Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 22
2024-10-26 06:03:39
“Chưa ăn.” Mạnh Xuyên thẳng thắn trả lời, nhìn Ôn Chung Ý với ánh mắt có chút mong chờ, giống như đang chờ một lời mời rõ ràng.
Ôn Chung Ý khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Vậy ngồi xuống đi, ta nấu thêm một ít.”
Mạnh Xuyên không hề khách sáo, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Ôn Chung Ý trong bếp. Hắn nhìn cách Ôn Chung Ý xào nấu, từng động tác đều điềm tĩnh và cẩn thận, không quá nhanh nhưng cũng không chậm, như thể đã quá quen thuộc với nhịp điệu này.
“Mùi vị không tệ.” Mạnh Xuyên hít một hơi sâu, nhận xét với vẻ mặt hài lòng.
“Chưa ăn đã nói được rồi sao?” Ôn Chung Ý liếc hắn một cái, khẽ cười.
Mạnh Xuyên cười thoải mái, nhún vai: “Ngửi mùi là biết rồi.”
Ôn Chung Ý lắc đầu, không nói thêm gì, tiếp tục tập trung vào món ăn trong bếp. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn bày thức ăn lên bàn. Mùi thơm của các món ăn lan tỏa, khiến căn bếp trở nên ấm áp hơn hẳn.
“Cảm ơn ngươi.” Mạnh Xuyên cầm đũa, vừa gắp một miếng đã nhanh chóng khen ngợi: “Ngươi nấu ăn cũng giỏi thật đấy.”
“Không bằng ngươi.” Ôn Chung Ý đáp lại một cách bình thản, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên một chút hoài niệm.
Mạnh Xuyên dừng một chút, ngước nhìn Ôn Chung Ý: “Ta giỏi như vậy sao?”
Ôn Chung Ý chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không giải thích thêm.
Hai người yên lặng ăn cơm, không ai nói gì thêm, nhưng bầu không khí giữa họ không hề gượng gạo. Có một cảm giác quen thuộc khó tả, như thể dù đã trải qua rất nhiều thay đổi, giữa họ vẫn còn một sợi dây liên kết vô hình nào đó.
Khi bữa cơm kết thúc, Mạnh Xuyên nhìn đống bát đĩa trước mặt, không do dự đứng dậy thu dọn.
“Để đó ta làm.” Ôn Chung Ý nói, nhưng không có ý phản đối quá mạnh mẽ.
“Không sao, ta rửa nhanh lắm.” Mạnh Xuyên nói rồi bắt tay vào công việc ngay lập tức, vừa rửa bát vừa nói: “Này, Ôn Chung Ý, ngươi có bao giờ nghĩ tới việc sống chung với ai đó không?”
Ôn Chung Ý thoáng dừng lại khi nghe câu hỏi này, sau đó chỉ đáp một cách mơ hồ: “Ta đã từng.”
Mạnh Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Vậy… tại sao không tiếp tục?”
“Ngươi đã quên hết rồi, hỏi làm gì?” Ôn Chung Ý thản nhiên đáp, nhưng giọng nói lại thấp thoáng chút buồn bã.
Mạnh Xuyên không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài, tiếp tục rửa bát. Hắn biết rằng có những chuyện dù muốn nhớ lại cũng không thể, và có những điều dù muốn giữ mãi cũng chẳng thể nào níu kéo. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự hiện diện của Ôn Chung Ý lúc này là điều mà Mạnh Xuyên không muốn từ bỏ.
Sau khi rửa bát xong, Mạnh Xuyên cởi tạp dề và nhìn về phía Ôn Chung Ý, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn: “Ngươi có muốn đi dạo một chút không? Thời tiết ngoài kia cũng không tệ.”
Ôn Chung Ý suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được.”
Hai người bước ra khỏi căn hộ, bầu trời đã tối, nhưng không khí trong lành và mát mẻ. Bước chân của cả hai nhẹ nhàng, không có sự vội vã hay căng thẳng, chỉ có sự yên bình và tĩnh lặng, như thể mọi thứ đã tạm gác lại để nhường chỗ cho khoảnh khắc này.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người in xuống mặt đường, song hành cùng nhau, mang theo những ký ức đứt gãy nhưng không thể xóa nhòa.
“Đúng vậy.” Mạnh Xuyên đáp một cách thản nhiên, không có ý định che giấu.
“Ngươi vì cái gì phải đi tương thân?” Ôn Chung Ý đặt đũa xuống, đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị nhìn Mạnh Xuyên. “Ngươi không phải ghét nhất là việc này sao?”
“Thì ta cũng đâu có muốn.” Mạnh Xuyên cười gượng, nhún vai: “Nhưng ngươi biết đấy, mẹ ta bắt buộc ta đi, lại còn dọa nếu không đi sẽ không cho ta yên thân.”
“Vậy sao ngươi không từ chối?” Ôn Chung Ý hỏi tiếp, giọng điệu có chút bực bội.
Mạnh Xuyên thoáng ngập ngừng, sau đó lại cười như không: “Chẳng phải chuyện lớn lao gì, đi gặp một lần rồi từ chối khéo cũng được. Hơn nữa…” Hắn dừng lại, ánh mắt trêu chọc nhìn Ôn Chung Ý, “Ta nghĩ có lẽ ngươi cũng không quan tâm.”
Ôn Chung Ý trầm mặc một hồi, rồi khẽ thở dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Ngươi làm gì cũng tùy tiện như vậy, không nghĩ đến hậu quả.”
“Không đâu.” Mạnh Xuyên nghiêm túc đáp, giọng nói chắc nịch, không chút đùa cợt. “Ngươi đừng lo, ta không có ý định thực sự tiến xa với ai cả.”
“Ngươi không sợ người ta bị tổn thương sao?” Ôn Chung Ý hỏi, trong mắt ánh lên chút phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ xem, nếu như ta không gặp được ai khiến ta rung động, thì tại sao lại phải ép bản thân phải yêu chứ?” Mạnh Xuyên phản bác, giọng nói rõ ràng và chắc chắn. “Mà nói thật, ta không tìm được cảm giác đó với ai khác ngoài…”
Ôn Chung Ý khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Vậy ngồi xuống đi, ta nấu thêm một ít.”
Mạnh Xuyên không hề khách sáo, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Ôn Chung Ý trong bếp. Hắn nhìn cách Ôn Chung Ý xào nấu, từng động tác đều điềm tĩnh và cẩn thận, không quá nhanh nhưng cũng không chậm, như thể đã quá quen thuộc với nhịp điệu này.
“Mùi vị không tệ.” Mạnh Xuyên hít một hơi sâu, nhận xét với vẻ mặt hài lòng.
“Chưa ăn đã nói được rồi sao?” Ôn Chung Ý liếc hắn một cái, khẽ cười.
Mạnh Xuyên cười thoải mái, nhún vai: “Ngửi mùi là biết rồi.”
Ôn Chung Ý lắc đầu, không nói thêm gì, tiếp tục tập trung vào món ăn trong bếp. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn bày thức ăn lên bàn. Mùi thơm của các món ăn lan tỏa, khiến căn bếp trở nên ấm áp hơn hẳn.
“Cảm ơn ngươi.” Mạnh Xuyên cầm đũa, vừa gắp một miếng đã nhanh chóng khen ngợi: “Ngươi nấu ăn cũng giỏi thật đấy.”
“Không bằng ngươi.” Ôn Chung Ý đáp lại một cách bình thản, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên một chút hoài niệm.
Mạnh Xuyên dừng một chút, ngước nhìn Ôn Chung Ý: “Ta giỏi như vậy sao?”
Ôn Chung Ý chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không giải thích thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người yên lặng ăn cơm, không ai nói gì thêm, nhưng bầu không khí giữa họ không hề gượng gạo. Có một cảm giác quen thuộc khó tả, như thể dù đã trải qua rất nhiều thay đổi, giữa họ vẫn còn một sợi dây liên kết vô hình nào đó.
Khi bữa cơm kết thúc, Mạnh Xuyên nhìn đống bát đĩa trước mặt, không do dự đứng dậy thu dọn.
“Để đó ta làm.” Ôn Chung Ý nói, nhưng không có ý phản đối quá mạnh mẽ.
“Không sao, ta rửa nhanh lắm.” Mạnh Xuyên nói rồi bắt tay vào công việc ngay lập tức, vừa rửa bát vừa nói: “Này, Ôn Chung Ý, ngươi có bao giờ nghĩ tới việc sống chung với ai đó không?”
Ôn Chung Ý thoáng dừng lại khi nghe câu hỏi này, sau đó chỉ đáp một cách mơ hồ: “Ta đã từng.”
Mạnh Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Vậy… tại sao không tiếp tục?”
“Ngươi đã quên hết rồi, hỏi làm gì?” Ôn Chung Ý thản nhiên đáp, nhưng giọng nói lại thấp thoáng chút buồn bã.
Mạnh Xuyên không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài, tiếp tục rửa bát. Hắn biết rằng có những chuyện dù muốn nhớ lại cũng không thể, và có những điều dù muốn giữ mãi cũng chẳng thể nào níu kéo. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự hiện diện của Ôn Chung Ý lúc này là điều mà Mạnh Xuyên không muốn từ bỏ.
Sau khi rửa bát xong, Mạnh Xuyên cởi tạp dề và nhìn về phía Ôn Chung Ý, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn: “Ngươi có muốn đi dạo một chút không? Thời tiết ngoài kia cũng không tệ.”
Ôn Chung Ý suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bước ra khỏi căn hộ, bầu trời đã tối, nhưng không khí trong lành và mát mẻ. Bước chân của cả hai nhẹ nhàng, không có sự vội vã hay căng thẳng, chỉ có sự yên bình và tĩnh lặng, như thể mọi thứ đã tạm gác lại để nhường chỗ cho khoảnh khắc này.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người in xuống mặt đường, song hành cùng nhau, mang theo những ký ức đứt gãy nhưng không thể xóa nhòa.
“Đúng vậy.” Mạnh Xuyên đáp một cách thản nhiên, không có ý định che giấu.
“Ngươi vì cái gì phải đi tương thân?” Ôn Chung Ý đặt đũa xuống, đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị nhìn Mạnh Xuyên. “Ngươi không phải ghét nhất là việc này sao?”
“Thì ta cũng đâu có muốn.” Mạnh Xuyên cười gượng, nhún vai: “Nhưng ngươi biết đấy, mẹ ta bắt buộc ta đi, lại còn dọa nếu không đi sẽ không cho ta yên thân.”
“Vậy sao ngươi không từ chối?” Ôn Chung Ý hỏi tiếp, giọng điệu có chút bực bội.
Mạnh Xuyên thoáng ngập ngừng, sau đó lại cười như không: “Chẳng phải chuyện lớn lao gì, đi gặp một lần rồi từ chối khéo cũng được. Hơn nữa…” Hắn dừng lại, ánh mắt trêu chọc nhìn Ôn Chung Ý, “Ta nghĩ có lẽ ngươi cũng không quan tâm.”
Ôn Chung Ý trầm mặc một hồi, rồi khẽ thở dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Ngươi làm gì cũng tùy tiện như vậy, không nghĩ đến hậu quả.”
“Không đâu.” Mạnh Xuyên nghiêm túc đáp, giọng nói chắc nịch, không chút đùa cợt. “Ngươi đừng lo, ta không có ý định thực sự tiến xa với ai cả.”
“Ngươi không sợ người ta bị tổn thương sao?” Ôn Chung Ý hỏi, trong mắt ánh lên chút phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ xem, nếu như ta không gặp được ai khiến ta rung động, thì tại sao lại phải ép bản thân phải yêu chứ?” Mạnh Xuyên phản bác, giọng nói rõ ràng và chắc chắn. “Mà nói thật, ta không tìm được cảm giác đó với ai khác ngoài…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro