Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Thế Giới Hiện T...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Chàng trai tiếp tục báo cáo những chuyện khác với chủ nhiệm Đàm, “Đúng rồi, sau đó đồn cảnh sát có hỏi ba nhân viên lễ tân thì mới biết ban đầu bọn họ có bốn người, nhưng một người đã từ chức cách đây một tháng, chúng tôi cũng đã kiểm tra và phát hiện người xin nghỉ việc đã về quê, nhưng từ ngày bắt đầu xảy ra sự cố trong khách sạn, đáng lẽ phải có người trực ca đêm, nhưng hai người lễ tân không biết mình làm thế nào lại về nhà.”

Theo lý thì một người trong số họ sẽ phải trực tiếp, nhưng sự thật là cả hai người họ đều đã về. Cho dù những người khác không chú ý, nhưng bản thân họ cũng nên biết về việc trực ban.

Chủ nhiệm Đàm từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng không ai biết trong bóng tối ẩn hiện dưới ánh đèn sẽ xuất hiện thứ gì:

"Xem ra một trong những người bí ẩn đó chính là nhân viên lễ tân.”

Không có cách nào giải thích được, lúc đó không ai nghĩ hai nhân viên lễ tân về nhà có vấn đề gì, chỉ có thể nói lúc đó trong ý thức của bọn họ, khi đó đã có người trực.

Chủ nhiệm Đàm quay về phía chàng trai trẻ và nói: “Viết cái này lại và nộp lên cho tổng bộ.”

Khi Viên Hân và Chu Mộng Nguyệt bước ra khỏi đồn cảnh sát, họ vẫn còn hốt hoảng.

Ai mà biết hôm đó đi họp về thì khách sạn lại biến mất, họ làm ở đây đã lâu nên không thể nhớ nhầm địa chỉ.

Sau đó, cảnh sát đã điều tra khu vực, những nhân viên khách sạn quay lại lúc đó đã bị bắt đi thẩm vấn.

Hai người họ cũng nằm trong số đó, vì quầy lễ tân chỉ còn lại ba người, một người bị ốm phải nghỉ phép, hai người bọn họ trước đó vậy mà đều làm ca ngày.

Mà người ốm những ngày đó cũng không có ở đây, vậy ai làm ca đêm?

Nghĩ đến đây, Viên Hân và Chu Mộng Nguyệt tự rùng mình mà không cần cảnh sát phải giải thích chi tiết cho họ.

Ca ngày phải thay ca với người cá đêm, chắc chắn họ đã gặp người đó, nhưng bây giờ trong đầu họ không còn ký ức về người kia, giống như một cục tẩy đặc biệt đã xóa đi những ký ức liên quan.

Hai người thật sự không có chút nghi ngờ nào, rất nhanh liền đi ra, sau khi về nhà cũng không dám bàn luận chuyện khách sạn.

Phải đến đêm 15, khách sạn mới xuất hiện trở lại.

Chu Mộng Nguyệt vẫn mù tịt, nhưng Viên Hân mơ hồ nhớ tới, ngày đó bọn họ rời đi, hình như có người bảo bọn họ về nhà nhanh, cô nhớ lại hình như mình có chào người đó.

Hiện tại biết trong khách sạn xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy, Viên Hân cũng không sợ hãi người không nhớ được này.

Có lẽ người ấy có ý tốt.

  ·

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trung cấp, Thẩm Tùng Nhiên được nghỉ ngơi một tháng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau những giờ học bình thường, về cơ bản cô đã thích nghi với cuộc sống đại học, ngoại trừ việc phải chú ý đến thời gian thực hiện nhiệm vụ.

Sau khi nhiệm vụ ngày hôm đó kết thúc, cô nhìn thấy toàn bộ mối quan hệ vướng mắc giữa người phụ nữ tên Kỷ Gia, người đã tự sát và vợ chồng Trịnh Hữu Lương từ góc nhìn của người thứ ba trong giấc mơ của cô.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cô ấy lại giết hai cặp tình nhân kia, trong mắt cô, hai cặp tình nhân đó ở cùng nhau không khác gì vợ chồng Trịnh Hữu Lương, nhưng hai cặp tình nhân này thực sự vô tội.

Còn về Trần Cầm Tâm, chị ấy cảm thấy chính Kỷ Gia đã dùng văn kiện bí mật đe dọa Trịnh Hữu Lương ly hôn để thượng vị, lời bàn luận này khiến Kỷ Gia tức giận, vì vậy cho dù lúc đó Trần Cầm Tâm không đi cuối cùng, thì cũng đã bị để mắt tới.

Điều quan trọng nhất là Thẩm Tùng Nhiên đã chạm vào nốt ruồi trên cổ tay chị ấy, sau khi vào phòng, cô nắm lấy cổ tay của Trần Cầm Tâm, không ngờ lại trực tiếp nhận được lời nhắc nhở.

[ hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ giả đã chết, có muốn thu thập đạo cụ của đối phương không? ]

Khi nghe tin Trần Cầm Tâm đã chết, cô liền xác nhận muốn thu thập đạo cụ, sau đó nhận được ba tấm trục xuất cấp đỏ và một tấm ẩn khí phù, tổng cộng có bốn tấm linh phù.

Cô thậm chí còn thắc mắc liệu Trần Cầm Tâm có dùng hết tích phân của mình để mua linh phù hay không.

Sau khi ra ngoài, cô đã hỏi ý kiến hệ thống về vấn đề này.

"Có thật là sau khi nhiệm vụ giả chết, những người khác chỉ cần chạm vào đối phương liền có thể lấy được đạo cụ trên người người đó?"

Nếu đúng như vậy thì cô không chỉ phải cảnh giác với ma quỷ và người sống trong thế giới nhiệm vụ, mà còn phải đề phòng những nhiệm vụ giả khác.

Hệ thống trả lời: "Cô nói không đúng hết toàn bộ, muốn lấy được đạo cụ cũng phải có điều kiện, một là nhiệm vụ giả bị lấy đạo cụ nhất định phải chết, hai là cần phải chạm vào vị trí kho lưu trữ của nhiệm vụ giả đã chết. Ví dụ như cô, cũng là chạm vào vị trí kho lưu trữ của nhiệm vụ giả Trần Cầm Tâm mới nhận được lời nhắc."

Thẩm Tùng Nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hình như đã chạm vào một vết sưng nhỏ trên cánh tay của Trần Cầm Tâm, giống như là một nốt ruồi, nhưng cô không nghĩ nhiều về nó vào thời điểm đó.

Nhưng dù có nói thế nào, cũng không thay đổi tính cảnh giác đối với những nhiệm vụ giả khác.

Nếu như gặp phải kẻ có tâm tư không ngay thẳng, chỉ muốn trắng trợn lấy đạo cụ mà biết được điều này, sợ là sẽ có mưu đồ với nhiệm vụ giả khác, người như cô đã biết rõ tình hình sẽ cảnh giác hơn một chút.

Nhưng những nhiệm vụ giả không biết, ở trong một hoàn cảnh xa lạ, sẽ vô thức cảm thấy rằng mình cùng với những nhiệm vụ giả khác là một đội.

Ví dụ như trong nhiệm vụ vừa rồi, bọn họ thực sự đã cùng nhau tìm kiếm manh mối và tích cực hoàn thành nhiệm vụ.

Sẽ không thể tưởng tượng được nếu ai đó có ý đồ xấu muốn đối phó với bọn họ trong hoàn cảnh như vậy.

Huống chi, cô còn chứng kiến hai người đến từ thế giới nhiệm vụ giết chết nhiệm vụ giả, càng nghĩ cô càng lo lắng về những nhiệm vụ sau này của mình.

“Cậu thở dài cái gì đấy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tùng Nhiên nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện, lập tức ngẩng đầu lên phát hiện đó là lớp trưởng.

"Không có gì, chỉ là gần đây nhiều việc quá có chút mệt."

Đã đến giờ ra chơi, lớp trưởng cũng là mới ra ngoài đi vệ sinh rồi quay lại, đi ngang qua Thẩm Tùng Nhiên, nhìn thấy một khuôn mặt cau có, còn có vẻ mặt bất lực thở dài.

“Bây giờ chính thức bắt đầu lên lớp, cậu vẫn phải nhận đơn vẽ khẳng định rất mệt. Nhưng mà cũng không cần phải ép buộc bản thân như vậy. Trường có chế độ học bổng dành cho học sinh ưu tú. Cậu thành tích tốt như vậy, hoàn toàn có thể nộp đơn. Hơn nữa, chúng tôi đều biết tình huống của cậu nên cậu nộp đơn tuyệt đối không ai nói gì. ”

Nhìn thấy sự nhiệt tình của lớp trưởng, Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, "Cậu không nói mình cũng không chú ý việc này. Mình sẽ nộp đơn sau."

Lớp trưởng mỉm cười vỗ vai cô, "Vậy nhé. Sau khi cậu nộp đơn tớ sẽ giúp cậu báo cáo."

Thẩm Tùng Nhiên nhanh chóng lấy đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị từ trong hộc bàn ra:

"Vậy cảm ơn lớp trưởng nhé."

Lớp trưởng cầm đồ ăn vặt trong tay trở lại chỗ ngồi, lớp học sẽ sớm bắt đầu.

  ·

Cuộc sống trong khuôn viên trường thật sự sôi động, ban đầu Thẩm Tùng Nhiên lo lắng làm thế nào để bảo vệ sự an toàn của bản thân trong các nhiệm vụ sau này, nhưng sau vài ngày, cô dần bắt đầu buông bỏ nó.

Tâm lý hiện tại của cô là để thuận theo tự nhiên và thỉnh thoảng ghé thăm diễn đàn đó.

Không ngờ sau vài ngày hoàn thành nhiệm vụ, cô nhìn thấy một bài đăng thành công dắt người hoàn thành nhiệm vụ.

Người đăng bài này chính là người đã bỏ tiền lần trước trên diễn đàn.

[ Tìm được bốn nhiệm vụ giả nhiều kinh nghiệm giúp đỡ, hoàn thành nhiệm vụ mà không bị tổn hại gì, tôi bị quỷ hù dọa không ít, may mắn người tôi thuê lần nào cũng thành công xua đuổi quỷ, bỏ ra hàng triệu cũng đáng giá! ]

Khi nhìn thấy vài triệu, Thẩm Tùng Nhiên cảm thán rằng có tiền đúng là có khác.

Ngoài ra còn có những nhiệm vụ giả khác để lại tin nhắn trên diễn đàn.

[Thật sao? Nhiệm vụ cấp thấp đã muốn bốn người dắt, vậy nhiệm vụ trung cấp thì làm thế nào?]

Chủ nhân của bài đăng này trả lời: [Vậy thì tôi sẽ tìm những người mạnh hơn, dù sao tôi cũng không thiếu tiền. ]

[Nhưng trước đó có người đã nói rằng phần lớn người ở đây đều là những người đã thực hiện nhiệm vụ cấp thấp hoặc đã thực hiện một vài nhiệm vụ trung cấp, những người lợi hại không có ở trong diễn đàn này. 】

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0