Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc

Chương 23 - Bị phạt

Jaypham

2024-05-12 09:18:58

Mọi người đều tập hợp đầy đủ theo lời chỉ huy của thầy thể dục

Người đàn ông dáng người cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát tất cả mọi người trong hàng

“ Thiếu một người”

Một nữ sinh trong hàng bất ngờ trả lời “ Thưa thầy, bạn Doãn Đình chưa có mặt ạ”

Người đàn ông cầm cuốn sổ trên tay dò xét điểm danh một lần nữa, giọng gắt gao nói:

“ Các cô cậu có biết nếu vắng mặt không có lý do thì phải chịu hậu quả như thế nào không?”

Tất cả mọi người trong hàng đều không ai dám lên tiếng trả lời, chỉ có một vài người trong hàng xì xầm nói nhỏ với nhau thầm nói lần Doãn Đình cậu ta chết chắc rồi

Tạ Phi trong lòng không khỏi sốt ruột, rốt cuộc cô đã đi đâu giờ này vẫn còn chưa xuất hiện …

Viên Hân đột nhiên lên tiếng khiến mọi người tập trung hết về hướng nhìn cậu ta “ Thưa thầy, cậu ấy có nói với em cậu ấy xin vào hàng trễ vài phút do cậu ấy đau bụng ạ”

Người đàn ông nghiêm mặt liếc xéo Viên Hân “ Có thật là vậy không”

Viên Hân chẳng hề đắn đo gật đầu chắc nịt “ Vâng thưa thầy”

Đúng lúc Doãn Đình hối hả chạy vào hàng, trên trán đỗ nhiều mồ hôi do là lật đật chạy xuống đây nhưng quần áo thì vẫn chưa được thay ra. Tạ Phi nhìn thấy cô liền được thở phào nhẹ nhõm nhưng phút chốc hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, không xong rồi

“ Báo cáo thầy cho em về hàng”

Người đàn ông quan sát cô “ Có biết mấy giờ không? Mọi người đều đang đợi em, lại còn chưa thay đồng phục”

“ Em sẽ chịu phạt thưa thầy”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Dù sao em cũng có xin, tôi giảm bớt tội cho em nhưng cũng phải chịu phạt. Sau tiết này em chạy năm vòng sân cho tôi”

“ Vâng thưa thầy”

Nói xong cô liền trở lại vào hàng mà hoạt động theo kế hoạch của bộ môn này đề ra.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng kết thúc buổi học thể dục.

Doãn Đình bắt đầu chạy bộ quanh dòng sân, nhìn xem sân trường lớn như vậy bắt cô chạy hết năm vòng làm sao mà cô có thể chịu nổi?

Tạ Phi nhìn thấy cảnh tượng cô chịu khổ trong người lại càng bực tức hơn, cậu ta chạy theo sau lưng cô không ngừng luyên thuyên

“ Tô Doãn Đình cậu đừng chạy nữa, sức khoẻ cậu từ nhỏ vốn chẳng tốt nếu cậu mà chạy nữa sẽ mệt chết cậu đó”

Cô mặc kệ hai chân vẫn tiếp tục hoạt động “ Không sao, tớ chạy một mình được rồi cậu mau vào trong đi”

Tạ Phi cố gắng chạy lên phía trước chắn ngang đường cô chạy nhưng làm sao cậu có thể ngăn được con người cứng đầu như cô chứ? Doãn Đình xem cậu như không khí mà lách người qua khỏi người cậu ta, cứ thế tiếp tục chạy.

Một đám người ngồi ở góc khác nhìn thấy cô cực khổ như vậy trong lòng cảm thấy vui sướng, bọn họ cười nói với nhau:

“ Đáng đời, ai bảo nó đắc tội với Khiết Đường làm gì bây giờ lại phải chịu hậu quả”

Một nữ học sinh khác đồng thời lên tiếng “ Đúng vậy, tao mà không giấu đồng phục thể dục của nó thì làm sao có cái clip này cho Khiết Đường coi được chứ, haha”

Viên Hân đột ngột từ đằng sau đi tới giật lấy điện thoại trong tay nữ sinh vừa nãy rồi nhìn chăm chú vào nó

“ Sắc nét nhỉ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai bọn họ nhìn Viên Hân cả người đột nhiên run rẩy miệng lấp bắp không nói rõ thành chữ “ Vie…Viên H…hân cậu”

Viên Hân lườn quýt hai người bọn họ “ Là do mày giấu đồng phục của cậu ấy có phải vậy không?”

“ Phải! Là tao làm đấy” nữ sinh cảm thấy cậu ta chẳng đáng sợ liền giữ bình tĩnh mà đáp

Viên Hân cười nhếch mép “ Mạnh miệng nhỉ, tao cho mày từ đây đến ra về tao muốn mày phải bỏ đồng phục của cậu ấy vào chỗ cũ nếu không thì đừng trách tao phải động tay với mày”

Viên Hân định rời đi nhưng quên mất là còn có cái clip trong điện thoại “ cả cái này nữa, tao mà thấy nó xuất hiện bất cứ đâu tao lập tức tống mày và Khiết Đường ra khỏi nơi này ngay lập tức”

Hai bọn họ không cam chịu nhưng vẫn phải gật đầu nghe theo, hai bọn họ thà đắc tội với Khiết Đường nhưng không được đắc tội với Viên Hân ( Gia đình Viên Hân là một trong ba người nắm giữ cổ phần của trường nhiều nhất nên ai cũng phải dè chừng cậu ta)

Kể cả khi hai nbọn họ thi vào trường này cũng rất vất vả nếu mà vì chuyện nhỏ như vậy mà bị tổng ra khỏi trường thì quá mất mặt rồi

[…]

Còn về phía hắn, sau khi hắn rời đi từ sân thường thì liền được nhận cuộc gọi của Bạch Nguyệt Lâm

Hắn được Bạch Nguyệt Lâm cẩn thận dặn dò phải đưa canh bổ đến tận tay cô, bởi bà nhìn thấy cô mãi chuyên tâm lo học mà chẳng để ý sức khoẻ gì cả

Hắn đi cùng Lý Hoành Quân đi kiếm cô, bọn họ chạy qua lớp cô để tìm nhưng vẫn không thấy

Lý Hoành Quân chăm chú nhìn hắn “ Sao mẹ cậu lại chăm em gái nhỏ quá vậy? Hay là hai người các cậu xảy ra chuyện gì rồi mà giấu tôi?”

Lời vừa nói ra, hắn liền cho cậu ta một đấm vào người “ Cẩn thận cái miệng của cậu, lở mà người khác nghe được thì cậu chết chắc với tôi!”

Lý Hoành Quân quơ tay ra ký hiệu “ Tôi im, tôi im sẽ không nói nữa”

“ Xuống dưới tìm em ấy đi”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc

Số ký tự: 0