Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày
Chương 76
Đại Viên Tử
2024-11-20 21:29:51
Edit: Kuro
Beta: Ka
Trương Tri Âm nhìn Ân Niệm, vẻ mặt: “Cái quỷ gì vậy”
Ánh mắt mọi người liền trở thành không tin nổi sự thật này.
Tang Nhạc ghé sát vào A Không, vẻ mặt đau khổ: “A Không, tôi có phải là đã tạo ra hậu quả xấu…?”
A Không gật gật đầu: “Có vẻ vậy”
A Mộc tương đối thẳng thắn, sau khi nghe chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn: “Đó là thuốc của Y dược sĩ? Đội trưởng không sao chứ? Ân dược sĩ, ngài có biện pháp gì không?”
Ân Niệm nhìn hắn, rũ mắt xuống: “Mọi người yên tâm, Y có lẽ không phải người tốt, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm hại Tri Âm. Chuyện này chớ nói ra ngoài, mặc dù là chuyện đã qua, thế nhưng đồn ra ngoài sẽ không có lợi cho Tri Âm”
Tiểu Kim mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ, lại vội vàng đem nó nuốt xuống.
Trương Tri Âm và Ân Niệm trở về phòng.
Ân Niệm thấy tình thế hiện tại không đúng, vội vã biến thành mèo, đi từ từ rồi bỗng nhảy lên giường, đẩy Ân Tiểu Tưởng xuống đất, ủy khuất ngồi trên đầu giường.
Ân Tiểu Tưởng tội nghiệp bị ngã sấp xuống đất rón rén chạy lại, ôm lấy chân Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm ngồi xổm xuống đem mèo nhỏ ôm vào trong lồng ngực, quay lại bực tức với Ân Niệm: “Lần này trước không tính, em hỏi anh, lúc trước có phải anh biến thành Ân Tiểu Tưởng lừa gạt em?”
Mèo Ân Niệm lại gần, nâng đầu nhỏ lên nhẹ nhàng liếm ngón tay Trương Tri Âm, dáng dấp nhỏ bé vô tội cực kỳ.
Trương Tri Âm thoáng cái đã hết giận: “…Thôi”
Không phải ỷ vào mình thích hắn.
Ân Niệm hài lòng thay đổi trở về hình dạng con người, liền dùng tư thế vừa nãy ôm lấy Trương Tri Âm từ phía sau, giống như mèo con cọ vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Anh vừa nói không sai, chẳng cần biết anh là ai, anh sẽ không làm em tổn thương”
Trương Tri Âm để mặc hắn ôm, nhắm mắt lại: “Em biết”
Cho nên, phải, chỉ cần anh vui là tốt rồi.
Nội dung sẽ phát triển y như trong trò chơi, ngày mai, Vân Sở vẫn dùng ưu thế có phần hơi yếu của mình kế nhiệm thủ lĩnh liên minh.
Đòn sát thủ mà Vân Liệt Thiên là lưu lại một quả cầu dị năng, bên trong phong ấn 30% dị năng của Vân Liệt Thiên, chỉ có người thân chung huyết thống mới có thể kế thừa. Vốn dĩ trước khi Vân Liệt Thiên lên đường đã dự liệu được chuyến này đi lành ít dữ nhiều, nên trước đó đã chuẩn bị cái này đưa cho Vân Sở. Có nó, Vân Sở không chỉ có thể nhanh chóng củng cố những tổn thương do dị năng tạo ra bởi cưỡng ép tấn cấp tám, còn có thể tăng lên một bậc, thực sự trở thành đệ nhất cao thủ liên minh sau Vân Liệt Thiên.
Tiểu Kim lặng lẽ nói: “Vân minh chủ biết rõ rằng chuyến này nguy hiểm tại sao còn muốn tiêu hao dị năng của mình lưu lại cái này cho Vân Sở? Nếu như ngài ấy trong trạng thái hưng thịnh nhất đi vào chưa chắc sẽ chết”
Lão Chúc thở dài: “”Loại tình cảm giữa cha con này, rất khó giải thích”
Nhưng đêm nay vào tiệc chúc mừng, truyền ra một tin tức – Lý Thủy Phong chạy trốn.
Trương Tri Âm trấn an Mã Áo cùng đám người Đại Đao, đi tìm Ân Niệm. Trên người Lý Thủy Phong vẫn còn phiên bản nâng cấp của tiểu thiên sứ thiên lý nhãn hắn đã an bài, tuy nhiên rất nhanh đã mất hiệu lực, chỉ đủ thời gian cho Trương Tri Âm biết rằng Lý Thủy Phong là bị người của phòng thí nghiệm E mang đi.
Ân Niệm nói: “Em chờ một chút, anh kiểm tra”
Sau đó chưa quá một giây, Trương Tri Âm còn chưa kịp phản ứng lại, Ân Niệm đã cho ra kết quả: “Thời điểm hiện tại trong game Lý Thủy Phong là NPC mang đầu mối chính, sẽ không thể giải quyết được nhanh như thế, hắn là nhân vật liên lạc then chốt của phong thí nghiệm E, cho nên khi cốt truyện trong game phát triển tới đây thì cũng tạo ra kết quả này. Đương nhiên, nếu như em muốn bắt hắn lại ngay bây giờ, vậy cứ bây giờ đi”
Trương Tri Âm vung vung tay: “Không sao, em có thể chờ”
Trong lòng hắn biết rõ, loại trò chơi (Minh Thiên) này, trừ phi là cố ý giản lược nội dung tình tiết, phần lớn nội dung nhiệm vụ cốt truyện đặt ra cũng là muốn khiến cho người chơi thoải mái. Trong hiện thực đã có quá nhiều chuyện bất bình, nhà sản xuất đương nhiên muốn cho người chơi nhìn thấy bên trong game có luật nhân quả luân hồi, thiện ác có báo, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Lý Thủy Phong chạy, loại nhân vật ngụy quân tử này của hắn, ghi nợ càng nhiều, tương lai trả lại càng nhiều.
Hơn nữa Trương Tri Âm là người yêu thích yên ổn, tuy rằng boss nói thật nhẹ nhàng, nhưng hắn tình nguyện đi theo nội dung đã biết, không muốn tạo ra bấn kì hiệu ứng cánh bướm nào.Để sự tình thuận theo tự nhiên phát triển, đôi khi là lựa chọn tốt. Nếu như mỗi vai chính cũng giống như hắn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, như vậy nhiều phim điện ảnh kinh dị đều vỗ tay không nổi rồi.
Ân Niệm ngoài Trương Tri Âm đều thể hiện thái độ thờ ơ như nhìn vật chết với tất cả các sinh vật khác, Lý Thủy Phong tuy rằng ức hiếp Trương Tri Âm rất đáng ghét, thế nhưng đối với hắn mà nói chỉ là loại tồn tại như phù du. Cho nên hắn một chút cũng không để ở trong lòng, tùy ý nói: “Tất cả nghe theo em”
____________
Trong hiện thực, nước A, thành phố M, tập toàn tổng bộ xung quanh trái đất, trung tâm ngành nghiên cứu.
Tiến sĩ Gia Tỳ vẫn bình tĩnh như thường ngồi trước bàn làm việc của ông, uống trà bưởi mật ong.
Nhưng một chàng trai đột nhiên xông vào có vẻ không được bình tĩnh như vậy. Bọn họ lần này có ba người. Trong tay hai người đằng sau kéo theo một valy màu trắng.
Tiến sĩ Gia Tỳ nở nụ cười, nếp nhăn trên trán lại sâu thêm mấy phần: “À, Phỉ Lực, cậu lại tới nữa rồi? Lần này lại có gì muốn nói với lão già này đây?”
Phỉ Lực bộ dáng rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào cặp mặt đã vẩn đục nhưng vẫn hiện ra ánh mắt thông minh đầy xảo quyệt của Gia Tỳ, nghiêm túc nói: “Tiến sĩ Gia Tỳ, tôi hi vọng đưa ông xem một thứ”
Gia Tỳ cố gắng mở miệng, cố gắng làm ra bộ dáng cảm giác như hứng thú.
Trợ thủ thứ nhất của Phỉ Lực thận trọng đem valy màu trắng trong tay đặt lên bàn làm việc của Gia Tỳ, nhập password, lần lượt cùng Phỉ Lực tiến hành quét võng mạc, quét dấu vân tay, tiếp đến chuyển sang nhập mệnh lệnh, từ giữa lấy ra một hộp nhỏ, chỉ có ống nghiệm cao năm ly được bịt kín hoàn toàn. Ống nghiệm này được dùng vật liệu đặc chế, có thể chịu đựng công kích cường độ cao, mà không chịu bất kì tổn hại nào. Bên trong ống nghiệm đầy một chất lỏng màu vàng nhạt.
Thần sắc của Gia Tỳ chậm rãi thay đổi.
“Đây là thứ gì?” Ông hỏi.
Phỉ Lực lộ ra nụ cười khổ, ra hiệu một trợ thủ khác. Người đó tiến lên, đem valy màu trắng trong tay mình để lên bàn làm việc của Gia Tỳ.
Có thể nghe được, trong vali truyền ra tiếng sột soặt, âm thanh va chạm cũng như tiếng cào xé.
Nóc valy có một chỗ có thể đẩy ra, nhô lên một thứ trong suốt bên trong, là cùng một chất liệu như ống nghiệm. Trong đó có một chỗ được xử lý đặc biệt, xuyên qua chỗ đó là có thể khuếch đại chi tiết nhỏ trong valy, thấy rõ ràng tất cả bên trong.
Bên trong rương bị chia cách thành hai nửa, một bên nhốt một con chuột bạch bình thường dùng làm thí nghiệm, dưỡng khí còn thừa lại bên trong rương có lẽ chống đỡ không được quá lâu, cho nên trạng thái biểu hiện của nó là không có tinh thần; mà nửa bên kia…
“Đây là vật gì!”. Tiến sĩ Gia Tỳ không che giấu được sự kinh ngạc lặp lại lời của mình.
Đó là một con quái vật, mơ hồ có thể thấy được hình dáng con chuột thí nghiệm cùng khung xương, nhưng da thịt quanh thân nó thưa thớt mục nát, vết màu đã khô, thông qua một số chỗ trống trên thân thể còn có thể nhìn thấy nội tạng cũng đã đồng loạt khô quắt. Bất luận cơ thể sinh vật nào bị phá hỏng đến mức độ này, đều sẽ chết. Nhưng không, con quái vật này đặc biệt có tính công kích, động tác nhạy bén, không ngừng cố gắng công kích bốn vách valy.
Bề ngoài cùng với biểu hiện của nó, giống như chủng loại chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh….tang thi.
Phỉ Lực dùng tay chuyển động máy móc bên ngoài valy, thoáng chốc, vách ngăn trong rãnh nhỏ biến mất. Chuột tang thi hơi khựng lại một dây, lập tức lại như ngửi thấy mùi gì đó, phóng tới chỗ chuột bạch, hung hăng cắn xé trên người nó.
Chuột bạch co quắp mất đi khí lực, lẳng lặng ngã oặt bên trong valy.
Gia Tỳ nhìn cảnh này, khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Phỉ Lực lắc đầu một cái: “Ông chờ thêm một lát nữa, còn có thể có phát hiện mới”
Quả nhiên, khoảng chừng mười phút sau, thân thể chuột bạch nhanh chóng phát sinh dị biến, máu và thịt khô quắt thối rữa, đồng thời co rút, chậm rãi bò dậy một lần nữa …
Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, trợ thủ thấy cảnh này vẫn cảm thấy lạnh cả người, lúc Phỉ Lực đang gật đầu, hắn không kịp chờ liền nhấn nút lệnh ở ngoài valy.
Trong valy truyền đến một tiếng nổ mạnh, valy chấn động mấy lần, lập tức bình tĩnh lại.
“Ống nghiệm kia chính là nguyên tố do chuột bạch biến dị tạo thành” Phỉ Lực nói, sau đó ra hiệu trợ thủ thu hồi ống nghiệm, biểu tình bình tĩnh đã chuẩn bị từ lâu.
“Nếu như thứ này chảy ra ngoài, không khống chế được, đó chính là tận thế thực sự”. Hắn tiếp tục nói.
“Mà tiến sĩ, tôi nghĩ ông biết rõ, vật như vậy, bằng kỹ thuật hiện tại của chúng ta, căn bản nghiên cứu không thể chế tạo ra”
Beta: Ka
Trương Tri Âm nhìn Ân Niệm, vẻ mặt: “Cái quỷ gì vậy”
Ánh mắt mọi người liền trở thành không tin nổi sự thật này.
Tang Nhạc ghé sát vào A Không, vẻ mặt đau khổ: “A Không, tôi có phải là đã tạo ra hậu quả xấu…?”
A Không gật gật đầu: “Có vẻ vậy”
A Mộc tương đối thẳng thắn, sau khi nghe chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn: “Đó là thuốc của Y dược sĩ? Đội trưởng không sao chứ? Ân dược sĩ, ngài có biện pháp gì không?”
Ân Niệm nhìn hắn, rũ mắt xuống: “Mọi người yên tâm, Y có lẽ không phải người tốt, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm hại Tri Âm. Chuyện này chớ nói ra ngoài, mặc dù là chuyện đã qua, thế nhưng đồn ra ngoài sẽ không có lợi cho Tri Âm”
Tiểu Kim mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ, lại vội vàng đem nó nuốt xuống.
Trương Tri Âm và Ân Niệm trở về phòng.
Ân Niệm thấy tình thế hiện tại không đúng, vội vã biến thành mèo, đi từ từ rồi bỗng nhảy lên giường, đẩy Ân Tiểu Tưởng xuống đất, ủy khuất ngồi trên đầu giường.
Ân Tiểu Tưởng tội nghiệp bị ngã sấp xuống đất rón rén chạy lại, ôm lấy chân Trương Tri Âm.
Trương Tri Âm ngồi xổm xuống đem mèo nhỏ ôm vào trong lồng ngực, quay lại bực tức với Ân Niệm: “Lần này trước không tính, em hỏi anh, lúc trước có phải anh biến thành Ân Tiểu Tưởng lừa gạt em?”
Mèo Ân Niệm lại gần, nâng đầu nhỏ lên nhẹ nhàng liếm ngón tay Trương Tri Âm, dáng dấp nhỏ bé vô tội cực kỳ.
Trương Tri Âm thoáng cái đã hết giận: “…Thôi”
Không phải ỷ vào mình thích hắn.
Ân Niệm hài lòng thay đổi trở về hình dạng con người, liền dùng tư thế vừa nãy ôm lấy Trương Tri Âm từ phía sau, giống như mèo con cọ vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Anh vừa nói không sai, chẳng cần biết anh là ai, anh sẽ không làm em tổn thương”
Trương Tri Âm để mặc hắn ôm, nhắm mắt lại: “Em biết”
Cho nên, phải, chỉ cần anh vui là tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nội dung sẽ phát triển y như trong trò chơi, ngày mai, Vân Sở vẫn dùng ưu thế có phần hơi yếu của mình kế nhiệm thủ lĩnh liên minh.
Đòn sát thủ mà Vân Liệt Thiên là lưu lại một quả cầu dị năng, bên trong phong ấn 30% dị năng của Vân Liệt Thiên, chỉ có người thân chung huyết thống mới có thể kế thừa. Vốn dĩ trước khi Vân Liệt Thiên lên đường đã dự liệu được chuyến này đi lành ít dữ nhiều, nên trước đó đã chuẩn bị cái này đưa cho Vân Sở. Có nó, Vân Sở không chỉ có thể nhanh chóng củng cố những tổn thương do dị năng tạo ra bởi cưỡng ép tấn cấp tám, còn có thể tăng lên một bậc, thực sự trở thành đệ nhất cao thủ liên minh sau Vân Liệt Thiên.
Tiểu Kim lặng lẽ nói: “Vân minh chủ biết rõ rằng chuyến này nguy hiểm tại sao còn muốn tiêu hao dị năng của mình lưu lại cái này cho Vân Sở? Nếu như ngài ấy trong trạng thái hưng thịnh nhất đi vào chưa chắc sẽ chết”
Lão Chúc thở dài: “”Loại tình cảm giữa cha con này, rất khó giải thích”
Nhưng đêm nay vào tiệc chúc mừng, truyền ra một tin tức – Lý Thủy Phong chạy trốn.
Trương Tri Âm trấn an Mã Áo cùng đám người Đại Đao, đi tìm Ân Niệm. Trên người Lý Thủy Phong vẫn còn phiên bản nâng cấp của tiểu thiên sứ thiên lý nhãn hắn đã an bài, tuy nhiên rất nhanh đã mất hiệu lực, chỉ đủ thời gian cho Trương Tri Âm biết rằng Lý Thủy Phong là bị người của phòng thí nghiệm E mang đi.
Ân Niệm nói: “Em chờ một chút, anh kiểm tra”
Sau đó chưa quá một giây, Trương Tri Âm còn chưa kịp phản ứng lại, Ân Niệm đã cho ra kết quả: “Thời điểm hiện tại trong game Lý Thủy Phong là NPC mang đầu mối chính, sẽ không thể giải quyết được nhanh như thế, hắn là nhân vật liên lạc then chốt của phong thí nghiệm E, cho nên khi cốt truyện trong game phát triển tới đây thì cũng tạo ra kết quả này. Đương nhiên, nếu như em muốn bắt hắn lại ngay bây giờ, vậy cứ bây giờ đi”
Trương Tri Âm vung vung tay: “Không sao, em có thể chờ”
Trong lòng hắn biết rõ, loại trò chơi (Minh Thiên) này, trừ phi là cố ý giản lược nội dung tình tiết, phần lớn nội dung nhiệm vụ cốt truyện đặt ra cũng là muốn khiến cho người chơi thoải mái. Trong hiện thực đã có quá nhiều chuyện bất bình, nhà sản xuất đương nhiên muốn cho người chơi nhìn thấy bên trong game có luật nhân quả luân hồi, thiện ác có báo, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt. Lý Thủy Phong chạy, loại nhân vật ngụy quân tử này của hắn, ghi nợ càng nhiều, tương lai trả lại càng nhiều.
Hơn nữa Trương Tri Âm là người yêu thích yên ổn, tuy rằng boss nói thật nhẹ nhàng, nhưng hắn tình nguyện đi theo nội dung đã biết, không muốn tạo ra bấn kì hiệu ứng cánh bướm nào.Để sự tình thuận theo tự nhiên phát triển, đôi khi là lựa chọn tốt. Nếu như mỗi vai chính cũng giống như hắn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, như vậy nhiều phim điện ảnh kinh dị đều vỗ tay không nổi rồi.
Ân Niệm ngoài Trương Tri Âm đều thể hiện thái độ thờ ơ như nhìn vật chết với tất cả các sinh vật khác, Lý Thủy Phong tuy rằng ức hiếp Trương Tri Âm rất đáng ghét, thế nhưng đối với hắn mà nói chỉ là loại tồn tại như phù du. Cho nên hắn một chút cũng không để ở trong lòng, tùy ý nói: “Tất cả nghe theo em”
____________
Trong hiện thực, nước A, thành phố M, tập toàn tổng bộ xung quanh trái đất, trung tâm ngành nghiên cứu.
Tiến sĩ Gia Tỳ vẫn bình tĩnh như thường ngồi trước bàn làm việc của ông, uống trà bưởi mật ong.
Nhưng một chàng trai đột nhiên xông vào có vẻ không được bình tĩnh như vậy. Bọn họ lần này có ba người. Trong tay hai người đằng sau kéo theo một valy màu trắng.
Tiến sĩ Gia Tỳ nở nụ cười, nếp nhăn trên trán lại sâu thêm mấy phần: “À, Phỉ Lực, cậu lại tới nữa rồi? Lần này lại có gì muốn nói với lão già này đây?”
Phỉ Lực bộ dáng rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào cặp mặt đã vẩn đục nhưng vẫn hiện ra ánh mắt thông minh đầy xảo quyệt của Gia Tỳ, nghiêm túc nói: “Tiến sĩ Gia Tỳ, tôi hi vọng đưa ông xem một thứ”
Gia Tỳ cố gắng mở miệng, cố gắng làm ra bộ dáng cảm giác như hứng thú.
Trợ thủ thứ nhất của Phỉ Lực thận trọng đem valy màu trắng trong tay đặt lên bàn làm việc của Gia Tỳ, nhập password, lần lượt cùng Phỉ Lực tiến hành quét võng mạc, quét dấu vân tay, tiếp đến chuyển sang nhập mệnh lệnh, từ giữa lấy ra một hộp nhỏ, chỉ có ống nghiệm cao năm ly được bịt kín hoàn toàn. Ống nghiệm này được dùng vật liệu đặc chế, có thể chịu đựng công kích cường độ cao, mà không chịu bất kì tổn hại nào. Bên trong ống nghiệm đầy một chất lỏng màu vàng nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần sắc của Gia Tỳ chậm rãi thay đổi.
“Đây là thứ gì?” Ông hỏi.
Phỉ Lực lộ ra nụ cười khổ, ra hiệu một trợ thủ khác. Người đó tiến lên, đem valy màu trắng trong tay mình để lên bàn làm việc của Gia Tỳ.
Có thể nghe được, trong vali truyền ra tiếng sột soặt, âm thanh va chạm cũng như tiếng cào xé.
Nóc valy có một chỗ có thể đẩy ra, nhô lên một thứ trong suốt bên trong, là cùng một chất liệu như ống nghiệm. Trong đó có một chỗ được xử lý đặc biệt, xuyên qua chỗ đó là có thể khuếch đại chi tiết nhỏ trong valy, thấy rõ ràng tất cả bên trong.
Bên trong rương bị chia cách thành hai nửa, một bên nhốt một con chuột bạch bình thường dùng làm thí nghiệm, dưỡng khí còn thừa lại bên trong rương có lẽ chống đỡ không được quá lâu, cho nên trạng thái biểu hiện của nó là không có tinh thần; mà nửa bên kia…
“Đây là vật gì!”. Tiến sĩ Gia Tỳ không che giấu được sự kinh ngạc lặp lại lời của mình.
Đó là một con quái vật, mơ hồ có thể thấy được hình dáng con chuột thí nghiệm cùng khung xương, nhưng da thịt quanh thân nó thưa thớt mục nát, vết màu đã khô, thông qua một số chỗ trống trên thân thể còn có thể nhìn thấy nội tạng cũng đã đồng loạt khô quắt. Bất luận cơ thể sinh vật nào bị phá hỏng đến mức độ này, đều sẽ chết. Nhưng không, con quái vật này đặc biệt có tính công kích, động tác nhạy bén, không ngừng cố gắng công kích bốn vách valy.
Bề ngoài cùng với biểu hiện của nó, giống như chủng loại chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh….tang thi.
Phỉ Lực dùng tay chuyển động máy móc bên ngoài valy, thoáng chốc, vách ngăn trong rãnh nhỏ biến mất. Chuột tang thi hơi khựng lại một dây, lập tức lại như ngửi thấy mùi gì đó, phóng tới chỗ chuột bạch, hung hăng cắn xé trên người nó.
Chuột bạch co quắp mất đi khí lực, lẳng lặng ngã oặt bên trong valy.
Gia Tỳ nhìn cảnh này, khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Phỉ Lực lắc đầu một cái: “Ông chờ thêm một lát nữa, còn có thể có phát hiện mới”
Quả nhiên, khoảng chừng mười phút sau, thân thể chuột bạch nhanh chóng phát sinh dị biến, máu và thịt khô quắt thối rữa, đồng thời co rút, chậm rãi bò dậy một lần nữa …
Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, trợ thủ thấy cảnh này vẫn cảm thấy lạnh cả người, lúc Phỉ Lực đang gật đầu, hắn không kịp chờ liền nhấn nút lệnh ở ngoài valy.
Trong valy truyền đến một tiếng nổ mạnh, valy chấn động mấy lần, lập tức bình tĩnh lại.
“Ống nghiệm kia chính là nguyên tố do chuột bạch biến dị tạo thành” Phỉ Lực nói, sau đó ra hiệu trợ thủ thu hồi ống nghiệm, biểu tình bình tĩnh đã chuẩn bị từ lâu.
“Nếu như thứ này chảy ra ngoài, không khống chế được, đó chính là tận thế thực sự”. Hắn tiếp tục nói.
“Mà tiến sĩ, tôi nghĩ ông biết rõ, vật như vậy, bằng kỹ thuật hiện tại của chúng ta, căn bản nghiên cứu không thể chế tạo ra”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro