Trọng sinh văn pháo hôi (13)
Hồng Yêu Yêu
2024-07-14 22:34:10
Cảm giác áp bách khi môi lưỡi cận kề làm Cố Bạch có chút hoảng sợ, lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại cậu đã phi thường khẳng định cậu thật sự không cẩn thận đã đem Nhiếp Kình Thương bẻ cong rồi!
Tuy rằng giờ phút này thân thể là của Lục Dung Khanh, nhưng linh hồn của chính mình đang ở bên trong, thân thể là do cậu khống chế, vậy cơ bản liền cùng cậu không có gì khác biệt a, linh hồn của cậu rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của Nhiếp Kình Thương.
Không biết vì cái gì, Cố Bạch cảm thấy có loại cảm giác thực khủng bố, cậu cảm giác người này giống như chúa tể của hết thảy vậy, cắn nuốt đi linh hồn của cậu.
Cậu nhịn không được một chân đá lên mắt cá chân của nam nhân, thừa dịp Nhiếp Kình Thương ăn đau đến hút khí, cất bước liền chạy.
Đáng tiếc, còn chưa chạy được hai bước, nam nhân phía sau liền một phen chế trụ vòng eo cậu đem cả người cậu cách ly với mặt đất, cậu lại bị ném lên nắp phía đằng trước xe!
"Nhiếp Kình Thương, anh!"
Cố Bạch ra sức giãy giụa, đáng tiếc như cũ lời nói còn chưa xong, miệng đã bị người chặt chẽ mà lấp kín.
Cậu một ngụm cắn môi lưỡi Nhiếp Kình Thương, mùi máu tanh bắt đầu ở môi răng hai người nhanh chóng tràn ngập, cậu muốn bức bách đối phương rời đi.
Nhưng ngay cả như vậy, Nhiếp Kình Thương vẫn là gắt gao mà đè nặng lấy cậu, dùng hết sở hữu khí lực ôm hắn, hôn cậu, Cố Bạch trợn tròn mắt, chỉ có thể thấy hai mắt đỏ đậm của y.
Nhiếp Kình Thương hôn không hề ôn nhu, là một loại xâm lược đầy tính cường thế, chinh phục sự phản kháng của cậu.
Dần dần, Cố Bạch trong thế tấn công đầy mãnh liệt của y mà bại trận, tứ chi vốn dĩ không ngừng giãy giụa bắt đầu mềm xuống, mười cái ngón tay cũng đổi lại mà nắm lấy áo khoác tây trang của Nhiếp Kình Thương.
Tuy rằng nam nhân hôn cũng không ôn nhu, cường hôn như vậy thật sự quá phận, nhưng không biết vì sao, mạc danh lại không khó tiếp thu, chỉ là cái loại cường thế này làm cậu có chút sợ hãi mà thôi.
Hơn nữa dần dần, Cố Bạch cảm giác được có một loại năng lượng kỳ quái giống như thiếu thiếu dũng mãnh tiến vào linh hồn của cậu, làm linh hồn cậu vô cùng thoải mái, phảng phất như sa mạc khô cạn được một chút hơi nước tẩm bổ..
Đối phương lần lượt phiên đỉao nghiền áp cọ xát cùng với linh hồn được tẩm bổ có cảm giác thoải mái, môi cậu không tự chủ được mà mở ra, bên trong đầu lưỡi mềm mại nhiều nước bị Nhiếp Kình Thương từ gốc rễ tinh tế mà liếm láp, cuồng dã mà hàm mút.
Cậu bắt đầu ngắn ngủi mà hút không khí, từ lúc bắt đầu ra sức kháng cự đến cuối cùng vô lực dịu ngoan.
Thẳng đến khi cậu sắp thở không nổi cố dùng sức đấm trên người Nhiếp Kình Thương mấy quyền, Nhiếp Kình Thương mới "Sách!" một tiếng, buông lỏng ra đôi môi đã có chút sưng đỏ của cậu.
Nhìn thiếu niên đang nằm ngửa ở nắp xe đã bị chính mình hôn đến nổi không ngừng thở dốc, toàn bộ khuôn mặt đều chuyển hồng, trong đôi mắt tràn lên nước mắt, một bộ dáng đáng thương bị người khi dễ, Nhiếp Kình Thương vừa mới hơi hơi thanh tỉnh hai mắt giờ lại tối đi vài phần.
Mắt thấy bộ dáng Nhiếp Kình Thương trở nên nguy hiểm, Cố Bạch tức khắc cảm thấy cúc hoa căng thẳng, nhịn không được thân thể rụt rụt về phía sau, chạy nhanh cầu đạo.
"Ca, em sai rồi, em là em trai anh, anh không thể như vậy, anh buông tha em đi, em hôm nay thật sự có chuyện rất quan trọng phải làm.."
Hắn hiện một thiếu niên bộ dáng gầy yếu cùng Nhiếp Kình Thương cao to cứng đối cứng là chiếm không được chỗ tốt gì, chỉ có yếu thế mới có thể khiến cho nam nhân thương tiếc, quản cái gì không thể hiểu được nam nhân phát điên cái gì, trước thoát thân rồi lại nói.
Mặt khác, sau khi kết thúc hôn môi một chút hương vị còn đọng lại trong miệng nam nhân, phát hiện không phải cái quỷ gì đồ vật mà mình nghĩ, nguyên lai lại là sữa, tức khắc hỏa khí tiêu không ít.
Y vừa rồi thật sự nóng giận đến hồ đồ, y thật sự có chút không thể chịu đựng được nếu trên người thiếu niên dính lên hơi thở của người khác, tưởng tượng đến thiếu niên cùng người khác từng có thân mật tiếp xúc, y liền mạc danh ghen ghét đến phát cuồng.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Kình Thương lại có chút tức giận, nhìn chằm chằm Cố Bạch cười lạnh.
"Em lại không phải là em trai ruột, chúng ta một chút quan hệ huyết thống đều không có, tôi như thế nào không thể hôn em? Em cùng người khác lên giường đều có thể, tôi hôn em một chút liền không được?"
"..."
Cố Bạch sắc mặt hơi biến, tuy rằng nghe tới giống như rất có đạo lý, nhưng cậu như thế nào lại cảm thấy giống như là ngụy biện đâu? Nói một người nam nhân hôn một người nam nhân khácdường như thực bình thường a, Nhiếp đùi vàng anh trước kia thật là nam thẳng sao?
Chẳng lẽ cậu phải trả lời nói không được, lại bảo không cho nam nhân lại như vậy nữa, nói không được đi, xem dáng vẻ này của Nhiếp Kình Thương, không chừng càng là lửa cháy mà đổ thêm dầu..
Vì thế cậu dứt khoát không nói chuyện, đừng nên kích thích người này, làm người này bình tĩnh bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ của nam nhân, lúc này cậu nói cái gì làm cái gì cũng đều là sai.
Đích xác, cậu lúc này làm cái gì cũng đều là sai, cho nên cậu trầm mặc làm Nhiếp Kình Thương tức khắc lại bổ não liên tiếp những hình ảnh hương diễm của cậu.
Sau đó nam nhân phẫn nộ lại khinh thân áp lên, đôi tay bắt lấy bờ vai của cậu, cắn răng nói.
"Em thật sự cùng người khác lên giường?"
"Không có!" Cố Bạch kiên quyết lắc đầu phủ quyết, đừng nói cậu không có nói dối, trước mặt bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này của Nhiếp Kình Thương thật sự là quá khủng bố, chọc y chính là đi chịu chết.
Sớm đã nói cậu làm gì cũng là sai, cho nên Nhiếp Kình Thương căn bản không có tin cậu, hành vi đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà người ta cũng đủ cho y bổ não rồi.
"Tôi không tin!"
"Vậy anh muốn em nói như thế nào mới tin em đại ca!" Cố Bạch khóc không ra nước mắt.
Nhiếp Kình Thương ngữ một đốn, tự nhiên là nói như thế nào cũng đều không tin.
Ngay cả uống xuân dược đều làm được người ta thường nói đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nam ở cùng một chỗ đến nửa đêm không phát sinh sự tình gì ai tin a? Dù sao y là không tin!
Nghĩ như vậy, đôi mắt y phóng tới trên mông Cố Bạch, phảng phất radar giống nhau mà rà quét..
Ánh mắt y thật sự quá rõ ràng, quá lộ liễu, quá trong suốt!
Cố Bạch chỉ cảm thấy có loại ảo giác giống như bị người lột sạch mà kiểm tra vậy, cậu không khỏi muốn chạy nhanh đẩy ra nam nhân trước mặt mà trốn chạy.
Nhưng thân thể này của Lục Dung Khanh bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chỗ nào là đối thủ của nam nhân thành thục Nhiếp Kình Thương, tùy ý cậu như thế nào giãy giụa nhún nhường đều không thể làm Nhiếp Kình Thương di động nửa phần, gắt gao che ở trước mặt cậu, làm cậu vô pháp rời đi.
Cứng rắn không được vậy chỉ có thể tới mềm, vì mạng nhỏ của chính mình mà suy nghĩ, tiết tháo gì đó từ bỏ!
"Ca.."
Cố Bạch bỗng nhiên từ bỏ giãy giụa, kêu Nhiếp Kình Thương một tiếng.
Nhẹ nhàng, mềm mại, phảng phất mang theo một loại dụ hoặc kỳ dị làm y ngẩn ra một chút.
Sau đó một loại xúc cảm mềm mại tập kích trên môi y, Cố Bạch hơi hơi đứng dậy, duỗi tay ôm lấy cổ y, đem y kéo gần hơn một ít, chủ động hôn lên môi y.
Cùng vừa rồi kháng cự không giống nhau, thiếu niên chủ động hôn môi có loại ma lực vô cùng đặc biệt, lại lần nữa nhấm nháp đến hương vị ngọt thanh như mật, Nhiếp Kình Thương chỉ cảm thấy chính mình phảng phất say ở bên trong một vò rượu ngon.
Một cổ vô danh vượng lửa đốt lên làm toàn thân y đều nóng lên, y phản bị động vi chủ động, lại lần nữa đi câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của thiếu niên cùng nhảy múa, nhấm nháp tư vị của đối phương.
Tay nhịn không được bám trụ thân thể Cố Bạch, liều mạng đem cậu hướng trong lòng ngực chính mình mà đè ép, sau đó càng thêm dùng sức hôn môi, gặm cắn môi đối phương.
Hôn môi mãnh liệt như vậy làm tay chân Cố Bạch có chút nhũn ra.
Nói thật, rất nhiều thứ cậu đều hiểu, nhưng cũng không đại biểu cho kinh nghiệm của cậu sẽ phong phú, liền giống như kinh nghiệm như vậy, tất cả đều là cậu ở trên máy tính học được, căn bản không có gì là kinh nghiệm thực chiến cả.
Nhiếp Kình Thương phảng phất như hận không thể đem môi cậu nuốt xuống cường thế công kích thật là suýt nữa đánh tan thần trí của cậu.
Đặc biệt là cảm giác linh hồn được tẩm bổ lại lần nữa xuất hiện, làm Cố Bạch cảm thấy thập phần thoải mái, phảng phất mê muội không tự chủ được mà càng thêm chủ động thấu đi lên, đón ý hùa theo nam nhân hôn môi, cái gì cũng đều quên mất.
Cậu chủ động nhiệt tình như vậy cử chỉ trêu chọc trên người nam nhân làm đôi mắt y đều đỏ lên, Nhiếp Kình Thương buông môi Cố Bạch ra.
Cắn một chút đầu lưỡi để khống chế được chính mình, y thở hồng hộc ngầm có ý dục vọng ở bên tai Cố Bạch nói "Đi lên xe.."
Đi lên xe làm gì? Cố Bạch mê mang mở ra hai mắt, đối diện với ánh mắt của Nhiếp Kình Thương.
Chờ thấy rõ đôi mắt của đối phương đã sung huyết đỏ sậm, là đôi mắt hàm chứa dục vọng, cùng với thời điểm cảm giác được đồ vật nào đó của đối phương ngạnh ngạnh chọc chính mình, Cố Bạch phảng phất bị tát vào một chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu đang làm cái gì a! Nội tâm Cố Bạch xấu hổ và giận dữ muốn chết, cậu rõ ràng là muốn dùng sự yếu thế sấn tối nam nhân sau đó nhân lúc nam nhân không chú ý mà tập kích trốn chạy, như thế nào chính mình lại trầm mê đi vào a!
Nhưng này cũng không thể trách cậu, vừa rồi cùng Nhiếp Kình Thương hôn môi khi cảm giác linh hồn được tẩm bổ thật sự quá tốt, làm người vô pháp khống chế muốn hấp thụ thêm càng nhiều, thật sự làm người si ngốc.
Này thật quá kỳ quái, còn có Nhiếp Kình Thương hôn thật đúng là không tồi..
Phi phi phi, Cố Bạch dùng sức lắc đầu, kiềm chế tạp niệm kỳ quái trong lòng xuống, lúc này cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này, cậu cần chạy nhanh thoát thân đi hoàn thành nhiệm vụ mới được.
"Được.."
Nghĩ lại một chút, Cố Bạch gật gật đầu, nhưng không có lập tức hành động, mà là lại lần nữa ôm lấy eo y, thấu đi lên hôn lấy môi y.
Tư vị tốt đẹp lại tập kích đến đây, Nhiếp Kình Thương đương nhiên sẽ không bỏ qua, một bên hôn môi, một bên ôm thân thể Cố Bạch hướng cửa xe di chuyển.
Quá mức mê mẩn y không có chú ý tới thiếu niên trong lòng ngực đang trợn tròn mắt một bên quan sát phối hợp với y, một bên đem bàn tay đến túi quần y đem chìa khóa xe lặng lẽ lấy ra..
Thời điểm di chuyển đến cửa xe, Cố Bạch bỗng nhiên xoay người một cái đổi vị trí, biến thành Nhiếp Kình Thương dựa lưng vào xe, cậu đè ở trên người đối phương, sau đó tiếp tục hôn môi mê hoặc thần trí nam nhân.
Chờ đến khi cửa xe mở ra, Cố Bạch bỗng nhiên kết thúc nụ hôn, dùng sức một cái đem Nhiếp Kình Thương đẩy mạnh cả người y vào trong xe, sau đó nhanh chóng ấn xuống chìa khóa xe khóa cửa lại.
Hết thảy phát sinh chỉ trong tích tắc thời gian, nam nhân đang trầm mê trong dụ hoặc của thiếu niên căn bản không có phản ứng được.
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, Nhiếp Kình Thương đã phát hiện bản thân đã bị khóa ở trong xe, mà thiếu niên cọ ra lửa kia đã nhanh chân chạy trốn thật xa.
Đáng giận, lại bị lừa!
Nhiếp Kình Thương oán giận nện một quyền ở trên ghế dựa, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Bạch rời đi mị thành một cái đường.
Y lấy ra di động, kết nối với điện thoại Cố Bạch, nghiến răng nghiến lợi.
"Lục - Dung - Khanh, em tốt nhất đừng làm cho tôi bắt được em!"
Thanh âm y làm thiếu niên đang cấp tốc vội vàng chạy lảo đảo quăng ngã một chút, sau đó cắt đứt điện thoại chạy trốn càng nhanh.
* * *
Hết chương 13.
Tuy rằng giờ phút này thân thể là của Lục Dung Khanh, nhưng linh hồn của chính mình đang ở bên trong, thân thể là do cậu khống chế, vậy cơ bản liền cùng cậu không có gì khác biệt a, linh hồn của cậu rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của Nhiếp Kình Thương.
Không biết vì cái gì, Cố Bạch cảm thấy có loại cảm giác thực khủng bố, cậu cảm giác người này giống như chúa tể của hết thảy vậy, cắn nuốt đi linh hồn của cậu.
Cậu nhịn không được một chân đá lên mắt cá chân của nam nhân, thừa dịp Nhiếp Kình Thương ăn đau đến hút khí, cất bước liền chạy.
Đáng tiếc, còn chưa chạy được hai bước, nam nhân phía sau liền một phen chế trụ vòng eo cậu đem cả người cậu cách ly với mặt đất, cậu lại bị ném lên nắp phía đằng trước xe!
"Nhiếp Kình Thương, anh!"
Cố Bạch ra sức giãy giụa, đáng tiếc như cũ lời nói còn chưa xong, miệng đã bị người chặt chẽ mà lấp kín.
Cậu một ngụm cắn môi lưỡi Nhiếp Kình Thương, mùi máu tanh bắt đầu ở môi răng hai người nhanh chóng tràn ngập, cậu muốn bức bách đối phương rời đi.
Nhưng ngay cả như vậy, Nhiếp Kình Thương vẫn là gắt gao mà đè nặng lấy cậu, dùng hết sở hữu khí lực ôm hắn, hôn cậu, Cố Bạch trợn tròn mắt, chỉ có thể thấy hai mắt đỏ đậm của y.
Nhiếp Kình Thương hôn không hề ôn nhu, là một loại xâm lược đầy tính cường thế, chinh phục sự phản kháng của cậu.
Dần dần, Cố Bạch trong thế tấn công đầy mãnh liệt của y mà bại trận, tứ chi vốn dĩ không ngừng giãy giụa bắt đầu mềm xuống, mười cái ngón tay cũng đổi lại mà nắm lấy áo khoác tây trang của Nhiếp Kình Thương.
Tuy rằng nam nhân hôn cũng không ôn nhu, cường hôn như vậy thật sự quá phận, nhưng không biết vì sao, mạc danh lại không khó tiếp thu, chỉ là cái loại cường thế này làm cậu có chút sợ hãi mà thôi.
Hơn nữa dần dần, Cố Bạch cảm giác được có một loại năng lượng kỳ quái giống như thiếu thiếu dũng mãnh tiến vào linh hồn của cậu, làm linh hồn cậu vô cùng thoải mái, phảng phất như sa mạc khô cạn được một chút hơi nước tẩm bổ..
Đối phương lần lượt phiên đỉao nghiền áp cọ xát cùng với linh hồn được tẩm bổ có cảm giác thoải mái, môi cậu không tự chủ được mà mở ra, bên trong đầu lưỡi mềm mại nhiều nước bị Nhiếp Kình Thương từ gốc rễ tinh tế mà liếm láp, cuồng dã mà hàm mút.
Cậu bắt đầu ngắn ngủi mà hút không khí, từ lúc bắt đầu ra sức kháng cự đến cuối cùng vô lực dịu ngoan.
Thẳng đến khi cậu sắp thở không nổi cố dùng sức đấm trên người Nhiếp Kình Thương mấy quyền, Nhiếp Kình Thương mới "Sách!" một tiếng, buông lỏng ra đôi môi đã có chút sưng đỏ của cậu.
Nhìn thiếu niên đang nằm ngửa ở nắp xe đã bị chính mình hôn đến nổi không ngừng thở dốc, toàn bộ khuôn mặt đều chuyển hồng, trong đôi mắt tràn lên nước mắt, một bộ dáng đáng thương bị người khi dễ, Nhiếp Kình Thương vừa mới hơi hơi thanh tỉnh hai mắt giờ lại tối đi vài phần.
Mắt thấy bộ dáng Nhiếp Kình Thương trở nên nguy hiểm, Cố Bạch tức khắc cảm thấy cúc hoa căng thẳng, nhịn không được thân thể rụt rụt về phía sau, chạy nhanh cầu đạo.
"Ca, em sai rồi, em là em trai anh, anh không thể như vậy, anh buông tha em đi, em hôm nay thật sự có chuyện rất quan trọng phải làm.."
Hắn hiện một thiếu niên bộ dáng gầy yếu cùng Nhiếp Kình Thương cao to cứng đối cứng là chiếm không được chỗ tốt gì, chỉ có yếu thế mới có thể khiến cho nam nhân thương tiếc, quản cái gì không thể hiểu được nam nhân phát điên cái gì, trước thoát thân rồi lại nói.
Mặt khác, sau khi kết thúc hôn môi một chút hương vị còn đọng lại trong miệng nam nhân, phát hiện không phải cái quỷ gì đồ vật mà mình nghĩ, nguyên lai lại là sữa, tức khắc hỏa khí tiêu không ít.
Y vừa rồi thật sự nóng giận đến hồ đồ, y thật sự có chút không thể chịu đựng được nếu trên người thiếu niên dính lên hơi thở của người khác, tưởng tượng đến thiếu niên cùng người khác từng có thân mật tiếp xúc, y liền mạc danh ghen ghét đến phát cuồng.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Kình Thương lại có chút tức giận, nhìn chằm chằm Cố Bạch cười lạnh.
"Em lại không phải là em trai ruột, chúng ta một chút quan hệ huyết thống đều không có, tôi như thế nào không thể hôn em? Em cùng người khác lên giường đều có thể, tôi hôn em một chút liền không được?"
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Bạch sắc mặt hơi biến, tuy rằng nghe tới giống như rất có đạo lý, nhưng cậu như thế nào lại cảm thấy giống như là ngụy biện đâu? Nói một người nam nhân hôn một người nam nhân khácdường như thực bình thường a, Nhiếp đùi vàng anh trước kia thật là nam thẳng sao?
Chẳng lẽ cậu phải trả lời nói không được, lại bảo không cho nam nhân lại như vậy nữa, nói không được đi, xem dáng vẻ này của Nhiếp Kình Thương, không chừng càng là lửa cháy mà đổ thêm dầu..
Vì thế cậu dứt khoát không nói chuyện, đừng nên kích thích người này, làm người này bình tĩnh bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ của nam nhân, lúc này cậu nói cái gì làm cái gì cũng đều là sai.
Đích xác, cậu lúc này làm cái gì cũng đều là sai, cho nên cậu trầm mặc làm Nhiếp Kình Thương tức khắc lại bổ não liên tiếp những hình ảnh hương diễm của cậu.
Sau đó nam nhân phẫn nộ lại khinh thân áp lên, đôi tay bắt lấy bờ vai của cậu, cắn răng nói.
"Em thật sự cùng người khác lên giường?"
"Không có!" Cố Bạch kiên quyết lắc đầu phủ quyết, đừng nói cậu không có nói dối, trước mặt bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này của Nhiếp Kình Thương thật sự là quá khủng bố, chọc y chính là đi chịu chết.
Sớm đã nói cậu làm gì cũng là sai, cho nên Nhiếp Kình Thương căn bản không có tin cậu, hành vi đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà người ta cũng đủ cho y bổ não rồi.
"Tôi không tin!"
"Vậy anh muốn em nói như thế nào mới tin em đại ca!" Cố Bạch khóc không ra nước mắt.
Nhiếp Kình Thương ngữ một đốn, tự nhiên là nói như thế nào cũng đều không tin.
Ngay cả uống xuân dược đều làm được người ta thường nói đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nam ở cùng một chỗ đến nửa đêm không phát sinh sự tình gì ai tin a? Dù sao y là không tin!
Nghĩ như vậy, đôi mắt y phóng tới trên mông Cố Bạch, phảng phất radar giống nhau mà rà quét..
Ánh mắt y thật sự quá rõ ràng, quá lộ liễu, quá trong suốt!
Cố Bạch chỉ cảm thấy có loại ảo giác giống như bị người lột sạch mà kiểm tra vậy, cậu không khỏi muốn chạy nhanh đẩy ra nam nhân trước mặt mà trốn chạy.
Nhưng thân thể này của Lục Dung Khanh bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chỗ nào là đối thủ của nam nhân thành thục Nhiếp Kình Thương, tùy ý cậu như thế nào giãy giụa nhún nhường đều không thể làm Nhiếp Kình Thương di động nửa phần, gắt gao che ở trước mặt cậu, làm cậu vô pháp rời đi.
Cứng rắn không được vậy chỉ có thể tới mềm, vì mạng nhỏ của chính mình mà suy nghĩ, tiết tháo gì đó từ bỏ!
"Ca.."
Cố Bạch bỗng nhiên từ bỏ giãy giụa, kêu Nhiếp Kình Thương một tiếng.
Nhẹ nhàng, mềm mại, phảng phất mang theo một loại dụ hoặc kỳ dị làm y ngẩn ra một chút.
Sau đó một loại xúc cảm mềm mại tập kích trên môi y, Cố Bạch hơi hơi đứng dậy, duỗi tay ôm lấy cổ y, đem y kéo gần hơn một ít, chủ động hôn lên môi y.
Cùng vừa rồi kháng cự không giống nhau, thiếu niên chủ động hôn môi có loại ma lực vô cùng đặc biệt, lại lần nữa nhấm nháp đến hương vị ngọt thanh như mật, Nhiếp Kình Thương chỉ cảm thấy chính mình phảng phất say ở bên trong một vò rượu ngon.
Một cổ vô danh vượng lửa đốt lên làm toàn thân y đều nóng lên, y phản bị động vi chủ động, lại lần nữa đi câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của thiếu niên cùng nhảy múa, nhấm nháp tư vị của đối phương.
Tay nhịn không được bám trụ thân thể Cố Bạch, liều mạng đem cậu hướng trong lòng ngực chính mình mà đè ép, sau đó càng thêm dùng sức hôn môi, gặm cắn môi đối phương.
Hôn môi mãnh liệt như vậy làm tay chân Cố Bạch có chút nhũn ra.
Nói thật, rất nhiều thứ cậu đều hiểu, nhưng cũng không đại biểu cho kinh nghiệm của cậu sẽ phong phú, liền giống như kinh nghiệm như vậy, tất cả đều là cậu ở trên máy tính học được, căn bản không có gì là kinh nghiệm thực chiến cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Kình Thương phảng phất như hận không thể đem môi cậu nuốt xuống cường thế công kích thật là suýt nữa đánh tan thần trí của cậu.
Đặc biệt là cảm giác linh hồn được tẩm bổ lại lần nữa xuất hiện, làm Cố Bạch cảm thấy thập phần thoải mái, phảng phất mê muội không tự chủ được mà càng thêm chủ động thấu đi lên, đón ý hùa theo nam nhân hôn môi, cái gì cũng đều quên mất.
Cậu chủ động nhiệt tình như vậy cử chỉ trêu chọc trên người nam nhân làm đôi mắt y đều đỏ lên, Nhiếp Kình Thương buông môi Cố Bạch ra.
Cắn một chút đầu lưỡi để khống chế được chính mình, y thở hồng hộc ngầm có ý dục vọng ở bên tai Cố Bạch nói "Đi lên xe.."
Đi lên xe làm gì? Cố Bạch mê mang mở ra hai mắt, đối diện với ánh mắt của Nhiếp Kình Thương.
Chờ thấy rõ đôi mắt của đối phương đã sung huyết đỏ sậm, là đôi mắt hàm chứa dục vọng, cùng với thời điểm cảm giác được đồ vật nào đó của đối phương ngạnh ngạnh chọc chính mình, Cố Bạch phảng phất bị tát vào một chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu đang làm cái gì a! Nội tâm Cố Bạch xấu hổ và giận dữ muốn chết, cậu rõ ràng là muốn dùng sự yếu thế sấn tối nam nhân sau đó nhân lúc nam nhân không chú ý mà tập kích trốn chạy, như thế nào chính mình lại trầm mê đi vào a!
Nhưng này cũng không thể trách cậu, vừa rồi cùng Nhiếp Kình Thương hôn môi khi cảm giác linh hồn được tẩm bổ thật sự quá tốt, làm người vô pháp khống chế muốn hấp thụ thêm càng nhiều, thật sự làm người si ngốc.
Này thật quá kỳ quái, còn có Nhiếp Kình Thương hôn thật đúng là không tồi..
Phi phi phi, Cố Bạch dùng sức lắc đầu, kiềm chế tạp niệm kỳ quái trong lòng xuống, lúc này cũng không phải là lúc nghĩ những thứ này, cậu cần chạy nhanh thoát thân đi hoàn thành nhiệm vụ mới được.
"Được.."
Nghĩ lại một chút, Cố Bạch gật gật đầu, nhưng không có lập tức hành động, mà là lại lần nữa ôm lấy eo y, thấu đi lên hôn lấy môi y.
Tư vị tốt đẹp lại tập kích đến đây, Nhiếp Kình Thương đương nhiên sẽ không bỏ qua, một bên hôn môi, một bên ôm thân thể Cố Bạch hướng cửa xe di chuyển.
Quá mức mê mẩn y không có chú ý tới thiếu niên trong lòng ngực đang trợn tròn mắt một bên quan sát phối hợp với y, một bên đem bàn tay đến túi quần y đem chìa khóa xe lặng lẽ lấy ra..
Thời điểm di chuyển đến cửa xe, Cố Bạch bỗng nhiên xoay người một cái đổi vị trí, biến thành Nhiếp Kình Thương dựa lưng vào xe, cậu đè ở trên người đối phương, sau đó tiếp tục hôn môi mê hoặc thần trí nam nhân.
Chờ đến khi cửa xe mở ra, Cố Bạch bỗng nhiên kết thúc nụ hôn, dùng sức một cái đem Nhiếp Kình Thương đẩy mạnh cả người y vào trong xe, sau đó nhanh chóng ấn xuống chìa khóa xe khóa cửa lại.
Hết thảy phát sinh chỉ trong tích tắc thời gian, nam nhân đang trầm mê trong dụ hoặc của thiếu niên căn bản không có phản ứng được.
Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, Nhiếp Kình Thương đã phát hiện bản thân đã bị khóa ở trong xe, mà thiếu niên cọ ra lửa kia đã nhanh chân chạy trốn thật xa.
Đáng giận, lại bị lừa!
Nhiếp Kình Thương oán giận nện một quyền ở trên ghế dựa, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Bạch rời đi mị thành một cái đường.
Y lấy ra di động, kết nối với điện thoại Cố Bạch, nghiến răng nghiến lợi.
"Lục - Dung - Khanh, em tốt nhất đừng làm cho tôi bắt được em!"
Thanh âm y làm thiếu niên đang cấp tốc vội vàng chạy lảo đảo quăng ngã một chút, sau đó cắt đứt điện thoại chạy trốn càng nhanh.
* * *
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro