Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Toàn bộ tầng bốn hỗn loạn, trong bếp không ai dám vào vì sợ không cẩn thận gặp phải con quái vật mà hành khách nói. Và thức ăn phong phú ban đầu ở khu tự phục vụ đã bị mọi người quét sạch, sau khi ăn no mới bắt đầu bàn bạc tiếp theo có thể chờ cứu viện hay không.
Điều này làm cho những người có tiền ở trên không được vui lắm, suy cho cùng khu vực uống trà và nghỉ ngơi không có nhiều đồ ăn.
Cũng có người chú ý đến những người ở trên, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, tầng bốn không có quái vật nào xuất hiện, các hành khách ở đây tâm lý bắt đầu ổn định lại.
Thẩm Tùng Nhiên tận dụng buổi trưa mọi người đều có chút buồn ngủ, tựa vào một góc chợp mắt một lúc.
Thời tiết bên ngoài đã tối hẳn, bên trong tàu phải bật đèn mới có thể nhìn rõ. Càng ngày càng nhiều ma quỷ đẩy tàu du lịch, cũng có rất nhiều quỷ không thể cưỡng lại sự cám dỗ, bắt đầu trèo lên.
Càng đến gần hắc hải càng có nhiều ma quỷ có thể tiếp cận tầng bốn. Chúng tụ tập ở đầu cầu thang, nhìn lên trên giống như hổ đói. Một số đứng dưới trần nhà, nhìn chằm chằm lên trên.
Lần này có một con quỷ cao lớn leo lên tầng ba, nó vừa đi lên, những con ma đội lốt người khác đều tránh sang một bên. Con ma vừa mới trèo lên muốn ăn thịt, muốn mang một túi da, có rất nhiều tức giận đều tụ tập trên đó.
Nó đứng dậy, dùng tay đưa lên trần nhà, cánh tay bắt đầu giãn dài ra, khi chạm tới trần nhà, bàn tay của nó bắt đầu hóa lỏng, khi ngầm ngấm lên tầng bốn có thể bị cháy bỏng. Rõ ràng có sương mù bốc lên từ cổ tay của nó, con ma gầm lên, hình như đã bắt được thứ gì đó, toàn bộ thân thể lao lên.
Ngồi trên tầng bốn vị trí này là một người phụ nữ bế một bé gái trên tay. Chân cô bé buông thõng xuống đất, đột nhiên có thứ gì đó tóm lấy mắt cá chân cô bé, sau đó đột ngột kéo xuống.
“Mẹ ơi!” cô bé sợ hãi kêu lên.
Người mẹ ôm con gái muốn đứng dậy nhưng không được, những người đứng gần đó cũng nhìn thấy có thứ gì đó đang túm lấy mắt cá chân của bé gái.
"Quỷ a!"
Đó là một bàn tay thối rữa khô héo vươn ra từ sàn nhà, như thế này chẳng trách những người bên cạnh đều hét lên có quỷ.
Sau khi mọi người nhìn thấy bàn tay của quỷ, bọn họ tản ra khắp nơi, người mẹ ôm đứa bé cố gắng kéo chân con gái mình qua. Kết quả là không thể kéo về lại có một bàn tay quỷ khác duỗi ra, tứ phía đều là tiếng la hét.
Chẳng bao lâu mọi người nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, là một cái đầu bị thối rữa một bên, trên người hoàn toàn không có chút da thịt nào, hàm răng vàng mục nát rỉ ra chất nhầy và đôi mắt của con quỷ này đang nhìn chằm chằm vào cô bé.
"Thả con gái tôi ra!"
Người mẹ cầm chiếc túi trong tay lên đánh vào đầu con ma, nhưng chiếc túi vụt qua, con ma giống như một cái bóng, bà ấy căn bản đánh không trúng. Và bàn tay của hồn ma bắt đầu vươn tới cô bé. ·
Thẩm Tùng Nhiên lắc đầu, cả người bật dậy, cơ thể có chút lạnh nhưng vẫn đứng dậy.
Cô lấy con dao găm rỉ sét ra và bắt đầu đi bộ qua, những người bên cạnh nhìn thấy đều lùi lại phía sau, mặc dù nó là một con dao găm rỉ sét nhưng không ảnh hưởng đến việc nó có thể dễ dàng đâm thủng cơ thể con người.
Khi Thẩm Tùng Nhiên đi ngang qua mọi người, nhìn thấy con dao găm trên tay cô, có người kêu lên:
"Vãi chưởng..."
Cô bước tới trước mặt hai mẹ con, những người xung quanh cho rằng cô sắp hành hung, có mấy người lao về phía cô, nhưng Thẩm Tùng Nhiên đã ngồi xổm xuống, nhắm vào vào bàn tay quỷ mà mình nhìn thấy ngay lập tức đâm xuống!
Cô bé vốn dĩ cảm thấy có thứ gì đó tóm lấy chân mình, sợ đến mức chỉ ngồi khóc thì nhìn thấy một chị gái xinh đẹp ngồi xuống, không chút do dự đâm vào chân mình.
Nhưng cô bé lại không cảm thấy đau, ngược lại bàn tay đang nắm chân cô bé buông lỏng ra.
Mẹ cô gái nhìn thấy thoáng qua có người đang ngồi xổm xuống vung xuống, giống như đâm vào thứ gì đó, theo phản xạ có điều kiện bà ôm con gái đứng lên. Và mọi người cũng nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đang làm gì, một bàn tay không phải của người sống!
"Chết tiệt! Đây là cái quỷ gì vậy!" Người đàn ông lao tới vốn dĩ muốn ngăn cản Thẩm Tùng Nhiên "hành hung" kêu lên.
Sau đó con quỷ đột nhiên lao tới, nắm lấy lưỡi dao găm và gầm lên với Thẩm Tùng Nhiên
"Ahhh!"
Tất cả mọi người bị sợ hãi trước bộ dạng của con quỷ, chen chúc lùi về phía sau.
Thiệu Đồng và Vương Mặc ở trên nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đâm vào tay con quỷ, rõ ràng cô ấy chính là nhiệm vụ giả.
"Cô ấy làm thế nào biết được con quỷ từ nơi đó đi ra?" Thiệu Đồng hỏi.
Vương Mặc: “Làm sao tôi biết được? Chắc là năng lực cá nhân.”
Con ma ở dưới sàn gầm lên một tiếng khủng khiếp, bẻ gãy con dao găm, đây là điều mà Thẩm Tùng Nhiên không ngờ tới. Xem ra con quỷ này mạnh hơn ông chủ nhiệm vụ trước.
Cô đứng dậy lùi lại và con quỷ này đã hoàn toàn xuất hiện, dùng tư thế kỳ lạ nửa quỳ ở trên trên mặt đất rút con dao găm ra.
Thẩm Tùng Nhiên nhìn xung quanh phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng không nhìn thấy nhiệm vụ giả nào khác ở đây sau khi nhìn thấy cô, để tiếp theo cùng cô đối phó với con quỷ này.
Dù sao cũng chỉ có một con đi lên, trước khi đi bộ qua cô lấy đạo cụ từ trong không gian ra, thanh kiếm kẹp ở thắt lưng dùng áo khoác che lại, còn có linh phù ở trong túi.
Cô rút thanh kiếm gỗ đào từ thắt lưng ra và lặng lẽ nhìn con ma. Những người xung quanh cũng phát hiện Thẩm Tùng Nhiên dường như có thể đối phó với con ma này, họ nhanh chóng bước sang một bên.
Con quỷ vốn đang nhìn vào bàn tay bị đâm của mình, nhìn lên thấy Thẩm Tùng Nhiên rút thanh kiếm gỗ đào ra, có chút sợ hãi, nhưng nó tức giận hơn khi người này đã đâm nó, nhất định phải giết chết người này.
"Ngươi, chết……"
Nghe con quỷ nói như vậy, Thẩm Tùng Nhiên nhấc chân đi về phía nó, vung thanh kiếm gỗ đào đâm về phía nó.
Con quỷ cao lớn này nắm lấy thanh kiếm gỗ đào, nhưng đạo cụ này đã được khai quang, sức mạnh hiện tại của nó không thể chạm vào, thân kiếm bị cầm phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, dường như muốn đốt cháy cả linh hồn của nó.
Con quỷ lập tức buông thanh kiếm gỗ đào ra, nó không thể đối phó với người này, tùy cơ quay người lại nhảy lên muốn kéo một người xuống dưới, có một túi da, sức mạnh của nó cũng sẽ tăng lên. Nhưng Thẩm Tùng Nhiên không cho nó cơ hội này, chạy theo đuổi kịp nó và dùng kiếm đâm mạnh nhất có thể vào lưng con quỷ.
Toàn bộ tầng bốn đều nghe thấy tiếng gầm của con quỷ, nó nhảy lên bị đâm rơi xuống sàn nhà, Thẩm Tùng Nhiên đi tới giẫm lên lưng nó, rút thanh kiếm gỗ đào ra, lại một lần nữa đâm vào cổ nó.
Rõ ràng là một thanh kiếm gỗ, nhưng có thể đâm con quỷ này thật sự vô địch, Thẩm Tùng Nhiên hiện tại nhẹ nhàng vuốt, đầu của con quỷ rơi xuống đất.
Dưới ánh sáng vàng óng của thanh kiếm, con quỷ biến thành nước rồi giống như bị đun sôi bốc hơi lên.
Động tác này đã gây choáng váng cho tất cả mọi người.
Người đàn ông trước đó hét lên có quỷ bẩm bẩm: "Thiên sư tróc quỷ?"
Thẩm Tùng NHiên thực sự cũng kinh ngạc bởi uy lực của thanh kiếm gỗ đào này, nó có phần quá lợi hại, chẳng trách nó đắt như vậy, đúng là tiền nào của nấy.
Người mẹ đang bế đứa trẻ nghe thấy đứa trẻ nói rằng có quỷ tóm lấy chân mình, bà lập tức hiểu rằng cô gái này đến đây để giúp đỡ hai mẹ con. Bà hôn lên trán con gái, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Tùng Nhiên,
“Con tôi vừa mới nói, chính là cô đã đâm con quỷ nó mới buông chân con bé ra, thật sự rất cảm ơn cô.”
Bà sờ lên mặt con gái và nói: "Mau cảm ơn chị đi con. Chị này đã cứu mạng con."
Ánh sáng do thanh kiếm gỗ đào phát ra, cho dù ở đây có bật đèn cũng có thể nhìn thấy, khẳng định là đồ vật bất phàm, nếu như bọn họ tự mình đối phó với quỷ khẳng định vô dụng.
Cô bé dùng ánh mắt ôn nhuận nhìn Thẩm Tùng Nhiên, sau đó ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị."
Điều này làm cho những người có tiền ở trên không được vui lắm, suy cho cùng khu vực uống trà và nghỉ ngơi không có nhiều đồ ăn.
Cũng có người chú ý đến những người ở trên, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, tầng bốn không có quái vật nào xuất hiện, các hành khách ở đây tâm lý bắt đầu ổn định lại.
Thẩm Tùng Nhiên tận dụng buổi trưa mọi người đều có chút buồn ngủ, tựa vào một góc chợp mắt một lúc.
Thời tiết bên ngoài đã tối hẳn, bên trong tàu phải bật đèn mới có thể nhìn rõ. Càng ngày càng nhiều ma quỷ đẩy tàu du lịch, cũng có rất nhiều quỷ không thể cưỡng lại sự cám dỗ, bắt đầu trèo lên.
Càng đến gần hắc hải càng có nhiều ma quỷ có thể tiếp cận tầng bốn. Chúng tụ tập ở đầu cầu thang, nhìn lên trên giống như hổ đói. Một số đứng dưới trần nhà, nhìn chằm chằm lên trên.
Lần này có một con quỷ cao lớn leo lên tầng ba, nó vừa đi lên, những con ma đội lốt người khác đều tránh sang một bên. Con ma vừa mới trèo lên muốn ăn thịt, muốn mang một túi da, có rất nhiều tức giận đều tụ tập trên đó.
Nó đứng dậy, dùng tay đưa lên trần nhà, cánh tay bắt đầu giãn dài ra, khi chạm tới trần nhà, bàn tay của nó bắt đầu hóa lỏng, khi ngầm ngấm lên tầng bốn có thể bị cháy bỏng. Rõ ràng có sương mù bốc lên từ cổ tay của nó, con ma gầm lên, hình như đã bắt được thứ gì đó, toàn bộ thân thể lao lên.
Ngồi trên tầng bốn vị trí này là một người phụ nữ bế một bé gái trên tay. Chân cô bé buông thõng xuống đất, đột nhiên có thứ gì đó tóm lấy mắt cá chân cô bé, sau đó đột ngột kéo xuống.
“Mẹ ơi!” cô bé sợ hãi kêu lên.
Người mẹ ôm con gái muốn đứng dậy nhưng không được, những người đứng gần đó cũng nhìn thấy có thứ gì đó đang túm lấy mắt cá chân của bé gái.
"Quỷ a!"
Đó là một bàn tay thối rữa khô héo vươn ra từ sàn nhà, như thế này chẳng trách những người bên cạnh đều hét lên có quỷ.
Sau khi mọi người nhìn thấy bàn tay của quỷ, bọn họ tản ra khắp nơi, người mẹ ôm đứa bé cố gắng kéo chân con gái mình qua. Kết quả là không thể kéo về lại có một bàn tay quỷ khác duỗi ra, tứ phía đều là tiếng la hét.
Chẳng bao lâu mọi người nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, là một cái đầu bị thối rữa một bên, trên người hoàn toàn không có chút da thịt nào, hàm răng vàng mục nát rỉ ra chất nhầy và đôi mắt của con quỷ này đang nhìn chằm chằm vào cô bé.
"Thả con gái tôi ra!"
Người mẹ cầm chiếc túi trong tay lên đánh vào đầu con ma, nhưng chiếc túi vụt qua, con ma giống như một cái bóng, bà ấy căn bản đánh không trúng. Và bàn tay của hồn ma bắt đầu vươn tới cô bé. ·
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tùng Nhiên lắc đầu, cả người bật dậy, cơ thể có chút lạnh nhưng vẫn đứng dậy.
Cô lấy con dao găm rỉ sét ra và bắt đầu đi bộ qua, những người bên cạnh nhìn thấy đều lùi lại phía sau, mặc dù nó là một con dao găm rỉ sét nhưng không ảnh hưởng đến việc nó có thể dễ dàng đâm thủng cơ thể con người.
Khi Thẩm Tùng Nhiên đi ngang qua mọi người, nhìn thấy con dao găm trên tay cô, có người kêu lên:
"Vãi chưởng..."
Cô bước tới trước mặt hai mẹ con, những người xung quanh cho rằng cô sắp hành hung, có mấy người lao về phía cô, nhưng Thẩm Tùng Nhiên đã ngồi xổm xuống, nhắm vào vào bàn tay quỷ mà mình nhìn thấy ngay lập tức đâm xuống!
Cô bé vốn dĩ cảm thấy có thứ gì đó tóm lấy chân mình, sợ đến mức chỉ ngồi khóc thì nhìn thấy một chị gái xinh đẹp ngồi xuống, không chút do dự đâm vào chân mình.
Nhưng cô bé lại không cảm thấy đau, ngược lại bàn tay đang nắm chân cô bé buông lỏng ra.
Mẹ cô gái nhìn thấy thoáng qua có người đang ngồi xổm xuống vung xuống, giống như đâm vào thứ gì đó, theo phản xạ có điều kiện bà ôm con gái đứng lên. Và mọi người cũng nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đang làm gì, một bàn tay không phải của người sống!
"Chết tiệt! Đây là cái quỷ gì vậy!" Người đàn ông lao tới vốn dĩ muốn ngăn cản Thẩm Tùng Nhiên "hành hung" kêu lên.
Sau đó con quỷ đột nhiên lao tới, nắm lấy lưỡi dao găm và gầm lên với Thẩm Tùng Nhiên
"Ahhh!"
Tất cả mọi người bị sợ hãi trước bộ dạng của con quỷ, chen chúc lùi về phía sau.
Thiệu Đồng và Vương Mặc ở trên nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đâm vào tay con quỷ, rõ ràng cô ấy chính là nhiệm vụ giả.
"Cô ấy làm thế nào biết được con quỷ từ nơi đó đi ra?" Thiệu Đồng hỏi.
Vương Mặc: “Làm sao tôi biết được? Chắc là năng lực cá nhân.”
Con ma ở dưới sàn gầm lên một tiếng khủng khiếp, bẻ gãy con dao găm, đây là điều mà Thẩm Tùng Nhiên không ngờ tới. Xem ra con quỷ này mạnh hơn ông chủ nhiệm vụ trước.
Cô đứng dậy lùi lại và con quỷ này đã hoàn toàn xuất hiện, dùng tư thế kỳ lạ nửa quỳ ở trên trên mặt đất rút con dao găm ra.
Thẩm Tùng Nhiên nhìn xung quanh phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng không nhìn thấy nhiệm vụ giả nào khác ở đây sau khi nhìn thấy cô, để tiếp theo cùng cô đối phó với con quỷ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cũng chỉ có một con đi lên, trước khi đi bộ qua cô lấy đạo cụ từ trong không gian ra, thanh kiếm kẹp ở thắt lưng dùng áo khoác che lại, còn có linh phù ở trong túi.
Cô rút thanh kiếm gỗ đào từ thắt lưng ra và lặng lẽ nhìn con ma. Những người xung quanh cũng phát hiện Thẩm Tùng Nhiên dường như có thể đối phó với con ma này, họ nhanh chóng bước sang một bên.
Con quỷ vốn đang nhìn vào bàn tay bị đâm của mình, nhìn lên thấy Thẩm Tùng Nhiên rút thanh kiếm gỗ đào ra, có chút sợ hãi, nhưng nó tức giận hơn khi người này đã đâm nó, nhất định phải giết chết người này.
"Ngươi, chết……"
Nghe con quỷ nói như vậy, Thẩm Tùng Nhiên nhấc chân đi về phía nó, vung thanh kiếm gỗ đào đâm về phía nó.
Con quỷ cao lớn này nắm lấy thanh kiếm gỗ đào, nhưng đạo cụ này đã được khai quang, sức mạnh hiện tại của nó không thể chạm vào, thân kiếm bị cầm phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, dường như muốn đốt cháy cả linh hồn của nó.
Con quỷ lập tức buông thanh kiếm gỗ đào ra, nó không thể đối phó với người này, tùy cơ quay người lại nhảy lên muốn kéo một người xuống dưới, có một túi da, sức mạnh của nó cũng sẽ tăng lên. Nhưng Thẩm Tùng Nhiên không cho nó cơ hội này, chạy theo đuổi kịp nó và dùng kiếm đâm mạnh nhất có thể vào lưng con quỷ.
Toàn bộ tầng bốn đều nghe thấy tiếng gầm của con quỷ, nó nhảy lên bị đâm rơi xuống sàn nhà, Thẩm Tùng Nhiên đi tới giẫm lên lưng nó, rút thanh kiếm gỗ đào ra, lại một lần nữa đâm vào cổ nó.
Rõ ràng là một thanh kiếm gỗ, nhưng có thể đâm con quỷ này thật sự vô địch, Thẩm Tùng Nhiên hiện tại nhẹ nhàng vuốt, đầu của con quỷ rơi xuống đất.
Dưới ánh sáng vàng óng của thanh kiếm, con quỷ biến thành nước rồi giống như bị đun sôi bốc hơi lên.
Động tác này đã gây choáng váng cho tất cả mọi người.
Người đàn ông trước đó hét lên có quỷ bẩm bẩm: "Thiên sư tróc quỷ?"
Thẩm Tùng NHiên thực sự cũng kinh ngạc bởi uy lực của thanh kiếm gỗ đào này, nó có phần quá lợi hại, chẳng trách nó đắt như vậy, đúng là tiền nào của nấy.
Người mẹ đang bế đứa trẻ nghe thấy đứa trẻ nói rằng có quỷ tóm lấy chân mình, bà lập tức hiểu rằng cô gái này đến đây để giúp đỡ hai mẹ con. Bà hôn lên trán con gái, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Tùng Nhiên,
“Con tôi vừa mới nói, chính là cô đã đâm con quỷ nó mới buông chân con bé ra, thật sự rất cảm ơn cô.”
Bà sờ lên mặt con gái và nói: "Mau cảm ơn chị đi con. Chị này đã cứu mạng con."
Ánh sáng do thanh kiếm gỗ đào phát ra, cho dù ở đây có bật đèn cũng có thể nhìn thấy, khẳng định là đồ vật bất phàm, nếu như bọn họ tự mình đối phó với quỷ khẳng định vô dụng.
Cô bé dùng ánh mắt ôn nhuận nhìn Thẩm Tùng Nhiên, sau đó ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro