Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Khách Sạn Vĩnh An (9)

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Trịnh Lục nhớ lại nhiệm vụ lần trước mình làm, khi đó tất cả bọn họ đều là người mới, bị nhốt trong một sân nhỏ đóng kín, ban đầu tất cả mọi người đều hoài nghi tính xác thực của nhiệm vụ.

Trải qua ngày đầu tiên một cách yên bình, đến ngày thứ hai đột nhiên xảy ra biến cố, có hai người chết không rõ nguyên nhân, lúc đó bọn họ sợ hãi đến mức mọi người đều ngơ ngác. Hai ngày còn lại trôi qua thật dài, Trịnh Lục chỉ biết nhìn đồng đội của mình lần lượt chết, còn hắn trốn vào một góc tủ, trên tay ôm bức tượng Quan Vũ lấy từ tiền sảnh, cầu khấn ma quỷ sẽ không tìm thấy mình. Lúc đó bọn họ đều đang bận tìm chỗ trốn, ai còn tâm trí đi tìm manh mối, chỉ sợ ra ngoài một lát sẽ bị giết chết.

Lần này tình hình tốt hơn lần trước rất nhiều, những người chết đến nay đều không phải là nhiệm vụ giả, vẫn có người ra ngoài tìm người giúp đỡ. Về manh mối, hắn nghĩ nên bắt đầu tìm kiếm từ cô gái đã chết đầu tiên.

Đinh Nhân chạy lên tầng hai liền nhìn thấy Trịnh Lục đang chuẩn bị đi lên tầng ba: “Ey người anh em, đợi tôi đi cùng với.”

Mặc dù Trịnh Lục không dừng lại, nhưng tốc độ của anh ta đã chậm lại. Đinh Nhân đi tới trước mặt Trịnh Lục nói: “Tầng ba còn có hai thi thể, một mình anh lên đó quá nguy hiểm.”

Trịnh Lục không nói gì chỉ gật đầu. Đinh Nhân nhìn thấy người này để tóc húi cua, dáng người cũng không thấp, nhìn qua cũng không phải người có thể coi thường, nhưng mấy ngày qua biểu hiện không phải điềm tĩnh mà là trầm mặc.

Hai người đến nơi đặt thi thể, hai ngày nay nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng dù sao vẫn là tháng 5, trước khi bước vào cửa, bọn họ đã ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể không có cách nào phớt lờ.

Đinh Nhân cảm thấy đầu óc mình như bị tấn công, Trịnh Lục bên cạnh thì khá hơn một chút, thời tiết trong nhiệm vụ trước là giữa hè, mùi hôi thối của xác chết hắn đã quen hơn một chút.

Khi nhìn thấy hai thi thể được phủ vải trắng, Đinh Nhân cảm thấy lạnh sống lưng, hắn căn bản là một nhân viên văn phòng bình thường, chưa bao giờ nhìn thấy xác chết ở khoảng cách gần như vậy. Trịnh Lục không nghĩ đến việc nhấc tấm vải trắng lên mà là đem ánh mắt đặt vào chiếc điện thoại di động được bọc trong nhựa. Lúc đó nó dính đầy máu, các bạn của cô gái này không dám cầm lấy, vả lại ai mà biết được trên đó có dấu vân tay của hung thủ hay không.

Anh nhấc điện thoại lên, nuốt nước bọt, xé bỏ lớp bọc nhựa và cố gắng bật sáng màn hình, ban đầu anh lo lắng rằng nó sẽ không lên nhưng không ngờ nó thật sự sáng lên, chẳng qua là điện thoại chỉ còn lại 12% pin.

Nhưng điện thoại phải được mở khóa. Trịnh Lục nhìn thi thể được phủ vải trắng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Đinh Nhân cũng nhìn thấy khóa vân tay trên màn hình.

“ Có cần lấy tay cô ta thử không?”

Trịnh Lục cũng biết cần thử xem thế nào , nhưng anh thực sự không muốn chạm vào thi thể, Đinh Nhân tốt hơn hắn một chút, anh ta đã ngồi xổm xuống và vén tấm vải trắng che bên phải thi thể Nam Nam lên. May mắn thay, trên tay phải của cô không dính máu. Vì đồng đội đều đã làm như vậy, nên Trịnh Lục chỉ có thể ngồi xổm xuống, hướng khóa vân tay của điện thoại vào ngón tay cái của Nam Nam, thế nhưng lại không có phản hồi nào cả. Điện thoại vẫn không được mở khóa. Trịnh Lục nín thở, ấn điện thoại lần nữa, cầu mong nó sẽ được mở khóa. Tuy nhiên, lần này vẫn thất bại, Đinh Nhân cũng có chút thất vọng,

"Hay là... thử mở khóa bằng khuôn mặt xem?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Lục siết chặt điện thoại, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt của thi thể này chút nào!

"thử lại lần nữa"

Nếu vẫn không hoạt động thì chỉ có thể thử mở khóa bằng khuôn mặt. Lần thứ ba ấn vào, điện thoại thế mà thực sự đã vào trang chủ, Trịnh Lục lập tức đứng dậy, Đinh Nhân "Aaa!" Một tiếng lập tức đứng dậy.

Đinh Nhân vừa rồi còn tưởng xác chết vùng dậy, "Anh bạn, lần sau đừng dọa tôi như vậy."

Trịnh Lục chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, "Mở khoá được rồi, chúng ta ra khỏi đây trước."

Ở đây luôn có cảm giác rất âm u lạnh lẽo, nhiệt độ còn thấp hơn cả hai tầng còn lại. Hai người bước ra khỏi phòng, Đinh Nhân nắm lấy tay nắm cửa đóng cửa lại, hắn không dám nhìn hai thi thể cho đến khi cửa đóng lại, sợ nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm nào đó.

Diệp Nhan và Kê Thiền đi vào phòng tắm trên tầng hai, nếu nói có chỗ nào kỳ quái trên tầng hai thì chỉ có thể ở đây. Nhìn thoáng qua một cái là có thể nhìn thấy hết chung quanh phòng tắm,

Diệp Nhan nói: "Nếu nói ở đây có cái gì doạ người, thì chính là chỉ có một cửa sổ thông gió, xem ra người nọ thật sự bị quỷ giết."

Lúc đầu cô còn cho rằng có thể là do con người gây ra, đến bây giờ nghĩ lại, sợ rằng chỉ có ma quỷ mới có khả năng làm được.

Kê Thiền dù trưởng thành đến đâu vẫn cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến chuyện đó: "Trước đừng nghĩ đến điều đó, cẩn thận nhìn xem có chỗ nào kỳ lạ hay không."

Diệp Nhan trên miệng không nói, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm, nơi lớn bằng lòng bàn tay như vậy thì có cái gì kỳ quái. Vết máu Nhậm Hạo trước đó để lại về cơ bản đã bị nước nóng từ vòi sen chảy ra cuốn trôi, chỉ còn sót lại những vết máu khô rải rác.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, thực sự không thấy có chỗ nào không thích hợp. Hai người vừa bước tới cửa định đi ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng Trịnh Lục và Đinh Nhân đang đi xuống lầu. Diệp Nhan vươn đầu ra nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn, "Này, hai người có phát hiện cái gì không?"

Đinh Nhân vẫy tay chào cô ta: “Chúng ta mở điện thoại của người phụ nữ kia ra, hiện tại Trịnh ca đang xem thử.”

Diệp Nhan kéo Kê Thiền vội vàng chạy tới, trông thấy điện thoại vẫn còn dính máu, Trịnh Lục đang dùng khăn giấy ướt lau đi, bọn họ đang làm nhiệm vụ, anh ta cũng không quan tâm liệu nó có hủy hoại dấu vân tay hay không, cũng không chắc chắn là có tồn tại dấu vân tay hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Lục hiện tại chỉ muốn đảm bảo rằng mình có thể sống sót trong nhiệm vụ này. Pin điện thoại di động có hạn, túi xách, vali của người chết đã được Lưu Kiệt bọn họ mang đến phòng ông chủ. Trịnh Lục bắt đầu kiểm tra những AAP đã được mở trên điện thoại, cái đầu tiên là một App bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng nhìn thấy hai từ "livestream" và biết những người trẻ tuổi này đều là chủ bá, chứng minh đây có lẽ là app live tream của Nam Nam.

Tiếp theo là trang quay số, trên đó có ghi chép lịch sử gọi. Cuộc gọi khẩn cấp 110 rất dễ thấy. Đây không phải là lần gọi duy nhất, mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô gái kia đã gọi tới 16 lần, rất rõ ràng là cuộc gọi chưa được kết nối, cũng không biết nguyên nhân vì sao. Cuối cùng là trang ghi chú, giao diện đang dừng lại ở tạo ghi chú mới, phía trên có viết mấy chữ: Ký ức của chúng ta sai rồi.

Sau khi đọc bảy từ này bốn người đều mơ hồ. Diệp Nhan cau mày nói: "Ký ức sai cái gì? Chỉ có mấy chữ thế này làm thế nào mà đoán.?"

Bốn người cũng đi xuống tầng một, nhưng không thấy Thẩm Tùng Nhiên, Kê Thiền kêu ên: "Tiểu Nhiên, cô ở đâu?"

Giọng nói trầm khàn của Thẩm Tùng Nhiên từ phòng tạp vật truyền đến: “ Ở đây.”

Giọng điệu vẫn còn đè nén, giống như cô đang làm việc gì đó. Khi mấy người đi đến phòng tạp vật, họ nhìn thấy cô đã cởi áo khoác ngoài, khiêng mấy thùng carton từ trên kệ xuống, Thẩm Tùng Nhiên mới 18 tuổi nhưng đã cao 1m75 nên cô không cần phải phí sức kiễng chân để khiêng đồ vật từ trên cao xuống.

Kê Thiền đi tới giúp cô đặt thùng carton xuống đất: “ Cô khiêng cái này xuống làm gì?”

Thẩm Tùng Nhiên vỗ vỗ bụi trên người nói: “Tôi nhìn thấy một mẩu tin tức trong tạp chí ở quầy lễ tân, có liên quan đến nơi này, nên tôi muốn tìm thêm những tạp chí và báo cũ xem có thể tìm được phần tin tiếp theo hay không."

Thấy Thẩm Tùng Nhiên có phát hiện, Trịnh Lục cũng nói ra phát hiện của bọn họ. Sau khi nghe điều này, Thẩm Tùng Nhiên bắt đầu tự hỏi bảy từ đó có ý nghĩa là gì, cùng với ba ứng dụng được mở ra có ý nghĩa là gì.

Bất quá cô vẫn tò mò hỏi: “Anh làm thế nào để mở khóa điện thoại của người ta?”

Đinh Nhân trả lời: “Chúng tôi dùng dấu vân tay của cô gái đó để mở khóa, đến lần thứ ba mới thành công.”

Không ngờ vẻ mặt Thẩm Tùng Nhiên trở nên nghiêm túc, lại lần nữa hỏi: "Anh xác định là dùng dấu vân tay của cô ấy để mở khóa không?"

Cảm thấy bầu không khí không đúng Trịnh Lục cảm thấy có chút bất an: “Xác thực là dùng dấu vân tay của cô ấy mở khóa, chúng ta không thể nhầm được.”

Thẩm Tùng Nhiên liếc nhìn mấy người nói: "Mọi người lẽ nào không biết vân tay của người chết không thể mở khóa điện thoại di động sao? Tất nhiên, có thể thiết lập của điện thoại thông minh ở thế giới này không giống vậy, nhưng ở thế giới thực, khóa bằng vân tay không chỉ dựa vào dấu vân tay mà còn cần đến dòng điện lưu siêu nhỏ trong cơ thể con người, mà người chết không có dòng điện lưu này”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0