Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Khách Sạn Vĩnh An (6)
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Lưu Kiệt biết nguyên nhân vì sao Nhậm Hạo kiên trì như vậy: “Nhậm Hạo, tôi biết cậu và Nam Nam đang bí mật hẹn hò vậy nên liền muốn đặt người khác vào thế nguy hiểm sao. Thâm tình như vậy sao cậu không tự mình đi.”
Bối Bối đột nhiên quay đầu nhìn Nhậm Hạo, cô thật sự không nhìn ra hai người đang qua lại, hai người có đôi lúc còn cãi nhau. Lời này đã kích thích Nhậm Hạo: “Được, tối nay tôi sẽ đi tắm một mình.” ·
Cũng không biết tình huống thế nào, bên ngoài mưa gió vẫn rất dữ dội, Thẩm Tùng Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bản thân cũng không biết nên làm gì. Phòng bên cạnh có tiếng nói chuyện, cô biết là Diệp Nhan và Kê Thiền đang trò chuyện.
Ở bên đó Diệp Nhan có chút bất an: "Thiền tỷ, nếu thời gian còn lại đều trải qua như thế này thì tốt quá."
Kê Thiền đối với cục diện hiện tại cũng có chút mơ hồ : "Kỳ thật trong lòng tôi cũng không chắc những gì Trịnh Lục nói có phải là sự thật hay không. Xem trong nhiệm vụ căn bản không đề cập đến ma quỷ.”
Diệp Nhan cầm ga trải giường, "Đây sẽ không phải là một trò đùa dai chứ? Thực ra chúng ta không đi đâu hết, chính là bị thôi miên nên mới ở chỗ này."
Khi nói cô muốn véo tay mình thông qua nỗi đau để xác minh tính chân thực.Kê Thiền ngăn cản hành động của cô lại:
"Đừng như vậy. Bất luận là đúng hay không thì chúng ta hãy cứ chờ xem."
Trong khung cảnh ảm đạm, màn đêm lại buông xuống. Khi Nhậm Hạo ba người bọn họ đi ra, trên hành lang không còn người nào nữa, một số phòng bên trong còn nghe thấy giọng nói. Bối Bối có vẻ lo lắng: "hay là chúng ta quay về đi, tôi cảm thấy quá nguy hiểm."
Nhậm Hạo cau mày nói: "Muốn về thì cậu đi mà về. Lưu Kiệt, cậu đi theo tôi hay trở về?"
Chẳng qua là đứng ngoài cửa đợi, Lưu Kiệt tất nhiên sẽ đi: "Yên tâm, tôi sẽ canh cửa. Bối Bối, cậu sợ thì có thể về trước."
Nhậm Hạo nhìn xuống điện thoại, bây giờ đã là 23:55. Đẩy cửa phòng tắm ra, vì nhiệt độ đã giảm xuống nên hai ngày qua không có ai đi tắm, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Bối Bối nhìn quanh phòng nói:
“Nhìn xem, không có chỗ nào có thể ẩn núp, có khi nào có hiểu lầm gì rồi không?"
Nhậm Hạo đi vào, đặt tay lên cửa, "Bất luận có phải là hiểu lầm hay không, tôi trước ở trong đây xem xem"
Kỳ thực hắn cũng cảm thấy là hiểu lầm, phòng tắm này nhìn thế nào cũng không giống nơi tiếp theo hung thủ sẽ ra tay. Bản thân hắn trước đó đúng là nóng đầu mới suy luận mù quáng như vậy. Việc này cũng không có gì mất mặt.
Hắn kiên định đóng cửa, nghĩ rằng mình chỉ ở trong này vài phút sẽ ra ngoài, vả lại hai người bạn của hắn đang đợi trước cửa. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sau khi đóng cửa lại, Nhậm Hạo cảm thấy tất cả âm thanh đều bị ngăn cách. Hắn nhìn quanh, diện tích phòng tắm không lớn, cửa phòng cách gian phòng tắm vẫn mở. Đi được hai bước, trong không gian nhỏ bé này, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.
"Tách, tách, tách, tách"
Đột nhiên có tiếng nhỏ giọt của nước, Nhậm Hạo toàn thân khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng cách gian. Vách ngăn làm bằng kính mờ, những giọt nước đọng lại trên vòi sen rơi tạch tạch trên nền gạch men. Hắn bước vài bước về phía phòng tắm cách gian xem thử, không chắc chắn quay đầu lại nhìn cánh cửa chính phòng tắm, sau đó tiếp tục đi tới. Khi đến phòng cách gian, hắn vặn chặt van, vòi hoa sen ngừng rò rỉ nước.
"Haizzz - tại sao mình lại tự mình hù doạ mình nhỉ?"
Hắn quay người chuẩn bị đi ra ngoài kết quả nước sôi bất ngờ đổ xuống người, Nhậm Hạo sợ hãi tiến lên phía trước hai bước, khi quay người lại phát hiện vòi hoa sen đang xả nước nóng. Bất kể đây có phải là trò đùa dai hay không, Nhậm Hạo đều sợ hãi.
"Tại sao lại như vậy..."
Rõ ràng hắn đã vặn chặt van nước, tại sao vòi hoa sen lại tự xả nước? Nhậm Hạo không màng đến cái lưng đang bị nước nóng làm bỏng, thất hồn lạc phách chạy ra cửa, cố gắng mở cửa ra, nhưng khi xoay tay nắm thì cửa hoàn toàn không mở được!
Hắn quay đầu lại lần nữa, liền nhìn thấy hơi nước trong phòng cách gian bắt đầu tụ lại, tạo thành một hình người mơ hồ. Nhậm Hạo đập cửa càng thêm dữ dội: "Mở cửa! Mau mở cửa ra, Lưu Kiệt! Bối Bối!"
Sau khi đập cửa vài lần, phát hiện không có phản ứng gì, tay Nhậm Hạo run run: "Mở cửa nhanh lên, đừng hù doạ tôi mở cửa nhanh lên!"
Một bóng người màu trắng bay ra khỏi phòng cách gian, mỗi lần đến gần một chút trái tim Nhậm Hạo lại thắt lại một chút, hắn dựa vào cửa thở dốc.
Hắn sắp chết rồi sao?
Đây rốt cuộc là cái gì!
Lúc này hắn quên tiếp tục gõ cửa gọi người, trong mắt chỉ có bóng người màu trắng không ngừng tiến tới.
Sau khi Nhậm Hạo đóng cửa lại, Lưu Kiệt và Bối Bối đứng ở cửa chờ, chỉ là sau khi đóng cửa bên trong vẫn luôn không có động tĩnh gì, Bối Bối có chút lo lắng:
“Sao một chút tiếng động cũng không có? Chúng ta vào trong xem xem.”
Lưu Kiệt liếc nhìn đồng hồ nói: "Có lẽ không sao, cậu ấy mới vào được hai phút thôi."
Bối Bối chỉ có thể nghe lời hắn, khi đứng trước cửa lòng cô luôn cảm thấy bất an, trong tâm trí luôn nghĩ về những lời Thẩm Tùng Nhiên nói với cô: “Tôi vẫn không yên tâm, hay là bây giờ vào trong xem như thế nào.”
Lưu Kiệt cũng có chút lo lắng, phòng tắm chỉ lớn như vậy, qua hai phút rồi tại sao vẫn chưa xem xong? Lúc này, Bối Bối giơ tay gõ nhẹ vào cửa mấy cái: "Nhậm Hạo, bên trong thế nào rồi?"
Nhưng không có ai đáp lại, điều đó thật đáng sợ. Lúc này, cả hai đều phát hiện nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống, tim đập loạn nhịp.
Lưu Kiệt cũng bắt đầu đập cửa: "Nhậm Hạo! Mau trả lời, đừng dọa người."
Một số người ở trong phòng nghe thấy tiếng gọi của hai người liền mở cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Tùng Nhiên mở cửa, nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng tắm, cô cảm thấy có chút bất an, vì sao vẫn đi tắm.
Lưu Kiệt đã bắt đầu phá cửa, những người khác cũng đi qua: "Xảy ra chuyện gì?"
Cánh cửa phòng tắm lúc này vô cùng chắc chắn, một thanh niên như Lưu Kiệt sau vài lần thử cũng không mở được, hắn cũng rất gấp:
“Nhậm Hạo đang ở bên trong, nhưng chúng tôi gọi cậu ta lại không trả lời, sợ là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy Đinh Nhân kéo Bối Bối ra, cũng tiến lên phá cửa, cuối cùng dưới sức mạnh của hai người cánh cửa bị bật tung. Cửa vừa mở ra, rất nhiều hơi nước nóng bốc ra, mọi người đều nghe thấy tiếng nước. Đinh Nhân giơ tay vẫy vẫy, muốn nhìn rõ ràng bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cùng Lưu Kiệt đi vào, dừng lại trước tấm kính vách ngăn cách gian.
Bởi vì cửa chính phòng tắm mở nên hơi nóng đã tản đi rất nhiều, bọn họ cũng nhìn thấy Nhậm Hạo, người ở trong phòng nhưng nảy giờ không lên đang nằm trong phòng cách gian, bị nước sôi xả trên người. Nước nóng đưa máu trôi xuống cống, cũng để Đinh Nhân và Lưu Kiệt nhìn thấy vết thương trên cổ cậu ta , giống với Nam Nam, cậu ta chết vì mất máu quá nhiều do đứt động mạch cổ.
Bối Bối đi đằng sau chứng kiến cái chết bi thảm của Nhâm Hạo, cô hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất. Những người khác cũng sửng sờ, vừa rồi bọn họ đi ra, rõ ràng nhìn thấy hai người bạn của Nhậm Hạo đang đứng ở cửa, nếu cậu ta bị tấn công cho dù hét lên hai tiếng người bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.
Trịnh Lục bước đến bên cạnh Lưu Kiệt, hắn đã từng nhìn thấy những xác chết còn đáng sợ hơn cái này trong nhiệm vụ trước.
“ Hai người ở ngoài cửa mà không nghe thấy động tĩnh gì sao? Cho dù là bị đứt động mạch cổ, cậu ta vùng vẫy hai lần vào kính vách ngăn phòng tắm cũng có thể nghe thấy tiếng động."
Hơn nữa bọn họ đều nhận thấy khách sạn này cách âm rất kém, đừng nói là đứng ở cửa, ngay cả phòng bên cạnh có tiếng động gì hắn bên này cũng có thể nghe được một chút.
Lưu Kiệt sắc mặt tái nhợt, lắc đầu: "Chính là bởi vì không nghe thấy động tĩnh gì, nên tôi mới hỏi cậu ấy bên trong thế nào, không nghĩ tới..."
Khi đó lẽ ra hắn nên ngăn cản Nhậm Hạo đi vào một mình, người này vì muốn giữ thể diện nên nhất quyết làm như vậy, vì không thể mất mặt. Nhưng càng nghĩ cơn giận của hắn càng tăng, chính người phụ nữ đó đã bảo Bối Bối đừng đi tắm một mình. Lưu Kiệt đột nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm Tùng Nhiên đang rất an tĩnh, cô gái này rất xinh đẹp, mái tóc dài đến thắt lưng được uốn thành những đường cong tuyệt đẹp, mặc một chiếc áo len chui đầu màu tím và quần ống đứng.
Ngay cả khi nhìn thấy xác chết, ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh. Làm trong ngành phát sóng trực tiếp, có loại mỹ nhân nào mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên, hắn không khỏi nhìn cô thêm vài lần, chẳng qua cô quá im lặng, không thích nói chuyện.
Hiện tại nhìn cô ấy, hắn chỉ cảm thấy ớn lạnh, người phụ nữ này có biết điều gì không, hay là nói...
Lưu Kiệt sải bước về phía Thẩm Tùng Nhiên nói: " Cô rốt cuộc là ai, tại sao lại nói những lời như thế với Bối Bối!"
Bối Bối đột nhiên quay đầu nhìn Nhậm Hạo, cô thật sự không nhìn ra hai người đang qua lại, hai người có đôi lúc còn cãi nhau. Lời này đã kích thích Nhậm Hạo: “Được, tối nay tôi sẽ đi tắm một mình.” ·
Cũng không biết tình huống thế nào, bên ngoài mưa gió vẫn rất dữ dội, Thẩm Tùng Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bản thân cũng không biết nên làm gì. Phòng bên cạnh có tiếng nói chuyện, cô biết là Diệp Nhan và Kê Thiền đang trò chuyện.
Ở bên đó Diệp Nhan có chút bất an: "Thiền tỷ, nếu thời gian còn lại đều trải qua như thế này thì tốt quá."
Kê Thiền đối với cục diện hiện tại cũng có chút mơ hồ : "Kỳ thật trong lòng tôi cũng không chắc những gì Trịnh Lục nói có phải là sự thật hay không. Xem trong nhiệm vụ căn bản không đề cập đến ma quỷ.”
Diệp Nhan cầm ga trải giường, "Đây sẽ không phải là một trò đùa dai chứ? Thực ra chúng ta không đi đâu hết, chính là bị thôi miên nên mới ở chỗ này."
Khi nói cô muốn véo tay mình thông qua nỗi đau để xác minh tính chân thực.Kê Thiền ngăn cản hành động của cô lại:
"Đừng như vậy. Bất luận là đúng hay không thì chúng ta hãy cứ chờ xem."
Trong khung cảnh ảm đạm, màn đêm lại buông xuống. Khi Nhậm Hạo ba người bọn họ đi ra, trên hành lang không còn người nào nữa, một số phòng bên trong còn nghe thấy giọng nói. Bối Bối có vẻ lo lắng: "hay là chúng ta quay về đi, tôi cảm thấy quá nguy hiểm."
Nhậm Hạo cau mày nói: "Muốn về thì cậu đi mà về. Lưu Kiệt, cậu đi theo tôi hay trở về?"
Chẳng qua là đứng ngoài cửa đợi, Lưu Kiệt tất nhiên sẽ đi: "Yên tâm, tôi sẽ canh cửa. Bối Bối, cậu sợ thì có thể về trước."
Nhậm Hạo nhìn xuống điện thoại, bây giờ đã là 23:55. Đẩy cửa phòng tắm ra, vì nhiệt độ đã giảm xuống nên hai ngày qua không có ai đi tắm, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Bối Bối nhìn quanh phòng nói:
“Nhìn xem, không có chỗ nào có thể ẩn núp, có khi nào có hiểu lầm gì rồi không?"
Nhậm Hạo đi vào, đặt tay lên cửa, "Bất luận có phải là hiểu lầm hay không, tôi trước ở trong đây xem xem"
Kỳ thực hắn cũng cảm thấy là hiểu lầm, phòng tắm này nhìn thế nào cũng không giống nơi tiếp theo hung thủ sẽ ra tay. Bản thân hắn trước đó đúng là nóng đầu mới suy luận mù quáng như vậy. Việc này cũng không có gì mất mặt.
Hắn kiên định đóng cửa, nghĩ rằng mình chỉ ở trong này vài phút sẽ ra ngoài, vả lại hai người bạn của hắn đang đợi trước cửa. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sau khi đóng cửa lại, Nhậm Hạo cảm thấy tất cả âm thanh đều bị ngăn cách. Hắn nhìn quanh, diện tích phòng tắm không lớn, cửa phòng cách gian phòng tắm vẫn mở. Đi được hai bước, trong không gian nhỏ bé này, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.
"Tách, tách, tách, tách"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên có tiếng nhỏ giọt của nước, Nhậm Hạo toàn thân khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng cách gian. Vách ngăn làm bằng kính mờ, những giọt nước đọng lại trên vòi sen rơi tạch tạch trên nền gạch men. Hắn bước vài bước về phía phòng tắm cách gian xem thử, không chắc chắn quay đầu lại nhìn cánh cửa chính phòng tắm, sau đó tiếp tục đi tới. Khi đến phòng cách gian, hắn vặn chặt van, vòi hoa sen ngừng rò rỉ nước.
"Haizzz - tại sao mình lại tự mình hù doạ mình nhỉ?"
Hắn quay người chuẩn bị đi ra ngoài kết quả nước sôi bất ngờ đổ xuống người, Nhậm Hạo sợ hãi tiến lên phía trước hai bước, khi quay người lại phát hiện vòi hoa sen đang xả nước nóng. Bất kể đây có phải là trò đùa dai hay không, Nhậm Hạo đều sợ hãi.
"Tại sao lại như vậy..."
Rõ ràng hắn đã vặn chặt van nước, tại sao vòi hoa sen lại tự xả nước? Nhậm Hạo không màng đến cái lưng đang bị nước nóng làm bỏng, thất hồn lạc phách chạy ra cửa, cố gắng mở cửa ra, nhưng khi xoay tay nắm thì cửa hoàn toàn không mở được!
Hắn quay đầu lại lần nữa, liền nhìn thấy hơi nước trong phòng cách gian bắt đầu tụ lại, tạo thành một hình người mơ hồ. Nhậm Hạo đập cửa càng thêm dữ dội: "Mở cửa! Mau mở cửa ra, Lưu Kiệt! Bối Bối!"
Sau khi đập cửa vài lần, phát hiện không có phản ứng gì, tay Nhậm Hạo run run: "Mở cửa nhanh lên, đừng hù doạ tôi mở cửa nhanh lên!"
Một bóng người màu trắng bay ra khỏi phòng cách gian, mỗi lần đến gần một chút trái tim Nhậm Hạo lại thắt lại một chút, hắn dựa vào cửa thở dốc.
Hắn sắp chết rồi sao?
Đây rốt cuộc là cái gì!
Lúc này hắn quên tiếp tục gõ cửa gọi người, trong mắt chỉ có bóng người màu trắng không ngừng tiến tới.
Sau khi Nhậm Hạo đóng cửa lại, Lưu Kiệt và Bối Bối đứng ở cửa chờ, chỉ là sau khi đóng cửa bên trong vẫn luôn không có động tĩnh gì, Bối Bối có chút lo lắng:
“Sao một chút tiếng động cũng không có? Chúng ta vào trong xem xem.”
Lưu Kiệt liếc nhìn đồng hồ nói: "Có lẽ không sao, cậu ấy mới vào được hai phút thôi."
Bối Bối chỉ có thể nghe lời hắn, khi đứng trước cửa lòng cô luôn cảm thấy bất an, trong tâm trí luôn nghĩ về những lời Thẩm Tùng Nhiên nói với cô: “Tôi vẫn không yên tâm, hay là bây giờ vào trong xem như thế nào.”
Lưu Kiệt cũng có chút lo lắng, phòng tắm chỉ lớn như vậy, qua hai phút rồi tại sao vẫn chưa xem xong? Lúc này, Bối Bối giơ tay gõ nhẹ vào cửa mấy cái: "Nhậm Hạo, bên trong thế nào rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không có ai đáp lại, điều đó thật đáng sợ. Lúc này, cả hai đều phát hiện nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm xuống, tim đập loạn nhịp.
Lưu Kiệt cũng bắt đầu đập cửa: "Nhậm Hạo! Mau trả lời, đừng dọa người."
Một số người ở trong phòng nghe thấy tiếng gọi của hai người liền mở cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Tùng Nhiên mở cửa, nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng tắm, cô cảm thấy có chút bất an, vì sao vẫn đi tắm.
Lưu Kiệt đã bắt đầu phá cửa, những người khác cũng đi qua: "Xảy ra chuyện gì?"
Cánh cửa phòng tắm lúc này vô cùng chắc chắn, một thanh niên như Lưu Kiệt sau vài lần thử cũng không mở được, hắn cũng rất gấp:
“Nhậm Hạo đang ở bên trong, nhưng chúng tôi gọi cậu ta lại không trả lời, sợ là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy Đinh Nhân kéo Bối Bối ra, cũng tiến lên phá cửa, cuối cùng dưới sức mạnh của hai người cánh cửa bị bật tung. Cửa vừa mở ra, rất nhiều hơi nước nóng bốc ra, mọi người đều nghe thấy tiếng nước. Đinh Nhân giơ tay vẫy vẫy, muốn nhìn rõ ràng bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cùng Lưu Kiệt đi vào, dừng lại trước tấm kính vách ngăn cách gian.
Bởi vì cửa chính phòng tắm mở nên hơi nóng đã tản đi rất nhiều, bọn họ cũng nhìn thấy Nhậm Hạo, người ở trong phòng nhưng nảy giờ không lên đang nằm trong phòng cách gian, bị nước sôi xả trên người. Nước nóng đưa máu trôi xuống cống, cũng để Đinh Nhân và Lưu Kiệt nhìn thấy vết thương trên cổ cậu ta , giống với Nam Nam, cậu ta chết vì mất máu quá nhiều do đứt động mạch cổ.
Bối Bối đi đằng sau chứng kiến cái chết bi thảm của Nhâm Hạo, cô hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất. Những người khác cũng sửng sờ, vừa rồi bọn họ đi ra, rõ ràng nhìn thấy hai người bạn của Nhậm Hạo đang đứng ở cửa, nếu cậu ta bị tấn công cho dù hét lên hai tiếng người bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.
Trịnh Lục bước đến bên cạnh Lưu Kiệt, hắn đã từng nhìn thấy những xác chết còn đáng sợ hơn cái này trong nhiệm vụ trước.
“ Hai người ở ngoài cửa mà không nghe thấy động tĩnh gì sao? Cho dù là bị đứt động mạch cổ, cậu ta vùng vẫy hai lần vào kính vách ngăn phòng tắm cũng có thể nghe thấy tiếng động."
Hơn nữa bọn họ đều nhận thấy khách sạn này cách âm rất kém, đừng nói là đứng ở cửa, ngay cả phòng bên cạnh có tiếng động gì hắn bên này cũng có thể nghe được một chút.
Lưu Kiệt sắc mặt tái nhợt, lắc đầu: "Chính là bởi vì không nghe thấy động tĩnh gì, nên tôi mới hỏi cậu ấy bên trong thế nào, không nghĩ tới..."
Khi đó lẽ ra hắn nên ngăn cản Nhậm Hạo đi vào một mình, người này vì muốn giữ thể diện nên nhất quyết làm như vậy, vì không thể mất mặt. Nhưng càng nghĩ cơn giận của hắn càng tăng, chính người phụ nữ đó đã bảo Bối Bối đừng đi tắm một mình. Lưu Kiệt đột nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm Tùng Nhiên đang rất an tĩnh, cô gái này rất xinh đẹp, mái tóc dài đến thắt lưng được uốn thành những đường cong tuyệt đẹp, mặc một chiếc áo len chui đầu màu tím và quần ống đứng.
Ngay cả khi nhìn thấy xác chết, ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh. Làm trong ngành phát sóng trực tiếp, có loại mỹ nhân nào mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên, hắn không khỏi nhìn cô thêm vài lần, chẳng qua cô quá im lặng, không thích nói chuyện.
Hiện tại nhìn cô ấy, hắn chỉ cảm thấy ớn lạnh, người phụ nữ này có biết điều gì không, hay là nói...
Lưu Kiệt sải bước về phía Thẩm Tùng Nhiên nói: " Cô rốt cuộc là ai, tại sao lại nói những lời như thế với Bối Bối!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro