Cổ đại ngược chính văn
Hồng Yêu Yêu
2024-07-14 22:34:10
Bên này, Cố Bạch đi theo thị vệ rất nhanh liền đến khu lầu các có cảnh sắc ưu nhã.
"Cơ Trường Dận!"
Vừa vào phòng, Cố Bạch liền vui sướng lao đến phía nam nhân, đôi tay vòng lấy cổ đối phương, cả người đều muốn dán lên, nếu như đời trước cậu còn chút do dự, vậy lúc này đây cậu đã chẳng còn chút băn khoan, chần chừ nào.
Mặc kệ đối với người trước mặt là loại tình cảm nào, tóm lại người này có thể đem đến cho cậu cảm giác tim đập thình thịch, đó chính là điều quan trọng nhất, người chủ thần bí kia đã từng nói qua, 3000 thế giới, bọn họ không thể mỗi một lần đều sẽ gặp lại, ai biết được ở lần nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ gặp lại được người này hay không.
"Vừa nãy thật là nổi bật, sau tối hôm nay, sợ là ngươi phải thành người nổi danh rồi, nhìn không ra nhưng ngươi là công tử đầy bụng kinh luân.."
Nam nhân kịp thời đỡ lấy cái mông của thiếu niên, hơn nữa còn ở trên cái mông đầy thịt mà vuốt ve mấy cái, còn rất là yêu thích, âm thạnh nói chuyện cũng lây theo mấy phần sung sướng.
Cố Bạch cười, thả lỏng thân thể dựa vào trên người nam nhân, nói "Ta đây không có đầy bụng kinh luân gì cả, vừa rồi đều là lừa bọn họ thôi, ngươi nhìn ta giống nho sinh văn nhã sao.."
"Không giống.."
Cơ Trường Dận nhìn chằm chằm cái tên không chút lễ giáo treo ở trên người mình lắc đầu.
"Vậy thì đúng rồi, bất quá ta tuy không có đầy bụng tài hoa, nhưng đọc vài câu thơ vẫn là còn được, ngươi muốn nghe không nha?"
Nói xong, cậu cũng không đợi nam nhân trả lời, liền đọc lên.
"Nhân đạo nước biển thâm, không để tương tư nửa; nước biển thượng có nhai, tương tư miểu vô bạn. Huề cầm thượng cao lầu, lâu hư nguyệt hoa mãn; đạn tương tư khúc, huyền tràng nhất thời đoạn.
Ngươi cảm thấy này đầu thơ như thế nào?"
Đọc xong, Cố Bạch khoe khoang ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân, dáng vẻ mong chờ được khen ngợi.
Bộ dáng không tiền đồ lại đáng yêu như thế làm Cơ Trường Dận cười nhẹ lên:
"Thật là thơ hay, nhưng sao lại là thơ này? Còn ai oán như vậy?"
"Tương tư nha, nhớ ngươi nhớ đến ruột gan đứt từng đoạn, ngươi có nhớ ta không?"
Cố Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm nam nhân, thần thái trong mắt cậu làm mắt Cơ Trường Dận tối sầm lại, hắn phát hiện bản thân đối với đôi mắt này, thật không có một chút sức chống cự nào.
Lại làm hắn không áp được vui sướng, nhịn không được muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào kia mà hấp duẫn.
Nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống, cúi đầu ám ách nói:
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ta là nên nhớ Cố Bạch, hay là nhớ Vân Khê?"
Một bên nói, một bên bàn tay hắn lại dọc theo xương sống thiếu niên chậm rãi rời xuống, cách quần áo vuốt ve đôi mông mềm mại lại co dãn của thiếu niên, xúc cảm mềm mại quả thực làm người yêu thích đến phát cuồng.
"Đương nhiên là Cố Bạch.."
Cố Bạch nâng lên đôi mắt thủy nhuận kiên định nói, mông bị nam nhân vuốt ve trêu chọc làm chân cẳng cậu đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cánh tay đối phương giúp mình đứng vững, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nam nhân khiến cậu thoải mái cực kỳ.
Cậu cảm giác hơi thở quen thuộc như vậy giống như đã tưởng niệm cả ngàn vạn năm, vô cùng vô cùng yêu thích cùng chờ mong.
Đối với việc nam nhân có thể tra ra được tin tức của Đỗ Vân Khê cậu một chút cũng không bất ngờ, ngày đó gặp mặt ở trà lâu, nhìn thấy kiểu cách trang phục của Cơ Trường Dận, cùng với hộ vệ ẩn thân bên người hắn thì có thể nhìn ra được, thân phận đối phương khẳng định không thấp, hơn nữa hôm nay, cậu cũng là dùng họ tên Đỗ Vân Khê để xuất hiện.
Cười cười, cậu chủ động hôn hôn môi Cơ Trường Dận một cái, tiếp tục nói "Ở cạnh ngươi thì ta là Cố Bạch, ngươi gọi tên này mới tốt.."
"Nào lại có tên như vậy?" Cơ Trường Dận tiếp tục ôm lấy cậu, vuốt ve nơi nhiều thịt mà mình yêu thích kia.
"Ta thích mà, ngươi thích tên này sao?"
Thiếu niên cười đến là tươi đẹp, làm tâm tình hắn thoải mái, Cơ Trường Dận không hề rối rắm, mặc kệ thiếu niên gọi là gì, là ai, cậu chính là của hắn.
Đem Cố Bạch từ trên người mình thả vào ghế dựa bên cạnh, tùy tay cầm một khối điểm tâm uy đến bên miệng đối phương, tâm tình còn rất tốt mà trêu đùa, khi thiếu niên mở miệng muốn ăn lại rụt tay về. Đợi cho thiếu niên bất mãn trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, bắt lấy hắn tay, há miệng đem cả miếng bánh ăn luôn, còn vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm một chút trên ngón tay hắn, mới làm hầu kết Cơ Trường Dận kích thích nhúc nhích vài cái, giọng nói khàn khàn:
"Rượu ngon lần trước ngươi nói đâu? Nhưỡng tốt sao?"
"Còn chưa có, còn phải mấy ngày ủ nữa, chờ ta nhưỡng tốt liền cho ngươi, nhất định so với loại rượu quý kia của ngươi ngon như nhau.. nhanh giúp ta lấy miếng điểm tâm a."
Cố Bạch một bên nói, một bên không biết sợ liếm môi phân phó.
Ánh mắt thị vệ Bên cạnh cơ hồ lập tức sắc bén lên, tiểu công tử này thật đúng là lớn gan, vậy mà dám sai sử chủ tử hầu hạ, đây là muốn ăn không muốn đầu sao?
Cơ Trường Dận thế mà nở nụ cười, hung hăng nhéo mông cậu một chút "Ngươi biết ta là ai sao, dám sai ta hầu hạ ngươi?"
"Cơ Trường Dận a, ngươi lần trước có nói qua rồi mà.."
"Vậy ngươi không biết tên này ở Đại Sở có ý nghĩa gì sao?" Cơ Trường Dận nhướng mày.
Cố Bạch nhìn chằm chằm hắn, tươi cười vẫn chưa giảm đi chút nào: "Không biết, ngươi nói cho ta nghe a.."
Cậu quả thực không biết, cậu vẫn luôn ngốc tại Phó phủ, trừ bỏ đi trường tư thục hầu như chưa từng đi ra ngoài, cơ mà cậu có biết hoàng thất Đại Sở họ Cơ, chẳng lẽ lần này nam nhân đầu thai vào hoàng thất?
Như cậu phỏng đoán, Cơ Trường Dận giơ tay chỉ về một phương hướng, chậm rãi nói:
"Ngươi không phải hỏi ta ở chỗ nào sao? Chậc, bên kia, Đông Cung trong Tử Cấm thành.."
Ở tại Đông Cung trong hoàng thành, không cần nói cũng biết, nam nhân chính là Thái Tử đương triều!
Nói xong, Cơ Trường Dận nhìn chăm chú nhìn thiếu niên, tựa hồ muốn từ trên mặt cậu nhìn ra chút gì đó, thân phận Thái Tử, đối người thường mà, ý nghĩa không hề bình thường, hơn nữa dân Đại Sở không ai không biết hắn hỉ nộ vô thường, tính tình cuồng nộ, thiếu niên đến tột cùng sẽ là sợ hãi, hay vẫn là có gì khác đây.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện, tướng mạo tuyệt sắc, tính cách thảo hỉ, hết thảy hết thảy thật giống như ngọc nhi vì hắn mà đặt làm, lớn lên ở nơi hoàng cung tranh giành đấu đá, hắn không thể không phòng bị, nhưng khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên, trong lòng thế nhưng lại chẳng thể sinh ra nửa điểm đề phòng.
Ai ngờ thiếu niên sau khi ánh mắt sáng lên, thế nhưng nói "Ngươi là Thái Tử a, vậy ta đây có thể trở thành Thái Tử Phi của ngươi sao?"
Cơ Trường Dận ước chừng mất vài phút mới đem những lời này tiêu hóa hết, sau đó nhịn không được cất tiếng cười to.
"Từ xưa đến nay, thiên hạ làm gì có nam tử lại làm Thái Tử Phi chứ?"
"Trước kia không có, về sau có thể có nha, quy củ tổ tông là người định ra, tự nhiên cũng có thể sửa, ngươi có nguyện ý nạp ta vào cung, làm bạn với ngươi không?"
Cố Bạch không chút nào để ý, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cơ Trường Dận.
Đôi mắt kia nóng bỏng đa tình, chuyên chú mà ngóng nhìn chính mình, phảng phất như giữa trời đất này chỉ còn lại cậu cùng hắn, không còn một ai.
Trong lòng Cơ Trường Dận có loại ảo giác như bị một kích thật mạnh, lại dường như bên tai nổ một tiếng sấm, chấn đến đầu óc hắn trống rỗng đến rung chuyển.
Hít sâu một hơi, Cơ Trường Dận dùng tự chủ thật lớn mới khắc chế được trái tim đang kinh hoàng của bản thân, bưng lên chén rượu trên bàn muốn uống mong bình phục tâm tình.
"Ngươi hôm nay uống rượu gì á? Hình như cùng ngày đó không giống nhau, ta nếm nếm chút a.."
Nhìn dáng vẻ của hắn, Cố Bạch trong lòng cười thầm, gia sống đến mấy trăm năm thành tinh rồi, đối phó với ngươi tình nhân đã hiểu đến tận gốc rể đều không thành vấn đề.
Sau đó một bên thì nói, một bên lại bắt lấy tay hắn chuyển qua bên miệng mình, đem rượu dư lại uống cạn.
Rượu mạnh vào miệng, trong phút chốc hai bên má cậu nổi lên một mảnh phấn hồng, hai mắt ngậm sương mờ mịt, sóng mắt lưu chuyển, dường như có thể đem người hút vào thế giới mê ly gợi cảm, yêu nghiệt đến hết thuốc chữa.
Một màn này làm Cơ Trường Dận cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thiếu niên thật là lúc nào cũng dụ hoặc hắn, làm trái tim lãnh ngạnh trước nay của hắn như bị nước ấm xối ướt, bắt đầu chậm rãi trở nên mềm mại.
"Uống ngon?"
Cơ Trường Dận vén lên sợi tóc rối giữa trán Cố Bạch, đáy mắt toát ra ôn nhu cùng tình yêu đến chính mình cũng không phát hiện.
Thị vệ bên cạnh thầm kinh hãi, vị tiểu công tử này thật sự là thần nhân mà, thế nhưng có thể khiến chủ tử lộ ra loại cảm xúc thần kỳ như ôn nhu này a!
Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của chủ tử đâu, dáng vẻ ôn nhu như vậy thật là hiếm lạ giống như gặp quỷ a!
"So lần trước uống ngon hơn, nhưng vẫn kém rượu của ta một chút.."
Cố Bạch híp mắt cười, đem tự tin phát huy đến mức tận cùng.
Thần thái cùng dáng vẻ như vậy thật là làm Cơ Trường Dận cảm thấy thích không nói nên lời, hắn cũng không biết tại sao, lại có người trong thời gian ngắn như vậy có thể làm chính mình buông bỏ đề phòng, muốn thêm thân cận như vậy.
"Bẩm công tử, Phó gia đại công tử quận thành cầu kiến!"
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, thị vệ bên ngoài bẩm báo.
Phó gia đại công tử Quận thành? Phó Quân Lê?
Cố Bạch cùng Cơ Trường Dận đồng thời ngây ra một lúc, Cơ Trường Dận còn chưa nói gì, Cố Bạch đã vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, Cơ Trường Dận đôi mắt ám trầm, chế trụ cậu lại, nói:
"Nhảy xuống làm gì? Sợ người khác nhìn thấy?"
Đương nhiên là sợ Phó Quân Lê nhìn thấy làm nhiệm vụ thất bại nha! Cố Bạch thầm nghĩ trong lòng, nhưng vừa nghe giọng điệu nam nhân liền biết đối phương tức giận, liền nhanh chóng ở trên mặt nam nhân hôn một cái, sát gần bên tai hắn nhỏ giọng nói:
"Chuyện ta thích ngươi tạm thời đừng để Phó Quân Lê biết."
"Vì cái gì?" Cơ Trường Dận vừa rồi còn ôn nhu trong nháy mắt liền đen xuống, trong ánh mắt có loại cảm xúc cuồn cuộn.
"Sau này sẽ giải thích cung ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu Phó Quân Lê không yêu Đỗ Vân Khê, như vậy Cố Bạch sẽ phải chết.."
Từ chết vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Cơ Trường Dận dường như không thở nổi, lời 'Cố Bạch sẽ chết ' này thế nhưng làm ngực hắn có loại đau đớn như bị xé rách không thể chịu đựng được.
Hắn bình tĩnh nhìn Cố Bạch trong chốc lát, mới buông tay.
Cảm nhận được cảm xúc cùng động tác của Cơ Trường Dận, trong lòng Cố Bạch có loại thoải mái cùng vui mừng khó có thể diễn tả được, người nam nhân này tuy không còn ký ức, nhưng chỗ sâu trong linh hồn hắn lại khắc sâu bóng dáng của cậu.
Bị ánh mắt nóng bỏng lại chuyên chú của Cố Bạch nhìn chằm chằn, tối tăm trong lòng Cơ Trường Dận rốt cuộc biến mất, lúc này mới phất tay để thị vệ đem Phó Quân Lê mang tiến vào.
"Phó Tử Cố ra mắt công tử, vừa rồi gia đệ có vô lễ, chỗ nào đắc tội mong công tử thứ lỗi, Tử cố thay mặt cùng công tử bồi tội, lúc này canh giờ cũng không còn sớm, xin công tử cho phép Tử Cố mang gia đệ hồi phủ.."
Tử Cố là tự của Phó Quân Lê, văn nhân mặc khách đều giống nhau, khi ở bên ngoài đều dùng tự để xưng hô.
Từ lúc vào phòng, nam nhân xưa nay ưu nhã lạnh nhạt giờ phút này thế nhưng lộ ra dáng vẻ khẩn trương vạn phần, hơn nữa không màng lễ nghi đem Cố Bạch kéo đến bên người, bày ra tư thái bảo hộ.
Tình huống như vậy làm Cố Bạch ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ cần hơi chút suy nghĩ liền thông suốt, Phó Quân Lê nhất định lại đem cậu trở thành Liên Chỉ đây mà, hừ.
Than một câu: Nhiệm vụ lần này thật gian nan, Cố Bạch mới nhìn về phía Cơ Trường Dận, ánh mắt biểu đạt ta phải đi rồi.
Ánh mắt vừa rồi còn ngọt nị, đảo mắt liền xa cách khiến tâm tình Cơ Trường Dận không quá tốt, đôi mắt tối tăm tới cực điểm nhìn chằm chằm bàn tay Phó Quân Lê đang lôi kéo Cố Bạch, hận không thể một kiếm đem bàn tay dám chạm vào người hắn coi chém luôn.
Chỉ là nhớ đến lời Cố Bạch nói vừa nãy, rốt cuộc hắn vẫn là nhịn xuống, gật đầu nói "Đi thôi.."
"Tạ công tử.."
Phó Quân Lê lập tức cáo từ, không chút do dự lôi kéo Cố Bạch rời đi, làm ánh mắt Cơ Trường Dận càng thêm âm trầm vài phần.
Thẳng đến khi Cố Bạch đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, hướng hắn lộ ra gương mặt tươi cười, khẩu hình nói ' tái kiến ', khuôn mặt lãnh nghạnh cùng ánh mắt âm trầm của hắn mới hòa hoãn lại.
"Đi tra cho Cô, chuyện lớn nhỏ của Phó gia đều phải tra hết cho ta, đặc biệt là Phó Quân Lê!"
Phân phó thuộc hạ đi làm, Cơ Trường Dận trầm ngâm phân phó phút chốc, hắn vẫn còn nhớ câu Cố Bạch sẽ chết kia đâu.
"Cơ Trường Dận!"
Vừa vào phòng, Cố Bạch liền vui sướng lao đến phía nam nhân, đôi tay vòng lấy cổ đối phương, cả người đều muốn dán lên, nếu như đời trước cậu còn chút do dự, vậy lúc này đây cậu đã chẳng còn chút băn khoan, chần chừ nào.
Mặc kệ đối với người trước mặt là loại tình cảm nào, tóm lại người này có thể đem đến cho cậu cảm giác tim đập thình thịch, đó chính là điều quan trọng nhất, người chủ thần bí kia đã từng nói qua, 3000 thế giới, bọn họ không thể mỗi một lần đều sẽ gặp lại, ai biết được ở lần nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ gặp lại được người này hay không.
"Vừa nãy thật là nổi bật, sau tối hôm nay, sợ là ngươi phải thành người nổi danh rồi, nhìn không ra nhưng ngươi là công tử đầy bụng kinh luân.."
Nam nhân kịp thời đỡ lấy cái mông của thiếu niên, hơn nữa còn ở trên cái mông đầy thịt mà vuốt ve mấy cái, còn rất là yêu thích, âm thạnh nói chuyện cũng lây theo mấy phần sung sướng.
Cố Bạch cười, thả lỏng thân thể dựa vào trên người nam nhân, nói "Ta đây không có đầy bụng kinh luân gì cả, vừa rồi đều là lừa bọn họ thôi, ngươi nhìn ta giống nho sinh văn nhã sao.."
"Không giống.."
Cơ Trường Dận nhìn chằm chằm cái tên không chút lễ giáo treo ở trên người mình lắc đầu.
"Vậy thì đúng rồi, bất quá ta tuy không có đầy bụng tài hoa, nhưng đọc vài câu thơ vẫn là còn được, ngươi muốn nghe không nha?"
Nói xong, cậu cũng không đợi nam nhân trả lời, liền đọc lên.
"Nhân đạo nước biển thâm, không để tương tư nửa; nước biển thượng có nhai, tương tư miểu vô bạn. Huề cầm thượng cao lầu, lâu hư nguyệt hoa mãn; đạn tương tư khúc, huyền tràng nhất thời đoạn.
Ngươi cảm thấy này đầu thơ như thế nào?"
Đọc xong, Cố Bạch khoe khoang ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân, dáng vẻ mong chờ được khen ngợi.
Bộ dáng không tiền đồ lại đáng yêu như thế làm Cơ Trường Dận cười nhẹ lên:
"Thật là thơ hay, nhưng sao lại là thơ này? Còn ai oán như vậy?"
"Tương tư nha, nhớ ngươi nhớ đến ruột gan đứt từng đoạn, ngươi có nhớ ta không?"
Cố Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm nam nhân, thần thái trong mắt cậu làm mắt Cơ Trường Dận tối sầm lại, hắn phát hiện bản thân đối với đôi mắt này, thật không có một chút sức chống cự nào.
Lại làm hắn không áp được vui sướng, nhịn không được muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào kia mà hấp duẫn.
Nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống, cúi đầu ám ách nói:
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ta là nên nhớ Cố Bạch, hay là nhớ Vân Khê?"
Một bên nói, một bên bàn tay hắn lại dọc theo xương sống thiếu niên chậm rãi rời xuống, cách quần áo vuốt ve đôi mông mềm mại lại co dãn của thiếu niên, xúc cảm mềm mại quả thực làm người yêu thích đến phát cuồng.
"Đương nhiên là Cố Bạch.."
Cố Bạch nâng lên đôi mắt thủy nhuận kiên định nói, mông bị nam nhân vuốt ve trêu chọc làm chân cẳng cậu đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cánh tay đối phương giúp mình đứng vững, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nam nhân khiến cậu thoải mái cực kỳ.
Cậu cảm giác hơi thở quen thuộc như vậy giống như đã tưởng niệm cả ngàn vạn năm, vô cùng vô cùng yêu thích cùng chờ mong.
Đối với việc nam nhân có thể tra ra được tin tức của Đỗ Vân Khê cậu một chút cũng không bất ngờ, ngày đó gặp mặt ở trà lâu, nhìn thấy kiểu cách trang phục của Cơ Trường Dận, cùng với hộ vệ ẩn thân bên người hắn thì có thể nhìn ra được, thân phận đối phương khẳng định không thấp, hơn nữa hôm nay, cậu cũng là dùng họ tên Đỗ Vân Khê để xuất hiện.
Cười cười, cậu chủ động hôn hôn môi Cơ Trường Dận một cái, tiếp tục nói "Ở cạnh ngươi thì ta là Cố Bạch, ngươi gọi tên này mới tốt.."
"Nào lại có tên như vậy?" Cơ Trường Dận tiếp tục ôm lấy cậu, vuốt ve nơi nhiều thịt mà mình yêu thích kia.
"Ta thích mà, ngươi thích tên này sao?"
Thiếu niên cười đến là tươi đẹp, làm tâm tình hắn thoải mái, Cơ Trường Dận không hề rối rắm, mặc kệ thiếu niên gọi là gì, là ai, cậu chính là của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đem Cố Bạch từ trên người mình thả vào ghế dựa bên cạnh, tùy tay cầm một khối điểm tâm uy đến bên miệng đối phương, tâm tình còn rất tốt mà trêu đùa, khi thiếu niên mở miệng muốn ăn lại rụt tay về. Đợi cho thiếu niên bất mãn trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, bắt lấy hắn tay, há miệng đem cả miếng bánh ăn luôn, còn vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm một chút trên ngón tay hắn, mới làm hầu kết Cơ Trường Dận kích thích nhúc nhích vài cái, giọng nói khàn khàn:
"Rượu ngon lần trước ngươi nói đâu? Nhưỡng tốt sao?"
"Còn chưa có, còn phải mấy ngày ủ nữa, chờ ta nhưỡng tốt liền cho ngươi, nhất định so với loại rượu quý kia của ngươi ngon như nhau.. nhanh giúp ta lấy miếng điểm tâm a."
Cố Bạch một bên nói, một bên không biết sợ liếm môi phân phó.
Ánh mắt thị vệ Bên cạnh cơ hồ lập tức sắc bén lên, tiểu công tử này thật đúng là lớn gan, vậy mà dám sai sử chủ tử hầu hạ, đây là muốn ăn không muốn đầu sao?
Cơ Trường Dận thế mà nở nụ cười, hung hăng nhéo mông cậu một chút "Ngươi biết ta là ai sao, dám sai ta hầu hạ ngươi?"
"Cơ Trường Dận a, ngươi lần trước có nói qua rồi mà.."
"Vậy ngươi không biết tên này ở Đại Sở có ý nghĩa gì sao?" Cơ Trường Dận nhướng mày.
Cố Bạch nhìn chằm chằm hắn, tươi cười vẫn chưa giảm đi chút nào: "Không biết, ngươi nói cho ta nghe a.."
Cậu quả thực không biết, cậu vẫn luôn ngốc tại Phó phủ, trừ bỏ đi trường tư thục hầu như chưa từng đi ra ngoài, cơ mà cậu có biết hoàng thất Đại Sở họ Cơ, chẳng lẽ lần này nam nhân đầu thai vào hoàng thất?
Như cậu phỏng đoán, Cơ Trường Dận giơ tay chỉ về một phương hướng, chậm rãi nói:
"Ngươi không phải hỏi ta ở chỗ nào sao? Chậc, bên kia, Đông Cung trong Tử Cấm thành.."
Ở tại Đông Cung trong hoàng thành, không cần nói cũng biết, nam nhân chính là Thái Tử đương triều!
Nói xong, Cơ Trường Dận nhìn chăm chú nhìn thiếu niên, tựa hồ muốn từ trên mặt cậu nhìn ra chút gì đó, thân phận Thái Tử, đối người thường mà, ý nghĩa không hề bình thường, hơn nữa dân Đại Sở không ai không biết hắn hỉ nộ vô thường, tính tình cuồng nộ, thiếu niên đến tột cùng sẽ là sợ hãi, hay vẫn là có gì khác đây.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện, tướng mạo tuyệt sắc, tính cách thảo hỉ, hết thảy hết thảy thật giống như ngọc nhi vì hắn mà đặt làm, lớn lên ở nơi hoàng cung tranh giành đấu đá, hắn không thể không phòng bị, nhưng khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu niên, trong lòng thế nhưng lại chẳng thể sinh ra nửa điểm đề phòng.
Ai ngờ thiếu niên sau khi ánh mắt sáng lên, thế nhưng nói "Ngươi là Thái Tử a, vậy ta đây có thể trở thành Thái Tử Phi của ngươi sao?"
Cơ Trường Dận ước chừng mất vài phút mới đem những lời này tiêu hóa hết, sau đó nhịn không được cất tiếng cười to.
"Từ xưa đến nay, thiên hạ làm gì có nam tử lại làm Thái Tử Phi chứ?"
"Trước kia không có, về sau có thể có nha, quy củ tổ tông là người định ra, tự nhiên cũng có thể sửa, ngươi có nguyện ý nạp ta vào cung, làm bạn với ngươi không?"
Cố Bạch không chút nào để ý, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cơ Trường Dận.
Đôi mắt kia nóng bỏng đa tình, chuyên chú mà ngóng nhìn chính mình, phảng phất như giữa trời đất này chỉ còn lại cậu cùng hắn, không còn một ai.
Trong lòng Cơ Trường Dận có loại ảo giác như bị một kích thật mạnh, lại dường như bên tai nổ một tiếng sấm, chấn đến đầu óc hắn trống rỗng đến rung chuyển.
Hít sâu một hơi, Cơ Trường Dận dùng tự chủ thật lớn mới khắc chế được trái tim đang kinh hoàng của bản thân, bưng lên chén rượu trên bàn muốn uống mong bình phục tâm tình.
"Ngươi hôm nay uống rượu gì á? Hình như cùng ngày đó không giống nhau, ta nếm nếm chút a.."
Nhìn dáng vẻ của hắn, Cố Bạch trong lòng cười thầm, gia sống đến mấy trăm năm thành tinh rồi, đối phó với ngươi tình nhân đã hiểu đến tận gốc rể đều không thành vấn đề.
Sau đó một bên thì nói, một bên lại bắt lấy tay hắn chuyển qua bên miệng mình, đem rượu dư lại uống cạn.
Rượu mạnh vào miệng, trong phút chốc hai bên má cậu nổi lên một mảnh phấn hồng, hai mắt ngậm sương mờ mịt, sóng mắt lưu chuyển, dường như có thể đem người hút vào thế giới mê ly gợi cảm, yêu nghiệt đến hết thuốc chữa.
Một màn này làm Cơ Trường Dận cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thiếu niên thật là lúc nào cũng dụ hoặc hắn, làm trái tim lãnh ngạnh trước nay của hắn như bị nước ấm xối ướt, bắt đầu chậm rãi trở nên mềm mại.
"Uống ngon?"
Cơ Trường Dận vén lên sợi tóc rối giữa trán Cố Bạch, đáy mắt toát ra ôn nhu cùng tình yêu đến chính mình cũng không phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị vệ bên cạnh thầm kinh hãi, vị tiểu công tử này thật sự là thần nhân mà, thế nhưng có thể khiến chủ tử lộ ra loại cảm xúc thần kỳ như ôn nhu này a!
Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt này của chủ tử đâu, dáng vẻ ôn nhu như vậy thật là hiếm lạ giống như gặp quỷ a!
"So lần trước uống ngon hơn, nhưng vẫn kém rượu của ta một chút.."
Cố Bạch híp mắt cười, đem tự tin phát huy đến mức tận cùng.
Thần thái cùng dáng vẻ như vậy thật là làm Cơ Trường Dận cảm thấy thích không nói nên lời, hắn cũng không biết tại sao, lại có người trong thời gian ngắn như vậy có thể làm chính mình buông bỏ đề phòng, muốn thêm thân cận như vậy.
"Bẩm công tử, Phó gia đại công tử quận thành cầu kiến!"
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, thị vệ bên ngoài bẩm báo.
Phó gia đại công tử Quận thành? Phó Quân Lê?
Cố Bạch cùng Cơ Trường Dận đồng thời ngây ra một lúc, Cơ Trường Dận còn chưa nói gì, Cố Bạch đã vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, Cơ Trường Dận đôi mắt ám trầm, chế trụ cậu lại, nói:
"Nhảy xuống làm gì? Sợ người khác nhìn thấy?"
Đương nhiên là sợ Phó Quân Lê nhìn thấy làm nhiệm vụ thất bại nha! Cố Bạch thầm nghĩ trong lòng, nhưng vừa nghe giọng điệu nam nhân liền biết đối phương tức giận, liền nhanh chóng ở trên mặt nam nhân hôn một cái, sát gần bên tai hắn nhỏ giọng nói:
"Chuyện ta thích ngươi tạm thời đừng để Phó Quân Lê biết."
"Vì cái gì?" Cơ Trường Dận vừa rồi còn ôn nhu trong nháy mắt liền đen xuống, trong ánh mắt có loại cảm xúc cuồn cuộn.
"Sau này sẽ giải thích cung ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu Phó Quân Lê không yêu Đỗ Vân Khê, như vậy Cố Bạch sẽ phải chết.."
Từ chết vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Cơ Trường Dận dường như không thở nổi, lời 'Cố Bạch sẽ chết ' này thế nhưng làm ngực hắn có loại đau đớn như bị xé rách không thể chịu đựng được.
Hắn bình tĩnh nhìn Cố Bạch trong chốc lát, mới buông tay.
Cảm nhận được cảm xúc cùng động tác của Cơ Trường Dận, trong lòng Cố Bạch có loại thoải mái cùng vui mừng khó có thể diễn tả được, người nam nhân này tuy không còn ký ức, nhưng chỗ sâu trong linh hồn hắn lại khắc sâu bóng dáng của cậu.
Bị ánh mắt nóng bỏng lại chuyên chú của Cố Bạch nhìn chằm chằn, tối tăm trong lòng Cơ Trường Dận rốt cuộc biến mất, lúc này mới phất tay để thị vệ đem Phó Quân Lê mang tiến vào.
"Phó Tử Cố ra mắt công tử, vừa rồi gia đệ có vô lễ, chỗ nào đắc tội mong công tử thứ lỗi, Tử cố thay mặt cùng công tử bồi tội, lúc này canh giờ cũng không còn sớm, xin công tử cho phép Tử Cố mang gia đệ hồi phủ.."
Tử Cố là tự của Phó Quân Lê, văn nhân mặc khách đều giống nhau, khi ở bên ngoài đều dùng tự để xưng hô.
Từ lúc vào phòng, nam nhân xưa nay ưu nhã lạnh nhạt giờ phút này thế nhưng lộ ra dáng vẻ khẩn trương vạn phần, hơn nữa không màng lễ nghi đem Cố Bạch kéo đến bên người, bày ra tư thái bảo hộ.
Tình huống như vậy làm Cố Bạch ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ cần hơi chút suy nghĩ liền thông suốt, Phó Quân Lê nhất định lại đem cậu trở thành Liên Chỉ đây mà, hừ.
Than một câu: Nhiệm vụ lần này thật gian nan, Cố Bạch mới nhìn về phía Cơ Trường Dận, ánh mắt biểu đạt ta phải đi rồi.
Ánh mắt vừa rồi còn ngọt nị, đảo mắt liền xa cách khiến tâm tình Cơ Trường Dận không quá tốt, đôi mắt tối tăm tới cực điểm nhìn chằm chằm bàn tay Phó Quân Lê đang lôi kéo Cố Bạch, hận không thể một kiếm đem bàn tay dám chạm vào người hắn coi chém luôn.
Chỉ là nhớ đến lời Cố Bạch nói vừa nãy, rốt cuộc hắn vẫn là nhịn xuống, gật đầu nói "Đi thôi.."
"Tạ công tử.."
Phó Quân Lê lập tức cáo từ, không chút do dự lôi kéo Cố Bạch rời đi, làm ánh mắt Cơ Trường Dận càng thêm âm trầm vài phần.
Thẳng đến khi Cố Bạch đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại, hướng hắn lộ ra gương mặt tươi cười, khẩu hình nói ' tái kiến ', khuôn mặt lãnh nghạnh cùng ánh mắt âm trầm của hắn mới hòa hoãn lại.
"Đi tra cho Cô, chuyện lớn nhỏ của Phó gia đều phải tra hết cho ta, đặc biệt là Phó Quân Lê!"
Phân phó thuộc hạ đi làm, Cơ Trường Dận trầm ngâm phân phó phút chốc, hắn vẫn còn nhớ câu Cố Bạch sẽ chết kia đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro