Chương 65
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
“Cậu đừng trách tớ ban nãy ngăn cản Hồ Ánh Tuyền tuyên truyền giúp cậu nhé.” Mục Thanh vừa gắp mấy miếng xúc xích đã được cắt sẵn vào trong đ ĩa vừa nói: “Weibo của cô ta có hơn một triệu fans, một triệu trong đó là mua cả, bình thường lượt bình luận với chia sẻ cũng chỉ có mấy chục cái. Đăng bài lên Weibo cũng chẳng có mấy người xem, làm thế lại còn khiến cậu nợ cô ta nữa, cậu thấy thế có lợi không?”
Ôn Kiều thành thật lắc đầu, tất nhiên là không có lợi rồi, vừa nãy vốn dĩ là cô cũng định từ chối.
Cô cũng là một người hay ghi thù, còn nhớ hồi cấp ba, Hồ Ánh Tuyền lúc nào cũng nhằm vào cô chỉ vì Tống Thời Ngộ.
Ôn Kiều gắp một miếng bánh socola đen vào trong đ ĩa, tò mò hỏi: “Nhưng mà sao cậu lại biết tài khoản Weibo của Hồ Ánh Tuyền? Cậu theo dõi cô ta hả?”
Mục Thanh nhướn mày đáp: “Sao tớ lại đi theo dõi cô ta làm gì, là trước đây không hiểu kiểu gì mà Hồ Ánh Tuyền lại có số Wechat của tớ nên chủ động thêm, nói là muốn tham gia chương trình của tớ, thế là tớ mới tiện thể lên xem số liệu Weibo của cô ta. Số liệu giả nhiều lắm, nói cô ta là tuyến 18* là vớt vát lắm rồi, chứ cô ta ấy à, cùng lắm là tuyến 108 thôi. Nhưng mà cho dù cô ta được coi là nổi tiếng thì tớ cũng chẳng thèm để cô ta tham gia chương trình.”
*Tuyến 18: Chỉ những người trong giới không có tiếng tăm, không mấy ai biết.
Ôn Kiều thắc mắc hỏi: “Tại sao thế? Cậu không ưa cô ta hả?”
“Cậu quên rồi à? Hồi học cấp ba không phải cô ta lúc nào cũng làm khó cậu hả?” Mục Thanh nhéo mặt cô: “Làm khó cậu tức là làm khó tớ, sao tớ có thể cho cô ta được như ý muốn chứ.”
Ôn Kiều cảm động làm nũng: “Cậu tốt với tớ nhất đấy.”
Mục Thanh “xì” một tiếng, bất mãn lườm cô: “Tớ tốt với cậu như này, thế mà cậu với Tống Thời Ngộ đã đến bước này rồi mà vẫn giấu tớ.”
“Đâu có đâu…” Ôn Kiều chột dạ nói: “Vừa nãy tớ sợ hết hồn luôn mà.” Câu nói sau này thì là thật, cô hoàn toàn không ngờ rằng Tống Thời Ngộ sẽ làm như thế.
Mục Thanh lại gắp thêm một miếng bít tết đặt vào đ ĩa sau đó đi về phía khu vực nhà ăn, vừa đi vừa bảo: “Vậy thì cậu nói thật cho tớ xem rốt cuộc cậu với Tống Thời Ngộ đã tới bước nào rồi?”
Ôn Kiều cầm đ ĩa đi cùng cô: “Tớ cũng không biết nên nói như nào.”
Mục Thanh kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó nhìn Ôn Kiều nói: “Tớ cảm thấy cậu bây giờ cũng không lạnh nhạt với Tống Thời Ngộ như hồi đầu nữa, nói đi, bây giờ tình hình giữa hai người bây giờ như nào rồi.”
Ôn Kiều sắp xếp từ ngữ sau đó nói cho Mục Thanh nghe một vài chuyện xảy ra giữa mình và Tống Thời Ngộ gần đây một cách đơn giản, bao gồm cả chuyện đi trượt tuyết vào chủ nhật tuần trước, và cả ba người tuyết nhỏ đó nữa.
Ban đầu Mục Thanh vừa ăn vừa nghe, thế nhưng nghe đến cuối cô ấy quên cả ăn luôn, nghe rất chăm chú. Đợi Ôn Kiều nói hết, cô ấy không phát biểu ý kiến ngay lập tức mà uống một ngụm rượu vang cho ngọt giọng rồi mới cất tiếng: “Thế thì Tống Thời Ngộ cũng có lòng quá rồi. Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Trên gương mặt Ôn Kiều có mấy phần mơ màng: “Tớ cũng không biết nữa.”
Đột nhiên Mục Thanh nói: “Thực ra suốt mấy năm nay cậu vẫn luôn thích anh ta đúng chứ?”
Ôn Kiều nhìn Mục Thanh.
Thật ra Mục Thanh cũng không cần câu trả lời của cô, cô ấy cười bảo: “Mình rất hiểu cậu, hồi 16, 17 tuổi gặp được một người như Tống Thời Ngộ, lại còn yêu anh ta, cuối cùng chia tay cũng không phải là vì anh ta làm gì cả. Cho dù chia tay rồi thì trong lòng cậu vẫn chưa bỏ được, đấy vừa là hạnh phúc vừa là nỗi đau.”
Mục Thanh vừa nói vừa hơi nghiêng người về phía trước, cô ấy nhìn Ôn Kiều, giọng nói dịu dàng một cách hiếm thấy: “Tớ cũng không biết tại sao bây giờ cậu lại do dự như này, nhưng mà Tiểu Kiều à, cậu đừng để những thứ mà cậu tưởng tượng quấn lấy. Trên thế giới này có lẽ có những người có mới nới cũ nhưng cũng có những người yêu sâu sắc. Tớ không hiểu Tống Thời Ngộ, nhưng tớ thấy anh ta đáng để cậu mạo hiểm.”
“Cậu nhìn đi.” Mục Thanh đột nhiên hất cằm về một hướng nào đó.
Ôn Kiều quay đầu nhìn sang thì thấy Tống Thời Ngộ đang được mọi người vây lấy, trong đó không thiếu những cô gái xinh đẹp, ánh mắt họ nhìn anh vô cùng cháy bỏng.
Mục Thanh nói: “Tiểu Kiều, cậu tự hỏi bản thân mình xem, cậu có thể chấp nhận chuyện một ngày nào đó Tống Thời Ngộ và một người phụ nữ khác ở bên nhau đến hết cuộc đời không? Với cả cậu có đủ tự tin rằng kiếp này sẽ không hối hận chỉ vì sự tự ti nhất thời mà bỏ lỡ người mà mình yêu nhất không?”
Trong đầu Ôn Kiều vang lên một tiếng ầm, cô ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ ở trong đám người.
Nếu như cô không gặp lại Tống Thời Ngộ ở Lâm Xuyên thì có lẽ cô vẫn còn một chút ít tự tin, chỉ cần Tống Thời Ngộ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô thì cô sẽ không đi nghe ngóng tin tức về anh, như vậy có lẽ cô có thể chấp nhận được chuyện mà Mục Thanh nói.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Khi Tống Thời Ngộ xuất hiện trước mặt cô một cách rực rỡ, dâng cả trái tim mình cho cô thì liệu cô thật sự có thể chấp nhận chuyện Tống Thời Ngộ từ bỏ mình để đến với người phụ nữ khác không?
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tống Thời Ngộ đứng giữa đám đông bỗng nhiên nhìn thẳng sang, thấy cô cũng đang nhìn mình, gương mặt vốn đang lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng giương lên.
Ôn Kiều cũng không kiềm được mà nở một nụ cười đáp lại.
“Hai người là như thế nào đấy? Lại quay lại với nhau rồi à?” Triệu Long Phi thấy hai người này cách nhau xa như vậy mà vẫn liếc mắt đưa tình bèn hỏi.
“Tạm thời thì chưa đâu, nhưng mà cũng sắp rồi.” Tống Thời Ngộ bình tĩnh đáp, trong lúc đó còn ung dung nở nụ cười giơ ly lên chào hỏi người khác, trong ly là loại rượu vang sủi không có cồn.
Triệu Long Phi tinh mắt, lúc Tống Thời Ngộ giơ ly lên thì nhìn thấy một sợi dây màu đỏ ở cổ tay anh.
“Ủa? Cái này không phải là…” Triệu Long Phi túm lấy cổ tay anh kéo lại nhìn, ngạc nhiên nói: “Trông màu sắc với chất lượng này, đây là cái mà Ôn Kiều tặng cậu hồi cấp ba đấy hả?”
Tống Thời Ngộ gật đầu.
“Vẫn còn đeo luôn đấy.” Trong lòng Triệu Long Phi không khỏi thấy kinh ngạc, đến cả món đồ chơi nhỏ mà Ôn Kiều tặng cũng có thể giữ gìn nhiều năm như này, bảo sao Tống Thời Ngộ có thể đợi được từng ấy năm.
Một cô gái trẻ xinh đẹp dịu dàng đi tới: “Chào đàn anh Tống Thời Ngộ, em tên là Tiêu Thái Quân, nhỏ hơn anh ba khóa. Tuy rằng lúc em vào trường thì anh đã tốt nghiệp rồi, thế nhưng em rất hâm mộ anh, em vẫn luôn coi anh là tấm gương sáng để mình cố gắng. Hôm nay vì biết có anh tham dự nên em mới tới.”
Trông cô ấy rất bình tĩnh nhưng thật ra bàn tay cầm cốc rượu đang run lên.
Triệu Long Phi ngay lấp tức nháy mắt nhìn Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ hơi gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiêu Thái Quân lấy hết dũng khí hỏi tiếp: “Em có thể thêm Wechat của đàn anh được không ạ?”
Tống Thời Ngộ xin lỗi một cách lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không thể thêm Wechat của cô được, bạn gái tôi sẽ không vui.”
Gương mặt Tiêu Thái Quân đời ra, vì quá kinh ngạc nên cô ấy buột miệng hỏi: “Anh có bạn gái rồi ấy ạ?”
Cô ấy không dám tin, rõ ràng cô ấy nghe nói rằng anh độc thân suốt bao năm nay, thế nên mới lấy hết can đảm đi tới bắt chuyện.
Triệu Long Phi trả lời: “Tôi làm chứng, cậu ấy có bạn gái thật đấy.” Nói xong còn hất cằm về phía Ôn Kiều đang ngồi: “Kia kìa, cô nhìn bên kia đi. Thấy chưa, là cô gái mặc váy vàng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp đằng kia kìa.”
Tiêu Thái Quân quay đầu nhìn sang thì thấy Ôn Kiều đang ngồi ăn ở đó.
Ôn Kiều quay mặt về phía bên này, chỉ lộ ra góc nghiêng dịu dàng, cánh tay thon thả cầm lấy chiếc bánh ngọt, làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài, mái tóc xõa ra như rong biển, ngay cả độ cong của đuôi tóc cũng rất tự nhiên. Cô vén tóc, há miệng cắn một miếng bánh, động tác không hề kệch cỡm, kiểu cách.
“Ôn Kiều, chú ý hình tượng chút đi, có người đang nhìn cậu kìa.”
Mục Thanh liếc về đằng đó, thấy Ôn Kiều cắn một miếng bánh thật to mà chẳng giữ hình ảnh tí nào bèn nhắc nhở.
Ôn Kiều ngây ra, miếng bánh ngọt trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cô quay đầu lại nhìn sang thì khựng lại.
Tiêu Thái Quân thấy Ôn Kiều nhìn qua bên này thì dường như là trốn tránh ánh mắt của cô theo bản năng, sau đó lại nhìn sang Tống Thời Ngộ. Cô ấy thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện nụ cười đầy chiều chuộng, tia nghi vấn cuối cùng trong lòng cô ấy ngay lập tức biến mất và thay vào đó là một sự mất mát không tên.
“Họ nhìn tớ làm cái gì thế?”
Ôn Kiều không nhịn được mà hỏi Mục Thanh.
Mục Thanh nhướn mày bảo: “Như này vẫn chưa đủ rõ ràng hả? Chắc chắn là cô gái kia đến xin Wechat Tống Thời Ngộ, Tống Thời Ngộ nói mình là hoa đã có chủ. Cô gái kia không tin nên Tống Thời Ngộ chỉ cậu cho cô ta xem. Nhìn đi, cô gái kia chắc chắn là đau lòng chuẩn bị bỏ đi rồi kìa.”
Ôn Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy, sau đó liếc về đằng kia, quả nhiên cô gái kia đã đi rồi. Còn về việc cô ấy có đau lòng hay không thì cũng không rõ lắm, ánh mắt của cô vừa dịch chuyển qua thì thấy Tống Thời Ngộ vẫn còn đang nhìn mình, tim cô đập thình thịch, vội vã quay mặt đi, cầm lấy cốc rượu vang trên bàn uống một ngụm lớn.
Mục Thanh liếc một cái rồi nói: “Cốc thứ hai rồi đấy nhá, làm gì thế, định chuốc say chính mình à?”
Ôn Kiều nhớ đến câu chuyện xấu hổ lần trước nên không dám sờ vào nữa.
Mục Thanh là một người rất giỏi xã giao, cô ấy dẫn Ôn Kiều đi cùng, còn giới thiệu cô với những người bạn cùng trường mà cô ấy quen đang phát triển khá tốt ở Lâm Xuyên.
Ôn Kiều mới quen được hai người, thấy Mục Thanh vẫn đang trò chuyện say sưa với đối phương, còn cô đứng bên cạnh không sao chen lời được, còn phải trả lời mấy câu hỏi không biết trả lời ra sao nên muốn đi khỏi đó, cô bảo Mục Thanh: “Mục Thanh, tớ vào nhà vệ sinh chút nhé.”
Mục Thanh quay đầu nhìn cô, hiểu được ý định thật sự của cô rồi thì cũng không miễn cưỡng nữa, cô ấy gật đầu nói: “Ừ, đi đi.”
Ôn Kiều lấy lý do vào nhà vệ sinh rồi đi ra khỏi sảnh tiệc ồn ào.
Mục Thanh nhìn Ôn Kiều rời đi.
“Ôn Kiều có bạn trai chưa?” Lúc này đàn anh đang nói chuyện với cô ấy bỗng hỏi.
Mục Thanh quay đầu lại, cười nói: “Cậu ấy có bạn trai rồi anh ạ.”
Dường như đàn anh có hơi tiếc nuối: “Tiếc quá.”
Mục Thanh mím môi cười, nói thêm mấy câu nữa rồi cũng bỏ đi.
Cô ấy tìm thấy Tống Thời Ngộ trong đám người rồi đi tới: “Tống Thời Ngộ, có tiện nói chuyện riêng không?”
Triệu Long Phi nhìn cô ấy, ánh mắt anh ta bỗng nhiên sáng rực lên.
Phản ứng đầu tiên sau khi Tống Thời Ngộ nhìn thấy cô ấy lại là nhìn ngó xung quanh, sau đó hỏi: “Ôn Kiều đâu rồi.”
Mục Thanh cười một cái: “Cô ấy tới nhà vệ sinh rồi.”
Tống Thời Ngộ gật đầu, ánh mắt quét một lượt: “Sang bên kia đi.” Nói xong liền cất bước đi sang bên đó trước.
Mục Thanh đi theo anh, cô ấy thầm nghĩ Tống Thời Ngộ đồng ý với cô nói chuyện riêng với một người không quen lắm là cô đây nhanh như vậy, e là nể mặt Ôn Kiều.
Trong lòng cô ấy âm thầm cộng thêm mấy điểm cho Tống Thời Ngộ.
Triệu Long Phi trơ mắt nhìn về đằng kia, không biết họ đang nói chuyện gì.
Ôn Kiều thành thật lắc đầu, tất nhiên là không có lợi rồi, vừa nãy vốn dĩ là cô cũng định từ chối.
Cô cũng là một người hay ghi thù, còn nhớ hồi cấp ba, Hồ Ánh Tuyền lúc nào cũng nhằm vào cô chỉ vì Tống Thời Ngộ.
Ôn Kiều gắp một miếng bánh socola đen vào trong đ ĩa, tò mò hỏi: “Nhưng mà sao cậu lại biết tài khoản Weibo của Hồ Ánh Tuyền? Cậu theo dõi cô ta hả?”
Mục Thanh nhướn mày đáp: “Sao tớ lại đi theo dõi cô ta làm gì, là trước đây không hiểu kiểu gì mà Hồ Ánh Tuyền lại có số Wechat của tớ nên chủ động thêm, nói là muốn tham gia chương trình của tớ, thế là tớ mới tiện thể lên xem số liệu Weibo của cô ta. Số liệu giả nhiều lắm, nói cô ta là tuyến 18* là vớt vát lắm rồi, chứ cô ta ấy à, cùng lắm là tuyến 108 thôi. Nhưng mà cho dù cô ta được coi là nổi tiếng thì tớ cũng chẳng thèm để cô ta tham gia chương trình.”
*Tuyến 18: Chỉ những người trong giới không có tiếng tăm, không mấy ai biết.
Ôn Kiều thắc mắc hỏi: “Tại sao thế? Cậu không ưa cô ta hả?”
“Cậu quên rồi à? Hồi học cấp ba không phải cô ta lúc nào cũng làm khó cậu hả?” Mục Thanh nhéo mặt cô: “Làm khó cậu tức là làm khó tớ, sao tớ có thể cho cô ta được như ý muốn chứ.”
Ôn Kiều cảm động làm nũng: “Cậu tốt với tớ nhất đấy.”
Mục Thanh “xì” một tiếng, bất mãn lườm cô: “Tớ tốt với cậu như này, thế mà cậu với Tống Thời Ngộ đã đến bước này rồi mà vẫn giấu tớ.”
“Đâu có đâu…” Ôn Kiều chột dạ nói: “Vừa nãy tớ sợ hết hồn luôn mà.” Câu nói sau này thì là thật, cô hoàn toàn không ngờ rằng Tống Thời Ngộ sẽ làm như thế.
Mục Thanh lại gắp thêm một miếng bít tết đặt vào đ ĩa sau đó đi về phía khu vực nhà ăn, vừa đi vừa bảo: “Vậy thì cậu nói thật cho tớ xem rốt cuộc cậu với Tống Thời Ngộ đã tới bước nào rồi?”
Ôn Kiều cầm đ ĩa đi cùng cô: “Tớ cũng không biết nên nói như nào.”
Mục Thanh kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó nhìn Ôn Kiều nói: “Tớ cảm thấy cậu bây giờ cũng không lạnh nhạt với Tống Thời Ngộ như hồi đầu nữa, nói đi, bây giờ tình hình giữa hai người bây giờ như nào rồi.”
Ôn Kiều sắp xếp từ ngữ sau đó nói cho Mục Thanh nghe một vài chuyện xảy ra giữa mình và Tống Thời Ngộ gần đây một cách đơn giản, bao gồm cả chuyện đi trượt tuyết vào chủ nhật tuần trước, và cả ba người tuyết nhỏ đó nữa.
Ban đầu Mục Thanh vừa ăn vừa nghe, thế nhưng nghe đến cuối cô ấy quên cả ăn luôn, nghe rất chăm chú. Đợi Ôn Kiều nói hết, cô ấy không phát biểu ý kiến ngay lập tức mà uống một ngụm rượu vang cho ngọt giọng rồi mới cất tiếng: “Thế thì Tống Thời Ngộ cũng có lòng quá rồi. Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Trên gương mặt Ôn Kiều có mấy phần mơ màng: “Tớ cũng không biết nữa.”
Đột nhiên Mục Thanh nói: “Thực ra suốt mấy năm nay cậu vẫn luôn thích anh ta đúng chứ?”
Ôn Kiều nhìn Mục Thanh.
Thật ra Mục Thanh cũng không cần câu trả lời của cô, cô ấy cười bảo: “Mình rất hiểu cậu, hồi 16, 17 tuổi gặp được một người như Tống Thời Ngộ, lại còn yêu anh ta, cuối cùng chia tay cũng không phải là vì anh ta làm gì cả. Cho dù chia tay rồi thì trong lòng cậu vẫn chưa bỏ được, đấy vừa là hạnh phúc vừa là nỗi đau.”
Mục Thanh vừa nói vừa hơi nghiêng người về phía trước, cô ấy nhìn Ôn Kiều, giọng nói dịu dàng một cách hiếm thấy: “Tớ cũng không biết tại sao bây giờ cậu lại do dự như này, nhưng mà Tiểu Kiều à, cậu đừng để những thứ mà cậu tưởng tượng quấn lấy. Trên thế giới này có lẽ có những người có mới nới cũ nhưng cũng có những người yêu sâu sắc. Tớ không hiểu Tống Thời Ngộ, nhưng tớ thấy anh ta đáng để cậu mạo hiểm.”
“Cậu nhìn đi.” Mục Thanh đột nhiên hất cằm về một hướng nào đó.
Ôn Kiều quay đầu nhìn sang thì thấy Tống Thời Ngộ đang được mọi người vây lấy, trong đó không thiếu những cô gái xinh đẹp, ánh mắt họ nhìn anh vô cùng cháy bỏng.
Mục Thanh nói: “Tiểu Kiều, cậu tự hỏi bản thân mình xem, cậu có thể chấp nhận chuyện một ngày nào đó Tống Thời Ngộ và một người phụ nữ khác ở bên nhau đến hết cuộc đời không? Với cả cậu có đủ tự tin rằng kiếp này sẽ không hối hận chỉ vì sự tự ti nhất thời mà bỏ lỡ người mà mình yêu nhất không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu Ôn Kiều vang lên một tiếng ầm, cô ngơ ngác nhìn Tống Thời Ngộ ở trong đám người.
Nếu như cô không gặp lại Tống Thời Ngộ ở Lâm Xuyên thì có lẽ cô vẫn còn một chút ít tự tin, chỉ cần Tống Thời Ngộ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô thì cô sẽ không đi nghe ngóng tin tức về anh, như vậy có lẽ cô có thể chấp nhận được chuyện mà Mục Thanh nói.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Khi Tống Thời Ngộ xuất hiện trước mặt cô một cách rực rỡ, dâng cả trái tim mình cho cô thì liệu cô thật sự có thể chấp nhận chuyện Tống Thời Ngộ từ bỏ mình để đến với người phụ nữ khác không?
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tống Thời Ngộ đứng giữa đám đông bỗng nhiên nhìn thẳng sang, thấy cô cũng đang nhìn mình, gương mặt vốn đang lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng giương lên.
Ôn Kiều cũng không kiềm được mà nở một nụ cười đáp lại.
“Hai người là như thế nào đấy? Lại quay lại với nhau rồi à?” Triệu Long Phi thấy hai người này cách nhau xa như vậy mà vẫn liếc mắt đưa tình bèn hỏi.
“Tạm thời thì chưa đâu, nhưng mà cũng sắp rồi.” Tống Thời Ngộ bình tĩnh đáp, trong lúc đó còn ung dung nở nụ cười giơ ly lên chào hỏi người khác, trong ly là loại rượu vang sủi không có cồn.
Triệu Long Phi tinh mắt, lúc Tống Thời Ngộ giơ ly lên thì nhìn thấy một sợi dây màu đỏ ở cổ tay anh.
“Ủa? Cái này không phải là…” Triệu Long Phi túm lấy cổ tay anh kéo lại nhìn, ngạc nhiên nói: “Trông màu sắc với chất lượng này, đây là cái mà Ôn Kiều tặng cậu hồi cấp ba đấy hả?”
Tống Thời Ngộ gật đầu.
“Vẫn còn đeo luôn đấy.” Trong lòng Triệu Long Phi không khỏi thấy kinh ngạc, đến cả món đồ chơi nhỏ mà Ôn Kiều tặng cũng có thể giữ gìn nhiều năm như này, bảo sao Tống Thời Ngộ có thể đợi được từng ấy năm.
Một cô gái trẻ xinh đẹp dịu dàng đi tới: “Chào đàn anh Tống Thời Ngộ, em tên là Tiêu Thái Quân, nhỏ hơn anh ba khóa. Tuy rằng lúc em vào trường thì anh đã tốt nghiệp rồi, thế nhưng em rất hâm mộ anh, em vẫn luôn coi anh là tấm gương sáng để mình cố gắng. Hôm nay vì biết có anh tham dự nên em mới tới.”
Trông cô ấy rất bình tĩnh nhưng thật ra bàn tay cầm cốc rượu đang run lên.
Triệu Long Phi ngay lấp tức nháy mắt nhìn Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ hơi gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiêu Thái Quân lấy hết dũng khí hỏi tiếp: “Em có thể thêm Wechat của đàn anh được không ạ?”
Tống Thời Ngộ xin lỗi một cách lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không thể thêm Wechat của cô được, bạn gái tôi sẽ không vui.”
Gương mặt Tiêu Thái Quân đời ra, vì quá kinh ngạc nên cô ấy buột miệng hỏi: “Anh có bạn gái rồi ấy ạ?”
Cô ấy không dám tin, rõ ràng cô ấy nghe nói rằng anh độc thân suốt bao năm nay, thế nên mới lấy hết can đảm đi tới bắt chuyện.
Triệu Long Phi trả lời: “Tôi làm chứng, cậu ấy có bạn gái thật đấy.” Nói xong còn hất cằm về phía Ôn Kiều đang ngồi: “Kia kìa, cô nhìn bên kia đi. Thấy chưa, là cô gái mặc váy vàng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp đằng kia kìa.”
Tiêu Thái Quân quay đầu nhìn sang thì thấy Ôn Kiều đang ngồi ăn ở đó.
Ôn Kiều quay mặt về phía bên này, chỉ lộ ra góc nghiêng dịu dàng, cánh tay thon thả cầm lấy chiếc bánh ngọt, làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài, mái tóc xõa ra như rong biển, ngay cả độ cong của đuôi tóc cũng rất tự nhiên. Cô vén tóc, há miệng cắn một miếng bánh, động tác không hề kệch cỡm, kiểu cách.
“Ôn Kiều, chú ý hình tượng chút đi, có người đang nhìn cậu kìa.”
Mục Thanh liếc về đằng đó, thấy Ôn Kiều cắn một miếng bánh thật to mà chẳng giữ hình ảnh tí nào bèn nhắc nhở.
Ôn Kiều ngây ra, miếng bánh ngọt trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, cô quay đầu lại nhìn sang thì khựng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Thái Quân thấy Ôn Kiều nhìn qua bên này thì dường như là trốn tránh ánh mắt của cô theo bản năng, sau đó lại nhìn sang Tống Thời Ngộ. Cô ấy thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện nụ cười đầy chiều chuộng, tia nghi vấn cuối cùng trong lòng cô ấy ngay lập tức biến mất và thay vào đó là một sự mất mát không tên.
“Họ nhìn tớ làm cái gì thế?”
Ôn Kiều không nhịn được mà hỏi Mục Thanh.
Mục Thanh nhướn mày bảo: “Như này vẫn chưa đủ rõ ràng hả? Chắc chắn là cô gái kia đến xin Wechat Tống Thời Ngộ, Tống Thời Ngộ nói mình là hoa đã có chủ. Cô gái kia không tin nên Tống Thời Ngộ chỉ cậu cho cô ta xem. Nhìn đi, cô gái kia chắc chắn là đau lòng chuẩn bị bỏ đi rồi kìa.”
Ôn Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy, sau đó liếc về đằng kia, quả nhiên cô gái kia đã đi rồi. Còn về việc cô ấy có đau lòng hay không thì cũng không rõ lắm, ánh mắt của cô vừa dịch chuyển qua thì thấy Tống Thời Ngộ vẫn còn đang nhìn mình, tim cô đập thình thịch, vội vã quay mặt đi, cầm lấy cốc rượu vang trên bàn uống một ngụm lớn.
Mục Thanh liếc một cái rồi nói: “Cốc thứ hai rồi đấy nhá, làm gì thế, định chuốc say chính mình à?”
Ôn Kiều nhớ đến câu chuyện xấu hổ lần trước nên không dám sờ vào nữa.
Mục Thanh là một người rất giỏi xã giao, cô ấy dẫn Ôn Kiều đi cùng, còn giới thiệu cô với những người bạn cùng trường mà cô ấy quen đang phát triển khá tốt ở Lâm Xuyên.
Ôn Kiều mới quen được hai người, thấy Mục Thanh vẫn đang trò chuyện say sưa với đối phương, còn cô đứng bên cạnh không sao chen lời được, còn phải trả lời mấy câu hỏi không biết trả lời ra sao nên muốn đi khỏi đó, cô bảo Mục Thanh: “Mục Thanh, tớ vào nhà vệ sinh chút nhé.”
Mục Thanh quay đầu nhìn cô, hiểu được ý định thật sự của cô rồi thì cũng không miễn cưỡng nữa, cô ấy gật đầu nói: “Ừ, đi đi.”
Ôn Kiều lấy lý do vào nhà vệ sinh rồi đi ra khỏi sảnh tiệc ồn ào.
Mục Thanh nhìn Ôn Kiều rời đi.
“Ôn Kiều có bạn trai chưa?” Lúc này đàn anh đang nói chuyện với cô ấy bỗng hỏi.
Mục Thanh quay đầu lại, cười nói: “Cậu ấy có bạn trai rồi anh ạ.”
Dường như đàn anh có hơi tiếc nuối: “Tiếc quá.”
Mục Thanh mím môi cười, nói thêm mấy câu nữa rồi cũng bỏ đi.
Cô ấy tìm thấy Tống Thời Ngộ trong đám người rồi đi tới: “Tống Thời Ngộ, có tiện nói chuyện riêng không?”
Triệu Long Phi nhìn cô ấy, ánh mắt anh ta bỗng nhiên sáng rực lên.
Phản ứng đầu tiên sau khi Tống Thời Ngộ nhìn thấy cô ấy lại là nhìn ngó xung quanh, sau đó hỏi: “Ôn Kiều đâu rồi.”
Mục Thanh cười một cái: “Cô ấy tới nhà vệ sinh rồi.”
Tống Thời Ngộ gật đầu, ánh mắt quét một lượt: “Sang bên kia đi.” Nói xong liền cất bước đi sang bên đó trước.
Mục Thanh đi theo anh, cô ấy thầm nghĩ Tống Thời Ngộ đồng ý với cô nói chuyện riêng với một người không quen lắm là cô đây nhanh như vậy, e là nể mặt Ôn Kiều.
Trong lòng cô ấy âm thầm cộng thêm mấy điểm cho Tống Thời Ngộ.
Triệu Long Phi trơ mắt nhìn về đằng kia, không biết họ đang nói chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro