Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Hoàng Hạo hạ quyết tâm đứng dậy, chỉ là ngồi quá lâu toàn thân tê dại, sau khi thả lỏng mới đi ra ngoài.
“Huynh đệ, bên ngoài thế nào rồi…”
Trong khung cảnh yên tỉnh đột nhiên nghe thấy giọng nói của người khác, người đàn ông giật mình:
"Ôi mẹ ơi, dọa chết lão tử!"
Hắn còn tưởng rằng quỷ lại đến, nhưng rất rõ ràng giọng nói này của con người. Thò đầu ra, hắn nhìn thấy Hoàng Hạo có chút nhếch nhác, hai người còn lại cũng nhìn sang:
"Còn có người trốn ở đây sao, nếu như có quỷ tới thì chạy cũng không kịp."
Hoàng Hạo cười thật thà nói: "Đây không phải là vì sợ quá sao? Nghĩ rằng trốn trong góc sẽ an toàn hơn một chút."
Thực ra là đối phó quỷ tốt hơn, nhưng phải biết linh phù trong tay hắn sau khi đánh quỷ xong có khả năng sẽ không tìm lại được. Mấy người đàn ông khẽ thở dài:
"Được rồi đi ra ngoài đi, bên ngoài có cao thủ, ba ba hai phát trực tiếp giết chết quỷ, đây có khả năng cũng đang ở phòng bếp."
Bên cạnh có chút phản đối: "Đều là quỷ, còn chết thế nào? Hẳn là hồn bay phách lạc."
Người đàn ông nghe vậy mới ngộ ra được một chút, "Nói như vậy cũng đúng, ài, bất luận thế nào đi nữa, cậu trước ra ngoài cùng giúp đỡ một chút đi."
Hoàng Hạo đi theo ba người đi ra ngoài, còn cầm theo mấy bình rượu, hắn làm ổ ở đây một lát đã mở rất nhiều bình rượu, mỗi bình đều nếm thử một ngụm nhỏ, chai nào ngon hơn chai nào hắn rất rõ ràng.
Cứ như vậy mấy người đi vào phòng bếp, cũng không có người phát hiện nơi này xuất hiện một khuôn mặt xa lạ. Đúng lúc mấy loại rau được xào chín, đều nóng lòng muốn ăn, mọi người xúm lại trực tiếp bốc ăn, sau khi ăn xong cảm khái đồ ăn rất ngon.
Người nấu ăn nhìn thấy tình hình hiện tại của mọi người cũng yên tâm, và mấy vị đầu bếp bên cạnh vốn dĩ làm việc ở đây nên các món ăn làm ra rõ ràng là ngon hơn.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của mọi người, các đầu bếp lấy ra một đĩa rau xào đặt lên bàn, thứ khác đều bị mấy người bảo tiêu mang đi.
Mọi người đều không phải là người kén chọn, mùi vị thật sự rất ngon, mọi người đều khen ngợi vài lần, dường như mối quan hệ với tầng hai đã dịu đi. Lần này mọi người cùng nhau làm việc, ăn uống no nê, không quan tâm sau đó có thể sống sót hay không, dù sao thì thà chết no còn hơn chết đói.
Mọi người quay trở lại đại sảnh tầng bốn, vẻ mặt Thẩm Tùng Nhiên càng ngày càng nghiêm túc, mọi người ở bên cạnh nhìn sang, trong lòng ngứa không chịu nổi hỏi cô:
"Thẩm tiểu thư, cô đây là nhận thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Thẩm Tùng Nhiên bị hỏi một câu như vậy, trong lòng không biết nên nói hay không, có chút do dự, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của của mọi người hướng tới, nói: “Thật ra, con tàu du lịch này không phải tự mình di chuyển, mà là, mà là bị những thứ đó đẩy.”
Vừa nói cô vừa dơ tay phụ họa làm động tác đẩy, ở đây có cái gì có khả năng đẩy tàu du lịch, ngoại trừ quỷ. Hoàng Hạo, người đang ngồi cách Thẩm Tùng Nhiên không xa sắc mặt tái mét? Đẩy? Đẩy tàu du lịch sao, đây là phải có bao nhiêu quỷ để làm như vậy?
Trước đó ra ngoài hắn liền hỏi mọi người ở đây ai là cao nhân, nghe nói là một cô gái cầm thanh kiếm gỗ giết quỷ, hắn liền biết vị Thẩm tiểu thư đây là nhiệm vụ giả. Hơn nữa còn lợi hại hơn hắn.
Vốn dĩ hắn cho rằng chỉ có một con quỷ và linh phù của mình uy lực không tồi, sau khi đánh bại quỷ có thể quỷ sẽ không tìm kiếm hắn nữa. Thật không ngờ là có rất nhiều quỷ, thật may là hắn không trốn ở đó nữa.
Một số người ở gần đó cảm thấy khó hiểu: “Những con quỷ đó vì sao lại muốn đẩy tàu?”
"Bởi vì muốn đến vùng biểm hắc ám."
Giọng nói này phát ra từ tầng hai, người nói là một người phụ nữ tóc đỏ, dáng người nóng bỏng, đang cúi đầu nhìn mọi người. Thẩm Tùng Nhiên và Hoàng Hạo cũng ngẩng đầu nhìn lên lại thấy một nhiệm vụ giả xuất hiện.
Vùng biển hắc ám chính là tên nhiệm vụ của bọn họ lần này, Hoàng Hạo vốn dĩ cho rằng nó có nghĩa là mọi người đều bị mắc kẹt ở trên biển, không ngờ nó lại đặc biệt muốn đi nơi nào đó.
Lúc này có người đứng lên nói: "Làm sao cô biết rõ như vậy?"
Thành thật mà nói, nếu Thẩm Tùng Nhiên nói những lời này, mọi người có thể sẽ không phản ứng lớn như vậy, dù sao Thẩm Tùng Nhiên hiện tại chính là cao nhân. Nhưng những người ở tầng hai thì khác.
"Phải, làm sao cô biết? Ồ, tôi biết rồi. Có phải là nhóm các người làm cái gì hiến tế, muốn mệnh chúng tôi ?"
Khi Thẩm Tùng Nhiên nghe được, cảm thấy người này trí tưởng tượng thật sự lớn, ngay cả hiến tế tà ác loại việc này đều có thể liên tưởng đến.
Thiệu Đồng hiển nhiên cũng cười nhạo lời bình luận này: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chúng tôi giống vị Thẩm tiểu thư này, có thể đối phó với quỷ."
Nói xong cô cũng lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, đây là thứ cô ta và Vương Mặc thừa cơ lấy ra khi mọi người đang bận ăn uống. Thẩm Tùng Nhiên nhìn thanh kiếm gỗ đào, liền biết nhiệm vụ giả lần này không phải là người mới.
Sau khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào, mọi người mới áp chế cơm phẫn nộ xuống, dù sao đối phương thế nhưng cũng là người có thể đối phó với quỷ.
Nhanh chóng đổi chủ đề: “Vậy đến vùng biển hắc ám là cái gì?”
Thiệu Đồng nhún vai, cô không biết biển đen ở đâu và tại sao lại đến đó, cô chỉ nhắc đến tên nhiệm vụ.
Thấy cô không biết, ánh mắt mọi người đều quay về phía Thẩm Tùng Nhiên.
Thẩm Tùng Nhiên: "Tôi cũng chỉ là suy đoán, vùng biển hắc ám hẳn là hang ổ của những con quỷ này. Bọn chúng đang đẩy con tàu đến đó, sau đó..."
Không cần nói tiếp theo muốn làm gì, mọi người đều có thể đoán được. Hiện trường yên tĩnh một lúc, có người bắt đầu khóc lóc, hang ổ của quỷ, trước đó thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại vậy mà bị kéo đến nơi như vậy.
Hơn nữa, ma quỷ là lực lượng siêu nhiên, cho dù Trung tâm An ninh Khuông Lan cử người đến cứu cũng chưa chắc có thể cứu được, có lẽ cứu viện tới thì người cũng đã chết ở đây.
Này chỉ có thể thỉnh cầu hai vị kia bảo vệ, nhưng nơi này là biển lớn, không thể đi đâu khác ngoài con tàu du lịch này, làm sao có thể cứu? Cứu rồi có thể đi đâu?
Nhưng vẫn có người vẫn không bỏ cuộc: “Nhưng những con quỷ đó không phải không thể lên đây sao, biết đâu chúng ta vẫn có thể ở đây trốn.”
Có người gật đầu đồng ý, nhưng có người không từ bỏ thì cũng có người phá tan ảo tưởng.
"Cho dù không bỏ cuộc thì sẽ có lúc đồ ăn thức uống cũng dùng hết, đến lúc đó làm thế nào sống tiếp?"
"Không phải còn có cứu viện sao?"
“Còn không biết nơi quái quỷ này là chỗ nào, tôi đã nói tại sao trước đó không nhìn thấy phong cảnh được đề cập trong tờ rơi, nguyên lai là trực tiếp đến nơi chết tiệt này, đội cứu viện có tìm thấy nơi này hay không là vấn đề, tìm thấy rồi có cứu được chúng ta hay không lại là một vấn đề khác nữa!”
Mọi người: "..."
Điều này không thể phản bác, tâm trạng của mọi người trở nên chán nản.
Thẩm Tùng Nhiên cũng cảm thấy những người này thất vọng là chuyện bình thường, dù sao nhiệm vụ giả bọn họ đến năm giờ chiều mai có thể rời khỏi, nhưng những người này sau khi bọn họ rời đi không thể ngay lập tức trở về nhà mình.
Không khó để tưởng tượng, nếu đây là một thế giới hoàn chỉnh, số phận của những người này sau khi bọn họ rời đi e rằng sẽ không tốt. Cứ như vậy, ngay cả những người giàu có ở tầng hai cũng không thể ngồi yên, lúc này, Tề tổng lo lắng yêu cầu chủ quản Lý dùng điện thoại vệ tinh gọi đến trung tâm an ninh Khuông Lan.
Chủ quản Lý làm theo lời dặn, nhưng lần này điện thoại vệ tinh không liên lạc được, bọn họ không biết rằng con tàu này đã hoàn toàn tiến vào phạm vi ranh giới vùng biển hắc ám.
Nhóm phú hào bắt đầu giao lưu với Thiệu Đồng, hy vọng cô ấy có thể bảo vệ họ, còn nói đội cứu viện nhất định sẽ đến. Nhưng Thiệu Đồng không quan tâm đến thù lao ở đây, dù sao thì sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô cũng sẽ rời khỏi thế giới nhiệm vụ này. Ngược lại Vương Mặc an ủi những người này mấy câu, để tránh cảm xúc kích động lên liền sai bảo tiêu đánh bọn họ, đạo cụ mà hắn và Thiệu Đồng sử dụng đối với quỷ là vũ khí sắc bén, nhưng đối với người chỉ là đồ chơi con nít.
“Huynh đệ, bên ngoài thế nào rồi…”
Trong khung cảnh yên tỉnh đột nhiên nghe thấy giọng nói của người khác, người đàn ông giật mình:
"Ôi mẹ ơi, dọa chết lão tử!"
Hắn còn tưởng rằng quỷ lại đến, nhưng rất rõ ràng giọng nói này của con người. Thò đầu ra, hắn nhìn thấy Hoàng Hạo có chút nhếch nhác, hai người còn lại cũng nhìn sang:
"Còn có người trốn ở đây sao, nếu như có quỷ tới thì chạy cũng không kịp."
Hoàng Hạo cười thật thà nói: "Đây không phải là vì sợ quá sao? Nghĩ rằng trốn trong góc sẽ an toàn hơn một chút."
Thực ra là đối phó quỷ tốt hơn, nhưng phải biết linh phù trong tay hắn sau khi đánh quỷ xong có khả năng sẽ không tìm lại được. Mấy người đàn ông khẽ thở dài:
"Được rồi đi ra ngoài đi, bên ngoài có cao thủ, ba ba hai phát trực tiếp giết chết quỷ, đây có khả năng cũng đang ở phòng bếp."
Bên cạnh có chút phản đối: "Đều là quỷ, còn chết thế nào? Hẳn là hồn bay phách lạc."
Người đàn ông nghe vậy mới ngộ ra được một chút, "Nói như vậy cũng đúng, ài, bất luận thế nào đi nữa, cậu trước ra ngoài cùng giúp đỡ một chút đi."
Hoàng Hạo đi theo ba người đi ra ngoài, còn cầm theo mấy bình rượu, hắn làm ổ ở đây một lát đã mở rất nhiều bình rượu, mỗi bình đều nếm thử một ngụm nhỏ, chai nào ngon hơn chai nào hắn rất rõ ràng.
Cứ như vậy mấy người đi vào phòng bếp, cũng không có người phát hiện nơi này xuất hiện một khuôn mặt xa lạ. Đúng lúc mấy loại rau được xào chín, đều nóng lòng muốn ăn, mọi người xúm lại trực tiếp bốc ăn, sau khi ăn xong cảm khái đồ ăn rất ngon.
Người nấu ăn nhìn thấy tình hình hiện tại của mọi người cũng yên tâm, và mấy vị đầu bếp bên cạnh vốn dĩ làm việc ở đây nên các món ăn làm ra rõ ràng là ngon hơn.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của mọi người, các đầu bếp lấy ra một đĩa rau xào đặt lên bàn, thứ khác đều bị mấy người bảo tiêu mang đi.
Mọi người đều không phải là người kén chọn, mùi vị thật sự rất ngon, mọi người đều khen ngợi vài lần, dường như mối quan hệ với tầng hai đã dịu đi. Lần này mọi người cùng nhau làm việc, ăn uống no nê, không quan tâm sau đó có thể sống sót hay không, dù sao thì thà chết no còn hơn chết đói.
Mọi người quay trở lại đại sảnh tầng bốn, vẻ mặt Thẩm Tùng Nhiên càng ngày càng nghiêm túc, mọi người ở bên cạnh nhìn sang, trong lòng ngứa không chịu nổi hỏi cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thẩm tiểu thư, cô đây là nhận thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Thẩm Tùng Nhiên bị hỏi một câu như vậy, trong lòng không biết nên nói hay không, có chút do dự, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của của mọi người hướng tới, nói: “Thật ra, con tàu du lịch này không phải tự mình di chuyển, mà là, mà là bị những thứ đó đẩy.”
Vừa nói cô vừa dơ tay phụ họa làm động tác đẩy, ở đây có cái gì có khả năng đẩy tàu du lịch, ngoại trừ quỷ. Hoàng Hạo, người đang ngồi cách Thẩm Tùng Nhiên không xa sắc mặt tái mét? Đẩy? Đẩy tàu du lịch sao, đây là phải có bao nhiêu quỷ để làm như vậy?
Trước đó ra ngoài hắn liền hỏi mọi người ở đây ai là cao nhân, nghe nói là một cô gái cầm thanh kiếm gỗ giết quỷ, hắn liền biết vị Thẩm tiểu thư đây là nhiệm vụ giả. Hơn nữa còn lợi hại hơn hắn.
Vốn dĩ hắn cho rằng chỉ có một con quỷ và linh phù của mình uy lực không tồi, sau khi đánh bại quỷ có thể quỷ sẽ không tìm kiếm hắn nữa. Thật không ngờ là có rất nhiều quỷ, thật may là hắn không trốn ở đó nữa.
Một số người ở gần đó cảm thấy khó hiểu: “Những con quỷ đó vì sao lại muốn đẩy tàu?”
"Bởi vì muốn đến vùng biểm hắc ám."
Giọng nói này phát ra từ tầng hai, người nói là một người phụ nữ tóc đỏ, dáng người nóng bỏng, đang cúi đầu nhìn mọi người. Thẩm Tùng Nhiên và Hoàng Hạo cũng ngẩng đầu nhìn lên lại thấy một nhiệm vụ giả xuất hiện.
Vùng biển hắc ám chính là tên nhiệm vụ của bọn họ lần này, Hoàng Hạo vốn dĩ cho rằng nó có nghĩa là mọi người đều bị mắc kẹt ở trên biển, không ngờ nó lại đặc biệt muốn đi nơi nào đó.
Lúc này có người đứng lên nói: "Làm sao cô biết rõ như vậy?"
Thành thật mà nói, nếu Thẩm Tùng Nhiên nói những lời này, mọi người có thể sẽ không phản ứng lớn như vậy, dù sao Thẩm Tùng Nhiên hiện tại chính là cao nhân. Nhưng những người ở tầng hai thì khác.
"Phải, làm sao cô biết? Ồ, tôi biết rồi. Có phải là nhóm các người làm cái gì hiến tế, muốn mệnh chúng tôi ?"
Khi Thẩm Tùng Nhiên nghe được, cảm thấy người này trí tưởng tượng thật sự lớn, ngay cả hiến tế tà ác loại việc này đều có thể liên tưởng đến.
Thiệu Đồng hiển nhiên cũng cười nhạo lời bình luận này: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chúng tôi giống vị Thẩm tiểu thư này, có thể đối phó với quỷ."
Nói xong cô cũng lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, đây là thứ cô ta và Vương Mặc thừa cơ lấy ra khi mọi người đang bận ăn uống. Thẩm Tùng Nhiên nhìn thanh kiếm gỗ đào, liền biết nhiệm vụ giả lần này không phải là người mới.
Sau khi nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào, mọi người mới áp chế cơm phẫn nộ xuống, dù sao đối phương thế nhưng cũng là người có thể đối phó với quỷ.
Nhanh chóng đổi chủ đề: “Vậy đến vùng biển hắc ám là cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Đồng nhún vai, cô không biết biển đen ở đâu và tại sao lại đến đó, cô chỉ nhắc đến tên nhiệm vụ.
Thấy cô không biết, ánh mắt mọi người đều quay về phía Thẩm Tùng Nhiên.
Thẩm Tùng Nhiên: "Tôi cũng chỉ là suy đoán, vùng biển hắc ám hẳn là hang ổ của những con quỷ này. Bọn chúng đang đẩy con tàu đến đó, sau đó..."
Không cần nói tiếp theo muốn làm gì, mọi người đều có thể đoán được. Hiện trường yên tĩnh một lúc, có người bắt đầu khóc lóc, hang ổ của quỷ, trước đó thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại vậy mà bị kéo đến nơi như vậy.
Hơn nữa, ma quỷ là lực lượng siêu nhiên, cho dù Trung tâm An ninh Khuông Lan cử người đến cứu cũng chưa chắc có thể cứu được, có lẽ cứu viện tới thì người cũng đã chết ở đây.
Này chỉ có thể thỉnh cầu hai vị kia bảo vệ, nhưng nơi này là biển lớn, không thể đi đâu khác ngoài con tàu du lịch này, làm sao có thể cứu? Cứu rồi có thể đi đâu?
Nhưng vẫn có người vẫn không bỏ cuộc: “Nhưng những con quỷ đó không phải không thể lên đây sao, biết đâu chúng ta vẫn có thể ở đây trốn.”
Có người gật đầu đồng ý, nhưng có người không từ bỏ thì cũng có người phá tan ảo tưởng.
"Cho dù không bỏ cuộc thì sẽ có lúc đồ ăn thức uống cũng dùng hết, đến lúc đó làm thế nào sống tiếp?"
"Không phải còn có cứu viện sao?"
“Còn không biết nơi quái quỷ này là chỗ nào, tôi đã nói tại sao trước đó không nhìn thấy phong cảnh được đề cập trong tờ rơi, nguyên lai là trực tiếp đến nơi chết tiệt này, đội cứu viện có tìm thấy nơi này hay không là vấn đề, tìm thấy rồi có cứu được chúng ta hay không lại là một vấn đề khác nữa!”
Mọi người: "..."
Điều này không thể phản bác, tâm trạng của mọi người trở nên chán nản.
Thẩm Tùng Nhiên cũng cảm thấy những người này thất vọng là chuyện bình thường, dù sao nhiệm vụ giả bọn họ đến năm giờ chiều mai có thể rời khỏi, nhưng những người này sau khi bọn họ rời đi không thể ngay lập tức trở về nhà mình.
Không khó để tưởng tượng, nếu đây là một thế giới hoàn chỉnh, số phận của những người này sau khi bọn họ rời đi e rằng sẽ không tốt. Cứ như vậy, ngay cả những người giàu có ở tầng hai cũng không thể ngồi yên, lúc này, Tề tổng lo lắng yêu cầu chủ quản Lý dùng điện thoại vệ tinh gọi đến trung tâm an ninh Khuông Lan.
Chủ quản Lý làm theo lời dặn, nhưng lần này điện thoại vệ tinh không liên lạc được, bọn họ không biết rằng con tàu này đã hoàn toàn tiến vào phạm vi ranh giới vùng biển hắc ám.
Nhóm phú hào bắt đầu giao lưu với Thiệu Đồng, hy vọng cô ấy có thể bảo vệ họ, còn nói đội cứu viện nhất định sẽ đến. Nhưng Thiệu Đồng không quan tâm đến thù lao ở đây, dù sao thì sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô cũng sẽ rời khỏi thế giới nhiệm vụ này. Ngược lại Vương Mặc an ủi những người này mấy câu, để tránh cảm xúc kích động lên liền sai bảo tiêu đánh bọn họ, đạo cụ mà hắn và Thiệu Đồng sử dụng đối với quỷ là vũ khí sắc bén, nhưng đối với người chỉ là đồ chơi con nít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro