Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Thế Giới Hiện T...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Cuối cùng, Thẩm Tùng Nhiên lấy đồ ăn đã đóng gói và ngồi xe của Phong Diệc Sâm trở lại trường học, mọi người ở cổng trường nhìn thấy đều thắc mắc liệu người đi xuống có mang theo một chiếc túi hàng hiệu hay gì đó không.
Kết quả Thẩm Tùng Nhiên vừa xuống xe, quần chúng lén lút theo dõi nhìn thấy trên tay cô đang xách một chiếc túi lớn trong suốt, bên trong nhìn liền biết là đồ ăn vvvv.
Phong Diệc Sâm cũng xuống xe giúp cô xách một chiếc túi khác, Shen Congran có thể dễ dàng xách hai chiếc túi trong suốt, sau khi chào tạm biệt Phong Diệc Sâm, cô bước đi vững vàng vào cổng trường.
Một đám đồng học nhìn tới.
Sau khi Thẩm Tùng Nhiên về đến ký túc xá, liền bị bao vây thẩm vấn.
"Mau thành thật khai báo. Sau khi các cậu đi ra ngoài, diễn đàn trong trường gần như nổ tung."
"Tin chấn động, cậu vậy mà lại ở sau lưng chúng ta cùng đại soái ca có qua có lại, chuyện hệ trọng như vậy, chúng ta thân là bạn cùng phòng với cậu vậy mà hoàn toàn không biết.”
Vừa nói cô gái vừa giả bộ làm động tác lau nước mắt.
Thẩm Tùng Nhiên nhịn cười, "Được rồi, đây là đồ ăn tớ mang về, cái vị Phong đồng học kia gọi nhiều món quá, nhưng thật sự rất ngon nên tớ mang về, đừng ghét bỏ nhé.”
Bạn cùng phòng vội vàng giúp đỡ lấy hộp đồ ăn ra, khi vừa mở nắp ra mọi người đều bắt đầu chảy nước miếng.
"Oa, món ăn này là của nhà hàng nào vậy? Tôi sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, ăn nhiều nhà hàng như vậy mà cũng không biết!"
Thẩm Tùng Nhiên: "Hình như là nhà hàng tư nhân, không tiếp nhận người ngoài."
Bạn cùng phòng không nhịn được giơ ngón cái lên.
Ít nhiều gì cũng đem đồ ăn tạm thời bịt miệng bọn họ, nhưng trong lúc ăn bọn họ vẫn hỏi làm sao gặp nhau.
Thẩm Tùng Nhiên có thể nói gì? Từ trước đến nay cô ra ngoài hầu như vẫn luôn đi cùng với những người này, thời gian còn lại là ở trong lớp hoặc ở ký túc xá.
“ Chính là gặp nhau một lần, tình cờ thêm vào phương thức liên hệ.”
Bạn cùng phòng vẻ mặt đang xem kịch, “Ai thêm ai a, đừng xấu hổ.”
Thẩm Tùng Nhiên suy nghĩ một lúc, nếu như đối phương tìm cô trước, như vậy...
"Là anh ta thêm tớ. Lần này cũng là biết tớ xuất thân từ cô nhi viện, muốn quyên góp cho cô nhi viện của chúng ta."
Bạn cùng phòng cười ngặt nghẽo, "Ai yo, sao cảm thấy nghe mùi không giống, chúng tớ đều hiểu. "
Không biết bên ngoài có bao nhiêu người thăm dò buôn chuyện, lần này ký túc xá bọn họ khá nổi tiếng.
Thẩm Tùng Nhiên thấy bọn họ như vậy, lại nói: " Nói chuyện bát quái tớ không cản, nhưng thật sự đừng suy nghĩ nhiều. Anh ta không phải muốn theo đuổi tôi, chỉ là hợp tác bình thường."
Tuy nhiên, bạn cùng phòng của cô đã cười nháy mắt với cô.
Thẩm Tùng Nhiên: "..." Thật mệt tim.
·
Phong Diệc Sâm của Đại học Yến Kinh hư hư thực thực đang theo đuổi Thẩm Tùng Nhiên của Học viện Mỹ thuật Yến Kinh, tin đồn này đã gây ra các cuộc thảo luận khắp thành đại học, có rất nhiều bài viết tương tự trên các diễn đàn của trường.
Thẩm Tùng Nhiên không biết tại sao lại phát triển như thế này, lần trước cũng đã thêm tài khoản WeChat của Phong Diệc Sâm, nhưng hiện tại không biết gửi tin nhắn cho đối phương thế nào.
Hơn nữa việc thành lập đội vẫn chưa quyết định.
Hai ngày qua cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, nếu thành lập đội cô cũng không có tổn thất gì nhiều, mặc dù Phong Diệc Sâm nhìn có vẻ không dễ ở chung, nhưng Thẩm Tùng Nhiên từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều người, sự ấm áp trong mắt anh ta không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Đối phương có gia thế hùng mạnh như vậy, cho dù không tiêu tiền, anh ta cũng có thể có được rất nhiều đạo cụ mình muốn chỉ nhờ vào thực lực, một chút trong kho dự trữ của cô, giá trị nhất trong kho của cô là đạo cụ cấp đỏ.
Trong nhiệm vụ ở Hắc Hải, khi Phong Diệc Sâm nhìn thấy linh ấn, trong mắt anh không có lòng tham, thậm chí còn giúp đỡ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại cô đã biết đến diễn đàn nhiệm vụ giả, biết giữa các nhiệm vụ giả cũng có sự cạnh tranh, có thể giai đoạn đầu không có gì, nhưng đến những nhiệm vụ sau sẽ ngày càng khó khăn, muốn một mình tự do hoàn thành nhiệm vụ e là rất khó.
Trong thời gian suy nghĩ, cô cũng hỏi thăm về Phong Diệc Sâm, mặc dù không nhiều, đều là anh ta gia thế tốt như thế nào, là người không tranh giành, mà bản thân bởi vì mộng cảnh, không thể quá nổi bật trước mặt người khác.
Ít nhất theo quan sát hiện tại, Phong Diệc Sâm không có ác ý với cô, hơn nữa bản thân người đàn ông này cũng đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, là một tấm chắn rất hữu dụng, nếu như có anh ta ở đó, trong đội có bất kỳ phát hiện gì nổi bật, ánh mắt những người khác sẽ không tập trung tới trên người cô.
Sau khi nghĩ như vậy, Thẩm Tùng Nhiên mở khóa điện thoại, chuẩn bị nói với đối phương rằng mình quyết định hợp tác.
Kết quả là vừa mở WeChat, cô đã cảm nhận được vài ánh mắt, dọc theo tầm mắt thì nhìn thấy bạn cùng phòng đang nháy mắt với nhau.
Thật vô vọng ...
[Thẩm Tùng Nhiên: Về việc cùng nhau thành lập một đội, tôi đã quyết định đồng ý hợp tác với anh. Vậy còn bao lâu nữa mới đến nhiệm vụ tiếp theo của anh? Là cần phải ở cùng anh mới có thể tiến vào nhiệm vụ hay thế nào? 】
Phong Diệc Sâm mỉm cười sau khi xem tin nhắn.
[Phong Diệc Sâm: Chúng ta cần gặp nhau để ký khế ước, như vậy, chỉ cần trong đó có một người tiến vào nhiệm vụ, hệ thống sẽ nhắc nhở các đồng đội khác có muốn tham gia hay không, có thể lựa chọn đồng ý hoặc từ chối. ]
Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy, phát hiện như vậy này khá thuận tiện, không bắt buộc phải tham gia cùng một nhiệm vụ, cũng không cần phải luôn ở cùng nhau.
[Thẩm Tùng Nhiên: Được, vậy hãy sắp xếp thời gian ký khế ước hợp tác. 】
·
Phong Diệc Sâm dường như biết lần trước mình tìm Thẩm Tùng Nhiên ở trước mặt rất nhiều người dẫn tới một cuộc thảo luận rất lớn, nên lần này trực tiếp hẹn nơi gặp nhau.
Đây là một quán cà phê rất vắng vẻ, nằm trong một con hẻm nhỏ, nếu không đặc biệt bước vào sẽ không biết ở một nơi như vậy lại có một quán cà phê.
Sau khi bước vào, Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy Phong Diệc Sâm đang ngồi trong góc.
“Bên này.”
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “ Ký khế ước hợp tác như thế nào thế?”
Phong Diệc Sâm lấy ra một mảnh giấy da có đầy phù văn, Thẩm Tùng Nhiên muốn nhìn kỹ hơn, nhưng bị một bàn tay chặn lại: "Đừng nhìn quá kỹ, sẽ làm bị thương chính mình ."
Thẩm Tùng Nhiên thu lại tầm nhìn: "Tôi xin lỗi."
Phong Diệc Sâm bỏ tay ra, "Chủ nhân của đạo cụ này là tôi, tên tôi ở đây."
Anh chỉ vào góc trên bên trái của tờ giấy da, nơi có ba chữ Phong Diệc Sâm.
"Cô chỉ cần điền vào chỗ trống rồi ấn dấu vân tay máu là được."
Thẩm Tùng Nhiên tận lực để bản thân không nhìn kỹ vào những phù văn đo, mà chỉ đọc những văn tự hiện đại có thể hiểu được trong phù văn. Anh ta nói không sai, sau khi ký khế ước thì chúng ta có thể cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, điều quan trọng nhất là đồng đội không được làm tổn thương nhau.
Thẩm Tùng Nhiên tò mò hỏi: "Ký như vậy xong, tôi còn có thể hủy khế ước không?"
Phong Diệc Sâm gật đầu, "Có thể, sau khi ký kết một khế ước sẽ được tạo ra cho cô. Chỉ cần đốt cái đó đi. Mặc dù tôi là đồng đội, nhưng việc có hủy bỏ khế ước hay không là tùy thuộc vào nguyện vọng của cô."
Sau khi suy nghĩ, Phong Diệc Sâm hỏi cô: "Quyết định chưa?"
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, thấy khế ước không vấn đề liền dùng chiếc kim do đối phương đưa cho đâm vào đầu ngón tay và ấn dấu vân tay của mình.
Sau khi mọi việc xong xuôi, dấu vân tay đẫm máu của cô dần dần biến mất, dường như tan biến hòa vào các phù văn.
Phong Diệc Sâm cầm một tấm giấy da mới đưa cho cô, "Vậy, hợp tác vui vẻ."
Thẩm Tùng Nhiên nhận lấy khế ước và giả vờ bỏ vào túi, nhưng thực chất là cất vào kho lưu trữ.
"Hiện tại trong khế ước này ngoài cô ra vẫn còn một đồng đội khác, nhưng cấp bậc quá cao, về cơ bản đều thực hiện nhiệm vụ cao cấp, cô tạm thời không thể gặp người đó.”
Thẩm Tùng Nhiên đối với người khác mà anh ta đã ký khế ước không mấy hứng thú
"Được, tôi lần trước là làm nhiệm vụ trung cấp, còn anh thì sao?"
Lần trước gặp mặt đã nói về quá trình làm nhiệm vụ, nhưng không nói cấp độ nhiệm vụ.
Phong Diệc Sâm: "Cũng là nhiệm vụ trung cấp. Tôi đoán cô cũng giống tôi. Sau khi thực hiện các nhiệm vụ cấp thấp hai hoặc ba lần sẽ được giao cho các nhiệm vụ cấp trung.
Thẩm Tùng Nhiên trong lòng run một cái, đối với vấn đề này không bày tỏ thái độ, nhưng mà đối phương đã nói như vậy, khả năng cao là anh ta cũng trải qua quá trình như vậy.
Phong Diệc Sâm tiếp tục: " Không cần khẩn trương. Cô và tôi đều là nhiệm vụ giả có thiên phú, đợi sau này cô sẽ biết nhiều hơn. Cô hiểu ý tôi chứ."
Bây giờ nói nhiều với cô ấy chưa chắc cô ấy đã tin, còn không bằng để cô ấy tự mình trải nghiệm.
Sau khi ký khế ước hợp tác, Thẩm Tùng Nhiên vẫn còn lơ mơ trong vài ngày, may ở trên diễn đàn, hiện tại những tin đồn về cô và Phong Diệc Sâm đã dần lắng xuống.
Khi bạn cùng phòng thấy cô thực sự không tiếp tục gặp Phong Diệc Sâm, họ đã ngừng bát quái về chuyện đó.
Chờ đợi mấy ngày, Thẩm Tùng Nhiên nhớ tới diễn đàn cao cấp được đề cập trong diễn đàn nhiệm vụ giả.
Kết quả Thẩm Tùng Nhiên vừa xuống xe, quần chúng lén lút theo dõi nhìn thấy trên tay cô đang xách một chiếc túi lớn trong suốt, bên trong nhìn liền biết là đồ ăn vvvv.
Phong Diệc Sâm cũng xuống xe giúp cô xách một chiếc túi khác, Shen Congran có thể dễ dàng xách hai chiếc túi trong suốt, sau khi chào tạm biệt Phong Diệc Sâm, cô bước đi vững vàng vào cổng trường.
Một đám đồng học nhìn tới.
Sau khi Thẩm Tùng Nhiên về đến ký túc xá, liền bị bao vây thẩm vấn.
"Mau thành thật khai báo. Sau khi các cậu đi ra ngoài, diễn đàn trong trường gần như nổ tung."
"Tin chấn động, cậu vậy mà lại ở sau lưng chúng ta cùng đại soái ca có qua có lại, chuyện hệ trọng như vậy, chúng ta thân là bạn cùng phòng với cậu vậy mà hoàn toàn không biết.”
Vừa nói cô gái vừa giả bộ làm động tác lau nước mắt.
Thẩm Tùng Nhiên nhịn cười, "Được rồi, đây là đồ ăn tớ mang về, cái vị Phong đồng học kia gọi nhiều món quá, nhưng thật sự rất ngon nên tớ mang về, đừng ghét bỏ nhé.”
Bạn cùng phòng vội vàng giúp đỡ lấy hộp đồ ăn ra, khi vừa mở nắp ra mọi người đều bắt đầu chảy nước miếng.
"Oa, món ăn này là của nhà hàng nào vậy? Tôi sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, ăn nhiều nhà hàng như vậy mà cũng không biết!"
Thẩm Tùng Nhiên: "Hình như là nhà hàng tư nhân, không tiếp nhận người ngoài."
Bạn cùng phòng không nhịn được giơ ngón cái lên.
Ít nhiều gì cũng đem đồ ăn tạm thời bịt miệng bọn họ, nhưng trong lúc ăn bọn họ vẫn hỏi làm sao gặp nhau.
Thẩm Tùng Nhiên có thể nói gì? Từ trước đến nay cô ra ngoài hầu như vẫn luôn đi cùng với những người này, thời gian còn lại là ở trong lớp hoặc ở ký túc xá.
“ Chính là gặp nhau một lần, tình cờ thêm vào phương thức liên hệ.”
Bạn cùng phòng vẻ mặt đang xem kịch, “Ai thêm ai a, đừng xấu hổ.”
Thẩm Tùng Nhiên suy nghĩ một lúc, nếu như đối phương tìm cô trước, như vậy...
"Là anh ta thêm tớ. Lần này cũng là biết tớ xuất thân từ cô nhi viện, muốn quyên góp cho cô nhi viện của chúng ta."
Bạn cùng phòng cười ngặt nghẽo, "Ai yo, sao cảm thấy nghe mùi không giống, chúng tớ đều hiểu. "
Không biết bên ngoài có bao nhiêu người thăm dò buôn chuyện, lần này ký túc xá bọn họ khá nổi tiếng.
Thẩm Tùng Nhiên thấy bọn họ như vậy, lại nói: " Nói chuyện bát quái tớ không cản, nhưng thật sự đừng suy nghĩ nhiều. Anh ta không phải muốn theo đuổi tôi, chỉ là hợp tác bình thường."
Tuy nhiên, bạn cùng phòng của cô đã cười nháy mắt với cô.
Thẩm Tùng Nhiên: "..." Thật mệt tim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
·
Phong Diệc Sâm của Đại học Yến Kinh hư hư thực thực đang theo đuổi Thẩm Tùng Nhiên của Học viện Mỹ thuật Yến Kinh, tin đồn này đã gây ra các cuộc thảo luận khắp thành đại học, có rất nhiều bài viết tương tự trên các diễn đàn của trường.
Thẩm Tùng Nhiên không biết tại sao lại phát triển như thế này, lần trước cũng đã thêm tài khoản WeChat của Phong Diệc Sâm, nhưng hiện tại không biết gửi tin nhắn cho đối phương thế nào.
Hơn nữa việc thành lập đội vẫn chưa quyết định.
Hai ngày qua cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, nếu thành lập đội cô cũng không có tổn thất gì nhiều, mặc dù Phong Diệc Sâm nhìn có vẻ không dễ ở chung, nhưng Thẩm Tùng Nhiên từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều người, sự ấm áp trong mắt anh ta không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Đối phương có gia thế hùng mạnh như vậy, cho dù không tiêu tiền, anh ta cũng có thể có được rất nhiều đạo cụ mình muốn chỉ nhờ vào thực lực, một chút trong kho dự trữ của cô, giá trị nhất trong kho của cô là đạo cụ cấp đỏ.
Trong nhiệm vụ ở Hắc Hải, khi Phong Diệc Sâm nhìn thấy linh ấn, trong mắt anh không có lòng tham, thậm chí còn giúp đỡ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại cô đã biết đến diễn đàn nhiệm vụ giả, biết giữa các nhiệm vụ giả cũng có sự cạnh tranh, có thể giai đoạn đầu không có gì, nhưng đến những nhiệm vụ sau sẽ ngày càng khó khăn, muốn một mình tự do hoàn thành nhiệm vụ e là rất khó.
Trong thời gian suy nghĩ, cô cũng hỏi thăm về Phong Diệc Sâm, mặc dù không nhiều, đều là anh ta gia thế tốt như thế nào, là người không tranh giành, mà bản thân bởi vì mộng cảnh, không thể quá nổi bật trước mặt người khác.
Ít nhất theo quan sát hiện tại, Phong Diệc Sâm không có ác ý với cô, hơn nữa bản thân người đàn ông này cũng đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, là một tấm chắn rất hữu dụng, nếu như có anh ta ở đó, trong đội có bất kỳ phát hiện gì nổi bật, ánh mắt những người khác sẽ không tập trung tới trên người cô.
Sau khi nghĩ như vậy, Thẩm Tùng Nhiên mở khóa điện thoại, chuẩn bị nói với đối phương rằng mình quyết định hợp tác.
Kết quả là vừa mở WeChat, cô đã cảm nhận được vài ánh mắt, dọc theo tầm mắt thì nhìn thấy bạn cùng phòng đang nháy mắt với nhau.
Thật vô vọng ...
[Thẩm Tùng Nhiên: Về việc cùng nhau thành lập một đội, tôi đã quyết định đồng ý hợp tác với anh. Vậy còn bao lâu nữa mới đến nhiệm vụ tiếp theo của anh? Là cần phải ở cùng anh mới có thể tiến vào nhiệm vụ hay thế nào? 】
Phong Diệc Sâm mỉm cười sau khi xem tin nhắn.
[Phong Diệc Sâm: Chúng ta cần gặp nhau để ký khế ước, như vậy, chỉ cần trong đó có một người tiến vào nhiệm vụ, hệ thống sẽ nhắc nhở các đồng đội khác có muốn tham gia hay không, có thể lựa chọn đồng ý hoặc từ chối. ]
Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy, phát hiện như vậy này khá thuận tiện, không bắt buộc phải tham gia cùng một nhiệm vụ, cũng không cần phải luôn ở cùng nhau.
[Thẩm Tùng Nhiên: Được, vậy hãy sắp xếp thời gian ký khế ước hợp tác. 】
·
Phong Diệc Sâm dường như biết lần trước mình tìm Thẩm Tùng Nhiên ở trước mặt rất nhiều người dẫn tới một cuộc thảo luận rất lớn, nên lần này trực tiếp hẹn nơi gặp nhau.
Đây là một quán cà phê rất vắng vẻ, nằm trong một con hẻm nhỏ, nếu không đặc biệt bước vào sẽ không biết ở một nơi như vậy lại có một quán cà phê.
Sau khi bước vào, Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy Phong Diệc Sâm đang ngồi trong góc.
“Bên này.”
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “ Ký khế ước hợp tác như thế nào thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Diệc Sâm lấy ra một mảnh giấy da có đầy phù văn, Thẩm Tùng Nhiên muốn nhìn kỹ hơn, nhưng bị một bàn tay chặn lại: "Đừng nhìn quá kỹ, sẽ làm bị thương chính mình ."
Thẩm Tùng Nhiên thu lại tầm nhìn: "Tôi xin lỗi."
Phong Diệc Sâm bỏ tay ra, "Chủ nhân của đạo cụ này là tôi, tên tôi ở đây."
Anh chỉ vào góc trên bên trái của tờ giấy da, nơi có ba chữ Phong Diệc Sâm.
"Cô chỉ cần điền vào chỗ trống rồi ấn dấu vân tay máu là được."
Thẩm Tùng Nhiên tận lực để bản thân không nhìn kỹ vào những phù văn đo, mà chỉ đọc những văn tự hiện đại có thể hiểu được trong phù văn. Anh ta nói không sai, sau khi ký khế ước thì chúng ta có thể cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, điều quan trọng nhất là đồng đội không được làm tổn thương nhau.
Thẩm Tùng Nhiên tò mò hỏi: "Ký như vậy xong, tôi còn có thể hủy khế ước không?"
Phong Diệc Sâm gật đầu, "Có thể, sau khi ký kết một khế ước sẽ được tạo ra cho cô. Chỉ cần đốt cái đó đi. Mặc dù tôi là đồng đội, nhưng việc có hủy bỏ khế ước hay không là tùy thuộc vào nguyện vọng của cô."
Sau khi suy nghĩ, Phong Diệc Sâm hỏi cô: "Quyết định chưa?"
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, thấy khế ước không vấn đề liền dùng chiếc kim do đối phương đưa cho đâm vào đầu ngón tay và ấn dấu vân tay của mình.
Sau khi mọi việc xong xuôi, dấu vân tay đẫm máu của cô dần dần biến mất, dường như tan biến hòa vào các phù văn.
Phong Diệc Sâm cầm một tấm giấy da mới đưa cho cô, "Vậy, hợp tác vui vẻ."
Thẩm Tùng Nhiên nhận lấy khế ước và giả vờ bỏ vào túi, nhưng thực chất là cất vào kho lưu trữ.
"Hiện tại trong khế ước này ngoài cô ra vẫn còn một đồng đội khác, nhưng cấp bậc quá cao, về cơ bản đều thực hiện nhiệm vụ cao cấp, cô tạm thời không thể gặp người đó.”
Thẩm Tùng Nhiên đối với người khác mà anh ta đã ký khế ước không mấy hứng thú
"Được, tôi lần trước là làm nhiệm vụ trung cấp, còn anh thì sao?"
Lần trước gặp mặt đã nói về quá trình làm nhiệm vụ, nhưng không nói cấp độ nhiệm vụ.
Phong Diệc Sâm: "Cũng là nhiệm vụ trung cấp. Tôi đoán cô cũng giống tôi. Sau khi thực hiện các nhiệm vụ cấp thấp hai hoặc ba lần sẽ được giao cho các nhiệm vụ cấp trung.
Thẩm Tùng Nhiên trong lòng run một cái, đối với vấn đề này không bày tỏ thái độ, nhưng mà đối phương đã nói như vậy, khả năng cao là anh ta cũng trải qua quá trình như vậy.
Phong Diệc Sâm tiếp tục: " Không cần khẩn trương. Cô và tôi đều là nhiệm vụ giả có thiên phú, đợi sau này cô sẽ biết nhiều hơn. Cô hiểu ý tôi chứ."
Bây giờ nói nhiều với cô ấy chưa chắc cô ấy đã tin, còn không bằng để cô ấy tự mình trải nghiệm.
Sau khi ký khế ước hợp tác, Thẩm Tùng Nhiên vẫn còn lơ mơ trong vài ngày, may ở trên diễn đàn, hiện tại những tin đồn về cô và Phong Diệc Sâm đã dần lắng xuống.
Khi bạn cùng phòng thấy cô thực sự không tiếp tục gặp Phong Diệc Sâm, họ đã ngừng bát quái về chuyện đó.
Chờ đợi mấy ngày, Thẩm Tùng Nhiên nhớ tới diễn đàn cao cấp được đề cập trong diễn đàn nhiệm vụ giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro