Huyền huyễn nốt chu sa. (4)
Hồng Yêu Yêu
2024-07-14 22:34:10
Tần Thí Thiên cấp thuốc trị thương tự nhiên là hàng thượng đẳng, hơn nữa chỉ là chút bị thương ngoài da, Cố Bạch nghỉ ngơi hai ngày liền mặc vào quần áo ma vệ chạy tới đưa tin.
Thời điểm Cố Bạch đến, Tần Thí Thiên vừa mới rời giường, xem cậu đã đến thuận miệng nói một câu "Ngươi nhưng thật ra rất hiểu chuyện" liền không hề để ý đến cậu nữa.
Tính tình Tần Thí Thiên như thế nào Cố Bạch tự nhiên rõ ràng, người này thập phần lãnh khốc vô tình, thái độ trừ bỏ Mạc Hải Ca đối với ai cũng không dễ dàng mà hòa ái, trước nay đều là người khí phách lại tàn nhẫn, ngày đó cũng là bỗng nhiên mới mẻ mới có thể đối với cậu giả lấy sắc thái.
Bất quá Cố Bạch da mặt tương đối dày, lá gan cũng rất lớn, không có giống những ma vệ khác tự mình tìm một chỗ ẩn thân giống như ám vệ, mà là trắng trợn táo bạo đi theo phía sau Tần Thí Thiên, không giống một ma vệ, ngược lại giống tiểu tùy tùng chuyên hầu hạ.
Trên thực tế cũng là vậy, cậu hiện tại tu vi mới là hoàng cấp, ở Ma tông thực lực thấp hèn, nếu không phải tông chủ chính miệng nhận lời, ma vệ là không tới phiên cậu, bộ dáng tiểu tùy tùng hầu hạ như vậy nhưng thật ra làm trong lòng bọn thuộc hạ âm thầm trải qua trăm cay ngàn đắng mới làm ma vệ cân bằng hơn rất nhiều.
Chờ Tần Thí Thiên rửa mặt xong, mặc tốt quần áo sau, Mạc Hải Ca cũng đi đến.
Cậu ta tướng mạo diễm lệ, làn da trắng nõn, mặc áo trắng gấm phác họa hoa văn tinh xảo, không như nam tử bình thường thô kệch, xinh đẹp lại so với nữ nhi nhiều thêm vài phần tiêu sái, trang phẫn vô cùng đơn giản đó là phong tư phong hoa tuyệt đại.
Tần Thí Thiên nhìn đến cậu ta lãnh khốc trên mặt nháy mắt biến mất, giữa mày nhiễm ý cười, hướng bên người nói "Truyền đồ ăn sáng đi.."
Nói rồi, y liền đi qua dắt lấy tay Mạc Hải Ca, đem người có chút giãy giụa kéo đến trên bàn cùng y ngồi chung, đây là thói quen những năm gần đây của y, mỗi ngày dùng cơm đều muốn Mạc Hải Ca bồi.
Theo năm tháng dần dần lớn lên, vốn là đối với Tần Thí Thiên đã lãnh đạm thái độ của Mạc Hải Ca lại càng thêm xa cách, đặc biệt là sau khi biết tâm tư Tần Thí Thiên, cậu ta phi thường sợ hãi.
Vừa đến bàn, cậu ta lại lần nữa dùng sức tránh ra khỏi tay Tần Thí Thiên.
Tuy là Tần Thí Thiên đã quen lãnh đạm xa cách của cậu ta, mỗi khi bị cự tuyệt vẫn là nhịn không được có chút hơi hơi tức giận, nhưng y như cũ là luyến tiếc trách tội, ngược lại nhẫn nại tính tình lại gắp một khối bánh đậu Hà Lan cho cậu ta, một bên duỗi tay đi sờ đầu của cậu ta.
"Hải ca nếm thử bánh đậu Hà Lan này.."
"Tạ sư phó."
Nhìn đồ ăn trong chén, Mạc Hải Ca ngoài miệng tuy đang nói cảm tạ, nhưng biểu tình lại cực kỳ không muốn.
Thái độ bài xích này làm sắc mặt Tần Thí Thiên trầm xuống, nhìn cậu ta chằm chằm đáy mắt dâng lên khí lạnh hàn băng, trên người uy áp chỉ thuộc về cường giả thu không được phóng ra tới bên ngoài.
Mạc Hải Ca bị uy áp này của y dọa sợ tới mức đánh cái run run, suýt nữa thở không nổi, biết y sinh khí, mới thu hồi biểu tình trên mặt.
Sau đó làm giống như hoàn thành nhiệm vụ cố mà đem điểm tâm trong chén ăn vào, thật sự chịu không nổi khí lạnh của Tần Thí Thiên áp đến, lập tức buông chiếc đũa hướng nam nhân đang cả người tản ra khí lạnh nói.
"Sư phó, đồ nhi ăn no rồi, ngài rãi chậm dùng, đồ nhi trước đi xuống xử lý việc trong tông nội.."
Nói xong, cũng không đợi Tần Thí Thiên gật đầu, liền lập tức xoay người rời đi, một chút cũng không muốn cùng Tần Thí Thiên ngốc trong chốc lát.
Chờ cậu ta vừa đi, Tần Thí Thiên mới áp không được hỏa khí, 'bang' một tiếng buông chiếc đũa, mặt âm trầm nói "Còn không đem đồ ăn đi!"
Bên cạnh hạ nhân lập tức trả lời, chạy nhanh đáp lại "Vâng."
Gần đây tông chủ hỉ nộ không chừng, ai cũng không dám làm trái ý y, làm trái, chỉ có chết, huống chi giờ phút này tông chủ đúng là hỏa khí thực lớn, ai dính người đó xui xẻo.
Cố tình trong phòng này thật là có người không sợ chết, Cố Bạch thấy Tần Thí Thiên ngay cả chiếc đũa cũng chưa động qua, phần quan tâm nguyên chủ lưu lại đối với Tần Thí Thiên làm cậu không tự chủ được tiến đi lên.
"Tông chủ, ngài vừa rồi còn không có ăn đâu.."
Nói xong, Cố Bạch liền ở trong lòng hung hăng cho chính mình một cái bạt tai, cho ngươi lắm miệng!
Mà phòng trong vốn dĩ không khí trầm trọng cũng thoáng chốc ngưng đọng lại, mấy hạ nhân vốn dĩ chuẩn bị thu thập đồ ăn tay liền ngừng lại, giơ ở giữa không trung đầu cũng không dám ngẩng lên, thầm nói người mới tới hôm nay như thế nào không biết điều như vậy, dám ở lúc tông chủ nổi nóng tiến đi lên!
"..."
Tần Thí Thiên đem tầm mắt chậm rãi dời về phía Cố Bạch, ánh mắt đen tối không rõ, lời y nói ra nhưng cho tới bây giờ không có người dám phản bác, còn ở thời điểm mình tức giận cãi lời, người này là không sợ chết hay vẫn là có cái gì khác?
Cố Bạch tự nhiên sợ chết, cậu cũng không nghĩ lúc này lại lên tiếng nữa, cố tình thân thể này lại là của người khác, tàn lưu cảm xúc của nguyên chủ còn lưu lại, thời điểm trước khi hoàn thành nhiệm vụ đều đối với cậu có ảnh hưởng.
Cậu nhìn sắc mặt Tần Thí Thiên bình tĩnh đến có chút đáng sợ, chạy nhanh quỳ một gối xuống đất, căng da đầu lung tung nói.
"Thuộc hạ nói lỡ lời, thỉnh tông chủ trách phạt, chỉ là.. Chỉ là không ăn cơm đối với thân thể không tốt."
Lời này chỉ đối với người thường mà nói, còn đối với cường giả giống Tần Thí Thiên đã tu luyện đến đỉnh cấp, đừng nói một bữa cơm, chính là một tháng không ăn cơm đều sẽ không chết.
Tần Thí Thiên nhìn cậu không nói chuyện, Cố Bạch liền quỳ gối như vậy cũng không dám động, một bên ở trong lòng thầm bực bội hối hận vừa rồi không ngăn chặn cảm xúc của nguyên chủ, một bên thầm nghĩ quỳ gối như vậy thật là khó chịu cực kỳ.
Ngay lúc cậu cho rằng Tần Thí Thiên sinh khí muốn phóng một chưởng chụp chết cậu, đối phương nhìn cậu một cái, lại nói "Đứng lên đi, cấp bản tôn chia thức ăn.."
"Vâng, tông chủ!"
Cố Bạch vừa nghe thấy vậy, trên mặt vui vẻ, chạy nhanh từ trên mặt đất đứng lên, một bên phủi một chút tro bụi dính trên đầu gối một bên tích cực chạy tới.
Tần Thí Thiên chú ý tới tươi cười của cậu, vốn dĩ tâm tình có chút tối tăm bỗng nhiên tốt lên nửa phần, lại nghĩ tới giáo trường ngày đó động tác nhìn lén của cậu, không nhịn được cong lên khóe miệng.
Tâm tình một chút tốt lên, y xem đồ ăn sáng trên bàn cũng nhiều thêm vài phần muốn ăn, Cố Bạch từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng thực hiểu biết khẩu vị của y, kẹp tất cả đồ ăn đều là y thích, một bữa cơm sáng, y ăn không ít, dẫn tới hạ nhân hầu hạ liên tiếp ghé mắt nhìn qua.
Cố Bạch xem y ăn thơm, không nhịn được cũng có chút thèm, cậu chỉ là một tiểu đệ tử của Ma tông, tuy không đói, nhưng thức ăn không bằng tông chủ ăn tốt đến như vậy.
Một bàn cơm sáng mà thôi, chính là mười mấy món, giống như cung đình ngự yến vậy, trải qua một cái thế giới thân thế là Nhiếp gia tiểu thiếu gia, ăn mặc cũng đều là tốt nhất, sớm đã đem dạ dày cậu dưỡng đến hư.
Giờ phút này thật là nhịn không được nuốt nước miếng, hơn nữa hôm nay cậu vội vàng tới, chỉ gặm một cái màn thầu, thân thể lập tức kháng nghị phát ra tiếng vang "Lộc cộc".
Thanh âm này không tính là lớn, nhưng lạc ở căn phòng ai đều có thể nghe thấy liền phá lệ dẫn người chú ý, đừng nói Tần Thí Thiên, chính là hạ nhân hầu hạ trong phòng đều lặng lẽ nhìn về phía cậu.
"Tông chủ thứ tội, thuộc hạ thất lễ.." Cố Bạch mặt đỏ lên.
Tần Thí Thiên nhìn cậu một cái, trên mặt lãnh khốc lộ ra một tia nhu hòa tươi cười nhỏ đến khó phát hiện, sau đó đem một mâm điểm tâm đưa đến trước mặt cậu, lạnh lùng nói "Thưởng cho ngươi."
"Tạ tông chủ!"
Cố Bạch mặt lộ vẻ đại hỉ, chạy nhanh nói lời cảm tạ, đại ma đầu ban thưởng, đừng nói dư lại, cho dù là đã cắn qua một ngụm đều có thể ăn a, huống chi bàn điểm tâm động cũng chưa động qua này.
Tiếp nhận mâm, Cố Bạch chuẩn bị lui xuống, lá gan dù lớn, cậu cũng không dám ở trước mặt Tần Thí Thiên mà ăn, người có thể cùng Tần Thí Thiên ngồi cùng một bàn cũng chỉ có Mạc Hải Ca, những người khác đó là không muốn sống nữa.
Lại không nghĩ động tác chuẩn bị rời đi này làm Tần Thí Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cự tuyệt vừa rồi của Mạc Hải Ca, không khỏi hừ lạnh "Liền ở chỗ này ăn đi!"
Cố Bạch bị y làm cho hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ một câu quả nhiên hỉ nộ vô thường, mới không thể không nghe lời ngoan ngoãn đứng ở trước mặt y ăn.
Cậu một bên ăn một bên đi quan sát sắc mặt Tần Thí Thiên, phồng lên quai hàm, đôi mắt ngó ngó bộ dáng giống con sóc con thập phần buồn cười, làm Tần Thí Thiên sắc mặt tốt lên vài phần.
"Có ăn ngon như vậy sao?" Thấy Cố Bạch ăn thành cái bộ dáng này, nhìn cậu trong chốc lát Tần Thí Thiên nhịn không được bỗng nhiên mở miệng.
"Ngô, ăn ngon!"
Cố Bạch không chút do dự gật đầu, hai má nhét đầy đồ ăn, quai hàm phồng lên giống như gà mổ thóc mà gật gật đầu.
Ma tông tồn tại chính là so với triều đình còn lớn hơn một chút, đầu bếp tông nội tự nhiên là đỉnh cấp, nguyên liệu nấu ăn càng là giàu linh khí, so với phàm vật bình thường thì xa hoa hơn nhiều, hương vị có thể nói là tuyệt vị.
Này quả thực so với đời trước ăn qua nguyên liệu đỉnh cấp còn ăn ngon hơn, Cố Bạch trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, đôi mắt đều mị cong lên.
Dáng vẻ này làm Tần Thí Thiên nhìn đến tâm tình rất tốt, ma xui quỷ khiến duỗi tay nhéo mặt cậu một chút, Cố Bạch ngây ra một lúc, sau đó hồi thần mỉm cười, cũng không né tránh.
"Ngươi tựa hồ cũng không sợ bản tôn?"
Đã quen với xa cách chán ghét của Mạc Hải Ca, bỗng nhiên cảm giác cùng người thân cận này làm trong lòng Tần Thí Thiên hơi giật mình, xúc cảm da thịt trên tay mềm mại ấm áp, làm y thập phần thích thú.
Thấy biểu tình của y, Cố Bạch liền đoán được vài phần tính tình của y, liếm liếm môi mới hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía y, híp mắt sùng bái tỏ lòng trung thành.
"Tiểu nhân không sợ tông chủ, chỉ là kính sợ tông chủ ngài, tiểu nhân phát hệ thề nguyện trung thành với tông chủ, cho nên không sợ tông chủ, tông chủ kêu tiểu nhân làm cái gì tiểu nhân đều nguyện ý!"
Này hoàn toàn là lời từ đáy lòng, nguyện vọng của A Cửu chính là bảo hộ vị tông chủ đại nhân này, chẳng sợ Tần Thí Thiên muốn giết nguyên chủ, nguyên chủ đều sẽ quỳ xuống đất mà tạ ơn nha.
Tần Thí Thiên không phải chưa từng nghe qua các loại lời nói trung tâm, nhưng từ trong miệng Cố Bạch nói ra, xứng với đôi mắt thuần lương của cậu, liền kỳ quái làm người nhìn cảm thấy thoải mái.
Bộ dáng trung tâm cùng sùng bái như vậy, làm trong lòng y có loại mềm mại thoải mái nói không nên lời, sắc mặt lãnh khốc nháy mắt nhu hòa lên.
"Tiểu nhân? Bản tôn xem ngươi bộ dáng gầy yếu thật sự là một cái nho nhỏ nhân nhi, dáng vẻ này như thế nào vì bản tôn trợ lực, ngươi cũng biết tẩm cung của bản tôn ngay cả nha hoàn tu vi đều cao hơn so với ngươi.."
"A Cửu nhất định sẽ nỗ lực biến mạnh!"
Cố Bạch tích cực tỏ thái độ, ánh mắt thanh triệt, một bộ trẻ sơ sinh trung tâm.
Tần Thí Thiên nhìn cậu, trong lòng nhịn không được một trận ý cười.
Ở Ma tông ngây người 5 năm ánh mắt thiếu niên còn có thể thanh triệt như vậy, còn luôn miệng muốn báo ân nguyện trung thành với chính mình, thú vị, thật sự thú vị, như thế, lưu tại bên người cũng tốt, coi như chút đồ làm vui vẻ.
"Được, một khi đã như vậy, tu vi hiện tại của ngươi bản tôn không cần đến, sau này ngươi liền hầu hạ hằng ngày cho bản tôn là được!"
Tần Thí Thiên mặt như cũ lãnh khốc, nhưng ngữ khí thập phần nhu hòa.
* * *
Hết chương 19.
Thời điểm Cố Bạch đến, Tần Thí Thiên vừa mới rời giường, xem cậu đã đến thuận miệng nói một câu "Ngươi nhưng thật ra rất hiểu chuyện" liền không hề để ý đến cậu nữa.
Tính tình Tần Thí Thiên như thế nào Cố Bạch tự nhiên rõ ràng, người này thập phần lãnh khốc vô tình, thái độ trừ bỏ Mạc Hải Ca đối với ai cũng không dễ dàng mà hòa ái, trước nay đều là người khí phách lại tàn nhẫn, ngày đó cũng là bỗng nhiên mới mẻ mới có thể đối với cậu giả lấy sắc thái.
Bất quá Cố Bạch da mặt tương đối dày, lá gan cũng rất lớn, không có giống những ma vệ khác tự mình tìm một chỗ ẩn thân giống như ám vệ, mà là trắng trợn táo bạo đi theo phía sau Tần Thí Thiên, không giống một ma vệ, ngược lại giống tiểu tùy tùng chuyên hầu hạ.
Trên thực tế cũng là vậy, cậu hiện tại tu vi mới là hoàng cấp, ở Ma tông thực lực thấp hèn, nếu không phải tông chủ chính miệng nhận lời, ma vệ là không tới phiên cậu, bộ dáng tiểu tùy tùng hầu hạ như vậy nhưng thật ra làm trong lòng bọn thuộc hạ âm thầm trải qua trăm cay ngàn đắng mới làm ma vệ cân bằng hơn rất nhiều.
Chờ Tần Thí Thiên rửa mặt xong, mặc tốt quần áo sau, Mạc Hải Ca cũng đi đến.
Cậu ta tướng mạo diễm lệ, làn da trắng nõn, mặc áo trắng gấm phác họa hoa văn tinh xảo, không như nam tử bình thường thô kệch, xinh đẹp lại so với nữ nhi nhiều thêm vài phần tiêu sái, trang phẫn vô cùng đơn giản đó là phong tư phong hoa tuyệt đại.
Tần Thí Thiên nhìn đến cậu ta lãnh khốc trên mặt nháy mắt biến mất, giữa mày nhiễm ý cười, hướng bên người nói "Truyền đồ ăn sáng đi.."
Nói rồi, y liền đi qua dắt lấy tay Mạc Hải Ca, đem người có chút giãy giụa kéo đến trên bàn cùng y ngồi chung, đây là thói quen những năm gần đây của y, mỗi ngày dùng cơm đều muốn Mạc Hải Ca bồi.
Theo năm tháng dần dần lớn lên, vốn là đối với Tần Thí Thiên đã lãnh đạm thái độ của Mạc Hải Ca lại càng thêm xa cách, đặc biệt là sau khi biết tâm tư Tần Thí Thiên, cậu ta phi thường sợ hãi.
Vừa đến bàn, cậu ta lại lần nữa dùng sức tránh ra khỏi tay Tần Thí Thiên.
Tuy là Tần Thí Thiên đã quen lãnh đạm xa cách của cậu ta, mỗi khi bị cự tuyệt vẫn là nhịn không được có chút hơi hơi tức giận, nhưng y như cũ là luyến tiếc trách tội, ngược lại nhẫn nại tính tình lại gắp một khối bánh đậu Hà Lan cho cậu ta, một bên duỗi tay đi sờ đầu của cậu ta.
"Hải ca nếm thử bánh đậu Hà Lan này.."
"Tạ sư phó."
Nhìn đồ ăn trong chén, Mạc Hải Ca ngoài miệng tuy đang nói cảm tạ, nhưng biểu tình lại cực kỳ không muốn.
Thái độ bài xích này làm sắc mặt Tần Thí Thiên trầm xuống, nhìn cậu ta chằm chằm đáy mắt dâng lên khí lạnh hàn băng, trên người uy áp chỉ thuộc về cường giả thu không được phóng ra tới bên ngoài.
Mạc Hải Ca bị uy áp này của y dọa sợ tới mức đánh cái run run, suýt nữa thở không nổi, biết y sinh khí, mới thu hồi biểu tình trên mặt.
Sau đó làm giống như hoàn thành nhiệm vụ cố mà đem điểm tâm trong chén ăn vào, thật sự chịu không nổi khí lạnh của Tần Thí Thiên áp đến, lập tức buông chiếc đũa hướng nam nhân đang cả người tản ra khí lạnh nói.
"Sư phó, đồ nhi ăn no rồi, ngài rãi chậm dùng, đồ nhi trước đi xuống xử lý việc trong tông nội.."
Nói xong, cũng không đợi Tần Thí Thiên gật đầu, liền lập tức xoay người rời đi, một chút cũng không muốn cùng Tần Thí Thiên ngốc trong chốc lát.
Chờ cậu ta vừa đi, Tần Thí Thiên mới áp không được hỏa khí, 'bang' một tiếng buông chiếc đũa, mặt âm trầm nói "Còn không đem đồ ăn đi!"
Bên cạnh hạ nhân lập tức trả lời, chạy nhanh đáp lại "Vâng."
Gần đây tông chủ hỉ nộ không chừng, ai cũng không dám làm trái ý y, làm trái, chỉ có chết, huống chi giờ phút này tông chủ đúng là hỏa khí thực lớn, ai dính người đó xui xẻo.
Cố tình trong phòng này thật là có người không sợ chết, Cố Bạch thấy Tần Thí Thiên ngay cả chiếc đũa cũng chưa động qua, phần quan tâm nguyên chủ lưu lại đối với Tần Thí Thiên làm cậu không tự chủ được tiến đi lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tông chủ, ngài vừa rồi còn không có ăn đâu.."
Nói xong, Cố Bạch liền ở trong lòng hung hăng cho chính mình một cái bạt tai, cho ngươi lắm miệng!
Mà phòng trong vốn dĩ không khí trầm trọng cũng thoáng chốc ngưng đọng lại, mấy hạ nhân vốn dĩ chuẩn bị thu thập đồ ăn tay liền ngừng lại, giơ ở giữa không trung đầu cũng không dám ngẩng lên, thầm nói người mới tới hôm nay như thế nào không biết điều như vậy, dám ở lúc tông chủ nổi nóng tiến đi lên!
"..."
Tần Thí Thiên đem tầm mắt chậm rãi dời về phía Cố Bạch, ánh mắt đen tối không rõ, lời y nói ra nhưng cho tới bây giờ không có người dám phản bác, còn ở thời điểm mình tức giận cãi lời, người này là không sợ chết hay vẫn là có cái gì khác?
Cố Bạch tự nhiên sợ chết, cậu cũng không nghĩ lúc này lại lên tiếng nữa, cố tình thân thể này lại là của người khác, tàn lưu cảm xúc của nguyên chủ còn lưu lại, thời điểm trước khi hoàn thành nhiệm vụ đều đối với cậu có ảnh hưởng.
Cậu nhìn sắc mặt Tần Thí Thiên bình tĩnh đến có chút đáng sợ, chạy nhanh quỳ một gối xuống đất, căng da đầu lung tung nói.
"Thuộc hạ nói lỡ lời, thỉnh tông chủ trách phạt, chỉ là.. Chỉ là không ăn cơm đối với thân thể không tốt."
Lời này chỉ đối với người thường mà nói, còn đối với cường giả giống Tần Thí Thiên đã tu luyện đến đỉnh cấp, đừng nói một bữa cơm, chính là một tháng không ăn cơm đều sẽ không chết.
Tần Thí Thiên nhìn cậu không nói chuyện, Cố Bạch liền quỳ gối như vậy cũng không dám động, một bên ở trong lòng thầm bực bội hối hận vừa rồi không ngăn chặn cảm xúc của nguyên chủ, một bên thầm nghĩ quỳ gối như vậy thật là khó chịu cực kỳ.
Ngay lúc cậu cho rằng Tần Thí Thiên sinh khí muốn phóng một chưởng chụp chết cậu, đối phương nhìn cậu một cái, lại nói "Đứng lên đi, cấp bản tôn chia thức ăn.."
"Vâng, tông chủ!"
Cố Bạch vừa nghe thấy vậy, trên mặt vui vẻ, chạy nhanh từ trên mặt đất đứng lên, một bên phủi một chút tro bụi dính trên đầu gối một bên tích cực chạy tới.
Tần Thí Thiên chú ý tới tươi cười của cậu, vốn dĩ tâm tình có chút tối tăm bỗng nhiên tốt lên nửa phần, lại nghĩ tới giáo trường ngày đó động tác nhìn lén của cậu, không nhịn được cong lên khóe miệng.
Tâm tình một chút tốt lên, y xem đồ ăn sáng trên bàn cũng nhiều thêm vài phần muốn ăn, Cố Bạch từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng thực hiểu biết khẩu vị của y, kẹp tất cả đồ ăn đều là y thích, một bữa cơm sáng, y ăn không ít, dẫn tới hạ nhân hầu hạ liên tiếp ghé mắt nhìn qua.
Cố Bạch xem y ăn thơm, không nhịn được cũng có chút thèm, cậu chỉ là một tiểu đệ tử của Ma tông, tuy không đói, nhưng thức ăn không bằng tông chủ ăn tốt đến như vậy.
Một bàn cơm sáng mà thôi, chính là mười mấy món, giống như cung đình ngự yến vậy, trải qua một cái thế giới thân thế là Nhiếp gia tiểu thiếu gia, ăn mặc cũng đều là tốt nhất, sớm đã đem dạ dày cậu dưỡng đến hư.
Giờ phút này thật là nhịn không được nuốt nước miếng, hơn nữa hôm nay cậu vội vàng tới, chỉ gặm một cái màn thầu, thân thể lập tức kháng nghị phát ra tiếng vang "Lộc cộc".
Thanh âm này không tính là lớn, nhưng lạc ở căn phòng ai đều có thể nghe thấy liền phá lệ dẫn người chú ý, đừng nói Tần Thí Thiên, chính là hạ nhân hầu hạ trong phòng đều lặng lẽ nhìn về phía cậu.
"Tông chủ thứ tội, thuộc hạ thất lễ.." Cố Bạch mặt đỏ lên.
Tần Thí Thiên nhìn cậu một cái, trên mặt lãnh khốc lộ ra một tia nhu hòa tươi cười nhỏ đến khó phát hiện, sau đó đem một mâm điểm tâm đưa đến trước mặt cậu, lạnh lùng nói "Thưởng cho ngươi."
"Tạ tông chủ!"
Cố Bạch mặt lộ vẻ đại hỉ, chạy nhanh nói lời cảm tạ, đại ma đầu ban thưởng, đừng nói dư lại, cho dù là đã cắn qua một ngụm đều có thể ăn a, huống chi bàn điểm tâm động cũng chưa động qua này.
Tiếp nhận mâm, Cố Bạch chuẩn bị lui xuống, lá gan dù lớn, cậu cũng không dám ở trước mặt Tần Thí Thiên mà ăn, người có thể cùng Tần Thí Thiên ngồi cùng một bàn cũng chỉ có Mạc Hải Ca, những người khác đó là không muốn sống nữa.
Lại không nghĩ động tác chuẩn bị rời đi này làm Tần Thí Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cự tuyệt vừa rồi của Mạc Hải Ca, không khỏi hừ lạnh "Liền ở chỗ này ăn đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Bạch bị y làm cho hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ một câu quả nhiên hỉ nộ vô thường, mới không thể không nghe lời ngoan ngoãn đứng ở trước mặt y ăn.
Cậu một bên ăn một bên đi quan sát sắc mặt Tần Thí Thiên, phồng lên quai hàm, đôi mắt ngó ngó bộ dáng giống con sóc con thập phần buồn cười, làm Tần Thí Thiên sắc mặt tốt lên vài phần.
"Có ăn ngon như vậy sao?" Thấy Cố Bạch ăn thành cái bộ dáng này, nhìn cậu trong chốc lát Tần Thí Thiên nhịn không được bỗng nhiên mở miệng.
"Ngô, ăn ngon!"
Cố Bạch không chút do dự gật đầu, hai má nhét đầy đồ ăn, quai hàm phồng lên giống như gà mổ thóc mà gật gật đầu.
Ma tông tồn tại chính là so với triều đình còn lớn hơn một chút, đầu bếp tông nội tự nhiên là đỉnh cấp, nguyên liệu nấu ăn càng là giàu linh khí, so với phàm vật bình thường thì xa hoa hơn nhiều, hương vị có thể nói là tuyệt vị.
Này quả thực so với đời trước ăn qua nguyên liệu đỉnh cấp còn ăn ngon hơn, Cố Bạch trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, đôi mắt đều mị cong lên.
Dáng vẻ này làm Tần Thí Thiên nhìn đến tâm tình rất tốt, ma xui quỷ khiến duỗi tay nhéo mặt cậu một chút, Cố Bạch ngây ra một lúc, sau đó hồi thần mỉm cười, cũng không né tránh.
"Ngươi tựa hồ cũng không sợ bản tôn?"
Đã quen với xa cách chán ghét của Mạc Hải Ca, bỗng nhiên cảm giác cùng người thân cận này làm trong lòng Tần Thí Thiên hơi giật mình, xúc cảm da thịt trên tay mềm mại ấm áp, làm y thập phần thích thú.
Thấy biểu tình của y, Cố Bạch liền đoán được vài phần tính tình của y, liếm liếm môi mới hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía y, híp mắt sùng bái tỏ lòng trung thành.
"Tiểu nhân không sợ tông chủ, chỉ là kính sợ tông chủ ngài, tiểu nhân phát hệ thề nguyện trung thành với tông chủ, cho nên không sợ tông chủ, tông chủ kêu tiểu nhân làm cái gì tiểu nhân đều nguyện ý!"
Này hoàn toàn là lời từ đáy lòng, nguyện vọng của A Cửu chính là bảo hộ vị tông chủ đại nhân này, chẳng sợ Tần Thí Thiên muốn giết nguyên chủ, nguyên chủ đều sẽ quỳ xuống đất mà tạ ơn nha.
Tần Thí Thiên không phải chưa từng nghe qua các loại lời nói trung tâm, nhưng từ trong miệng Cố Bạch nói ra, xứng với đôi mắt thuần lương của cậu, liền kỳ quái làm người nhìn cảm thấy thoải mái.
Bộ dáng trung tâm cùng sùng bái như vậy, làm trong lòng y có loại mềm mại thoải mái nói không nên lời, sắc mặt lãnh khốc nháy mắt nhu hòa lên.
"Tiểu nhân? Bản tôn xem ngươi bộ dáng gầy yếu thật sự là một cái nho nhỏ nhân nhi, dáng vẻ này như thế nào vì bản tôn trợ lực, ngươi cũng biết tẩm cung của bản tôn ngay cả nha hoàn tu vi đều cao hơn so với ngươi.."
"A Cửu nhất định sẽ nỗ lực biến mạnh!"
Cố Bạch tích cực tỏ thái độ, ánh mắt thanh triệt, một bộ trẻ sơ sinh trung tâm.
Tần Thí Thiên nhìn cậu, trong lòng nhịn không được một trận ý cười.
Ở Ma tông ngây người 5 năm ánh mắt thiếu niên còn có thể thanh triệt như vậy, còn luôn miệng muốn báo ân nguyện trung thành với chính mình, thú vị, thật sự thú vị, như thế, lưu tại bên người cũng tốt, coi như chút đồ làm vui vẻ.
"Được, một khi đã như vậy, tu vi hiện tại của ngươi bản tôn không cần đến, sau này ngươi liền hầu hạ hằng ngày cho bản tôn là được!"
Tần Thí Thiên mặt như cũ lãnh khốc, nhưng ngữ khí thập phần nhu hòa.
* * *
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro