Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Thế Giới Hiện T...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Dương Chiêu Tỉ đang hồi tưởng lại, cảm giác mái tóc dài của cô gái rơi trên mặt mình ùng giọng nói của đối phương truyền đến bên tai.

“Đừng phẫn nộ nữa.”

“Đừng lúc nào cũng nhìn người tổn thương mình, hãy nhìn người mình yêu và người luôn yêu mình.”

Sự trấn áp của phong ấn khiến cô ấy rất đau đớn, nhưng nó lại giống như phá bỏ nhận thức trước đó của cô.

Đúng vậy, cô ấy đã rất tức giận về lý do tại sao bố mẹ cô ấy lại đối xử với mình như vậy, và tại sao họ lại đối xử với các em gái của cô như vậy sau khi cô ấy qua đời.

Tại sao người thân của những linh hồn bị vô tội khác lại tích cực đi đòi công đạo, trong số những nạn nhân cũng có con gái, tại sao chỉ có cô và cha mẹ của Trần Mạn Mạn là những người duy nhất chọn cách nhận tiền?

Vì vậy, ở quỷ vực này, cô và Trần Mạn Mạn là những người mạnh nhất và có mối oán hận sâu sắc nhất.

Dương Chiêu Tỉ kéo tay bạn mình lại, nở một nụ cười hiếm hoi: "Tôi không còn phẫn nộ nữa. Chúng ta cùng nhau đi chuộc tội.”

“Này, có nghe tin gì chưa, tuyến tàu điện ngầm số 3 bên kia hôm nay xảy ra chuyện lớn!”

“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, hai bên ồn ào rất lớn.”

"Ài, Dương Chiêu Tỉ và Trần Mạn Mạn thật sự rất thảm. May mắn em gái của họ đều có tiền đồ."

“Ai nói không phải đâu, mấy mắn hiện tại mạng lưới thông tin liên lạc đã phát triển, nếu bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ không thể che giấu được. "

Hiện tại Dương gia cùng Trần gia đều bị trên mạng mắng chết, Trần gia còn tốt hơn một chút, đệ đệ là người tốt, cha mẹ đều đã qua đời, những người còn lại của Dương gia bị mắng thật là xấu hổ.

Khi Chu tỷ đến, cô nghe thấy đồng nghiệp bàn tán về những tin tức phổ biến nhất trên Internet, trong lòng thở dài.

“A, Chu tỷ đến rồi.”

Nhìn thấy cô, mấy đồng nghiệp đứng gần đó cũng vui vẻ chào đón.

Nơi làm việc là như vậy, cho dù bạn không thích ai đó, bạn cũng sẽ không cố ý thể hiện ra ngoài, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bọn họ đều ở cùng một công ty.

Chu tỷ gật đầu, "Ừm, đang nói về tin tức đó à."

Thấy Chu tỷ cũng nói về chuyện này, một số đồng nghiệp lập tức trở nên phấn khích, "Không phải sao? Ngay cả quan chức chuyên môn cũng báo cáo về vấn đề này."

Có thể nói rằng những chuyện ở tuyến số 3 bị phanh phui là tin tức lớn nhất trong năm nay.

Tuy nhiên, Chu tỷ không mấy hứng thú với loại tin tức này, vẫn thích buôn chuyện về những người quen biết, chủ đề của cuộc họp nhỏ rất nhanh đã thay đổi.

Những người khác thì không sao, sắp hết giờ đang phân loại tài liệu và chuẩn bị công việc, Chu tỷ vẫn đang cầm tách trà lẩm bẩm với đồng nghiệp bên cạnh, người này chỉ lễ phép đáp lại.

Trong lòng cũng không khỏi bất mãn oán hận, không biết bây giờ là mấy giờ rồi mà chị ta vẫn ngồi đây nói ong ong bên tai cô.

"Tiểu Chu, đến văn phòng của tôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói của người chủ quản đột nhiên vang lên từ bên cạnh Chu tỷ.

Chu tỷ cũng sợ hãi, sau đó nhanh chóng đặt cốc xuống và đi theo chủ quản, bất chấp những lời bàn tán sau lưng, cô vẫn sợ thực sự phải đối mặt với chủ quản.

Sau khi người chủ quản ngồi xuống, liếc nhìn Chu tỷ, trong lòng biết rằng mình phải đưa ra quyết định.

Một lúc sau, Chu tỷ sắc mặt tái nhợt bước ra, ngồi vào chỗ không nói chuyện với những người bên cạnh.

Người chủ quản ở trong văn phòng, nhìn đống văn kiện xếp chồng lên nhau và tự hỏi mình muốn giao chúng cho ai, nhưng ngay sau đó liền đứng hình.

Mình nên để việc đó cho ai đây? trước đây không phải mình tự làm việc này sao?

Cô mỉm cười lắc đầu, có lẽ vì nhìn thấy bi kịch của hai cô gái trên bản tin nên suy nghĩ của cô có chút bối rối.

Sau nhiệm vụ cấp thấp, Thẩm Tùng Nhiên được nghỉ ngơi nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, cô vẽ tranh vào thời gian rảnh rỗi, cuối cùng vẽ được một tác phẩm mà cô hài lòng.

Đó là một ga tàu điện ngầm, toa tàu điện ngầm bên cạnh đang bốc cháy, trên sân ga, hàng chục linh hồn vô tội đang bước đi, trong đó có hai cô gái nắm tay nhau.

Điều đáng mừng là người sống sót hoàn thành nhiệm vụ không phải chỉ có hai người.

Trước tại khách sạn Vĩnh An và vùng biển hắc ám, tất cả những gì cô biết là chỉ có cô và một nhiệm vụ giả khác sống sót, những người khác thì không biết.

Lúc này, việc huấn luyện quân sự trong trường của họ sắp kết thúc, ngày mai huấn luyện quân sự sẽ hoàn toàn hoàn thành.

"Này, đúng lúc huấn luyện quân sự kết thúc là cuối tuần chúng ta sẽ được nghỉ ngơi. Cậu có muốn cùng nhau đi mua sắm không?"

“Tôi muốn về nhà. Tôi nhớ nhà quá.”

"Tiểu Nhiên đâu, cậu có muốn tới nhà mình làm khách không?"

Thẩm Tùng Nhiên nghe có người nhắc đến mình, cô ngẩng đầu nhìn các bạn cùng phòng nhiệt tình nói: "Cảm ơn đã mời, nhưng cuối tuần mình có việc phải làm nên không thể đi được.”

Các bạn cùng phòng thấy cô vẽ tranh rất nghiêm túc và biết cô dựa vào đó để kiếm tiền, họ cũng không chen ngang mà bắt đầu thảo luận cuối tuần định làm gì?

Thẩm Tùng Nhiên sau khi xử lý xong các chi tiết của toàn bộ bức tranh, trong ký túc xá chỉ còn lại mình cô nên chỉ nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau đó nghĩ đến cái gì, cô lấy ra cây nến mới mua từ trong kho, nó không khác gì cây nến trắng mảnh mai cũ kỹ ngày xưa.

Đáng tiếc cô muốn đốt nhưng lại không có bật lửa...

Đúng lúc đi xuống căn tin, cô dọn dẹp rác ở trong phòng ký túc đem đi bỏ luôn một thể.

Siêu thị nhỏ trong trường có đủ các loại đồ ăn nhẹ và nhu yếu phẩm hàng ngày, Thẩm Tùng Nhiên thuận tiện mua một ít bánh mì, những lúc quá chuyên tâm vẽ tranh bỏ lỡ bữa ăn cô sẽ dựa vào cái này để ăn.

Sau khi thanh toán hóa đơn trở về ký túc xá, Thẩm Tùng Nhiên thắp nến, cô chắc chắn không có khả năng tự mình thổi, suy nghĩ một chút cô liền dùng một chiếc quạt cầm tay nhỏ để quạt.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, ngọn nến hoàn toàn không bị gió ảnh hưởng, thậm chí còn không đung đưa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tùng Nhiên nhẹ nhàng thổi, ngọn nến lập tức bị dập tắt, đây là một thứ đồ tốt.

Sau khi cất nến đi, cô bật máy tính, lấy ra một tờ giấy và nhập URL theo hướng dẫn trên đó.

[Diễn đàn khảo Nhiệm vụ]

Điều đầu tiên nhìn thấy là những dòng chữ lớn này, Đây là một diễn đàn nhưng có lời nhắc nhập mã lời mời.

Thẩm Tùng Nhiên tiếp tục thao tác, tờ giấy này là do Đoàn Đình đưa cho cô, trên đó có mã mời.

Sau khi nhập, toàn bộ thông tin diễn đàn cuối cùng cũng được hiển thị trước mặt cô.

Ở trên đây có nhiều bài viết khác nhau, từ cách thông qua nhiệm vụ, đến cách đối phó với ma, thậm chí còn có một số người bỏ tiền ra để mua đạo cụ.

Giá chào bán đương nhiên khá cao, rất nhiều người hào hứng với bài đăng này và bắt đầu thương lượng giá cả.

Thẩm Tùng Nhiên không biết liệu có ai thực sự muốn bán nó hay không, nhưng cô không có ý định làm như vậy vào lúc này.

Kéo đến cuối cùng cô nhìn thấy bình luận của một người.

[ Đăng lên diễn đàn mua bán đạo cụ nhiệm vụ cấp thấp, mọi người nên chú ý, có một số người thực sự muốn mua. Dù sao nhiệm vụ giả cấp trung và cao sẽ không bán đạo cụ. Một số thực ra đang câu cá, chỉ là cố gắng lấy thông tin liên lạc hoặc thậm chí là lấy địa chỉ để tìm bạn. Xin hãy thận trọng khi giao dịch. 】

Bình luận này nhắc nhở Thẩm Tùng Nhiên, diễn đàn là nơi hỗn tạp giữa người tốt và người xấu, nếu không có kỹ thuật hack siêu cao, thì sẽ không xuất hiện ở đây.

Cô tải lại diễn đàn thì thấy bình luận này đã biến mất, chắc chủ bài đã xóa rồi.

Sau khi đóng bài đăng này, cô lại thấy một người khác đang tìm kiếm một người có kinh nghiệm để dẫn người ấy thông qua nhiệm vụ.

Ở đây cô đã nhìn thấy bình luận từ người dùng vừa rồi.

[ khuyên ngươi không nên tìm người dẫn qua nhiệm vụ ở đây, có thể sẽ gặp rắc rối, có đủ tiền thì đi diễn đàn khác, không có đủ tiền, hãy coi như ta chưa nói gì . ]

Thẩm Tùng Nhiên xem xét, phát hiện tuy rằng người đăng không nói rõ sẽ đưa bao nhiêu, nhưng giá cơ bản là 200,000 một người.

Nói cách khác, người đăng không chỉ có một người giúp anh ta thực hiện nhiệm vụ.

[ nếu có hứng thú có thể nói chuyện riêng, hai trăm nghìn chỉ là giá tối thiểu. 】

Thẩm Tùng Nhiên có chút động tâm, dù sao cô có rất nhiều đạo cụ, cô cũng có thể nằm mơ tránh né rủi ro, cho dù không có mộng, đạo cụ cũng đủ để đối phó.

Nếu có nhiều tiền, cô có thể cải thiện môi trường sống của trẻ em ở cô nhi viện.

Ngày nay, dù cô nhi viện vẫn có quỹ từ những nhà hảo tâm nhưng lại không có nhiều tiền.

Con chuột di chuyển tới hình đại diện của người đăng, cô do dự trước khi rời đi, còn chưa kể làm thế nào để giải thích nguồn gốc của số tiền cho viện trưởng, cô chỉ mới vượt qua được ba nhiệm vụ.

Nghĩ tới điều đó cô đóng diễn đàn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0