Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 34
2024-10-26 06:03:39
“Sao ngươi không thử đi điều trị lần nữa?” Ôn Chung Ý vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra chút bất lực và hoài nghi.
“Ta đã thử hết mọi cách rồi, nhưng không có kết quả,” Mạnh Xuyên lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
Ôn Chung Ý không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng gật đầu như hiểu rõ sự bất lực ấy.
“Ngươi không giận ta vì đã quên ngươi chứ?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng điệu có chút dè dặt.
Ôn Chung Ý nhìn hắn, mắt sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng: “Giận hay không giận có ý nghĩa gì sao? Ký ức đã mất, thì dù có giận, ngươi cũng không nhớ được.”
Câu trả lời của Ôn Chung Ý giống như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào lòng Mạnh Xuyên. Hắn biết, có lẽ điều đau khổ nhất không phải là việc Ôn Chung Ý giận hắn, mà là sự thờ ơ lãnh đạm trong từng lời nói ấy.
Mạnh Xuyên cười nhạt, giọng nói mang theo chút cay đắng: “Ngươi vẫn lạnh lùng như trước.”
“Còn ngươi vẫn cợt nhả như cũ,” Ôn Chung Ý đáp trả ngay, giọng điệu tuy có chút dịu lại nhưng vẫn lạnh lùng.
Hai người im lặng nhìn nhau, như thể không còn gì để nói. Trong khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ dường như lại càng trở nên xa cách và khó vượt qua hơn.
Ôn Chung Ý hạ ly sữa bò xuống, chậm rãi đứng dậy: “Muộn rồi, ngươi nên về đi.”
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng trống rỗng lạ thường. Nhưng hắn biết, có lẽ đây là cách duy nhất để họ có thể tiếp tục sống trong thế giới đầy những ký ức đã mất.
“Được rồi, ta về đây,” Mạnh Xuyên nói khẽ, đứng lên và đi ra cửa.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Mạnh Xuyên, căn phòng lại trở về với sự im lặng quen thuộc. Ôn Chung Ý nhìn về phía cửa, lòng bỗng chùng xuống.
Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng quay đi, như muốn xua tan những suy nghĩ ấy. Hắn tự nhủ, có lẽ đây mới là thực tại mà hắn nên chấp nhận.
Ôn Chung Ý từ phòng bếp bước ra, không hề chú ý đến sự thay đổi vi tế của Mạnh Xuyên. Hắn ngồi xuống sô pha, tay đặt lên đầu gối, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Xuyên. Hắn bình tĩnh hỏi:
“Ngươi còn ở đây làm gì?”
Mạnh Xuyên mỉm cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà trêu đùa:
“Ta vẫn chưa muốn về, còn muốn ở lại ngồi thêm một lát.”
Ôn Chung Ý không thèm đáp lại, chỉ hơi nhắm mắt, dựa lưng vào sô pha. Cảm giác mệt mỏi dường như dồn đến, cả người hắn như bị rút cạn sức lực sau ngày dài mệt mỏi. Mạnh Xuyên nhìn biểu cảm mệt mỏi ấy, trong lòng chợt nhói lên một chút lo lắng, không tự chủ được mà hỏi:
“Ngươi thật sự không sao chứ?”
Ôn Chung Ý mở mắt ra, ánh nhìn lạnh lùng và mệt mỏi pha chút bất mãn:
“Ta đã nói là không sao rồi. Ngươi không cần lo.”
Mạnh Xuyên bị sự lạnh lùng ấy làm cho nghẹn lời. Nhưng thay vì cảm thấy bực bội, hắn chỉ cảm thấy có chút bất lực. Hắn cười gượng, định nói thêm gì đó để phá vỡ sự căng thẳng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Ôn Chung Ý đã đứng dậy:
“Nếu ngươi không có gì khác, thì ta đi nghỉ trước đây.”
Mạnh Xuyên đứng dậy theo, vẫn không quên nói một câu cuối cùng trước khi rời đi:
“Ngủ ngon.”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào phòng ngủ. Khi cánh cửa khép lại, sự im lặng bao trùm khắp căn phòng.
---
Ra ngoài hành lang, Mạnh Xuyên thở dài một tiếng. Hắn đứng lặng trước cửa căn hộ một lúc lâu, đầu óc rối bời với vô vàn cảm xúc mâu thuẫn. Sau đó, hắn quay người bước đi, bóng dáng cao lớn dần khuất vào trong bóng tối của hành lang dài.
Trong phòng, Ôn Chung Ý ngồi xuống giường, nhìn qua khung cửa sổ ngắm ánh đèn lấp lánh ngoài kia. Hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của Mạnh Xuyên, và càng không hiểu nổi tại sao bản thân lại cảm thấy như bị xáo trộn đến vậy.
Hắn ngả lưng xuống giường, tay đặt nhẹ lên bụng. Trong bụng là một sinh mệnh đang ngày càng lớn dần, nhưng người đáng lẽ phải cùng hắn chịu trách nhiệm lại không còn nhớ gì về quá khứ. Sự thật ấy khiến Ôn Chung Ý cảm thấy vừa buồn vừa mệt mỏi, như thể phải gánh vác một mình cả thế giới.
---
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa. Ôn Chung Ý thức dậy, cảm giác mệt mỏi vẫn chưa kịp tan biến. Hắn nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nhà để tiếp tục lịch trình bận rộn của mình.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy, hắn nhìn thấy Mạnh Xuyên đang đứng đợi ngay trước cửa tòa nhà. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. Mạnh Xuyên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên nhẫn:
“Ta đã thử hết mọi cách rồi, nhưng không có kết quả,” Mạnh Xuyên lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
Ôn Chung Ý không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng gật đầu như hiểu rõ sự bất lực ấy.
“Ngươi không giận ta vì đã quên ngươi chứ?” Mạnh Xuyên hỏi, giọng điệu có chút dè dặt.
Ôn Chung Ý nhìn hắn, mắt sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng: “Giận hay không giận có ý nghĩa gì sao? Ký ức đã mất, thì dù có giận, ngươi cũng không nhớ được.”
Câu trả lời của Ôn Chung Ý giống như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào lòng Mạnh Xuyên. Hắn biết, có lẽ điều đau khổ nhất không phải là việc Ôn Chung Ý giận hắn, mà là sự thờ ơ lãnh đạm trong từng lời nói ấy.
Mạnh Xuyên cười nhạt, giọng nói mang theo chút cay đắng: “Ngươi vẫn lạnh lùng như trước.”
“Còn ngươi vẫn cợt nhả như cũ,” Ôn Chung Ý đáp trả ngay, giọng điệu tuy có chút dịu lại nhưng vẫn lạnh lùng.
Hai người im lặng nhìn nhau, như thể không còn gì để nói. Trong khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ dường như lại càng trở nên xa cách và khó vượt qua hơn.
Ôn Chung Ý hạ ly sữa bò xuống, chậm rãi đứng dậy: “Muộn rồi, ngươi nên về đi.”
Mạnh Xuyên nhìn theo bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng trống rỗng lạ thường. Nhưng hắn biết, có lẽ đây là cách duy nhất để họ có thể tiếp tục sống trong thế giới đầy những ký ức đã mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, ta về đây,” Mạnh Xuyên nói khẽ, đứng lên và đi ra cửa.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng Mạnh Xuyên, căn phòng lại trở về với sự im lặng quen thuộc. Ôn Chung Ý nhìn về phía cửa, lòng bỗng chùng xuống.
Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng quay đi, như muốn xua tan những suy nghĩ ấy. Hắn tự nhủ, có lẽ đây mới là thực tại mà hắn nên chấp nhận.
Ôn Chung Ý từ phòng bếp bước ra, không hề chú ý đến sự thay đổi vi tế của Mạnh Xuyên. Hắn ngồi xuống sô pha, tay đặt lên đầu gối, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Xuyên. Hắn bình tĩnh hỏi:
“Ngươi còn ở đây làm gì?”
Mạnh Xuyên mỉm cười, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà trêu đùa:
“Ta vẫn chưa muốn về, còn muốn ở lại ngồi thêm một lát.”
Ôn Chung Ý không thèm đáp lại, chỉ hơi nhắm mắt, dựa lưng vào sô pha. Cảm giác mệt mỏi dường như dồn đến, cả người hắn như bị rút cạn sức lực sau ngày dài mệt mỏi. Mạnh Xuyên nhìn biểu cảm mệt mỏi ấy, trong lòng chợt nhói lên một chút lo lắng, không tự chủ được mà hỏi:
“Ngươi thật sự không sao chứ?”
Ôn Chung Ý mở mắt ra, ánh nhìn lạnh lùng và mệt mỏi pha chút bất mãn:
“Ta đã nói là không sao rồi. Ngươi không cần lo.”
Mạnh Xuyên bị sự lạnh lùng ấy làm cho nghẹn lời. Nhưng thay vì cảm thấy bực bội, hắn chỉ cảm thấy có chút bất lực. Hắn cười gượng, định nói thêm gì đó để phá vỡ sự căng thẳng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Ôn Chung Ý đã đứng dậy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu ngươi không có gì khác, thì ta đi nghỉ trước đây.”
Mạnh Xuyên đứng dậy theo, vẫn không quên nói một câu cuối cùng trước khi rời đi:
“Ngủ ngon.”
Ôn Chung Ý không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào phòng ngủ. Khi cánh cửa khép lại, sự im lặng bao trùm khắp căn phòng.
---
Ra ngoài hành lang, Mạnh Xuyên thở dài một tiếng. Hắn đứng lặng trước cửa căn hộ một lúc lâu, đầu óc rối bời với vô vàn cảm xúc mâu thuẫn. Sau đó, hắn quay người bước đi, bóng dáng cao lớn dần khuất vào trong bóng tối của hành lang dài.
Trong phòng, Ôn Chung Ý ngồi xuống giường, nhìn qua khung cửa sổ ngắm ánh đèn lấp lánh ngoài kia. Hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của Mạnh Xuyên, và càng không hiểu nổi tại sao bản thân lại cảm thấy như bị xáo trộn đến vậy.
Hắn ngả lưng xuống giường, tay đặt nhẹ lên bụng. Trong bụng là một sinh mệnh đang ngày càng lớn dần, nhưng người đáng lẽ phải cùng hắn chịu trách nhiệm lại không còn nhớ gì về quá khứ. Sự thật ấy khiến Ôn Chung Ý cảm thấy vừa buồn vừa mệt mỏi, như thể phải gánh vác một mình cả thế giới.
---
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa. Ôn Chung Ý thức dậy, cảm giác mệt mỏi vẫn chưa kịp tan biến. Hắn nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi nhà để tiếp tục lịch trình bận rộn của mình.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy, hắn nhìn thấy Mạnh Xuyên đang đứng đợi ngay trước cửa tòa nhà. Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát. Mạnh Xuyên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên nhẫn:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro