Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 19
2024-10-26 06:03:39
"Ngươi không sao chứ?" Mạnh Xuyên hỏi, giọng có phần dè dặt hơn.
Ôn Chung Ý nhắm mắt lại một lúc rồi từ từ mở ra, cố giữ giọng bình tĩnh: "Không sao. Ngươi không cần phải lo."
Mạnh Xuyên chần chừ một lúc, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự là… người mà ta yêu, vậy vì sao ngươi không nói thẳng ra với ta? Ta sẽ tin ngươi."
"Ngươi sẽ tin sao?" Ôn Chung Ý quay sang nhìn Mạnh Xuyên, đôi mắt sâu thẳm dường như chứa đựng nỗi đau không thể nói ra. "Ngươi thật sự sẽ tin một người mà ngươi đã quên hoàn toàn?"
"Ngươi nói thật lòng đi," Mạnh Xuyên kiên quyết. "Ngươi và ta... đã từng là gì của nhau?"
Ôn Chung Ý cắn chặt môi dưới, cố ngăn tiếng nghẹn ngào đang trào lên. "Chúng ta đã kết hôn," hắn nói, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng rất kiên định.
Mạnh Xuyên ngẩn người, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Hắn không ngờ câu trả lời lại trực diện như vậy. "Kết hôn? Ta và ngươi... đã kết hôn?"
"Phải," Ôn Chung Ý gật đầu, đôi mắt rưng rưng nước, nhưng vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ bình tĩnh. "Nhưng ngươi đã quên hết rồi. Đó là lý do vì sao ta không muốn nói với ngươi từ trước. Ta sợ ngươi sẽ nghĩ ta bịa chuyện, hoặc ngươi sẽ cảm thấy có lỗi khi biết sự thật này."
Mạnh Xuyên im lặng một lúc lâu, cảm giác như mọi thứ đều trở nên mờ mịt và hỗn loạn. "Vậy tại sao ta lại quên tất cả những điều này?" Hắn cố tìm một câu trả lời hợp lý cho sự mất mát trong ký ức của mình.
"Ta cũng không biết," Ôn Chung Ý trả lời một cách thành thật. "Ta đã tìm kiếm ngươi suốt bốn năm qua, nhưng đến khi gặp lại, ngươi đã hoàn toàn không còn ký ức nào về ta."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạnh Xuyên chợt dâng lên một nỗi buồn khó diễn tả. Hắn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết nhìn người trước mặt, cố gắng tìm lại chút gì đó quen thuộc trong ánh mắt của Ôn Chung Ý.
"Bây giờ ta có thể làm gì cho ngươi?" Mạnh Xuyên hỏi khẽ, giọng đầy chân thành.
"Không cần làm gì cả," Ôn Chung Ý đáp. "Ngươi chỉ cần để ta ở đây, yên ổn qua một đêm là đủ rồi."
Mạnh Xuyên nghe vậy, trong lòng không khỏi đau xót. Hắn cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai người, một khoảng cách do chính hắn tạo ra mà không hề hay biết.
"Được," hắn nói nhẹ nhàng. "Ngươi cứ ở đây bao lâu cũng được, không cần phải vội tìm chỗ ở khác."
Ôn Chung Ý quay sang nhìn Mạnh Xuyên, lần này ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là chút ấm áp và biết ơn. "Cảm ơn ngươi."
Mạnh Xuyên chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Trong lòng hắn dâng lên một quyết tâm mãnh liệt: dù có mất bao lâu đi chăng nữa, hắn cũng sẽ cố gắng tìm lại ký ức đã mất về Ôn Chung Ý và những gì đã xảy ra giữa hai người.
Ôn Chung Ý nhíu mày, nhìn Mạnh Xuyên một cách khó hiểu: “Ngươi nghĩ ta sẽ mang ai về đây?”
Mạnh Xuyên ho khan một tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng: “Ta chỉ muốn chắc chắn thôi. Dù sao đây cũng là nhà của ta.”
“Ngươi có ý kiến gì thì cứ nói thẳng,” Ôn Chung Ý đáp, giọng hơi lạnh nhạt. "Nhưng ta sẽ không mang ai về mà ngươi không đồng ý."
Nghe vậy, Mạnh Xuyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Thế thì tốt."
Ôn Chung Ý xoay người, mở cửa phòng ngủ để vào trong. Trước khi đóng cửa, hắn nhìn lại Mạnh Xuyên, giọng nói không rõ là đang trêu chọc hay nghiêm túc: “Cảm ơn ngươi đã cho ta chỗ ở, tạm thời.”
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng dáng của Ôn Chung Ý, lòng dâng lên một cảm giác khó nói. Hắn gật đầu, dù biết đối phương không thể nhìn thấy, rồi xoay người bước ra ngoài.
Đêm đó, Mạnh Xuyên lái xe về nhà với tâm trạng rối bời. Dường như từng câu nói của Ôn Chung Ý đều khiến lòng hắn trở nên nặng nề hơn. Dù mất đi ký ức, hắn vẫn cảm nhận được mối dây liên kết kỳ lạ giữa hai người, thứ khiến hắn không thể dễ dàng buông tay hay bỏ mặc.
Trong căn phòng vừa vắng lặng, Ôn Chung Ý ngồi bên giường, tay khẽ vuốt chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên đang đặt trên đầu gối. Hương khổ già vẫn còn thoang thoảng, như nhắc nhở hắn về quá khứ đã từng gắn bó.
Ôn Chung Ý nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hắn biết rõ, dù có cố gắng đến đâu, quá khứ không thể nào quay trở lại như cũ. Nhưng ít nhất, hiện tại hắn đã có chỗ để ở, dù chỉ là tạm thời.
Cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình, cùng một cảm giác lẫn lộn giữa sự xa lạ và quen thuộc, giữa đau đớn và hy vọng.
Ôn Chung Ý nhắm mắt lại một lúc rồi từ từ mở ra, cố giữ giọng bình tĩnh: "Không sao. Ngươi không cần phải lo."
Mạnh Xuyên chần chừ một lúc, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự là… người mà ta yêu, vậy vì sao ngươi không nói thẳng ra với ta? Ta sẽ tin ngươi."
"Ngươi sẽ tin sao?" Ôn Chung Ý quay sang nhìn Mạnh Xuyên, đôi mắt sâu thẳm dường như chứa đựng nỗi đau không thể nói ra. "Ngươi thật sự sẽ tin một người mà ngươi đã quên hoàn toàn?"
"Ngươi nói thật lòng đi," Mạnh Xuyên kiên quyết. "Ngươi và ta... đã từng là gì của nhau?"
Ôn Chung Ý cắn chặt môi dưới, cố ngăn tiếng nghẹn ngào đang trào lên. "Chúng ta đã kết hôn," hắn nói, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng rất kiên định.
Mạnh Xuyên ngẩn người, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Hắn không ngờ câu trả lời lại trực diện như vậy. "Kết hôn? Ta và ngươi... đã kết hôn?"
"Phải," Ôn Chung Ý gật đầu, đôi mắt rưng rưng nước, nhưng vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ bình tĩnh. "Nhưng ngươi đã quên hết rồi. Đó là lý do vì sao ta không muốn nói với ngươi từ trước. Ta sợ ngươi sẽ nghĩ ta bịa chuyện, hoặc ngươi sẽ cảm thấy có lỗi khi biết sự thật này."
Mạnh Xuyên im lặng một lúc lâu, cảm giác như mọi thứ đều trở nên mờ mịt và hỗn loạn. "Vậy tại sao ta lại quên tất cả những điều này?" Hắn cố tìm một câu trả lời hợp lý cho sự mất mát trong ký ức của mình.
"Ta cũng không biết," Ôn Chung Ý trả lời một cách thành thật. "Ta đã tìm kiếm ngươi suốt bốn năm qua, nhưng đến khi gặp lại, ngươi đã hoàn toàn không còn ký ức nào về ta."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạnh Xuyên chợt dâng lên một nỗi buồn khó diễn tả. Hắn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết nhìn người trước mặt, cố gắng tìm lại chút gì đó quen thuộc trong ánh mắt của Ôn Chung Ý.
"Bây giờ ta có thể làm gì cho ngươi?" Mạnh Xuyên hỏi khẽ, giọng đầy chân thành.
"Không cần làm gì cả," Ôn Chung Ý đáp. "Ngươi chỉ cần để ta ở đây, yên ổn qua một đêm là đủ rồi."
Mạnh Xuyên nghe vậy, trong lòng không khỏi đau xót. Hắn cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai người, một khoảng cách do chính hắn tạo ra mà không hề hay biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được," hắn nói nhẹ nhàng. "Ngươi cứ ở đây bao lâu cũng được, không cần phải vội tìm chỗ ở khác."
Ôn Chung Ý quay sang nhìn Mạnh Xuyên, lần này ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là chút ấm áp và biết ơn. "Cảm ơn ngươi."
Mạnh Xuyên chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Trong lòng hắn dâng lên một quyết tâm mãnh liệt: dù có mất bao lâu đi chăng nữa, hắn cũng sẽ cố gắng tìm lại ký ức đã mất về Ôn Chung Ý và những gì đã xảy ra giữa hai người.
Ôn Chung Ý nhíu mày, nhìn Mạnh Xuyên một cách khó hiểu: “Ngươi nghĩ ta sẽ mang ai về đây?”
Mạnh Xuyên ho khan một tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng: “Ta chỉ muốn chắc chắn thôi. Dù sao đây cũng là nhà của ta.”
“Ngươi có ý kiến gì thì cứ nói thẳng,” Ôn Chung Ý đáp, giọng hơi lạnh nhạt. "Nhưng ta sẽ không mang ai về mà ngươi không đồng ý."
Nghe vậy, Mạnh Xuyên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Thế thì tốt."
Ôn Chung Ý xoay người, mở cửa phòng ngủ để vào trong. Trước khi đóng cửa, hắn nhìn lại Mạnh Xuyên, giọng nói không rõ là đang trêu chọc hay nghiêm túc: “Cảm ơn ngươi đã cho ta chỗ ở, tạm thời.”
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng dáng của Ôn Chung Ý, lòng dâng lên một cảm giác khó nói. Hắn gật đầu, dù biết đối phương không thể nhìn thấy, rồi xoay người bước ra ngoài.
Đêm đó, Mạnh Xuyên lái xe về nhà với tâm trạng rối bời. Dường như từng câu nói của Ôn Chung Ý đều khiến lòng hắn trở nên nặng nề hơn. Dù mất đi ký ức, hắn vẫn cảm nhận được mối dây liên kết kỳ lạ giữa hai người, thứ khiến hắn không thể dễ dàng buông tay hay bỏ mặc.
Trong căn phòng vừa vắng lặng, Ôn Chung Ý ngồi bên giường, tay khẽ vuốt chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên đang đặt trên đầu gối. Hương khổ già vẫn còn thoang thoảng, như nhắc nhở hắn về quá khứ đã từng gắn bó.
Ôn Chung Ý nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Hắn biết rõ, dù có cố gắng đến đâu, quá khứ không thể nào quay trở lại như cũ. Nhưng ít nhất, hiện tại hắn đã có chỗ để ở, dù chỉ là tạm thời.
Cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình, cùng một cảm giác lẫn lộn giữa sự xa lạ và quen thuộc, giữa đau đớn và hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro