Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Khách Sạn Vĩnh An (13)

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Hiện tại toàn bộ tầng hai chỉ có hai phòng có người ở, ngoại trừ Thẩm Tùng Nhiên ba người bọn họ ở chung một phòng, phòng bên cạnh chính là phòng của Trịnh Lục. Tiếng bước chân lần này so với trước còn nặng nề hơn, dẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng kêu cót két, Thẩm Tòng Nhiên quay đầu lại thì thấy Kê Thiền và Diệp Nhan vẫn đang ngủ say. Tiếng bước chân đi được năm sáu bước thì dừng lại, khoảng cách ước chừng đã ở ngay trước cửa phòng Trịnh Lục.   

“Đùng đùng đùng——”   

Âm thanh gõ cửa truyền đến từ bên đó, giống như sấm trong khách sạn yên tĩnh này, nhưng Kê Thiền và Diệp Nhan vẫn không có phản ứng. Điều này không thích hợp!   

Trịnh Lục là bị giật mình tỉnh giấc, anh ta nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bên ngoài, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy sau vài ngày qua. Anh ta không cởi áo khoác khi ngủ, như vậy có thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, anh ta đút tay vào túi áo khoác và giữ lấy nó, đây là sự hỗ trợ lớn nhất của anh ta trong nhiệm vụ lần này.   

Ngay sau đó tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng anh ta, theo sau là tiếng gõ cửa, Trịnh Lục bị kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mọi sự chú ý của anh ta đều tập trung lại, cơ thể căng cứng. Bên ngoài và bên trong cửa đều im lặng một lúc, đột nhiên có tiếng đập cửa:

“ Đùng đùng đùng đùng”  

Lần này thứ ở ngoài cửa trực tiếp đập cửa! Trịnh Lục dường như có thể nhìn thấy cánh cửa lay động mạnh sau cú va đập, nhưng anh ta biết mình nhất định không được phép phát ra tiếng động. Một luồng khí lạnh thấu xương từ ngoài cửa tràn vào, toàn thân Trịnh Lục cứng đờ.

Thứ đó đang tiến vào!   

Vào thời điểm cực kỳ khẩn cấp này, bên ngoài vang lên một tiếng:

"Ầm"

Ngay sau đó có người gõ cửa hỏi: "Trịnh Lục, anh không sao chứ?"   

Đó là giọng của Thẩm Tùng Nhiên. Cơ thể căng cứng của Trịnh Lục trở lại bình thường, nhưng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

Vừa rồi Thẩm Tùng Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bình thường, yên lặng một lúc lại có tiếng gõ cửa dồn dập. Cô tin những gì Trịnh Lục nói, những kẻ giết người ở đây đều là ma. Nhưng bây giờ Trịnh Lục sắp đối đầu với con ma này, chẳng lẽ cô chỉ đứng một bên nhìn không quan tâm sao? Nếu như cứ để cho con ma này tiếp tục giết người thì chẳng phải cô đang tiếp tay cho giặc sao? Như vậy sẽ chỉ có kết quả tồi tệ hơn thôi.   

Nghĩ đến đây, Thẩm Tùng Nhiên đứng dậy dùng sức đẩy Kê Thiền và Diệp Nhan, hai người ban đầu nghe tiếng gõ cửa ồn ào cũng không tỉnh đậy cuối cùng cũng thong thả tỉnh lại.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đứng dậy nhanh lên."   

Sau khi Thẩm Tùng Nhiên nói xong, đầu óc Kê Thiền vẫn còn mơ màng, thậm chí không thể nổi mở mắt. Nhưng Thẩm Tùng Nhiên đã mở cửa, lần này cô đã cố gắng hết sức, cô có một linh cảm rằng nếu để con ma này bắt đầu giết người, dưới tiền đề bọn họ không tìm được manh mối gì, nhất định sẽ không thể sống sót được đến ngày 29!   

Khoảnh khắc mở cửa ra, một cơn ớn lạnh ập tới, đây không phải kiểu lạnh do thời tiết mà là cái lạnh thấu xương tủy do sợ hãi mang lại.  

Bóng đen trước cửa Trịnh Lục trong nháy mắt tiêu tan, Thẩm Tùng Nhiên hơi thở dốc, từ chỗ trải chăn đệm đến cửa chỉ có ba bước, nhưng dọc đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều, bất kỳ một chút thoái thác nào cũng sẽ khiến cô không thể mở được cánh cửa.   

Cô cô giữ vững tinh thần, đi tới cửa phòng Trịnh Lục, gõ cửa hai lần rồi hỏi: "Trịnh Lục, anh không sao chứ?"   

Không đến mấy giây, cánh cửa trước mặt mở ra, sắc mặt của Trịnh Lục hoàn toàn tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng là bị doạ không nhẹ:

"Cám ơn cô, cảm ơn..."   

Kê Thiền và Diệp Nhan cũng bước ra ngoài, thấy sắc mặt hai người rất tệ, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Tùng Nhiên thấy người không sao, trong lòng nhẹ nhõm nói:

"Trước đến phòng chúng tôi bên kia đi. Phải lên kế hoạch cẩn thận tiếp theo nên làm thế nào."   

Bốn người ở cùng một phòng, Thẩm Tùng Nhiên kể ngắn gọn việc vừa rồi Trịnh Lục suýt chút nữa bị ma tấn công. Diệp Nhan nghe xong liền che miệng lại, sau đó nói với Thẩm Tùng Nhiên:

"Cô không muốn mạng nữa sao. Nếu như vừa rồi con ma đó không rời đi, người chết khẳng định là cô. Vả lại chúng tôi còn ở trong phòng, cô còn mở..."   

Kê Thiền kéo mạnh cánh tay của cô ta, lần đầu tiên nổi giận: "Được rồi, chỉ còn lại bốn người chúng ta. Chết thêm một người cô cảm thấy có lợi ích gì cho cô không?"

Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang nghĩ đến bóng đen cô nhìn thấy vừa rồi, mặc dù nó biến mất nhanh chóng nhưng cô vẫn nhớ bóng dáng đó chính là ông chủ. Liên hệ với cha mẹ của những người mất tích trong giấc mơ trước đó của cô, chẳng lẽ ông chủ là bị những người đó giết chết sao? Nhưng cô làm sao có thể rời đi sớm được?   

“Đúng lúc trong tủ vẫn còn một cái chăn, anh cũng ngủ ở đây đi, nếu chỉ ở một mình có thể lại bị con ma đó để mắt tới.”   

Kê Thiền vừa nói vừa mở cửa tủ ra lấy chăn đệm ra. Trịnh Lục lần này không có vẻ mặt lạnh nhạt mà là quy củ nói:

“Cảm ơn.”   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kê Thiền biết anh ta vẫn còn đang sợ hãi, "Không sao, ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm kiếm manh mối."   

Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên chiếc đệm do chính mình tự trải ra: "Anh lần trước hoàn thành nhiệm vụ sau đó ra ngoài, rồi sau đó khoảng bao lâu mới tiến hành nhiệm vụ lần này?"   

Trịnh Lục trước đó tinh thần luôn bị sa sút, không muốn cùng bọn họ nói chuyện nhiều, lần này Thẩm Tùng Nhiên đã cứu anh ta, đương nhiên sẽ không giống như trước nữa.   

"Lần trước sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, tôi vẫn ở vị trí cũ của thế giới hiện thực, nửa tháng sau lại bị kéo vào."   

Thẩm Tùng Nhiên: “Điều này nói rõ hiện thực vẫn có những người khác hoàn thành nhiệm vụ quay về, bất quá thời gian nửa tháng có chút thường xuyên.”   

Vả lại chúng ta đối mặt chính là ma qủy, ai biết nhiệm vụ lần sau có thể sống sót hay không. Trịnh Lục ôm trán, "Sau khi ra ngoài tôi có tìm kiếm những chuyện liên quan. Nhưng chỉ biết hình như có một diễn đàn dành cho nhiệm vụ giả như chúng ta, bất quá phải có ai đó mời mình vào, nếu không sẽ tìm không thấy được diễn đàn đó."   

Xem Trịnh Lục nói như vậy là biết anh ta vẫn chưa vào được. Suy cho cùng nhiệm vụ lần trước của bọn họ lúc đó cũng không có người nào làm nhiệm vụ tìm manh mối, anh ta là người duy nhất còn sống.

Hiện tại vẫn chưa biết có thể sống sót trở về thế giới thực hay không, tiếp theo đây cần phải tìm kiếm manh mối cẩn thận hơn.

Máu, lan tràn xuống nền nhà. Thẩm Tùng Nhiên đứng ở hành lang tầng ba, phía trước tầm mắt cô có thể nhìn thấy rượu rơi ra như máu có đủ hình dạng khác nhau, cô bước về phía trước. Khi cô đang đi, một người phụ nữ cầm một con dao đẫm máu trên tay đi ngang qua cô với vẻ mặt kinh hãi, Thẩm Tùng Nhiên quay lại nhìn xem cô ấy muốn làm gì. Chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó cầm dao và nói cái gì đó với một người đàn ông, sau đó hai người cùng quay lại.   

Căn phòng ở giữa tầng ba là nơi Nam Nam và Bối Bối ở trước đây. Vẫn không đợi cô xem được nhiều hơn, người đàn ông và người phụ nữ lúc trước đã bước ra với con dao dính đầy máu chạy nhanh xuống cầu thang. Thẩm Tùng Nhiên do dự một lúc, vẫn là đi theo hai người xuống lầu.   

Hai người trước tiên vào bếp rửa sạch vết máu trên tay, vết máu trên dao cũng được rửa sạch, sau đó liếc nhìn xung quanh, hai người tranh chấp một lúc, cuối cùng cầm dao đi vào phòng tạp vật, tìm thấy một cái xẻng nhỏ và lập tức đi ra ngoài. Đào dưới một gốc cây rất gần khách sạn, đào ra một cái hố xong ném con dao vào rồi vùi đất xuống. Người phụ nữ kia không yên tâm bước sang một bên lấy một ít đất cũ rắc lên trên. Làm xong tất cả những chuyện này, hai người chạy về khách sạn, Thẩm Tùng Nhiên quay người tiếp tục đi theo bọn họ.

Kết quả, lúc quay người lại cô bất ngờ nhìn thấy một cô gái đứng trước mắt mình, khuôn mặt trắng xám lồi lõm, toàn thân bê bết máu, ánh mắt đang nhìn thẳng vào cô.

"Aaaaaaaa !"   

Thẩm Tùng Nhiên kinh hãi ngồi dậy, trời cũng đã sáng, ba người còn lại nghe thấy cô hoảng sợ hét lên. Kê Thiền đứng dậy nhìn cô: “Gặp ác mộng à?”   

Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, đây không chỉ là một cơn ác mộng, dưới tình huống không có bất kỳ phòng bị nào cô nhìn thấy một xác chết đứng trước mặt mình. Cô nhớ lại cô gái kia cũng là người mất tích, chỉ có điều bọn họ không phải đã tiến vào khe núi sao? Tại sao cô gái này lại chết thảm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0