Chương 10
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
Ôn Kiều ngồi dưới đất một lúc lâu mới cầm áo ngủ đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô mới bật chiếc đèn bàn con trên bàn học của Bình An lên, lấy bút và sổ ra bắt đầu vào sổ kế toán.
Hiện tại, mọi người đều trả tiền bằng điện thoại di động nên giao dịch bằng tiền mặt chỉ có ba khoản.
Cuối cùng, cô tính ra được doanh thu khoảng ba ngàn tám trăm tệ.
Ôn Kiều rất thiếu tự tin về trình độ tính toán của mình nên lại cẩn thận đối soát lại thêm một lần nữa, chắc chắn rồi mới ghi con số này vào sổ kế toán rồi thở phào một hơi, vui mừng nhướng mày.
Đây là ngày có doanh thu cao nhất kể từ khi cô mở quán tới nay.
Việc bán đồ ăn vào buổi trưa ship tận nơi cho khách cũng đang dần khấm khá hơn. Hôm nay, doanh thu từ nó được khoảng hơn ba trăm, còn lại đều là doanh thu của buổi tối.
Chỉ riêng bàn của Hạ Trừng thôi đã kiếm được hơn bảy trăm.
Mặc dù doanh thu nhìn thì nhiều nhưng trừ đi chi phí thuê mặt bằng đắt đỏ, tiền lương cho nhân viên, tiền điện nước và chi phí nguyên liệu thì cũng không còn lời lãi được là bao. Đương nhiên, nếu so với tiền lương cô làm đầu bếp ở khách sạn thì tự mở quán vẫn kiếm được nhiều hơn nhiều, hơn nữa, công việc kinh doanh của quán vẫn còn lâu mới tới ngưỡng bão hòa, tình hình còn có thể khấm khá hơn nữa, kiếm được nhiều hơn nữa.
Ồn Kiều cất sổ kế toán cẩn thận rồi đứng dậy đi tới bên giường của Bình An, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bình An ngủ rất say, cậu bé đi theo cô cũng phải chịu khổ nhiều, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa từng đòi hỏi gì về điều kiện sống, lúc này cậu bé đã nhắm hàng lông mi dài lại, ngủ ngon lành, trái tim Ôn Kiều tan chảy, cô dịu dàng vuốt tóc Bình An rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
…
Hôm sau, lúc Ôn Kiều tỉnh dậy, Bình An đã đi học rồi.
Cậu bé thương Ôn Kiều nên không gọi cô dậy làm bữa sáng, hằng ngày đều tự cầm vài tệ xuống dưới tầng mua bánh bao ăn.
Ôn Kiều mò điện thoại lên xem thử, đã gần mười giờ rồi. Cô vội vàng đi rửa mặt.
Tối qua cô ngủ không ngon nên giờ đau đầu váng óc, chỉ rửa mặt qua loa rồi búi tóc lên, ra khỏi nhà.
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, Ôn Kiều vội vàng chạy tới chỗ quán ăn, Ôn Hoa đã tới đây trước cô.
Cậu ấy đang thái các loại phụ liệu cần dùng: “Chị Ôn Kiều tới rồi.”
Ôn Kiều tiện tay cột gọn tóc lại, với tay lên tường lấy tạp dề: “San San vẫn chưa tới à?”
Ôn Hoa nói: “Cô ấy nhắn WeChat cho em bảo là sẽ đến muốn một lát.”
Ôn Kiều không nói gì, thắt tạp dề lại, lấy điện thoại di động ra xem đơn hàng trưa nay.
Giờ mới mười rưỡi, giờ này vẫn còn quá sớm, mấy khu văn phòng phải mười hai giờ mới bắt đầu nghỉ ăn trưa. Vì ở quán chỉ có mình Ôn Hoa đi giao hàng nên Ôn Kiều cài đặt thời gian đặt cơm tương đối dư dả, khách hàng phải đặt mua trước bốn mươi phút.
Ôn Kiều kiểm tra WeChat, đã có một vài đơn hàng, đều là khách cũ từng mua đồ ăn của quán. Cô xác nhận đơn hàng một lượt rồi bước tới cầm lấy con dao từ tay Ôn Hoa: “Tiểu Hoa, em đi rửa lấy hai cây rau diếp thơm và hai cây cải thảo, gọt thêm bốn củ khoai tây nữa.”
Ôn Kiều vừa nói vừa thuần thục xắt gừng thành lát mỏng. Cô dùng dao thành thạo từ nhỏ, hồi học việc ở khách sạn, cô cũng bắt đầu làm từ vị trí sơ chế phụ liệu, chuyên chuẩn bị phụ liệu cho bếp, suốt ngày hết thái lại băm, kỹ thuật dùng dao tốt hơn hẳn các đầu bếp thông thường.
Ôn Hoa vừa gọt khoai tây vừa nhích lại gần hỏi: “Chị Ôn Kiều, tối qua anh Thời Ngộ đã nói gì với chị vậy?”
Ôn Kiều bắc nồi xương sườn lên bếp rồi mới nói: “Không nói gì cả, chỉ ôn chuyện cũ thôi.”
Ôn Hoa không tin, tối qua cậu ấy về nhà cứ nghĩ mãi, cậu ấy cảm thấy bầu không khí giữa Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều khá đặc biệt.
Tuy nhiên, nếu Ôn Kiều đã không muốn nói thì cậu ấy cũng không hỏi nữa.
Trần San San báo sẽ đến muộn một lát, không ngờ cuối cùng lại đến muộn hẳn bốn mươi phút. Tới lúc cô ta tới, Ôn Kiều và Ôn Hoa đã làm xong gần hết mọi việc rồi.
“Xin lỗi chị Ôn Kiều, tối qua em ngủ không ngon nên lỡ ngủ quên mất.” Trần San San treo túi lên trên tường rồi bước tới chuẩn bị làm việc.
Ôn Hoa vẫn luôn không ưa Trần San San, tháng nào cô ta cũng đi muộn mấy bữa, làm việc thì lười biếng lại còn hay phàn nàn, giờ đi trễ đã trở thành thói quen của cô ta luôn rồi, cậu ấy không nhịn được muốn nói mấy câu.
Không ngờ Ôn Kiều lại nói trước, giọng cô hòa nhã nhưng cứng rắn, không cho phép cãi lại: “San San, tháng này em đã đi muộn ba lần rồi, nếu lần sau em còn đi muộn nữa thì chị sẽ trừ lương của em.”
Trần San San đưa lưng về phía Ôn Kiều, lén lút trợn ngược mắt, bĩu môi, “dạ” một tiếng.
Cô ta nghĩ bụng, nếu không phải vì Hạ Trừng thì cô ta đã nghỉ việc lâu rồi, còn lâu mới ở đây nghe Ôn Kiều sai bảo.
Mười một giờ ba mươi, Ôn Hoa đi ra ngoài giao hàng. Ôn Kiều cầm điện thoại di động lên kiểm tra xem có đơn hàng nào mới hay không thì thấy tên của Tống Thời Ngộ đập vào mắt mình.
Cô nhấp vào xem thử.
Tống Thời Ngộ: Đặt món.
Thời gian gửi là sáu phút trước.
Ôn Kiều nhắn lại một dấu hỏi:?
Tống Thời Ngộ nhanh chóng trả lời: Ba món ăn và một bát canh, ship tới công ty cho tôi.
Sau đó, anh nhanh chóng nhắn tiếp một câu nữa: Món gì thì em tự nghĩ.
Ẩn ý rõ ràng là em biết tôi thích ăn gì.
Ôn Kiều cau mày nhìn tin nhắn này, sau đó cúi đầu gõ chữ: Xin lỗi, lâu quá rồi, tôi không còn nhớ rõ sở thích của anh.
Tống Thời Ngộ: Vậy tùy em.
Ôn Kiều nhìn chằm chằm mấy chữ này, đột nhiên cười gằn.
Trần San San lấy làm lạ nhìn cô.
Ôn Kiều ấn tắt màn hình điện thoại, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị.
Tống Thời Ngộ tương đối kén ăn.
Hồi đó, tài bếp núc của bà Tống rất tầm thường, Tống Thời Ngộ sống ở nhà bà ấy, mặc dù không nuốt nổi nhưng vì phép lịch sự, anh cũng vẫn miễn cưỡng ăn một chút.
Cho tới khi anh được ăn đồ ăn Ôn Kiều mang sang cho bà Tống.
Ngày hôm sau, bà Tống lập tức sang nhà Ôn Kiều bàn với bà Ôn, xin Ôn Kiều nấu thêm một phần cơm cho Tống Thời Ngộ, bà ấy sẽ trả tiền mua thức ăn cho cô, hơn nữa còn cho thêm ba trăm tệ tiền công.
Bà Ôn nói với bà Tống là mình phải trao đổi với Ôn Kiều đã.
Đối với Ôn Kiều hồi đó thì ba trăm tệ là một số tiền lớn, cô không cần nghĩ ngợi gì cả, lập tức đồng ý ngay. Vậy là cô cứ thế trở thành “nữ đầu bếp riêng” của Tống Thời Ngộ.
Cô nấu cơm cho anh ăn gần hai năm, nắm rõ toàn bộ sở thích, sở “ghét” của anh. Tống Thời Ngộ cực kỳ kén ăn, thích ăn đồ ngọt, ngay cả món mặn cũng thích cho thêm đường, không ăn được cay, ghét ăn hành, ghét trứng luộc, ngửi thấy mùi trứng luộc là buồn nôn nhưng lại thích trứng ốp la, tuy nhiên, anh chỉ thích ăn phần lòng trắng trứng, không ăn lòng đỏ, quan trọng nhất là anh dị ứng với tất cả mọi thể loại tôm.
…
Mười hai giờ hai mươi phút.
Thang máy trên tầng hai mươi ba của trung tâm Cát Sáng mở ra, Ôn Hoa xách đồ ăn khách đặt bước ra khỏi thang máy, vì chân bị thương nên cậu ấy đi hơi cà nhắc.
Cậu ấy từng tới đây giao hàng nhiều lần nên khá quen với nhân viên lễ tân. Ôn Hoa để đồ ăn lên mặt quầy rồi nói: “Đây là đồ ăn của một người họ Tống của công ty cô đặt, tôi để ở quầy lễ tân, phiền cô giúp tôi gọi anh ấy xuống lấy nhé, cảm ơn cô.” Nói xong, Ôn Hoa định đi luôn.
Cô gái ở quầy lễ tân lại chợt gọi cậu ấy lại: “Này, anh chờ chút đã.” Cô nhân viên vừa nói vừa nhấc điện thoại bàn lên bấm một số máy nội bộ: “Alo, thư ký Chu à, cậu ấy đến rồi.” Nói rồi, cô ấy còn tò mò liếc nhìn Ôn Hoa, vâng dạ với người bên đầu bên kia mấy lần rồi cúp điện thoại, nói với cậu ấy: “Anh mang đồ ăn vào trong đi.”
Ôn Hoa sửng sốt: “Mang vào trong hả?”
Trước đây, cậu ấy luôn để đồ lại quầy lễ tân.
“Tôi không biết người này ở đâu cả.”
Cô nhân viên lễ tân nói: “Anh cứ đi vào đi, sẽ có người dẫn đường cho anh.”
Ôn Hoa đang vội đi giao các đơn hàng khác nên không đôi co thêm nữa, xách đồ ăn đi về phía cửa.
Ôn Hoa vừa vào cửa, lập tức có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vest, đi giày da, toát lên phong thái trầm ổn đi từ phía đối diện lại, sau khi nhìn thấy cậu ấy, ánh mắt đối phương tỏ ra rất kỳ quặc nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi, gật nhẹ đầu chào cậu ấy rồi dẫn cậu ấy vào trong: “Xin chào, mời đi theo tôi.”
Mặc dù thư ký Chu không hiểu tại sao sếp Tống lại phải dặn dò mình dẫn nhân viên giao đồ ăn vào văn phòng nhưng xuất phát từ độ nhạy cảm nghề nghiệp, thư ký Chu cho rằng e là vấn đề không phải ở đồ ăn mà là ở người giao hàng.
Lúc này, trong khu làm việc đang có không ít nhân viên, thấy thư ký Chu ra ngoài đón khách rồi lại dẫn một nhân viên giao hàng vào đây, mọi người đều rất kinh ngạc.
Ôn Hoa lại càng không hiểu gì cả, đây là lần đầu tiên cậu ấy đi vào trong khu vực làm việc, hơn nữa những người kia lại còn nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy cảm thấy lúng túng toàn thân, chỉ biết nhắm mắt đi theo người đàn ông trước mặt, đi được nửa đường, Ôn Hoa không nhịn được hỏi: “Sao vẫn chưa tới nơi vậy ạ?”
Người này định dẫn cậu ấy đi đâu vậy?
Thư ký Chu nhã nhặn trả lời: “Xin chớ nóng ruột, sắp tới rồi.”
Ôn Hoa hỏi: “Anh không thể cầm đồ ăn vào luôn giùm tôi được sao?”
Sao lại phải phiền phức như vậy?
Thư ký Chu không trả lời cậu ấy mà mở cánh cửa trước mặt ra, đằng sau cánh cửa này là một văn phòng, anh ấy dẫn Ôn Hoa đi tiếp vào trong, sau đó Ôn Hoa mới phát hiện ra trong phòng này còn có một cánh cửa nữa.
Ôn Hoa càng đi vào trong lại càng ngơ ngác, người ta định dẫn cậu ấy đi đâu vậy? Cậu ấy chỉ đi giao đồ ăn thôi mà, sao lại phải ra vẻ thần bí như thế.
Bản thân cậu ấy thì không hề gì nhưng trong xe vẫn còn không ít đơn hàng, cậu ấy sợ không đi giao ngay thì sẽ muộn.
Ôn Hoa đang băn khoăn thì thư ký Chu đưa tay lên gõ cửa.
Thư ký Chu gõ ba tiếng rồi vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào phòng, mở miệng nói: “Sếp Tống, đồ ăn anh đặt đã được giao tới rồi.” Nói rồi, anh ấy quay đầu nhìn Ôn Hoa, ra hiệu cậu ấy đi vào trong này.
Ôn Hoa hiếu kì thò người vào trong, trông thấy người ngồi sau bàn làm việc, cậu ấy lập tức sửng sốt, kinh ngạc không thua gì lúc ba rưỡi sáng đêm qua, vừa mừng vừa sợ chào: “Anh Thời Ngộ?”
Thư ký Chu nghe thấy Ôn Hoa xưng hô như vậy thì hơi ngạc nhiên, lập tức khẽ nói: “Cậu đưa đồ ăn đây cho tôi.” Nói rồi, anh ấy lấy đồ ăn từ tay Ôn Hoa, cầm nó lại chỗ thường dành để tiếp khách.
Rõ ràng Tống Thời Ngộ cũng không ngờ người tới lại là Ôn Hoa, anh ngạc nhiên tới mức biểu cảm trên mặt nháy mắt cứng đờ lại, anh im lặng mấy giây mới hỏi: “Sao lại là em tới giao hàng?”
Ôn Hoa nói: “Lâu nay vẫn luôn là em giao hàng đấy chứ, chẳng qua hôm qua em bị ngã nên chị Ôn Kiều đi giao hàng thay cho em thôi.”
Tống Thời Ngộ chợt cảm thấy uổng công mình bày mưu nghĩ kế: “...”
Ôn Hoa lanh lợi, lúc này đã kịp đoán ra vấn đề nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ nói: “Anh Thời Ngộ, vậy em về đây, em vẫn còn mấy đơn hàng nữa phải giao, không đi thì sợ không kịp giao cho người ta.”
Cậu ấy thực sự không có gì để tán gẫu với Tống Thời Ngộ cả.
Nói thật, cậu ấy cũng chẳng thân thiết gì với Tống Thời Ngộ, nói đúng ra, trong hai năm Tống Thời Ngộ sống ở thôn bọn họ, ngoài chơi thân với Ôn Kiều ra, anh chẳng thân thiết với ai khác nữa.
Hồi nhỏ, Ôn Hoa còn rất sợ Tống Thời Ngộ.
Cậu ấy có cảm tưởng Tống Thời Ngộ là ngôi sao trên trời, cách những người như bọn họ cực kỳ xa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi.
Tống Thời Ngộ hờ hững nói: “Em đi đi.”
Nói xong, anh bảo thư ký Chu dẫn cậu ấy ra ngoài.
Ôn Hoa đi theo thư ký Chu ra ngoài, ra khỏi văn phòng, Ôn Hoa không nhịn được hỏi: “Ờm, thư ký Chu này, anh Thời Ngộ có phải là ông chủ của bọn anh không?”
Thư ký Chu nói: “Đúng vậy, bọn anh có hai ông chủ, sếp Tống là một trong hai người họ.”
Ôn Hoa thầm líu lưỡi, trung tâm thành phố Lâm Xuyên tấc đất tấc vàng, có thể thuê một tầng văn phòng ở đây mở công ty thì Tống Thời Ngộ phải giàu cỡ nào chứ, cậu ấy thực sự đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
…
Thư ký Chu mới vừa dẫn Ôn Hoa ra ngoài thì Diêu Tông trở về. Tối qua anh ấy uống nhiều mấy chén với Lê Tư Ý nên hôm nay hơi váng đầu hoa mắt.
“Sếp Diêu.” Thư ký Chu chào anh ấy.
Diêu Tông gật nhẹ đầu, nhìn Ôn Hoa đứng bên cạnh: “Đây là?”
Thư ký Chu do dự một chút, nói: “Là nhân viên giao đồ ăn ạ.”
Diêu Tông không nghĩ gì nhiều, cứ thế đi thẳng vào trong, tới trước cửa phòng làm việc của Tống Thời Ngộ, anh ấy gõ mấy cái lấy lệ rồi mở cửa ra, đi vào trong: “Đi ra ngoài ăn cơm không?”
Còn chưa nói dứt lời, Diêu Tông đã trông thấy Tống Thời Ngộ đang ngồi lạnh mặt ở khu vực tiếp khách nhìn chằm chằm đồ ăn bày trên bàn trà.
“Cậu gọi cơm rồi à?” Diêu Tông lại gần nhìn thử, lập tức rú ầm lên: “Ai đặt cơm cho cậu vậy! Không biết là cậu không ăn được cay hay sao? Gọi toàn những món của khỉ gì thế này? Ớt xào ớt hả?”
Trong hộp cơm trên bàn trà, ngoài bát canh ra, ba món ăn còn lại thực sự không thể nhận ra món nào ra món nào, chỉ thấy đủ các loại ớt xanh đỏ tím vàng, đối với Diêu Tông đây còn là lượng ớt chí tử, huống gì là Tống Thời Ngộ không ăn được cay.
Tống Thời Ngộ bình tĩnh bưng bát canh lên uống một ngụm, mặt hơi nhăn lại.
“Sao vậy? Trong canh có thuốc độc à?” Diêu Tông hỏi xong, cúi xuống giành lấy chén canh từ tay Tống Thời Ngộ, uống thử một ngụm, một giây sau, anh ấy ọe một tiếng, nhè hết lại vào trong chén: “Phì phì phì… Thứ gì đây? Ai đặt cơm cho cậu vậy? Rốt cuộc người này có thâm thù đại hận gì với cậu vậy? Phì phì phì… Mặn chết tôi rồi, chắc phải đổ cả bịch muối vào đây ấy chứ!”
Biểu cảm của Tống Thời Ngộ đã tự nhiên trở lại, anh vặn chai nước khoáng để bên cạnh ra súc miệng.
Diêu Tông lập tức cướp lấy đổ vào miệng mình rồi phồng má lên súc miệng òng ọc, nhổ hết nước súc miệng vào trong bát canh kia: “Ai đặt bữa cơm này cho cậu vậy?”
Tống Thời Ngộ hơi nhíu mày tỏ ý chê bai hành vi mất vệ sinh của đối phương rồi mới nói: “Tôi tự đặt.”
“Cậu tự đặt?” Diêu Tông kinh ngạc hỏi: “Cậu đặt của nhà nào vậy?”
Diêu Tông hỏi xong, phát hiện ra túi nilon trong thùng rác, hình như trên túi có in chữ, anh ấy nhặt lên xem thử, trên đó in bốn chữ to Bếp Nhỏ Của Ôn, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, thấy Tống Thời Ngộ bình thản như vậy, anh ấy không nhịn được hỏi: “Cậu tự chuốc lấy khổ đấy à?”
Ánh mắt Tống Thời Ngộ hơi thay đổi một chút.
“Ờm…” Diêu Tông lập tức nhận ra mình nói lỡ lời, chột dạ ho hai tiếng: “Đêm qua tôi đã nghe Lê Tư Ý kể về chuyện của cậu và Ôn Kiều rồi.”
Bất ngờ là Tống Thời Ngộ không hề biến sắc, trái lại còn bình tĩnh nhìn Diêu Tông: “Thì sao?”
Diêu Tông hơi ngạc nhiên nhưng thấy Tống Thời Ngộ không nổi cáu, anh ấy lại hỏi thử: “Cô ấy cố ý làm vậy à?”
Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Diêu Tông khó bề tưởng tượng nổi nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tống Thời Ngộ, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười ấy có phần nuông chiều, cưng nựng: “Cậu còn cười được à? Làm vậy chẳng phải là hạ độc trắng trợn hay sao?”
Tống Thời Ngộ: “Chứng tỏ em ấy vẫn còn nhớ tôi không ăn ớt.”
Diêu Tông: “???”
Sau khi tắm rửa xong đi ra, cô mới bật chiếc đèn bàn con trên bàn học của Bình An lên, lấy bút và sổ ra bắt đầu vào sổ kế toán.
Hiện tại, mọi người đều trả tiền bằng điện thoại di động nên giao dịch bằng tiền mặt chỉ có ba khoản.
Cuối cùng, cô tính ra được doanh thu khoảng ba ngàn tám trăm tệ.
Ôn Kiều rất thiếu tự tin về trình độ tính toán của mình nên lại cẩn thận đối soát lại thêm một lần nữa, chắc chắn rồi mới ghi con số này vào sổ kế toán rồi thở phào một hơi, vui mừng nhướng mày.
Đây là ngày có doanh thu cao nhất kể từ khi cô mở quán tới nay.
Việc bán đồ ăn vào buổi trưa ship tận nơi cho khách cũng đang dần khấm khá hơn. Hôm nay, doanh thu từ nó được khoảng hơn ba trăm, còn lại đều là doanh thu của buổi tối.
Chỉ riêng bàn của Hạ Trừng thôi đã kiếm được hơn bảy trăm.
Mặc dù doanh thu nhìn thì nhiều nhưng trừ đi chi phí thuê mặt bằng đắt đỏ, tiền lương cho nhân viên, tiền điện nước và chi phí nguyên liệu thì cũng không còn lời lãi được là bao. Đương nhiên, nếu so với tiền lương cô làm đầu bếp ở khách sạn thì tự mở quán vẫn kiếm được nhiều hơn nhiều, hơn nữa, công việc kinh doanh của quán vẫn còn lâu mới tới ngưỡng bão hòa, tình hình còn có thể khấm khá hơn nữa, kiếm được nhiều hơn nữa.
Ồn Kiều cất sổ kế toán cẩn thận rồi đứng dậy đi tới bên giường của Bình An, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bình An ngủ rất say, cậu bé đi theo cô cũng phải chịu khổ nhiều, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa từng đòi hỏi gì về điều kiện sống, lúc này cậu bé đã nhắm hàng lông mi dài lại, ngủ ngon lành, trái tim Ôn Kiều tan chảy, cô dịu dàng vuốt tóc Bình An rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu bé, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
…
Hôm sau, lúc Ôn Kiều tỉnh dậy, Bình An đã đi học rồi.
Cậu bé thương Ôn Kiều nên không gọi cô dậy làm bữa sáng, hằng ngày đều tự cầm vài tệ xuống dưới tầng mua bánh bao ăn.
Ôn Kiều mò điện thoại lên xem thử, đã gần mười giờ rồi. Cô vội vàng đi rửa mặt.
Tối qua cô ngủ không ngon nên giờ đau đầu váng óc, chỉ rửa mặt qua loa rồi búi tóc lên, ra khỏi nhà.
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, Ôn Kiều vội vàng chạy tới chỗ quán ăn, Ôn Hoa đã tới đây trước cô.
Cậu ấy đang thái các loại phụ liệu cần dùng: “Chị Ôn Kiều tới rồi.”
Ôn Kiều tiện tay cột gọn tóc lại, với tay lên tường lấy tạp dề: “San San vẫn chưa tới à?”
Ôn Hoa nói: “Cô ấy nhắn WeChat cho em bảo là sẽ đến muốn một lát.”
Ôn Kiều không nói gì, thắt tạp dề lại, lấy điện thoại di động ra xem đơn hàng trưa nay.
Giờ mới mười rưỡi, giờ này vẫn còn quá sớm, mấy khu văn phòng phải mười hai giờ mới bắt đầu nghỉ ăn trưa. Vì ở quán chỉ có mình Ôn Hoa đi giao hàng nên Ôn Kiều cài đặt thời gian đặt cơm tương đối dư dả, khách hàng phải đặt mua trước bốn mươi phút.
Ôn Kiều kiểm tra WeChat, đã có một vài đơn hàng, đều là khách cũ từng mua đồ ăn của quán. Cô xác nhận đơn hàng một lượt rồi bước tới cầm lấy con dao từ tay Ôn Hoa: “Tiểu Hoa, em đi rửa lấy hai cây rau diếp thơm và hai cây cải thảo, gọt thêm bốn củ khoai tây nữa.”
Ôn Kiều vừa nói vừa thuần thục xắt gừng thành lát mỏng. Cô dùng dao thành thạo từ nhỏ, hồi học việc ở khách sạn, cô cũng bắt đầu làm từ vị trí sơ chế phụ liệu, chuyên chuẩn bị phụ liệu cho bếp, suốt ngày hết thái lại băm, kỹ thuật dùng dao tốt hơn hẳn các đầu bếp thông thường.
Ôn Hoa vừa gọt khoai tây vừa nhích lại gần hỏi: “Chị Ôn Kiều, tối qua anh Thời Ngộ đã nói gì với chị vậy?”
Ôn Kiều bắc nồi xương sườn lên bếp rồi mới nói: “Không nói gì cả, chỉ ôn chuyện cũ thôi.”
Ôn Hoa không tin, tối qua cậu ấy về nhà cứ nghĩ mãi, cậu ấy cảm thấy bầu không khí giữa Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều khá đặc biệt.
Tuy nhiên, nếu Ôn Kiều đã không muốn nói thì cậu ấy cũng không hỏi nữa.
Trần San San báo sẽ đến muộn một lát, không ngờ cuối cùng lại đến muộn hẳn bốn mươi phút. Tới lúc cô ta tới, Ôn Kiều và Ôn Hoa đã làm xong gần hết mọi việc rồi.
“Xin lỗi chị Ôn Kiều, tối qua em ngủ không ngon nên lỡ ngủ quên mất.” Trần San San treo túi lên trên tường rồi bước tới chuẩn bị làm việc.
Ôn Hoa vẫn luôn không ưa Trần San San, tháng nào cô ta cũng đi muộn mấy bữa, làm việc thì lười biếng lại còn hay phàn nàn, giờ đi trễ đã trở thành thói quen của cô ta luôn rồi, cậu ấy không nhịn được muốn nói mấy câu.
Không ngờ Ôn Kiều lại nói trước, giọng cô hòa nhã nhưng cứng rắn, không cho phép cãi lại: “San San, tháng này em đã đi muộn ba lần rồi, nếu lần sau em còn đi muộn nữa thì chị sẽ trừ lương của em.”
Trần San San đưa lưng về phía Ôn Kiều, lén lút trợn ngược mắt, bĩu môi, “dạ” một tiếng.
Cô ta nghĩ bụng, nếu không phải vì Hạ Trừng thì cô ta đã nghỉ việc lâu rồi, còn lâu mới ở đây nghe Ôn Kiều sai bảo.
Mười một giờ ba mươi, Ôn Hoa đi ra ngoài giao hàng. Ôn Kiều cầm điện thoại di động lên kiểm tra xem có đơn hàng nào mới hay không thì thấy tên của Tống Thời Ngộ đập vào mắt mình.
Cô nhấp vào xem thử.
Tống Thời Ngộ: Đặt món.
Thời gian gửi là sáu phút trước.
Ôn Kiều nhắn lại một dấu hỏi:?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thời Ngộ nhanh chóng trả lời: Ba món ăn và một bát canh, ship tới công ty cho tôi.
Sau đó, anh nhanh chóng nhắn tiếp một câu nữa: Món gì thì em tự nghĩ.
Ẩn ý rõ ràng là em biết tôi thích ăn gì.
Ôn Kiều cau mày nhìn tin nhắn này, sau đó cúi đầu gõ chữ: Xin lỗi, lâu quá rồi, tôi không còn nhớ rõ sở thích của anh.
Tống Thời Ngộ: Vậy tùy em.
Ôn Kiều nhìn chằm chằm mấy chữ này, đột nhiên cười gằn.
Trần San San lấy làm lạ nhìn cô.
Ôn Kiều ấn tắt màn hình điện thoại, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị.
Tống Thời Ngộ tương đối kén ăn.
Hồi đó, tài bếp núc của bà Tống rất tầm thường, Tống Thời Ngộ sống ở nhà bà ấy, mặc dù không nuốt nổi nhưng vì phép lịch sự, anh cũng vẫn miễn cưỡng ăn một chút.
Cho tới khi anh được ăn đồ ăn Ôn Kiều mang sang cho bà Tống.
Ngày hôm sau, bà Tống lập tức sang nhà Ôn Kiều bàn với bà Ôn, xin Ôn Kiều nấu thêm một phần cơm cho Tống Thời Ngộ, bà ấy sẽ trả tiền mua thức ăn cho cô, hơn nữa còn cho thêm ba trăm tệ tiền công.
Bà Ôn nói với bà Tống là mình phải trao đổi với Ôn Kiều đã.
Đối với Ôn Kiều hồi đó thì ba trăm tệ là một số tiền lớn, cô không cần nghĩ ngợi gì cả, lập tức đồng ý ngay. Vậy là cô cứ thế trở thành “nữ đầu bếp riêng” của Tống Thời Ngộ.
Cô nấu cơm cho anh ăn gần hai năm, nắm rõ toàn bộ sở thích, sở “ghét” của anh. Tống Thời Ngộ cực kỳ kén ăn, thích ăn đồ ngọt, ngay cả món mặn cũng thích cho thêm đường, không ăn được cay, ghét ăn hành, ghét trứng luộc, ngửi thấy mùi trứng luộc là buồn nôn nhưng lại thích trứng ốp la, tuy nhiên, anh chỉ thích ăn phần lòng trắng trứng, không ăn lòng đỏ, quan trọng nhất là anh dị ứng với tất cả mọi thể loại tôm.
…
Mười hai giờ hai mươi phút.
Thang máy trên tầng hai mươi ba của trung tâm Cát Sáng mở ra, Ôn Hoa xách đồ ăn khách đặt bước ra khỏi thang máy, vì chân bị thương nên cậu ấy đi hơi cà nhắc.
Cậu ấy từng tới đây giao hàng nhiều lần nên khá quen với nhân viên lễ tân. Ôn Hoa để đồ ăn lên mặt quầy rồi nói: “Đây là đồ ăn của một người họ Tống của công ty cô đặt, tôi để ở quầy lễ tân, phiền cô giúp tôi gọi anh ấy xuống lấy nhé, cảm ơn cô.” Nói xong, Ôn Hoa định đi luôn.
Cô gái ở quầy lễ tân lại chợt gọi cậu ấy lại: “Này, anh chờ chút đã.” Cô nhân viên vừa nói vừa nhấc điện thoại bàn lên bấm một số máy nội bộ: “Alo, thư ký Chu à, cậu ấy đến rồi.” Nói rồi, cô ấy còn tò mò liếc nhìn Ôn Hoa, vâng dạ với người bên đầu bên kia mấy lần rồi cúp điện thoại, nói với cậu ấy: “Anh mang đồ ăn vào trong đi.”
Ôn Hoa sửng sốt: “Mang vào trong hả?”
Trước đây, cậu ấy luôn để đồ lại quầy lễ tân.
“Tôi không biết người này ở đâu cả.”
Cô nhân viên lễ tân nói: “Anh cứ đi vào đi, sẽ có người dẫn đường cho anh.”
Ôn Hoa đang vội đi giao các đơn hàng khác nên không đôi co thêm nữa, xách đồ ăn đi về phía cửa.
Ôn Hoa vừa vào cửa, lập tức có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vest, đi giày da, toát lên phong thái trầm ổn đi từ phía đối diện lại, sau khi nhìn thấy cậu ấy, ánh mắt đối phương tỏ ra rất kỳ quặc nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi, gật nhẹ đầu chào cậu ấy rồi dẫn cậu ấy vào trong: “Xin chào, mời đi theo tôi.”
Mặc dù thư ký Chu không hiểu tại sao sếp Tống lại phải dặn dò mình dẫn nhân viên giao đồ ăn vào văn phòng nhưng xuất phát từ độ nhạy cảm nghề nghiệp, thư ký Chu cho rằng e là vấn đề không phải ở đồ ăn mà là ở người giao hàng.
Lúc này, trong khu làm việc đang có không ít nhân viên, thấy thư ký Chu ra ngoài đón khách rồi lại dẫn một nhân viên giao hàng vào đây, mọi người đều rất kinh ngạc.
Ôn Hoa lại càng không hiểu gì cả, đây là lần đầu tiên cậu ấy đi vào trong khu vực làm việc, hơn nữa những người kia lại còn nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy cảm thấy lúng túng toàn thân, chỉ biết nhắm mắt đi theo người đàn ông trước mặt, đi được nửa đường, Ôn Hoa không nhịn được hỏi: “Sao vẫn chưa tới nơi vậy ạ?”
Người này định dẫn cậu ấy đi đâu vậy?
Thư ký Chu nhã nhặn trả lời: “Xin chớ nóng ruột, sắp tới rồi.”
Ôn Hoa hỏi: “Anh không thể cầm đồ ăn vào luôn giùm tôi được sao?”
Sao lại phải phiền phức như vậy?
Thư ký Chu không trả lời cậu ấy mà mở cánh cửa trước mặt ra, đằng sau cánh cửa này là một văn phòng, anh ấy dẫn Ôn Hoa đi tiếp vào trong, sau đó Ôn Hoa mới phát hiện ra trong phòng này còn có một cánh cửa nữa.
Ôn Hoa càng đi vào trong lại càng ngơ ngác, người ta định dẫn cậu ấy đi đâu vậy? Cậu ấy chỉ đi giao đồ ăn thôi mà, sao lại phải ra vẻ thần bí như thế.
Bản thân cậu ấy thì không hề gì nhưng trong xe vẫn còn không ít đơn hàng, cậu ấy sợ không đi giao ngay thì sẽ muộn.
Ôn Hoa đang băn khoăn thì thư ký Chu đưa tay lên gõ cửa.
Thư ký Chu gõ ba tiếng rồi vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào phòng, mở miệng nói: “Sếp Tống, đồ ăn anh đặt đã được giao tới rồi.” Nói rồi, anh ấy quay đầu nhìn Ôn Hoa, ra hiệu cậu ấy đi vào trong này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hoa hiếu kì thò người vào trong, trông thấy người ngồi sau bàn làm việc, cậu ấy lập tức sửng sốt, kinh ngạc không thua gì lúc ba rưỡi sáng đêm qua, vừa mừng vừa sợ chào: “Anh Thời Ngộ?”
Thư ký Chu nghe thấy Ôn Hoa xưng hô như vậy thì hơi ngạc nhiên, lập tức khẽ nói: “Cậu đưa đồ ăn đây cho tôi.” Nói rồi, anh ấy lấy đồ ăn từ tay Ôn Hoa, cầm nó lại chỗ thường dành để tiếp khách.
Rõ ràng Tống Thời Ngộ cũng không ngờ người tới lại là Ôn Hoa, anh ngạc nhiên tới mức biểu cảm trên mặt nháy mắt cứng đờ lại, anh im lặng mấy giây mới hỏi: “Sao lại là em tới giao hàng?”
Ôn Hoa nói: “Lâu nay vẫn luôn là em giao hàng đấy chứ, chẳng qua hôm qua em bị ngã nên chị Ôn Kiều đi giao hàng thay cho em thôi.”
Tống Thời Ngộ chợt cảm thấy uổng công mình bày mưu nghĩ kế: “...”
Ôn Hoa lanh lợi, lúc này đã kịp đoán ra vấn đề nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ nói: “Anh Thời Ngộ, vậy em về đây, em vẫn còn mấy đơn hàng nữa phải giao, không đi thì sợ không kịp giao cho người ta.”
Cậu ấy thực sự không có gì để tán gẫu với Tống Thời Ngộ cả.
Nói thật, cậu ấy cũng chẳng thân thiết gì với Tống Thời Ngộ, nói đúng ra, trong hai năm Tống Thời Ngộ sống ở thôn bọn họ, ngoài chơi thân với Ôn Kiều ra, anh chẳng thân thiết với ai khác nữa.
Hồi nhỏ, Ôn Hoa còn rất sợ Tống Thời Ngộ.
Cậu ấy có cảm tưởng Tống Thời Ngộ là ngôi sao trên trời, cách những người như bọn họ cực kỳ xa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi.
Tống Thời Ngộ hờ hững nói: “Em đi đi.”
Nói xong, anh bảo thư ký Chu dẫn cậu ấy ra ngoài.
Ôn Hoa đi theo thư ký Chu ra ngoài, ra khỏi văn phòng, Ôn Hoa không nhịn được hỏi: “Ờm, thư ký Chu này, anh Thời Ngộ có phải là ông chủ của bọn anh không?”
Thư ký Chu nói: “Đúng vậy, bọn anh có hai ông chủ, sếp Tống là một trong hai người họ.”
Ôn Hoa thầm líu lưỡi, trung tâm thành phố Lâm Xuyên tấc đất tấc vàng, có thể thuê một tầng văn phòng ở đây mở công ty thì Tống Thời Ngộ phải giàu cỡ nào chứ, cậu ấy thực sự đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
…
Thư ký Chu mới vừa dẫn Ôn Hoa ra ngoài thì Diêu Tông trở về. Tối qua anh ấy uống nhiều mấy chén với Lê Tư Ý nên hôm nay hơi váng đầu hoa mắt.
“Sếp Diêu.” Thư ký Chu chào anh ấy.
Diêu Tông gật nhẹ đầu, nhìn Ôn Hoa đứng bên cạnh: “Đây là?”
Thư ký Chu do dự một chút, nói: “Là nhân viên giao đồ ăn ạ.”
Diêu Tông không nghĩ gì nhiều, cứ thế đi thẳng vào trong, tới trước cửa phòng làm việc của Tống Thời Ngộ, anh ấy gõ mấy cái lấy lệ rồi mở cửa ra, đi vào trong: “Đi ra ngoài ăn cơm không?”
Còn chưa nói dứt lời, Diêu Tông đã trông thấy Tống Thời Ngộ đang ngồi lạnh mặt ở khu vực tiếp khách nhìn chằm chằm đồ ăn bày trên bàn trà.
“Cậu gọi cơm rồi à?” Diêu Tông lại gần nhìn thử, lập tức rú ầm lên: “Ai đặt cơm cho cậu vậy! Không biết là cậu không ăn được cay hay sao? Gọi toàn những món của khỉ gì thế này? Ớt xào ớt hả?”
Trong hộp cơm trên bàn trà, ngoài bát canh ra, ba món ăn còn lại thực sự không thể nhận ra món nào ra món nào, chỉ thấy đủ các loại ớt xanh đỏ tím vàng, đối với Diêu Tông đây còn là lượng ớt chí tử, huống gì là Tống Thời Ngộ không ăn được cay.
Tống Thời Ngộ bình tĩnh bưng bát canh lên uống một ngụm, mặt hơi nhăn lại.
“Sao vậy? Trong canh có thuốc độc à?” Diêu Tông hỏi xong, cúi xuống giành lấy chén canh từ tay Tống Thời Ngộ, uống thử một ngụm, một giây sau, anh ấy ọe một tiếng, nhè hết lại vào trong chén: “Phì phì phì… Thứ gì đây? Ai đặt cơm cho cậu vậy? Rốt cuộc người này có thâm thù đại hận gì với cậu vậy? Phì phì phì… Mặn chết tôi rồi, chắc phải đổ cả bịch muối vào đây ấy chứ!”
Biểu cảm của Tống Thời Ngộ đã tự nhiên trở lại, anh vặn chai nước khoáng để bên cạnh ra súc miệng.
Diêu Tông lập tức cướp lấy đổ vào miệng mình rồi phồng má lên súc miệng òng ọc, nhổ hết nước súc miệng vào trong bát canh kia: “Ai đặt bữa cơm này cho cậu vậy?”
Tống Thời Ngộ hơi nhíu mày tỏ ý chê bai hành vi mất vệ sinh của đối phương rồi mới nói: “Tôi tự đặt.”
“Cậu tự đặt?” Diêu Tông kinh ngạc hỏi: “Cậu đặt của nhà nào vậy?”
Diêu Tông hỏi xong, phát hiện ra túi nilon trong thùng rác, hình như trên túi có in chữ, anh ấy nhặt lên xem thử, trên đó in bốn chữ to Bếp Nhỏ Của Ôn, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, thấy Tống Thời Ngộ bình thản như vậy, anh ấy không nhịn được hỏi: “Cậu tự chuốc lấy khổ đấy à?”
Ánh mắt Tống Thời Ngộ hơi thay đổi một chút.
“Ờm…” Diêu Tông lập tức nhận ra mình nói lỡ lời, chột dạ ho hai tiếng: “Đêm qua tôi đã nghe Lê Tư Ý kể về chuyện của cậu và Ôn Kiều rồi.”
Bất ngờ là Tống Thời Ngộ không hề biến sắc, trái lại còn bình tĩnh nhìn Diêu Tông: “Thì sao?”
Diêu Tông hơi ngạc nhiên nhưng thấy Tống Thời Ngộ không nổi cáu, anh ấy lại hỏi thử: “Cô ấy cố ý làm vậy à?”
Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Diêu Tông khó bề tưởng tượng nổi nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tống Thời Ngộ, không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười ấy có phần nuông chiều, cưng nựng: “Cậu còn cười được à? Làm vậy chẳng phải là hạ độc trắng trợn hay sao?”
Tống Thời Ngộ: “Chứng tỏ em ấy vẫn còn nhớ tôi không ăn ớt.”
Diêu Tông: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro