Chương 15
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
Tống Thời Ngộ vô thức lùi về phía sau một bước như không muốn để cô ngửi thấy mùi rượu trên người mình. Chỉ là mặt đất không bằng phẳng lắm nên
anh lảo đảo đứng không vững.
Mà hành động này của anh lại dọa Ôn Kiều sợ hết hồn, tưởng anh uống say sắp té nên vội vàng tiến lên đỡ. Cô nắm chặt lấy cánh tay nâng anh lên. Tống Thời Ngộ ngẩn người, đầu óc còn chưa kịp phản ứng nhưng cơ thể thì đã vô thức nghiêng lên người cô gái bên cạnh rồi, trông càng giống dáng vẻ xỉn quắc cần câu đứng không vững hơn nữa.
Ôn Kiều cũng tin anh say đến nỗi mềm chân nên không thể làm gì khác hơn cứ giữ nguyên như vậy, sốt ruột bảo: "Sao anh uống nhiều quá vậy?" Cô vừa nói vừa liếc nhìn chiếc xe bên cạnh Tống Thời Ngộ, nóng lòng tức giận đến nỗi vô thức nâng cao tông giọng lên: "Anh đã uống rượu mà còn lái xe đến đây à? Anh lái xe trong lúc say rượu hả?"
Tống Thời Ngộ đang cúi đầu nhìn Ôn Kiều. Mặc dù hai người đã gặp nhau nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng gần anh như vậy. Gần đến nỗi anh có thể ngửi được cả mùi khói dầu trên người cô. Tống Thời Ngộ không hề thấy mùi khói dầu này khó ngửi chút nào. Rõ ràng là cô vừa sốt ruột vừa tức giận nhưng vẫn đỡ anh cẩn thận. Điều này khiến lòng dạ Tống Thời Ngộ vui không thể tả. Bây giờ thấy cô mắng mình, trong vẻ vui sướng của anh lại có thêm chút ấm ức: "Đâu có..."
Anh vừa dứt lời, cửa xe chỗ ghế lái mở ra, thư ký Chu bước xuống. Anh ấy làm như không nhìn thấy dáng vẻ thân mật quá mức của hai người mà bình tĩnh giải thích: "Cô Ôn, tôi họ Chu, là thư ký của sếp Tống. Cô cứ gọi tôi là thư ký Chu là được rồi. Hôm nay tôi là người lái xe của sếp Tống đến đây."
Ôn Kiều nhận ra tối nay thư ký Chu cũng có mặt.
Cô không ngờ anh ấy lại ở trong xe nên nhất thời có hơi lúng túng, vô thức muốn hất Tống Thời Ngộ ra rồi tạo khoảng cách với anh. Nhưng cố tình Tống Thời Ngộ lại cứ như đứng không vững, gần đè hết một nửa trọng lượng cơ thể mình lên người Ôn Kiều. Cô mà đi là anh ngã chắc luôn.
Thế là cô vội vàng nói với thư ký Chu: "Sếp Tống của các anh uống say rồi. Anh mau đưa anh ấy về đi."
Sếp Tống say á?
Thư ký Chu ngẩn người. Lúc sếp Tống uống rượu anh ấy đứng ngay bên cạnh nhìn mà. Mặc dù uống bốn năm ly nhưng với tửu lượng của sếp Tống thì làm gì đến nỗi say được.
Nghĩ vậy, anh ấy quay sang nhìn Tống Thời Ngộ đang nghiêng ngả dựa vào người Ôn Kiều, lại trùng hợp đối diện với đôi mắt lạnh tanh của anh. Ánh mắt như này thì say chỗ nào?
Lúc này Tống Thời Ngộ lên tiếng: "Tôi không về đâu, tôi còn có lời muốn nói với em." Anh vừa nói vừa nhìn thư ký Chu một cái.
Thư ký Chu hiểu ý ngay. Anh ấy là một người điềm tĩnh, đang trong tình huống này mà vẫn có thể hết sức bình tĩnh lấy điện thoại ra đọc một tin nhắn vốn không tồn tại rồi khẩn khoản nói với Ôn Kiều: "Cô Ôn à, đột nhiên tôi có chút chuyện riêng cần phải xử lý gấp. Trùng hợp là sếp Tống có lời muốn nói với cô nên mong cô chăm sóc sếp Tống giúp tôi một lát nhé. Lát nữa tôi sẽ quay lại đón anh ấy sau."
Ôn Kiều lập tức sốt sắng đáp: "Bây giờ là bốn giờ sáng, đã trễ lắm rồi. Anh cứ mang anh ấy đi luôn đi."
Tống Thời Ngộ hơi nhíu mày rồi cúi đầu nhìn cô với ánh mắt không vui. Cô muốn hất anh ra đến vậy sao?
Nhưng thư ký Chu lại chỉ gật đầu với Ôn Kiều một cái: "Vậy sếp Tống nhờ cả vào cô Ôn nhé." Nói xong, anh ấy mở cửa lên xe luôn, chưa cho Ôn Kiều cơ hội từ chối đã lái xe đi thẳng.
Ôn Kiều nhìn đèn hậu ô tô dần biến mất trong tầm mắt mà sợ ngây cả người.
Thư ký Chu cứ vậy mà đi ư?
Cứ vậy mà vứt Tống Thời Ngộ lại cho cô ư?
Giữa đêm khuya thanh vắng như này cô phải chăm sóc anh kiểu gì đây?
Ôn Kiều ngẩng đầu lên hỏi Tống Thời Ngộ: "Tống Thời Ngộ, anh có tự đứng được không?"
Tống Thời Ngộ "yếu ớt" nghiêng hẳn người về phía cô rồi trả lời ngay không chút do dự: "Không."
Ôn Kiều hết cách. Đưa anh lên tầng là chuyện bất khả thi, vì chờ anh tỉnh rượu rồi cô cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào. Cô chỉ có thể nhìn ngó xung quanh một vòng. Sau khi nhìn thấy một bồn hoa, cô bèn đỡ Tống Thời Ngộ qua đó ngồi xuống cái đã rồi nói sau.
Vất vả lắm mới đỡ được Tống Thời Ngộ ngồi xuống nhưng cô còn chưa kịp ngồi theo thì Tống Thời Ngộ đã té sang một bên như người không xương rồi, còn tựa hẳn lên người cô nữa chứ.
Đầu óc đang choáng váng của Ôn Kiều chỉ cảm thấy tình huống này có hơi không thực tế lắm. Cô cúi đầu xuống nhìn Tống Thời Ngộ đang dựa vào người mình một cái. Anh đang nhắm mắt, mày nhíu chặt, dáng vẻ say xỉn vô cùng khó chịu.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Kiều có hơi mù mờ. Vừa rồi hình như lúc bước xuống xe Tống Thời Ngộ vẫn còn tỉnh táo lắm mà? Sao mới qua một lúc mà đã gãy cánh rồi thế này?
Cô không nhịn được hỏi: "Anh sao rồi?"
Đúng là Tống Thời Ngộ cũng hơi say thật. Anh nhắm mắt tựa đầu lên vai cô rồi hừ hừ mấy tiếng: "Khó chịu quá."
Ôn Kiều nhíu mày lại, giọng điệu cũng vô thức mềm xuống: "Chỗ nào khó chịu?"
Tống Thời Ngộ dụi dụi vai cô: "Đầu choáng váng."
Anh cọ cọ một hồi cọ luôn vào mặt Ôn Kiều. Một nửa mặt cô bị anh cọ cho tê rần, người cũng ngớ ra.
Lúc Tống Thời Ngộ uống say rất giống khi anh bị bệnh.
Hồi thiếu niên, sức khoẻ của Tống Thời Ngộ không tốt lắm nên mới về quê dưỡng bệnh. Sức đề kháng của anh yếu nên chỉ cần thời tiết thay đổi một cái mà không chú ý là sẽ bị cảm ngay.
Khi ấy hai người vẫn chưa thân với nhau lắm nên mỗi lần bị bệnh sốt cao, Tống Thời Ngộ luôn chỉ biết nằm bọc chăn ngủ mê man trên giường.
Sau này đến bên nhau rồi, mỗi lần anh bị ốm đều sẽ trở nên cực kỳ dính người, nói sao cũng phải có Ôn Kiều ở bên mới chịu. Truyện Full
Ôn Kiều không tự chủ được mà mềm lòng: "Choáng lắm hả? Anh muốn ói không?"
Tống Thời Ngộ lắc đầu một cái nhưng vẫn ngồi dựa vào cô không nhúc nhích.
Ôn Kiều cụp mắt xuống nhìn, lại thấy đôi tay đang vô lực đặt trên đùi của anh. Thế là trong khoảng thời gian ngắn cô không nhìn qua chỗ khác nổi.
Cô rất thích đôi tay của Tống Thời Ngộ.
Thật ra hồi trước cô không có đam mê gì đặc biệt với tay người khác đâu, mãi đến khi nhìn thấy đôi tay như một tác phẩm nghệ thuật của Tống Thời Ngộ. Anh có một đôi tay sờ vào như đang sờ ngọc vậy, chỉ là ấm áp hơn ngọc nhiều. Ngón tay thon dài, ngay cả khớp xương cũng rất đẹp. Khi giảng đề cho cô, anh luôn thờ ơ xoay xoay bút. Lúc nào cô cũng nhìn đến mê mẩn, Tống Thời Ngộ nói gì cũng chẳng nghe lọt tai.
Nghĩ đến Tống Thời Ngộ thời thiếu niên, Ôn Kiều vô thức bật cười.
...
Thành tích học tập của Tống Thời Ngộ rất tốt. Vừa vào trường anh đã cướp mất ngôi vị đầu bảng của học sinh đứng đầu trường trung học phổ thông số 2 lúc đó.
Tống Thời Ngộ là học sinh xuất sắc nhưng lại không phải một người thầy giỏi.
Hồi vừa mới bắt đầu kèm Ôn Kiều học thêm, anh thường tức đến nỗi mặt mày xanh lét, trong mắt toàn là vẻ không dám tin trên đời này lại có một người đần đến vậy.
Lần để lại cho Ôn Kiều ấn tượng sâu sắc nhất là một lần Tống Thời Ngộ dạy cô làm một bài mà cô làm đến lần thứ ba vẫn sai. Anh tức quá buột miệng nói cô là đồ óc heo.
Dù Ôn Kiều có mặt dày đến đâu thì vẫn là người có lòng tự trọng. Lúc đó cô không nói gì nhưng vừa về đến nhà đã không nhịn được mà giơ tay lên lau nước mắt.
Những lời đó thật sự đã làm cô tổn thương.
Trái tim cô tổn thương sâu sắc, lòng tự trọng bị xúc phạm nên không hỏi bài Tống Thời Ngộ nữa.
Trùng hợp là hồi đó cô ngồi cùng bàn với lớp trưởng có thành tích học tập tốt nhất lớp nên có gì không biết cô hỏi lớp trưởng luôn. Cậu ta rất tốt tính, có đeo một cặp kính đen nên trông rất thư sinh, lúc giảng bài cũng vô cùng kiên nhẫn. Gặp bài Ôn Kiều làm mãi chưa được, cậu ta cũng chỉ cười cười giảng lại cho cô thêm lần nữa.
Vì có sự đối lập này nên Ôn Kiều cảm thấy lớp trưởng thật sự rất tốt.
Mới đầu Tống Thời Ngộ vẫn còn thoải mái, có cảm giác như vừa vứt được một gánh nặng lớn vậy. Kết quả là liên tục nửa tháng trời Ôn Kiều không tới hỏi bài nữa, anh mới thấy nao nao như thiếu mất thứ gì đó. Cho đến một ngày anh "tình cờ" đi ngang qua lớp Ôn Kiều, thấy nam sinh ngồi cùng bàn đang giảng bài cho cô, đầu hai người tựa sát đến nỗi sắp va luôn vào nhau, còn vừa chỉ bài vừa cười đùa nữa chứ.
Lúc anh giảng bài cho Ôn Kiều, dáng vẻ cô lúc nào cũng rất căng thẳng sợ sệt, chưa bao giờ có kiểu cười vui vẻ như này.
Tống Thời Ngộ rất tức giận, cáu kỉnh vô cớ nguyên hai tiết học còn lại của buổi sáng, chẳng nghe lọt tai được chữ nào. Trong đầu anh tràn ngập dáng vẻ Ôn Kiều vui vẻ nói cười với nam sinh đeo kính kia.
Hôm đó Ôn Kiều vẫn đưa cơm cho anh như thường ngày. Anh lạnh lùng nói với cô rằng sau này không cần đưa cơm nữa, anh sẽ xuống căng tin của trường ăn trưa.
Ôn Kiều hơi ngẩn người ngơ ngác nhìn anh, chỉ là cuối cùng cô vẫn ừ, sau đó đặt hộp cơm xuống rồi rời đi.
Tống Thời Ngộ cố ý lạnh nhạt với cô, muốn cô nhận ra mình sai sau đó chủ động đến làm hoà với anh.
Nhưng trên thực tế thì mọi chuyện lại đi ngược với những gì Tống Thời Ngộ tưởng tượng.
Ôn Kiều cũng nhận ra anh đang lạnh lùng với mình nhưng lại tưởng mình làm anh thấy phiền nên rất đau lòng, bắt đầu tránh mặt anh, trái lại mối quan hệ với lớp trưởng lại càng ngày càng tốt.
Lớp trưởng học giỏi, hoàn cảnh gia đình khá giả nhưng hoàn toàn không hề ra vẻ gì, vừa lịch sự vừa dịu dàng, hơn nữa còn đối xử cực kỳ tốt với cô nữa. Mỗi lần đi mua quà vặt, cậu ta luôn mua thêm cho cô một phần.
Hồi ấy cô chưa có tiền tiêu vặt nên rất ít khi có tiền mua quà vặt ăn. Sau khi trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng, gần như ngày nào cậu ta cũng đi mua quà vặt rồi chia cho cô ăn cùng.
Hơn nữa lớp trưởng còn có chung sở thích đánh cầu lông với cô nữa.
Sau khi biết Ôn Kiều thích đánh cầu lông, lớp trưởng đã cố ý mang một bộ vợt cầu ở nhà tới trường. Sau giờ học, hai người cùng xuống sân chơi.
Tống Thời Ngộ luôn ra khỏi lớp hóng gió sau giờ học không thể tránh khỏi việc thường xuyên nhìn thấy Ôn Kiều đang đánh cầu lông dưới tầng. Mà lần nào người đang chơi cùng cô cũng là nam sinh đeo kính cùng bàn kia.
Mà lúc sân đang có bạn khác chơi, bọn họ cũng luôn đứng nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tống Thời Ngộ đứng trên tầng ba thấy rất rõ rằng lần nào cũng là nam sinh đó chủ động đến gần bắt chuyện với Ôn Kiều. Thậm chí đến lượt mình cậu ta cũng không vào sân mà nhường cho bạn khác đánh.
Điều làm Tống Thời Ngộ càng ngày càng khó chịu chính là mối quan hệ giữa Ôn Kiều và nam sinh kia tốt dần lên theo từng ngày, đến mức cô không còn cố gắng nán lại cổng trường chờ anh về chung nữa mà chuyển sang đi cùng nam sinh kia luôn.
Vi diệu hơn là cô còn dẫn nam sinh kia về nhà ăn cơm.
Tống Thời Ngộ đứng trên ban công tầng hai lạnh lùng nhìn Ôn Kiều đi ra tiễn nam sinh vừa ăn tối ở nhà mình xong ra ngoài. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Còn bọn họ thì đã mấy ngày rồi không nói với nhau câu nào.
Bà Tống cũng thắc mắc: "Sao gần đây không thấy Ôn Kiều tới tìm cháu chơi nữa vậy? Hai đứa cãi nhau hả?"
Tống Thời Ngộ thờ ơ đáp không phải nhưng buổi tối lại tức tối ngủ không ngon.
Nhưng đả kích hơn nữa còn chưa tới đâu. Trưa hôm sau, Tống Thời Ngộ mới ngủ được một giấc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị xuống căng tin ăn tạm chút gì đó. Chỉ là vừa đặt chân xuống tầng, anh đã nhác thấy bóng Ôn Kiều cầm cặp lồng giữ nhiệt đi từ xa về phía này. Anh mừng thầm trong lòng. Cuối cùng cô cũng biết tìm anh rồi hả?
Mặc dù trong lòng rất đắc ý nhưng ngoài mặt Tống Thời Ngộ vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Anh nhíu mày nói với cô: "Chẳng phải đã bảo em sau này không cần đưa cơm cho tôi nữa rồi à?"
Không ngờ Ôn Kiều lại lúng túng nhìn anh rồi đáp: "Em đưa cho lớp trưởng lớp em..."
Tối hôm qua sau khi ăn cơm ở nhà cô, lớp trưởng nói món thịt viên nhà cô làm rất ngon, cậu ta rất thích ăn. Thế nên trưa nay cô chưng một ít đưa tới cho lớp trưởng để cảm ơn người ta thường xuyên mua quà vặt cho mình, lại không ngờ lại gặp Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ tức đến nỗi mặt xanh như tàu lá, cảm giác đố kỵ xa lạ không ngừng gặm nhấm trái tim khiến ngực anh vừa đau vừa nhức. Anh nhìn chòng chọc vào Ôn Kiều một hồi sau đó xanh mặt đi lướt qua bên người cô.
Trùng hợp là hôm đó thời tiết lại thay đổi.
Thế là đêm ấy Tống Thời Ngộ lên cơn sốt cao.
Mà hành động này của anh lại dọa Ôn Kiều sợ hết hồn, tưởng anh uống say sắp té nên vội vàng tiến lên đỡ. Cô nắm chặt lấy cánh tay nâng anh lên. Tống Thời Ngộ ngẩn người, đầu óc còn chưa kịp phản ứng nhưng cơ thể thì đã vô thức nghiêng lên người cô gái bên cạnh rồi, trông càng giống dáng vẻ xỉn quắc cần câu đứng không vững hơn nữa.
Ôn Kiều cũng tin anh say đến nỗi mềm chân nên không thể làm gì khác hơn cứ giữ nguyên như vậy, sốt ruột bảo: "Sao anh uống nhiều quá vậy?" Cô vừa nói vừa liếc nhìn chiếc xe bên cạnh Tống Thời Ngộ, nóng lòng tức giận đến nỗi vô thức nâng cao tông giọng lên: "Anh đã uống rượu mà còn lái xe đến đây à? Anh lái xe trong lúc say rượu hả?"
Tống Thời Ngộ đang cúi đầu nhìn Ôn Kiều. Mặc dù hai người đã gặp nhau nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng gần anh như vậy. Gần đến nỗi anh có thể ngửi được cả mùi khói dầu trên người cô. Tống Thời Ngộ không hề thấy mùi khói dầu này khó ngửi chút nào. Rõ ràng là cô vừa sốt ruột vừa tức giận nhưng vẫn đỡ anh cẩn thận. Điều này khiến lòng dạ Tống Thời Ngộ vui không thể tả. Bây giờ thấy cô mắng mình, trong vẻ vui sướng của anh lại có thêm chút ấm ức: "Đâu có..."
Anh vừa dứt lời, cửa xe chỗ ghế lái mở ra, thư ký Chu bước xuống. Anh ấy làm như không nhìn thấy dáng vẻ thân mật quá mức của hai người mà bình tĩnh giải thích: "Cô Ôn, tôi họ Chu, là thư ký của sếp Tống. Cô cứ gọi tôi là thư ký Chu là được rồi. Hôm nay tôi là người lái xe của sếp Tống đến đây."
Ôn Kiều nhận ra tối nay thư ký Chu cũng có mặt.
Cô không ngờ anh ấy lại ở trong xe nên nhất thời có hơi lúng túng, vô thức muốn hất Tống Thời Ngộ ra rồi tạo khoảng cách với anh. Nhưng cố tình Tống Thời Ngộ lại cứ như đứng không vững, gần đè hết một nửa trọng lượng cơ thể mình lên người Ôn Kiều. Cô mà đi là anh ngã chắc luôn.
Thế là cô vội vàng nói với thư ký Chu: "Sếp Tống của các anh uống say rồi. Anh mau đưa anh ấy về đi."
Sếp Tống say á?
Thư ký Chu ngẩn người. Lúc sếp Tống uống rượu anh ấy đứng ngay bên cạnh nhìn mà. Mặc dù uống bốn năm ly nhưng với tửu lượng của sếp Tống thì làm gì đến nỗi say được.
Nghĩ vậy, anh ấy quay sang nhìn Tống Thời Ngộ đang nghiêng ngả dựa vào người Ôn Kiều, lại trùng hợp đối diện với đôi mắt lạnh tanh của anh. Ánh mắt như này thì say chỗ nào?
Lúc này Tống Thời Ngộ lên tiếng: "Tôi không về đâu, tôi còn có lời muốn nói với em." Anh vừa nói vừa nhìn thư ký Chu một cái.
Thư ký Chu hiểu ý ngay. Anh ấy là một người điềm tĩnh, đang trong tình huống này mà vẫn có thể hết sức bình tĩnh lấy điện thoại ra đọc một tin nhắn vốn không tồn tại rồi khẩn khoản nói với Ôn Kiều: "Cô Ôn à, đột nhiên tôi có chút chuyện riêng cần phải xử lý gấp. Trùng hợp là sếp Tống có lời muốn nói với cô nên mong cô chăm sóc sếp Tống giúp tôi một lát nhé. Lát nữa tôi sẽ quay lại đón anh ấy sau."
Ôn Kiều lập tức sốt sắng đáp: "Bây giờ là bốn giờ sáng, đã trễ lắm rồi. Anh cứ mang anh ấy đi luôn đi."
Tống Thời Ngộ hơi nhíu mày rồi cúi đầu nhìn cô với ánh mắt không vui. Cô muốn hất anh ra đến vậy sao?
Nhưng thư ký Chu lại chỉ gật đầu với Ôn Kiều một cái: "Vậy sếp Tống nhờ cả vào cô Ôn nhé." Nói xong, anh ấy mở cửa lên xe luôn, chưa cho Ôn Kiều cơ hội từ chối đã lái xe đi thẳng.
Ôn Kiều nhìn đèn hậu ô tô dần biến mất trong tầm mắt mà sợ ngây cả người.
Thư ký Chu cứ vậy mà đi ư?
Cứ vậy mà vứt Tống Thời Ngộ lại cho cô ư?
Giữa đêm khuya thanh vắng như này cô phải chăm sóc anh kiểu gì đây?
Ôn Kiều ngẩng đầu lên hỏi Tống Thời Ngộ: "Tống Thời Ngộ, anh có tự đứng được không?"
Tống Thời Ngộ "yếu ớt" nghiêng hẳn người về phía cô rồi trả lời ngay không chút do dự: "Không."
Ôn Kiều hết cách. Đưa anh lên tầng là chuyện bất khả thi, vì chờ anh tỉnh rượu rồi cô cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào. Cô chỉ có thể nhìn ngó xung quanh một vòng. Sau khi nhìn thấy một bồn hoa, cô bèn đỡ Tống Thời Ngộ qua đó ngồi xuống cái đã rồi nói sau.
Vất vả lắm mới đỡ được Tống Thời Ngộ ngồi xuống nhưng cô còn chưa kịp ngồi theo thì Tống Thời Ngộ đã té sang một bên như người không xương rồi, còn tựa hẳn lên người cô nữa chứ.
Đầu óc đang choáng váng của Ôn Kiều chỉ cảm thấy tình huống này có hơi không thực tế lắm. Cô cúi đầu xuống nhìn Tống Thời Ngộ đang dựa vào người mình một cái. Anh đang nhắm mắt, mày nhíu chặt, dáng vẻ say xỉn vô cùng khó chịu.
Khoảnh khắc ấy, Ôn Kiều có hơi mù mờ. Vừa rồi hình như lúc bước xuống xe Tống Thời Ngộ vẫn còn tỉnh táo lắm mà? Sao mới qua một lúc mà đã gãy cánh rồi thế này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không nhịn được hỏi: "Anh sao rồi?"
Đúng là Tống Thời Ngộ cũng hơi say thật. Anh nhắm mắt tựa đầu lên vai cô rồi hừ hừ mấy tiếng: "Khó chịu quá."
Ôn Kiều nhíu mày lại, giọng điệu cũng vô thức mềm xuống: "Chỗ nào khó chịu?"
Tống Thời Ngộ dụi dụi vai cô: "Đầu choáng váng."
Anh cọ cọ một hồi cọ luôn vào mặt Ôn Kiều. Một nửa mặt cô bị anh cọ cho tê rần, người cũng ngớ ra.
Lúc Tống Thời Ngộ uống say rất giống khi anh bị bệnh.
Hồi thiếu niên, sức khoẻ của Tống Thời Ngộ không tốt lắm nên mới về quê dưỡng bệnh. Sức đề kháng của anh yếu nên chỉ cần thời tiết thay đổi một cái mà không chú ý là sẽ bị cảm ngay.
Khi ấy hai người vẫn chưa thân với nhau lắm nên mỗi lần bị bệnh sốt cao, Tống Thời Ngộ luôn chỉ biết nằm bọc chăn ngủ mê man trên giường.
Sau này đến bên nhau rồi, mỗi lần anh bị ốm đều sẽ trở nên cực kỳ dính người, nói sao cũng phải có Ôn Kiều ở bên mới chịu. Truyện Full
Ôn Kiều không tự chủ được mà mềm lòng: "Choáng lắm hả? Anh muốn ói không?"
Tống Thời Ngộ lắc đầu một cái nhưng vẫn ngồi dựa vào cô không nhúc nhích.
Ôn Kiều cụp mắt xuống nhìn, lại thấy đôi tay đang vô lực đặt trên đùi của anh. Thế là trong khoảng thời gian ngắn cô không nhìn qua chỗ khác nổi.
Cô rất thích đôi tay của Tống Thời Ngộ.
Thật ra hồi trước cô không có đam mê gì đặc biệt với tay người khác đâu, mãi đến khi nhìn thấy đôi tay như một tác phẩm nghệ thuật của Tống Thời Ngộ. Anh có một đôi tay sờ vào như đang sờ ngọc vậy, chỉ là ấm áp hơn ngọc nhiều. Ngón tay thon dài, ngay cả khớp xương cũng rất đẹp. Khi giảng đề cho cô, anh luôn thờ ơ xoay xoay bút. Lúc nào cô cũng nhìn đến mê mẩn, Tống Thời Ngộ nói gì cũng chẳng nghe lọt tai.
Nghĩ đến Tống Thời Ngộ thời thiếu niên, Ôn Kiều vô thức bật cười.
...
Thành tích học tập của Tống Thời Ngộ rất tốt. Vừa vào trường anh đã cướp mất ngôi vị đầu bảng của học sinh đứng đầu trường trung học phổ thông số 2 lúc đó.
Tống Thời Ngộ là học sinh xuất sắc nhưng lại không phải một người thầy giỏi.
Hồi vừa mới bắt đầu kèm Ôn Kiều học thêm, anh thường tức đến nỗi mặt mày xanh lét, trong mắt toàn là vẻ không dám tin trên đời này lại có một người đần đến vậy.
Lần để lại cho Ôn Kiều ấn tượng sâu sắc nhất là một lần Tống Thời Ngộ dạy cô làm một bài mà cô làm đến lần thứ ba vẫn sai. Anh tức quá buột miệng nói cô là đồ óc heo.
Dù Ôn Kiều có mặt dày đến đâu thì vẫn là người có lòng tự trọng. Lúc đó cô không nói gì nhưng vừa về đến nhà đã không nhịn được mà giơ tay lên lau nước mắt.
Những lời đó thật sự đã làm cô tổn thương.
Trái tim cô tổn thương sâu sắc, lòng tự trọng bị xúc phạm nên không hỏi bài Tống Thời Ngộ nữa.
Trùng hợp là hồi đó cô ngồi cùng bàn với lớp trưởng có thành tích học tập tốt nhất lớp nên có gì không biết cô hỏi lớp trưởng luôn. Cậu ta rất tốt tính, có đeo một cặp kính đen nên trông rất thư sinh, lúc giảng bài cũng vô cùng kiên nhẫn. Gặp bài Ôn Kiều làm mãi chưa được, cậu ta cũng chỉ cười cười giảng lại cho cô thêm lần nữa.
Vì có sự đối lập này nên Ôn Kiều cảm thấy lớp trưởng thật sự rất tốt.
Mới đầu Tống Thời Ngộ vẫn còn thoải mái, có cảm giác như vừa vứt được một gánh nặng lớn vậy. Kết quả là liên tục nửa tháng trời Ôn Kiều không tới hỏi bài nữa, anh mới thấy nao nao như thiếu mất thứ gì đó. Cho đến một ngày anh "tình cờ" đi ngang qua lớp Ôn Kiều, thấy nam sinh ngồi cùng bàn đang giảng bài cho cô, đầu hai người tựa sát đến nỗi sắp va luôn vào nhau, còn vừa chỉ bài vừa cười đùa nữa chứ.
Lúc anh giảng bài cho Ôn Kiều, dáng vẻ cô lúc nào cũng rất căng thẳng sợ sệt, chưa bao giờ có kiểu cười vui vẻ như này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thời Ngộ rất tức giận, cáu kỉnh vô cớ nguyên hai tiết học còn lại của buổi sáng, chẳng nghe lọt tai được chữ nào. Trong đầu anh tràn ngập dáng vẻ Ôn Kiều vui vẻ nói cười với nam sinh đeo kính kia.
Hôm đó Ôn Kiều vẫn đưa cơm cho anh như thường ngày. Anh lạnh lùng nói với cô rằng sau này không cần đưa cơm nữa, anh sẽ xuống căng tin của trường ăn trưa.
Ôn Kiều hơi ngẩn người ngơ ngác nhìn anh, chỉ là cuối cùng cô vẫn ừ, sau đó đặt hộp cơm xuống rồi rời đi.
Tống Thời Ngộ cố ý lạnh nhạt với cô, muốn cô nhận ra mình sai sau đó chủ động đến làm hoà với anh.
Nhưng trên thực tế thì mọi chuyện lại đi ngược với những gì Tống Thời Ngộ tưởng tượng.
Ôn Kiều cũng nhận ra anh đang lạnh lùng với mình nhưng lại tưởng mình làm anh thấy phiền nên rất đau lòng, bắt đầu tránh mặt anh, trái lại mối quan hệ với lớp trưởng lại càng ngày càng tốt.
Lớp trưởng học giỏi, hoàn cảnh gia đình khá giả nhưng hoàn toàn không hề ra vẻ gì, vừa lịch sự vừa dịu dàng, hơn nữa còn đối xử cực kỳ tốt với cô nữa. Mỗi lần đi mua quà vặt, cậu ta luôn mua thêm cho cô một phần.
Hồi ấy cô chưa có tiền tiêu vặt nên rất ít khi có tiền mua quà vặt ăn. Sau khi trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng, gần như ngày nào cậu ta cũng đi mua quà vặt rồi chia cho cô ăn cùng.
Hơn nữa lớp trưởng còn có chung sở thích đánh cầu lông với cô nữa.
Sau khi biết Ôn Kiều thích đánh cầu lông, lớp trưởng đã cố ý mang một bộ vợt cầu ở nhà tới trường. Sau giờ học, hai người cùng xuống sân chơi.
Tống Thời Ngộ luôn ra khỏi lớp hóng gió sau giờ học không thể tránh khỏi việc thường xuyên nhìn thấy Ôn Kiều đang đánh cầu lông dưới tầng. Mà lần nào người đang chơi cùng cô cũng là nam sinh đeo kính cùng bàn kia.
Mà lúc sân đang có bạn khác chơi, bọn họ cũng luôn đứng nói chuyện vui vẻ với nhau.
Tống Thời Ngộ đứng trên tầng ba thấy rất rõ rằng lần nào cũng là nam sinh đó chủ động đến gần bắt chuyện với Ôn Kiều. Thậm chí đến lượt mình cậu ta cũng không vào sân mà nhường cho bạn khác đánh.
Điều làm Tống Thời Ngộ càng ngày càng khó chịu chính là mối quan hệ giữa Ôn Kiều và nam sinh kia tốt dần lên theo từng ngày, đến mức cô không còn cố gắng nán lại cổng trường chờ anh về chung nữa mà chuyển sang đi cùng nam sinh kia luôn.
Vi diệu hơn là cô còn dẫn nam sinh kia về nhà ăn cơm.
Tống Thời Ngộ đứng trên ban công tầng hai lạnh lùng nhìn Ôn Kiều đi ra tiễn nam sinh vừa ăn tối ở nhà mình xong ra ngoài. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Còn bọn họ thì đã mấy ngày rồi không nói với nhau câu nào.
Bà Tống cũng thắc mắc: "Sao gần đây không thấy Ôn Kiều tới tìm cháu chơi nữa vậy? Hai đứa cãi nhau hả?"
Tống Thời Ngộ thờ ơ đáp không phải nhưng buổi tối lại tức tối ngủ không ngon.
Nhưng đả kích hơn nữa còn chưa tới đâu. Trưa hôm sau, Tống Thời Ngộ mới ngủ được một giấc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị xuống căng tin ăn tạm chút gì đó. Chỉ là vừa đặt chân xuống tầng, anh đã nhác thấy bóng Ôn Kiều cầm cặp lồng giữ nhiệt đi từ xa về phía này. Anh mừng thầm trong lòng. Cuối cùng cô cũng biết tìm anh rồi hả?
Mặc dù trong lòng rất đắc ý nhưng ngoài mặt Tống Thời Ngộ vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Anh nhíu mày nói với cô: "Chẳng phải đã bảo em sau này không cần đưa cơm cho tôi nữa rồi à?"
Không ngờ Ôn Kiều lại lúng túng nhìn anh rồi đáp: "Em đưa cho lớp trưởng lớp em..."
Tối hôm qua sau khi ăn cơm ở nhà cô, lớp trưởng nói món thịt viên nhà cô làm rất ngon, cậu ta rất thích ăn. Thế nên trưa nay cô chưng một ít đưa tới cho lớp trưởng để cảm ơn người ta thường xuyên mua quà vặt cho mình, lại không ngờ lại gặp Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ tức đến nỗi mặt xanh như tàu lá, cảm giác đố kỵ xa lạ không ngừng gặm nhấm trái tim khiến ngực anh vừa đau vừa nhức. Anh nhìn chòng chọc vào Ôn Kiều một hồi sau đó xanh mặt đi lướt qua bên người cô.
Trùng hợp là hôm đó thời tiết lại thay đổi.
Thế là đêm ấy Tống Thời Ngộ lên cơn sốt cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro