm Tùng Nhiên ở phía sau chậm rãi đi.
Diệp Nhan đi tới trước mặt Trịnh Lục dùng sức đẩy hắn một cái, Trịnh Lục hất tay cô ra, Diệp Nhan bị hất ra xa có chút loạng choạng.
"Anh mn giám đẩy tôi!"
Đang nói muốn đánh hắn, Trịnh Lục vẻ mặt phiền chán dùng sức đẩy ngã Diệp Nhan, Kê Thiền liền đi tới đỡ người đứng dậy. Đinh Nhân đi tới chỗ Trịnh Lục và nói: "Được rồi người anh em, động thủ với phụ nữ làm cái gì?"
Sau khi Diệp Nhan được đỡ dậy vẫn tức giận muốn lao tới đánh Trịnh Lục, lần này không chỉ Kê Thiền kéo cô ấy lại mà Đinh Nhân còn nắm lấy cánh tay cô, khống chế cô: “Đủ rồi! Cô có thể đánh lại anh ấy không?”
Diệp Nhan thở hổn hển, gãi gãi cổ, hiển nhiên là không đánh lại.
Thẩm Tùng Nhiên từ phía sau đi tới, dừng lại trước cửa: "Bối Bối, hai người ở bên trong có tìm tạp chí và báo cũ không?"
Trong phòng rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào vọng lại, so với ngày hôm qua không giống nhau, theo lý mà nói, Trịnh Lục đập cửa như vậy, lẽ ra phải nên bắt đầu mắng chửi anh ta như ngày hôm qua.
Hiển nhiên Đinh Nhân và Kê Thiền cũng nghĩ đến điều này: "Bọn họ sẽ không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Này, hai người rốt cuộc có ở bên trong không? Chúng tôi phá cửa vào đấy nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Nhân hét lớn như vậy nhưng vẫn không có phản ứng. Trong lòng vài người trầm xuống, Trịnh Lục cũng không có tâm trạng tiếp tục tranh cãi với Diệp Nhan, Diệp Nhan cũng trở nên im lặng.
Hai người đàn ông lập tức phá cửa, nhưng sau khi va chạm hai lần, họ phát hiện ra tiếng kẽo kẹt, giống như tiếng chân bàn ma xát với mặt đất.
Trịnh Lục: “Hình như họ đã di chuyển thứ gì đó chặn cửa.”
Đinh Nhân muốn mắng người, nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là phá được cánh cửa này ra. Tiếp tục dùng sức va đập thêm vài lần, cánh cửa hé mở, mùi máu tanh hôi thối bốc ra ngoài, Thẩm Tùng Nhiên cau mày, xem ra hai người đang gặp nguy hiểm. Sau đó Trịnh Lục dùng chân đạp cửa cho đến khi có thể chứa được một người qua cửa thì dừng lại.
Trịnh Lục là người đầu tiên bước vào, nhìn thấy một thi thể nằm cạnh chiếc bàn chặn cửa, đầu đã rời khỏi cơ thể, chẳng trách vừa rồi anh ta vẫn cảm thấy khó khăn khi đá mở cửa. Hóa ra bên cạnh chiếc bàn còn có một xác chết chặn ngang.
Nằm ở bên này cửa chính là Lưu Kiệt, đầu rơi ngay bên cạnh, khuôn mặt đầy máu. Nằm đối diện chính là Bối Bối, đầu và thân cũng tách rời, trên tay cầm một tờ báo.
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ báo đó, niềm vui đã thay thế nỗi sợ hãi trong lòng Trịnh Lục, hình như hai người thực sự nghe lời bọn họ tìm kiếm manh mối trong phòng. Nhưng khi Trịnh Lục bước tới, anh ta phát hiện trên trang báo có rất nhiều máu, chặn hơn phân nữa số chữ. Những người khác lần lượt đi vào:
"A!"
Diệp Nham nhìn thấy thi thể bị tách rời phần đầu và thân, kinh hãi hét lên ngay tại chỗ. Thẩm Tùng Nhiên đi đến bên cạnh thi thể Bối Bối, trong lòng rất phức tạp, trước đây cô đã từng ngủ cùng giường với cô gái này, không ngờ hôm nay cô gái này lại chết thảm ở đây.
Trước khi chết, tay của Bối Bối vẫn nắm chặt tờ báo. Trịnh Lục quỳ xuống cố gắng rút tờ báo ra, nhưng tay Bối Bối cầm rất chặt nên anh ta chỉ có thể bỏ phần Bối Bối đang cầm ra. Tờ báo nồng nặc mùi máu tươi bày ra trước mặt mọi người, Diệp Nhan bịt miệng mũi đi về phía bọn họ:
"Trong này viết cái gì."
Trịnh Lục cẩn thận phán đoán, nhưng nơi này ánh sáng không đủ nên đành phải nói,
“Ra ngoài trước đi.”
Trước khi những người khác rời đi, bọn họ đem những tờ báo và tạp chí còn lại đều chuyển ra ngoài, cũng không ghét bỏ bên trên dính máu. Khi bước đến quầy lễ tân, nơi có ánh sáng tốt nhất, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng vết máu bắn tung tóe trên tờ báo, vừa kỳ dị lại đáng sợ.
Bọn họ cũng nhìn thấy bài báo viết về những người mất tích: [Nghi phạm đầu tiên đang được điều tra trong vụ mất tích ở Chương Sơn]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro