Chương 23
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
Bà Tống thấy tiếc cho cô, bà ấy biết trong suốt một năm qua Ôn Kiều đã
cố gắng, nỗ lực như thế nào để thi đậu đại học. Nhưng bà ấy cũng càng
hiểu được tại sao Ôn Kiều lại đưa ra quyết định này.
Khoảng thời gian đó, bất kể Ôn Kiều đi đâu, mọi người đều nhìn vào cô bằng ánh mắt thương hại.
Ôn Kiều chỉ có thể giải thích với người khác một lần rồi lại một lần, nói dù sao mình cũng không phải kiểu người ham học, không bằng ra ngoài làm công kiếm tiền sớm một chút.
Lúc chỉ có một mình cô, cô mới dám yên tâm để lộ cảm xúc thật trong lòng mình, lặng lẽ khóc thầm.
Hai ngày thi đại học đó, Tống Thời Ngộ đều gọi điện thoại cho cô.
Ôn Kiều không dám nói mình không tham gia thi đại học mà chỉ trả lời qua loa đối phó.
Đợi đến lúc thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông được công bố, Ôn Kiều cũng chờ được ngày phán quyết của mình.
Ngay từ đầu cô không nói cho Tống Thời Ngộ biết mình không tham gia thi đại học, chỉ nói bản thân thi không được tốt, không đỗ vào đại học được.
Kết quả Tống Thời Ngộ lại hỏi điểm của cô, sau đó nói không đỗ được vào khoa chính quy, cũng có thể đi học cao đẳng.
Anh một lòng muốn để Ôn Kiều đi Lâm Xuyên.
Ôn Kiều không có cách nào nữa, chỉ có thể nói cho anh biết, mình vốn dĩ cũng không đi thi đại học.
Ngay khi cô nói xong, đầu dây bên kia điện thoại như chết lặng.
Ôn Kiều ngồi trong sân, tay cầm điện thoại, tay chân cũng lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Mãi cho đến khi Tống Thời Ngộ ở đầu dây bên kia hỏi cô vì sao lại không đi thi.
Ôn Kiều đã nói dối.
“Dù sao em cũng không thi đỗ, anh biết mà, em vốn dĩ cũng không phải kiểu người ham học.”
Bên kia vang lên giọng nói tràn ngập thất vọng của Tống Thời Ngộ: “Cho nên suốt từ lúc đó đến giờ em vẫn luôn gạt anh? Đến cả thử em cũng không làm mà từ bỏ luôn đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu vô cùng thất vọng này của anh, Ôn Kiều muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, chỉ “Ừ” một tiếng.
Sau đó cuộc nói chuyện lại rơi vào bầu không khí im lặng dài đằng đẵng.
Giọng nói Tống Thời Ngộ vô cùng lạnh lùng: “Ôn Kiều, em khiến anh quá thất vọng rồi.”
Câu này giống như đâm thẳng vào trái tim Ôn Kiều, khiến trái tim cô thủng một lỗ, máu ào ào chảy ra ngoài, những giọt nước mắt từ nãy đến giờ cô vẫn luôn kìm nén cũng không thể kìm nén được nữa mà chảy xuống.
Không biết đã qua bao lâu, giọng điệu không tốt của Tống Thời Ngộ lại vang lên hỏi cô: “Vậy bây giờ em định làm như thế nào?”
Định làm như thế nào ư?
Sau khi thu xếp xong xuôi cho bà nội và bác cả thì sẽ ra ngoài làm thuê, có lẽ bắt đầu làm từ nhân viên phục vụ hoặc công nhân nữ trong dây chuyền sản xuất rồi từng bước đi lên…
Hai mắt Ôn Kiều trống rỗng, không có tinh thần, nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bạc màu đi suốt ba năm nay trên chân: “Tống Thời Ngộ, chúng ta chia tay đi.”
…
“Chị… Chị ơi.” Trong mơ có âm thanh đánh thức cô dậy.
Ôn Kiều tỉnh lại trong cơn đau đầu như sắp nứt ra, cô phát hiện trong phòng ánh sáng mờ tối, Bình An đăng ghé vào mép giường, vẻ mặt nôn nóng xen lẫn lo lắng nhìn cô.
“Bình An…” Giọng nói cô khàn khàn: “Sao vậy?”
Bình An cau mày, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lo lắng và đau lòng: “Chị, chị khóc rồi.”
Lúc này Ôn Kiều mới muộn màng nhận ra giơ tay lên sờ vào mặt mình, khi chạm vào làn da ướt át, cô lập tức ngẩn người.
“Chị, chị mơ thấy ác mộng sao?” Bình An lo lắng hỏi.
Ôn Kiều muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng định nói gì đó lại phát hiện cổ họng mình đau nhói: “Bình An, em rót cho chị cốc nước trước đã.”
Bình An nghe cô nói vậy cũng vội càng chạy đi rót nước.
Ôn Kiều uống xong thì tinh thần tốt hơn một chút, hỏi cậu bé: “Mấy giờ rồi thế?”
“Bây giờ hơn chín giờ rồi ạ.” Bình An nói, sau đó lại tiếp tục hỏi cô thêm một lần nữa: “Chị, chị nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Cậu bé mới vừa xuống lầu mua bữa sáng trở về xong, vừa vào cửa đã nghe thấy chị đang nhỏ giọng khóc nức nở, bèn vội vàng đi vào mới phát hiện chị lại đang khóc trong giấc mơ. Cậu bé chưa bao giờ thấy chị khóc nên vừa thấy lồng ngực cậu bé đã buồn đau, vội vàng đánh thức chị dậy.
Ôn Kiều khẽ cười cười nói: “Ừm, chị mơ thấy ác mộng, bây giờ không sao rồi.”
Bình An vẫn rất không yên tâm nhìn cô: “Chị, chị mơ thấy cái gì vậy ạ?”
“Mơ thấy gì thì lúc tỉnh dậy đã quên rồi.” Ôn Kiều an ủi cậu bé: “Hơn nữa những thứ trong mơ đều trái ngược với hiện thực, mơ thấy ác mộng, chứng tỏ sắp có chuyện tốt xảy ra.”
Bình An tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ với câu trả lời của Ôn Kiều.
Ôn Kiều cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, phát hiện Mục Thanh đã gửi cho cô mấy tin nhắn wechat.
Cô tiện tay bấm mở ra xem nội dung là gì.
[Mục Thanh: Cậu dậy chưa?]
[Mục Thanh: Mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Tống Thời Ngộ là sao?]
[Mục Thanh: Cậu cảm thấy lớp trưởng như thế nào?]
Ôn Kiều không vội trả lời tin nhắn của cô ấy, cô đi vào phòng tắm rửa mặt trước rồi sau đó mới cầm điện thoại lên trả lời Mục Thanh.
[Tớ dậy rồi.]
[Không có quan hệ gì cả.]
[Lớp trưởng và cậu rất xứng đôi.]
Chẳng bao lâu sau, Mục Thanh đã trả lời.
[Cái gì mà xứng đôi với tớ chứ? Cậu không nhìn ra hay sao? Trái tim Thiệu Mục Khang là hướng về phía cậu đó.]
Ôn Kiều vừa gõ được hai chữ, Mục Thanh đã trực tiếp gọi cuộc gọi thoại đến.
Ôn Kiều bắt máy, sau đó alo một tiếng.
Mục Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tớ nói cho cậu biết nhé, Thiệu Mục Khang chủ động liên lạc với tớ, chưa nói chuyện được mấy câu đã bắt đầu nghe ngóng về cậu thông qua tớ. Lúc học cấp ba cậu ta đã thích cậu, cũng đã không liên lạc với nhau nhiều năm như thế rồi, thế mà cậu ta vẫn còn nhớ mãi không quên cậu đây này.”
Đầu Ôn Kiều vẫn còn đau, nghe những câu này của cô ấy xong, cô chỉ cảm thấy không hợp lý tý nào, cau mày phản bác: “Cậu đừng có nói bậy.”
Mục Thanh cảm thấy buồn cười: “Tớ nói bậy chỗ nào hả? Là tự bản thân cậu không nhìn ra đấy chứ.”
Chẳng qua chuyện này cũng bình thường, chuyện Thiệu Mục Khang thích Ôn Kiều cũng là do cô ấy quan sát rất lâu mới phát hiện ra.
Thiệu Mục Khang rất cẩn thận, hơn nữa lại còn rất biết che giấu nhưng trời sinh Mục Thanh đã vô cùng nhạy cảm với chuyện tình yêu tình báo này, ai thích ai, người nào có ấn tượng tốt với người nào, chỉ cần cô ấy để ý quan sát thì chẳng mấy chốc có thể suy đoán ra được đáp án từ trong những manh mối giữa những người đó.
Mục Thanh đã sớm nhìn ra, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ Thiệu Mục Khang có tính tình rất tốt, đối xử với ai cũng có chừng có mực. Nhưng trên thực tế cậu ta thờ ơ với tất cả mọi thứ, gần như tất cả những hành vi giao tiếp xã hội mà cậu ta làm ra đều sinh ra trong trạng thái bị động nhưng cậu ta lại chủ động tạo cơ hội gặp Ôn Kiều.
Đến ngay cả cô ấy cũng bị Thiệu Mục Khang coi như công cụ hình người dùng để tạo ra cơ hội liên lạc với Ôn Kiều mà thôi.
Mục Thanh cũng chính từ điểm này để ý thấy tình cảm Thiệu Mục Khang dành cho Ôn Kiều không bình thường chút nào, sau khi phát hiện một chút manh mối để lại, cô ấy lại tiếp tục quan sát, lại càng dễ dàng nắm bắt được rất nhiều chi tiết nhỏ dễ bị bỏ qua.
Chỉ có điều cô ấy chưa bao giờ vạch trần nó trước mặt mọi người.
Có lẽ ngoại trừ cô ấy ra thì cũng không có ai có thể phát hiện ra thế mà Thiệu Mục Khang lại thích Ôn Kiều.
Thời gian cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, sự thay đổi của Thiệu Mục Khang có thể nói là nghiêng trời lệch đất, như thể biến thành một con người hoàn toàn khác. Sự thay đổi đó không chỉ xảy ra ở vẻ bề ngoài mà hơn hết thay đổi nhiều nhất chính là ở khí chất, cậu ta đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Hơn nữa cậu ta cũng không còn cẩn thận che giấu nữa.
Trông dáng vẻ cậu ta bây giờ giống như người có khí chất mạnh mẽ, đầy tính uy hiếp.
“Tớ cũng đã cho người hỏi thăm tường tận, rõ ràng hết cả rồi, bây giờ Thiệu Mục Khang đang hùn vốn lập nghiệp mở một công ty với người khác, công ty của cậu ta cũng có chút tiếng tăm trong ngành, tài sản mấy chục triệu chắc hẳn là có…”
Ôn Kiều có chút bất đắc dĩ ngắt lời cô ấy: “Mục Thanh, cậu đừng đùa kiểu này nữa.”
Mục Thanh đang đi dép lê thảnh thơi tưới nước cây xanh trong nhà, nghe thấy câu này của cô, động tác trên tay cô ấy hơi ngừng lại một lúc, cô ấy hơi cau mày lại, hỏi: “Có phải cậu vẫn còn nhớ Tống Thời Ngộ hay không, muốn nối lại tình xưa với anh ta à?”
Khoảng thời gian đó, bất kể Ôn Kiều đi đâu, mọi người đều nhìn vào cô bằng ánh mắt thương hại.
Ôn Kiều chỉ có thể giải thích với người khác một lần rồi lại một lần, nói dù sao mình cũng không phải kiểu người ham học, không bằng ra ngoài làm công kiếm tiền sớm một chút.
Lúc chỉ có một mình cô, cô mới dám yên tâm để lộ cảm xúc thật trong lòng mình, lặng lẽ khóc thầm.
Hai ngày thi đại học đó, Tống Thời Ngộ đều gọi điện thoại cho cô.
Ôn Kiều không dám nói mình không tham gia thi đại học mà chỉ trả lời qua loa đối phó.
Đợi đến lúc thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông được công bố, Ôn Kiều cũng chờ được ngày phán quyết của mình.
Ngay từ đầu cô không nói cho Tống Thời Ngộ biết mình không tham gia thi đại học, chỉ nói bản thân thi không được tốt, không đỗ vào đại học được.
Kết quả Tống Thời Ngộ lại hỏi điểm của cô, sau đó nói không đỗ được vào khoa chính quy, cũng có thể đi học cao đẳng.
Anh một lòng muốn để Ôn Kiều đi Lâm Xuyên.
Ôn Kiều không có cách nào nữa, chỉ có thể nói cho anh biết, mình vốn dĩ cũng không đi thi đại học.
Ngay khi cô nói xong, đầu dây bên kia điện thoại như chết lặng.
Ôn Kiều ngồi trong sân, tay cầm điện thoại, tay chân cũng lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Mãi cho đến khi Tống Thời Ngộ ở đầu dây bên kia hỏi cô vì sao lại không đi thi.
Ôn Kiều đã nói dối.
“Dù sao em cũng không thi đỗ, anh biết mà, em vốn dĩ cũng không phải kiểu người ham học.”
Bên kia vang lên giọng nói tràn ngập thất vọng của Tống Thời Ngộ: “Cho nên suốt từ lúc đó đến giờ em vẫn luôn gạt anh? Đến cả thử em cũng không làm mà từ bỏ luôn đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu vô cùng thất vọng này của anh, Ôn Kiều muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, chỉ “Ừ” một tiếng.
Sau đó cuộc nói chuyện lại rơi vào bầu không khí im lặng dài đằng đẵng.
Giọng nói Tống Thời Ngộ vô cùng lạnh lùng: “Ôn Kiều, em khiến anh quá thất vọng rồi.”
Câu này giống như đâm thẳng vào trái tim Ôn Kiều, khiến trái tim cô thủng một lỗ, máu ào ào chảy ra ngoài, những giọt nước mắt từ nãy đến giờ cô vẫn luôn kìm nén cũng không thể kìm nén được nữa mà chảy xuống.
Không biết đã qua bao lâu, giọng điệu không tốt của Tống Thời Ngộ lại vang lên hỏi cô: “Vậy bây giờ em định làm như thế nào?”
Định làm như thế nào ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thu xếp xong xuôi cho bà nội và bác cả thì sẽ ra ngoài làm thuê, có lẽ bắt đầu làm từ nhân viên phục vụ hoặc công nhân nữ trong dây chuyền sản xuất rồi từng bước đi lên…
Hai mắt Ôn Kiều trống rỗng, không có tinh thần, nhìn chằm chằm vào đôi giày vải đã bạc màu đi suốt ba năm nay trên chân: “Tống Thời Ngộ, chúng ta chia tay đi.”
…
“Chị… Chị ơi.” Trong mơ có âm thanh đánh thức cô dậy.
Ôn Kiều tỉnh lại trong cơn đau đầu như sắp nứt ra, cô phát hiện trong phòng ánh sáng mờ tối, Bình An đăng ghé vào mép giường, vẻ mặt nôn nóng xen lẫn lo lắng nhìn cô.
“Bình An…” Giọng nói cô khàn khàn: “Sao vậy?”
Bình An cau mày, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lo lắng và đau lòng: “Chị, chị khóc rồi.”
Lúc này Ôn Kiều mới muộn màng nhận ra giơ tay lên sờ vào mặt mình, khi chạm vào làn da ướt át, cô lập tức ngẩn người.
“Chị, chị mơ thấy ác mộng sao?” Bình An lo lắng hỏi.
Ôn Kiều muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng định nói gì đó lại phát hiện cổ họng mình đau nhói: “Bình An, em rót cho chị cốc nước trước đã.”
Bình An nghe cô nói vậy cũng vội càng chạy đi rót nước.
Ôn Kiều uống xong thì tinh thần tốt hơn một chút, hỏi cậu bé: “Mấy giờ rồi thế?”
“Bây giờ hơn chín giờ rồi ạ.” Bình An nói, sau đó lại tiếp tục hỏi cô thêm một lần nữa: “Chị, chị nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Cậu bé mới vừa xuống lầu mua bữa sáng trở về xong, vừa vào cửa đã nghe thấy chị đang nhỏ giọng khóc nức nở, bèn vội vàng đi vào mới phát hiện chị lại đang khóc trong giấc mơ. Cậu bé chưa bao giờ thấy chị khóc nên vừa thấy lồng ngực cậu bé đã buồn đau, vội vàng đánh thức chị dậy.
Ôn Kiều khẽ cười cười nói: “Ừm, chị mơ thấy ác mộng, bây giờ không sao rồi.”
Bình An vẫn rất không yên tâm nhìn cô: “Chị, chị mơ thấy cái gì vậy ạ?”
“Mơ thấy gì thì lúc tỉnh dậy đã quên rồi.” Ôn Kiều an ủi cậu bé: “Hơn nữa những thứ trong mơ đều trái ngược với hiện thực, mơ thấy ác mộng, chứng tỏ sắp có chuyện tốt xảy ra.”
Bình An tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ với câu trả lời của Ôn Kiều.
Ôn Kiều cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, phát hiện Mục Thanh đã gửi cho cô mấy tin nhắn wechat.
Cô tiện tay bấm mở ra xem nội dung là gì.
[Mục Thanh: Cậu dậy chưa?]
[Mục Thanh: Mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Tống Thời Ngộ là sao?]
[Mục Thanh: Cậu cảm thấy lớp trưởng như thế nào?]
Ôn Kiều không vội trả lời tin nhắn của cô ấy, cô đi vào phòng tắm rửa mặt trước rồi sau đó mới cầm điện thoại lên trả lời Mục Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tớ dậy rồi.]
[Không có quan hệ gì cả.]
[Lớp trưởng và cậu rất xứng đôi.]
Chẳng bao lâu sau, Mục Thanh đã trả lời.
[Cái gì mà xứng đôi với tớ chứ? Cậu không nhìn ra hay sao? Trái tim Thiệu Mục Khang là hướng về phía cậu đó.]
Ôn Kiều vừa gõ được hai chữ, Mục Thanh đã trực tiếp gọi cuộc gọi thoại đến.
Ôn Kiều bắt máy, sau đó alo một tiếng.
Mục Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tớ nói cho cậu biết nhé, Thiệu Mục Khang chủ động liên lạc với tớ, chưa nói chuyện được mấy câu đã bắt đầu nghe ngóng về cậu thông qua tớ. Lúc học cấp ba cậu ta đã thích cậu, cũng đã không liên lạc với nhau nhiều năm như thế rồi, thế mà cậu ta vẫn còn nhớ mãi không quên cậu đây này.”
Đầu Ôn Kiều vẫn còn đau, nghe những câu này của cô ấy xong, cô chỉ cảm thấy không hợp lý tý nào, cau mày phản bác: “Cậu đừng có nói bậy.”
Mục Thanh cảm thấy buồn cười: “Tớ nói bậy chỗ nào hả? Là tự bản thân cậu không nhìn ra đấy chứ.”
Chẳng qua chuyện này cũng bình thường, chuyện Thiệu Mục Khang thích Ôn Kiều cũng là do cô ấy quan sát rất lâu mới phát hiện ra.
Thiệu Mục Khang rất cẩn thận, hơn nữa lại còn rất biết che giấu nhưng trời sinh Mục Thanh đã vô cùng nhạy cảm với chuyện tình yêu tình báo này, ai thích ai, người nào có ấn tượng tốt với người nào, chỉ cần cô ấy để ý quan sát thì chẳng mấy chốc có thể suy đoán ra được đáp án từ trong những manh mối giữa những người đó.
Mục Thanh đã sớm nhìn ra, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ Thiệu Mục Khang có tính tình rất tốt, đối xử với ai cũng có chừng có mực. Nhưng trên thực tế cậu ta thờ ơ với tất cả mọi thứ, gần như tất cả những hành vi giao tiếp xã hội mà cậu ta làm ra đều sinh ra trong trạng thái bị động nhưng cậu ta lại chủ động tạo cơ hội gặp Ôn Kiều.
Đến ngay cả cô ấy cũng bị Thiệu Mục Khang coi như công cụ hình người dùng để tạo ra cơ hội liên lạc với Ôn Kiều mà thôi.
Mục Thanh cũng chính từ điểm này để ý thấy tình cảm Thiệu Mục Khang dành cho Ôn Kiều không bình thường chút nào, sau khi phát hiện một chút manh mối để lại, cô ấy lại tiếp tục quan sát, lại càng dễ dàng nắm bắt được rất nhiều chi tiết nhỏ dễ bị bỏ qua.
Chỉ có điều cô ấy chưa bao giờ vạch trần nó trước mặt mọi người.
Có lẽ ngoại trừ cô ấy ra thì cũng không có ai có thể phát hiện ra thế mà Thiệu Mục Khang lại thích Ôn Kiều.
Thời gian cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, sự thay đổi của Thiệu Mục Khang có thể nói là nghiêng trời lệch đất, như thể biến thành một con người hoàn toàn khác. Sự thay đổi đó không chỉ xảy ra ở vẻ bề ngoài mà hơn hết thay đổi nhiều nhất chính là ở khí chất, cậu ta đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Hơn nữa cậu ta cũng không còn cẩn thận che giấu nữa.
Trông dáng vẻ cậu ta bây giờ giống như người có khí chất mạnh mẽ, đầy tính uy hiếp.
“Tớ cũng đã cho người hỏi thăm tường tận, rõ ràng hết cả rồi, bây giờ Thiệu Mục Khang đang hùn vốn lập nghiệp mở một công ty với người khác, công ty của cậu ta cũng có chút tiếng tăm trong ngành, tài sản mấy chục triệu chắc hẳn là có…”
Ôn Kiều có chút bất đắc dĩ ngắt lời cô ấy: “Mục Thanh, cậu đừng đùa kiểu này nữa.”
Mục Thanh đang đi dép lê thảnh thơi tưới nước cây xanh trong nhà, nghe thấy câu này của cô, động tác trên tay cô ấy hơi ngừng lại một lúc, cô ấy hơi cau mày lại, hỏi: “Có phải cậu vẫn còn nhớ Tống Thời Ngộ hay không, muốn nối lại tình xưa với anh ta à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro