Chương 18
Thư Thư
2024-07-20 02:33:05
Dương Văn không ngờ rằng cảnh tượng đầu tiên hắn chứng kiến khi vừa bước vào cửa lại giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, chỉ khác là...
Lần này, trong lòng Trần Tĩnh có hắn, cô đang thầm gọi tên hắn, suy nghĩ này khiến trái tim Dương Văn nóng lên.
Hắn từ từ tiến về phía Trần Tĩnh đang ngồi trên sofa.
Trần Tĩnh cảm nhận được hơi thở của ai đó đang tiếp cận mình, cô mở mắt ra và thấy Dương Văn đang đứng trước mặt.
"Anh...anh đã trở về rồi sao?"
"Ưm, tôi đã trở về."
Sau khi Dương Văn nói xong, hắn bắt đầu cởi áo khoác. Hắn không kiên nhẫn được nữa, ép Trần Tĩnh xuống sofa và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt. Nước miếng chảy dọc theo khóe miệng hai người, bàn tay hắn vuốt ve trên cơ thể cô, không ngừng nghịch ngợm và xoa bóp vòng một của cô.
Hơi thở nặng nề phun lên khuôn mặt Trần Tĩnh, cảm giác thật sự trên cơ thể khiến cô mất kiểm soát, cô bắt đầu xé áo hắn, tay cô lẻn vào trong áo hắn để sờ soạng.
Dương Văn cởi áo theo, vội vàng kéo dây lưng quần xuống, hắn bóp nắn hoa huy*t, nơi đó đã trở nên nhầy nhụa từ lâu, hắn móc dương v*t ra, lấy bao cao su từ dưới bàn đeo lên, hắn chà xát một vòng ở miệng hoa huy*t rồi đâm vào.
“A…”
Khoảnh khắc vừa kết hợp làm cho cả hai đều thỏa mãn, những nỗi nhớ trong suốt thời gian này dường như cuối cùng cũng đã tìm được nơi để trú ngụ.
Dương Văn đặt đôi chân cô lên eo mình, bắt đầu chuyển động mạnh mẽ. Hắn thúc nhanh vào cửa động, liên tục rút ra rồi đâm vào, khiến hắn sướng đến nỗi da đầu run lên, hắn thở dốc, hôn lên môi cô, dắt lưỡi cô nhảy múa, nhưng hành động ở phía dưới không hề dừng lại.
Bây giờ, Trần Tĩnh đã hiểu rõ ràng hơn bao giờ hết, cô vẫn luôn khao khát hắn, khao khát sự chú ý của hắn, khao khát cơ thể hắn, thậm chí, cô còn khao khát trái tim hắn...
Cô cảm nhận được sự tất yếu của hắn, tất cả những nỗi nhớ mong mà hắn đã giữ kín suốt thời gian này đều bùng nổ, những cảm xúc dâng trào của hắn đang được truyền đến cô từ nơi hai người kết hợp.
Cô ôm lấy cổ hắn, vuốt ve lưng và gáy, môi cô bị hắn hôn nhưng không thể ngăn tiếng rên rỉ. Giọng nói quyến rũ của cô nhẹ nhàng lan ra, khiến Dương Văn trở nên mãnh liệt hơn.
Dương Văn nâng đôi chân của cô lên vai mình, nắm chặt đôi chân của cô và tiếp tục đâm thọc. Nơi kín đáo của cô bị kéo ra rộng hơn, cũng bị hắn thâm nhập sâu hơn. Hắn tiếp tục thúc mạnh nhiều lần, chiếc ghế sofa đã phát ra tiếng kêu cọt kẹt từ lâu.
“Aaaaa…”
Cơ thể của Trần Tĩnh đang rung lên theo những cú va chạm, những động tác mạnh mẽ dưới cơ thể khiến cảm giác khoái lạc liên tục tràn về, cô sướng đến mức không thể tả, miệng không kiểm soát được mà hét lên.
Bàn tay của cô bám chặt vào vai hắn, vô tình đã để lại nhiều vết trầy.
Bàn tay hắn bám vào chân cô, mặc dù hắn đã cố ý giảm lực, nhưng vẫn để lại những vết đỏ trên chân Trần Tĩnh.
Cả hai người đã mướt mồ hôi, mồ hôi làm ướt đẫm tóc bọn họ, chảy xuống theo đường cong của cơ thể.
Dương Văn cúi người xuống, để Trần Tĩnh nằm lên trên ghế sofa, hắn hôn khắp cơ thể cô, liếm mồ hôi cô như thưởng thức của ngon vật lạ, hai tay quay lại phía trước ngực cô, bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng phần dưới cơ thể hắn lại hoàn toàn trái ngược, mạnh mẽ vô cùng, liên tục chống đẩy, dường như không hề biết mệt mỏi, khuấy động bão tố.
Trần Tĩnh cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt, chịu sự thử thách của sóng gió, nhưng cũng như được bảo vệ bởi điều gì đó, vững chắc tựa núi đá, không bị lật úp trong sóng gió.
Cuối cùng, cô nhìn thấy điểm kết thúc, hoa dịch trào ra sau cơn mưa, và cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Lần này, trong lòng Trần Tĩnh có hắn, cô đang thầm gọi tên hắn, suy nghĩ này khiến trái tim Dương Văn nóng lên.
Hắn từ từ tiến về phía Trần Tĩnh đang ngồi trên sofa.
Trần Tĩnh cảm nhận được hơi thở của ai đó đang tiếp cận mình, cô mở mắt ra và thấy Dương Văn đang đứng trước mặt.
"Anh...anh đã trở về rồi sao?"
"Ưm, tôi đã trở về."
Sau khi Dương Văn nói xong, hắn bắt đầu cởi áo khoác. Hắn không kiên nhẫn được nữa, ép Trần Tĩnh xuống sofa và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt. Nước miếng chảy dọc theo khóe miệng hai người, bàn tay hắn vuốt ve trên cơ thể cô, không ngừng nghịch ngợm và xoa bóp vòng một của cô.
Hơi thở nặng nề phun lên khuôn mặt Trần Tĩnh, cảm giác thật sự trên cơ thể khiến cô mất kiểm soát, cô bắt đầu xé áo hắn, tay cô lẻn vào trong áo hắn để sờ soạng.
Dương Văn cởi áo theo, vội vàng kéo dây lưng quần xuống, hắn bóp nắn hoa huy*t, nơi đó đã trở nên nhầy nhụa từ lâu, hắn móc dương v*t ra, lấy bao cao su từ dưới bàn đeo lên, hắn chà xát một vòng ở miệng hoa huy*t rồi đâm vào.
“A…”
Khoảnh khắc vừa kết hợp làm cho cả hai đều thỏa mãn, những nỗi nhớ trong suốt thời gian này dường như cuối cùng cũng đã tìm được nơi để trú ngụ.
Dương Văn đặt đôi chân cô lên eo mình, bắt đầu chuyển động mạnh mẽ. Hắn thúc nhanh vào cửa động, liên tục rút ra rồi đâm vào, khiến hắn sướng đến nỗi da đầu run lên, hắn thở dốc, hôn lên môi cô, dắt lưỡi cô nhảy múa, nhưng hành động ở phía dưới không hề dừng lại.
Bây giờ, Trần Tĩnh đã hiểu rõ ràng hơn bao giờ hết, cô vẫn luôn khao khát hắn, khao khát sự chú ý của hắn, khao khát cơ thể hắn, thậm chí, cô còn khao khát trái tim hắn...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cảm nhận được sự tất yếu của hắn, tất cả những nỗi nhớ mong mà hắn đã giữ kín suốt thời gian này đều bùng nổ, những cảm xúc dâng trào của hắn đang được truyền đến cô từ nơi hai người kết hợp.
Cô ôm lấy cổ hắn, vuốt ve lưng và gáy, môi cô bị hắn hôn nhưng không thể ngăn tiếng rên rỉ. Giọng nói quyến rũ của cô nhẹ nhàng lan ra, khiến Dương Văn trở nên mãnh liệt hơn.
Dương Văn nâng đôi chân của cô lên vai mình, nắm chặt đôi chân của cô và tiếp tục đâm thọc. Nơi kín đáo của cô bị kéo ra rộng hơn, cũng bị hắn thâm nhập sâu hơn. Hắn tiếp tục thúc mạnh nhiều lần, chiếc ghế sofa đã phát ra tiếng kêu cọt kẹt từ lâu.
“Aaaaa…”
Cơ thể của Trần Tĩnh đang rung lên theo những cú va chạm, những động tác mạnh mẽ dưới cơ thể khiến cảm giác khoái lạc liên tục tràn về, cô sướng đến mức không thể tả, miệng không kiểm soát được mà hét lên.
Bàn tay của cô bám chặt vào vai hắn, vô tình đã để lại nhiều vết trầy.
Bàn tay hắn bám vào chân cô, mặc dù hắn đã cố ý giảm lực, nhưng vẫn để lại những vết đỏ trên chân Trần Tĩnh.
Cả hai người đã mướt mồ hôi, mồ hôi làm ướt đẫm tóc bọn họ, chảy xuống theo đường cong của cơ thể.
Dương Văn cúi người xuống, để Trần Tĩnh nằm lên trên ghế sofa, hắn hôn khắp cơ thể cô, liếm mồ hôi cô như thưởng thức của ngon vật lạ, hai tay quay lại phía trước ngực cô, bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng phần dưới cơ thể hắn lại hoàn toàn trái ngược, mạnh mẽ vô cùng, liên tục chống đẩy, dường như không hề biết mệt mỏi, khuấy động bão tố.
Trần Tĩnh cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ đang trôi dạt, chịu sự thử thách của sóng gió, nhưng cũng như được bảo vệ bởi điều gì đó, vững chắc tựa núi đá, không bị lật úp trong sóng gió.
Cuối cùng, cô nhìn thấy điểm kết thúc, hoa dịch trào ra sau cơn mưa, và cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro