Chương 68
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
“… Có phải nhanh quá rồi không?” Ôn Kiều do dự hỏi, bản thân cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, tất cả những chuyện xảy ra tối nay có thể nói là đều vô cùng bất ngờ.
Lúc ra ngoài cô vẫn chưa báo cho Bình An biết tin tức động trời này đâu.
Tuy cậu bé cũng đã từng bày tỏ rằng cậu bé thích Tống Thời Ngộ nhưng chuyện này thực sự quá đột ngột.
Nói đúng ra là cô vẫn chưa chuẩn bị xong.
Tống Thời Ngộ nghe ra được được vẻ do dự cùng với sự không kiên định muốn từ chối trong giọng cô, vì vậy anh lại nắm lấy tay cô nói: “Nhanh sao? Anh thấy bình thường mà. Tối nay chúng ta báo cho Bình An trước, đợi qua thêm mấy ngày nữa chúng ta về Thanh Dương qua hỏi thăm bà nội với bác cả, còn có cả bà cô nữa, nói với họ chuyện của chúng ta.”
Ôn Kiều nghe mà ngây người, kinh ngạc nhìn anh: “Hả? Về lại Thanh Dương?”
Gặp người lớn nhanh vậy sao?
Sao chưa gì đã tiến hành tới bước này rồi?
Tống Thời Ngộ nói: “Mười năm trước chúng ta phải giấu người lớn nhưng giờ thì không cần. Chúng ta yêu nhau lấy kết hôn làm mục tiêu cuối cùng nên anh thấy phải để cho người lớn biết.” Anh không nhịn được cười một tiếng: “Chắc chắn bà với bác cả sẽ rất vui.”
Thậm chí anh còn cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra mười năm trước anh không nên lừa bà nội, bác cả với bà cô. Nếu không lúc bọn họ chia tay, có người lớn can thiệp, có lẽ bọn họ đã không đi tới bước đường phải chia tay.
Ôn Kiều nghe anh nói tới kết hôn, trái tim lại đập mạnh một cái. Đương nhiên cô biết bà nội với bác cả nhất định sẽ rất vui. Tuy ngoài miệng bà nội không đốc thúc nhưng mấy năm này bà nội vẫn luôn mong ngóng cô kết hôn để có người quan tâm chăm sóc. Tuy cô đã nói rằng đời này cô sẽ không kết hôn, sẽ mãi mãi ở bên bọn họ nhưng mỗi lần bà nội gọi điện cho cô đều nói với cô rằng nếu được thì cứ nên tìm một người vẫn hơn.
Bà nội luôn miệng khen Tống Thời Ngộ, lại còn nói với Ôn Kiều rằng không biết sau này ai sẽ là người có phúc gả được cho Tống Thời Ngộ. Hiện giờ có phúc này rơi xuống trên người cháu gái mình, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui vẻ, còn bác cả thì lại càng sùng bái Tôn Thời Ngộ.
Thế nhưng nếu giờ nói cho bọn họ biết, sau này cô với Tống Thời Ngộ lại không đi tới hôn nhân, vậy chẳng phải là bọn họ vui mừng vô ích rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ôn Kiều lại không nhịn được khẽ cau mày, vô thức nói: “Bây giờ còn chưa biết được chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu…”
Ý cười bên khóe miệng Tống Thời Ngộ lập tức đông cứng lại, ánh mắt lấp lánh sáng ngời cũng chợt lặng ngắt, đột nhiên bóng tối nặng nề bao phủ lấy cô: “Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.” Bàn tay vốn đang nắm lấy tay cô đổi thành xòe ngón ra đan vào tay cô, giữ chặt lấy tay cô rồi giơ lên cho cô xem, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Vừa rồi em đã đồng ý với anh rồi, em đừng mơ mà đổi ý, anh sẽ không cho em cơ hội đó. Đời này chúng sẽ vĩnh viễn dính chặt lấy nhau, em đừng hòng chạy.”
Ôn Kiều nuốt một ngụm nước bọt: “Không phải, em…”
Tống Thời Ngộ bỗng nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu em cảm thấy chúng ta có thể cách biệt bất cứ lúc nào thì có thể đi đăng ký kết hôn trước.”
Ôn Kiều sốc: “Hả???”
Tống Thời Ngộ chăm chú nhìn cô: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn trước, còn về phần hôn lễ, em muốn tổ chức lúc nào thì chúng ta tổ chức lúc đó. Bà nội cũng sẽ yên tâm giao em cho anh hơn.”
Sao nghe cứ như là cô đang ép hôn thế nhỉ? Ôn Kiều căng thẳng nuốt nước miếng: “Không… Em không có ý đó.”
Tuy kế hoạch thất bại nhưng Tống Thời Ngộ cũng không thất vọng, vòng cuộc nói chuyện lại: “Không phải lần trước em nói muốn nhanh chóng đón bà nội với bác cả tới Lâm Xuyên sao? Mấy ngày nay anh đã sắp xếp trong nhà cho em rồi, đợi tới khi chúng ta quay lại Thanh Dương là có thể tiện thể đón luôn bà nội với bác cả lên rồi.”
Ôn Kiều nghi ngờ không biết có phải cô uống nhiều rồi không, nếu không thì sao càng nói đầu cô càng choáng váng thế nhỉ? Không phải đang nói chuyện của Bình An sao? Sao đột nhiên lại nhảy đến chuyện đi đăng ký kết hôn rồi đón bà nội với bác cả lên vậy?
“Bây giờ vẫn chưa được, em vẫn chưa tích cóp đủ tiền…”
Hiện giờ cô vẫn còn thiếu nợ Mục Thanh gần trăm nghìn. Tuy Mục Thanh bảo cô không cần phải trả tiền gấp nhưng cô không thích sống trong đống nợ, dù đó có là bạn thân nhất của cô nên chỉ cần trong tay cô có chút tiền dư là sẽ lập tức trả cho Mục Thanh.
Vì mở quán này, Mục Thanh đã phải lấy ra một trăm sáu mươi nghìn. Tới tận tháng trước nữa quán của cô mới bắt đầu sinh lời, hơn nữa buôn bán càng ngày càng tốt, đặc biệt là tháng này, ngay cả ngày bình thường cũng chật kín khách, cô cũng tích góp được không ít tiền bèn lập tức trả cho Mục Thanh, số còn dư lại, cô định trả hết nợ trong ba tháng.
Sau đó có thể tìm nhà rồi đón bà nội với bác cả lên.
Tống Thời Ngộ nói: “Những chuyện này em không cần phải lo, anh sẽ sắp xếp.”
Ôn Kiều khẽ nhíu mày, mấp máy môi, trong lòng thầm đấu tranh một phen, sau đó nhìn Tống Thời Ngộ, kiên định nói: “Em hiểu ý tốt của anh nhưng em muốn từng bước thực hiện theo kế hoạch của em.”
Tống Thời Ngộ nhíu mày, không hiểu nhìn Ôn Kiều: “Em có thể nói cho anh biết lý do không?”
Ôn Kiều chăm chú nhìn anh: “Em có nguyên tắc của mình, cho dù bây giờ chúng ra đang yêu nhau thì cũng không có nghĩa là em muốn tất cả mọi chuyện ỷ lại vào anh, phải cần anh giúp mới có thể hoàn thành. Em có đủ khả năng để tự nuôi sống bản thân, nuôi sống bà nội, bác cả cùng với Bình An.”
Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh chăm chú: “Tống Thời Ngộ, tuy ai cũng cảm thấy em yêu anh là đang trèo cao nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, em hy vọng mình có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, khi bọn họ nghi ngờ em dựa vào anh thì em có thể thẳng lưng dõng dạc tuyên bố rằng em tự dựa vào chính bản thân mình.”
Tống Thời Ngộ nhìn thẳng vào đôi mắt rực rỡ sáng ngời nóng rực của cô, sau một hồi yên lặng, cuối cùng anh không thể làm gì khác ngoài thở dài, giọng nói cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng dung túng: “Vậy anh có thể làm gì cho em?”
Ôn Kiều không nhịn được nhếch miệng cười, giọng nói cũng mềm mại hơn hẳn: “Chắc chắn sẽ có những việc vượt ngoài khả năng của em, đến lúc đó, mong anh làm sức mạnh cùng với chỗ dựa cho em nhé.”
“Cái này mà còn cần em phải nói à?” Tổng Thời Ngộ tỏ ra không vui liếc cô một cái nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng mềm mại: “Cụ thể là việc gì?”
Ôn Kiều mặt dày, cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình, đôi mắt trong veo lóe lên ý cười dịu dàng, tỏ ra nịnh nọt trông mong nhìn anh: “Anh cười nhiều với em một chút.”
Đáy mắt Tống Thời Ngộ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó hai tai lập tức đỏ bừng lên: “…”
Ôn Nhiên bỗng nhiên tỏ ra tủi thân nói: “Trước đây lúc nào anh cũng hờ hững với em làm em tưởng anh không thích em, anh chỉ thích cơm em nấu thôi.”
Tống Thời Ngộ tức đến bật cười, hừ một tiếng: “Hồi đó em nấu cơm cho anh, anh còn phải trả phí đấy, chẳng lẽ anh còn phải gộp luôn bản thân vào trả cho em chắc?”
Ôn Kiều nói: “Dù sao thì hồi đó anh rất là kiêu ngạo.”
Tống Thời Ngộ có chút chột dạ. Khi đó anh cố ý tỏ ra kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo lại không được tự nhiên, không muốn cho Ôn Kiều biết anh thích cô thế nào.
“Không phải kiêu ngạo, là ngây thơ.” Anh sửa lại vế sau rồi cam đoan: “Sau này anh sẽ không thế nữa.”
Ôn Kiều cũng cảm nhận được anh của hiện tại đã khác anh thời niên thiếu.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh đã đồng ý với điều em nói rồi. Vậy em cũng có thể đồng ý với anh, đưa anh vào kế hoạch cuộc sống của em… Để cho Bình An, bà nội với bác cả biết chúng ta đang yêu nhau, cho anh một danh phận.” Anh khẽ dừng một chút, hai hàng lông mi đen nhánh chớp chớp toát ra vẻ yếu ớt, bất an: “Nếu không thì anh sẽ luôn cảm thấy em có thể đổi ý bất cứ lúc nào, không có cảm giác an toàn.”
Ôn Kiều cảm thấy Tống Thời Ngộ càng ngày càng giỏi việc cố tình tỏ ra yếu thế. Biết rõ anh nắm được điểm yếu của cô là hiện tại cô chỉ ăn mềm không ăn cứng nhưng cô vẫn không thể nào từ chối được dáng vẻ yếu ớt của anh. Cô không thể chống cự nói: “… Được rồi.”
Tống Thời Ngộ vui vẻ khởi động xe: “Vậy chúng ta đi đón Bình An.”
Ôn Kiều giật mình, nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Sếp Tống.”
Hạ Trừng mở cửa, có hơi bất ngờ khi thấy Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đang đứng ngoài cửa.
Bởi vì khi tới đây Ôn Kiều đã nói cho Tống Thời Ngộ biết đây là nhà của Hạ Trừng nên khi thấy Hạ Trừng ra mở cửa, Tống Thời Ngộ cũng không bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu, rất tự nhiên nói: “Chúng tôi đến đón Bình An.”
Hạ Trừng nhìn hai người đứng sóng đôi ngoài cửa, giống như một đôi vợ chồng đến đón con vậy.
Lúc này Bình An đang chơi trong phòng Hạ Xán giống như có linh cảm gì đó đi ra ngoài liền thấy Ôn Kiều với Tống Thời Ngộ đang đứng ngoài cửa. Cậu bé lập tức chạy chậm tới: “Chị ơi!” cùng lúc nhìn về phía Tống Thời Ngộ, vui vẻ gọi một tiếng anh.
Trong lòng Hạ Trừng có chút ghen tị, lần nào Bình An cũng chỉ gọi anh ấy là anh Hạ Trừng mà bây giờ thấy Tống Thời Ngộ, cậu bé lại không gọi thêm tên, mà gọi thẳng luôn là anh trai, hơn nữa thái độ còn thân mật lạ thường.
Về phần Hạ Xán, cậu hết nhìn Ôn Kiều rồi lại nhìn Tống Thời Ngộ, tuy còn nhỏ nhưng hỏi câu rất ranh ma: “Chị Ôn Kiều, có phải hôm nay chị đi hẹn hò với anh trai này không?”
Ôn Kiều cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Không phải chị đã nói rồi sao, là buổi tụ họp của các cựu học sinh.”
Hạ Xán đảo mắt: “Vậy tại sao hai người lại cùng nhau đi đón Bình An? Hai người ở cùng một chỗ sao?”
Mặt Ôn Kiều nóng lên, nói: “Anh ấy là hàng xóm của chị với Bình An, ở bên cạnh nhà chị.”
Tống Thời Ngộ có chút bất mãn, lén lút nắm tay cô, nhéo tay cô hai cái.
Hành động mờ ám này lọt vào mắt Hạ Trừng khiến tâm trạng anh ấy không nén được mà trầm hơn hẳn.
Ôn Kiều nắm tay Bình An nói: “Chị đón Bình An về đây, cảm ơn hai anh em nhé.”
Hạ Xán lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt Bình An.
Bình An ngồi trên xe, đợi khi xe khởi động xong, đột nhiên hỏi: “Hai anh chị bắt đầu hẹn hò rồi sao?”
Ôn Kiều vừa thắt dây an toàn xong, bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ liếc nhìn cô, bình tĩnh quay đầu nhìn Bình An ngồi phía sau: “Sao em biết?”
Bình An bình tĩnh nói: “Em thấy hai người lén lút nắm tay nhau ở trước cửa nhà Hạ Xán rồi.”
Ôn Kiều: “...”
Cô lén trừng mắt nhìn Tống Thời Ngộ một cái.
Tống Thời Ngộ cong môi cười, tâm trạng vui vẻ nói: “Xem ra không cần chúng ta phải thông báo rồi.”
Bình An: “Chúc anh chị hạnh phúc.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ: “Cảm ơn em.”
Bình An: “Không có gì.”
Ôn Kiều: “...”
Đây không giống khung cảnh mà cô nghĩ.
“Chị ơi, chị có vui không?”
Vào lúc Ôn Kiều đắp chăn cho Bình An, cậu bé đột nhiên hỏi.
“Hả?” Ôn Kiều nhất thời không kịp phản ứng.
“Chị hẹn hò với anh Tống Thời Ngộ, có vui không?” Bình An hỏi lại một lần nữa.
Ôn Kiều khẽ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Vui lắm.”
Bình An cũng cười: “Vậy là tốt rồi.”
Chị vui, cậu bé cũng vui.
Lúc ra ngoài cô vẫn chưa báo cho Bình An biết tin tức động trời này đâu.
Tuy cậu bé cũng đã từng bày tỏ rằng cậu bé thích Tống Thời Ngộ nhưng chuyện này thực sự quá đột ngột.
Nói đúng ra là cô vẫn chưa chuẩn bị xong.
Tống Thời Ngộ nghe ra được được vẻ do dự cùng với sự không kiên định muốn từ chối trong giọng cô, vì vậy anh lại nắm lấy tay cô nói: “Nhanh sao? Anh thấy bình thường mà. Tối nay chúng ta báo cho Bình An trước, đợi qua thêm mấy ngày nữa chúng ta về Thanh Dương qua hỏi thăm bà nội với bác cả, còn có cả bà cô nữa, nói với họ chuyện của chúng ta.”
Ôn Kiều nghe mà ngây người, kinh ngạc nhìn anh: “Hả? Về lại Thanh Dương?”
Gặp người lớn nhanh vậy sao?
Sao chưa gì đã tiến hành tới bước này rồi?
Tống Thời Ngộ nói: “Mười năm trước chúng ta phải giấu người lớn nhưng giờ thì không cần. Chúng ta yêu nhau lấy kết hôn làm mục tiêu cuối cùng nên anh thấy phải để cho người lớn biết.” Anh không nhịn được cười một tiếng: “Chắc chắn bà với bác cả sẽ rất vui.”
Thậm chí anh còn cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra mười năm trước anh không nên lừa bà nội, bác cả với bà cô. Nếu không lúc bọn họ chia tay, có người lớn can thiệp, có lẽ bọn họ đã không đi tới bước đường phải chia tay.
Ôn Kiều nghe anh nói tới kết hôn, trái tim lại đập mạnh một cái. Đương nhiên cô biết bà nội với bác cả nhất định sẽ rất vui. Tuy ngoài miệng bà nội không đốc thúc nhưng mấy năm này bà nội vẫn luôn mong ngóng cô kết hôn để có người quan tâm chăm sóc. Tuy cô đã nói rằng đời này cô sẽ không kết hôn, sẽ mãi mãi ở bên bọn họ nhưng mỗi lần bà nội gọi điện cho cô đều nói với cô rằng nếu được thì cứ nên tìm một người vẫn hơn.
Bà nội luôn miệng khen Tống Thời Ngộ, lại còn nói với Ôn Kiều rằng không biết sau này ai sẽ là người có phúc gả được cho Tống Thời Ngộ. Hiện giờ có phúc này rơi xuống trên người cháu gái mình, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui vẻ, còn bác cả thì lại càng sùng bái Tôn Thời Ngộ.
Thế nhưng nếu giờ nói cho bọn họ biết, sau này cô với Tống Thời Ngộ lại không đi tới hôn nhân, vậy chẳng phải là bọn họ vui mừng vô ích rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ôn Kiều lại không nhịn được khẽ cau mày, vô thức nói: “Bây giờ còn chưa biết được chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu…”
Ý cười bên khóe miệng Tống Thời Ngộ lập tức đông cứng lại, ánh mắt lấp lánh sáng ngời cũng chợt lặng ngắt, đột nhiên bóng tối nặng nề bao phủ lấy cô: “Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.” Bàn tay vốn đang nắm lấy tay cô đổi thành xòe ngón ra đan vào tay cô, giữ chặt lấy tay cô rồi giơ lên cho cô xem, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Vừa rồi em đã đồng ý với anh rồi, em đừng mơ mà đổi ý, anh sẽ không cho em cơ hội đó. Đời này chúng sẽ vĩnh viễn dính chặt lấy nhau, em đừng hòng chạy.”
Ôn Kiều nuốt một ngụm nước bọt: “Không phải, em…”
Tống Thời Ngộ bỗng nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu em cảm thấy chúng ta có thể cách biệt bất cứ lúc nào thì có thể đi đăng ký kết hôn trước.”
Ôn Kiều sốc: “Hả???”
Tống Thời Ngộ chăm chú nhìn cô: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn trước, còn về phần hôn lễ, em muốn tổ chức lúc nào thì chúng ta tổ chức lúc đó. Bà nội cũng sẽ yên tâm giao em cho anh hơn.”
Sao nghe cứ như là cô đang ép hôn thế nhỉ? Ôn Kiều căng thẳng nuốt nước miếng: “Không… Em không có ý đó.”
Tuy kế hoạch thất bại nhưng Tống Thời Ngộ cũng không thất vọng, vòng cuộc nói chuyện lại: “Không phải lần trước em nói muốn nhanh chóng đón bà nội với bác cả tới Lâm Xuyên sao? Mấy ngày nay anh đã sắp xếp trong nhà cho em rồi, đợi tới khi chúng ta quay lại Thanh Dương là có thể tiện thể đón luôn bà nội với bác cả lên rồi.”
Ôn Kiều nghi ngờ không biết có phải cô uống nhiều rồi không, nếu không thì sao càng nói đầu cô càng choáng váng thế nhỉ? Không phải đang nói chuyện của Bình An sao? Sao đột nhiên lại nhảy đến chuyện đi đăng ký kết hôn rồi đón bà nội với bác cả lên vậy?
“Bây giờ vẫn chưa được, em vẫn chưa tích cóp đủ tiền…”
Hiện giờ cô vẫn còn thiếu nợ Mục Thanh gần trăm nghìn. Tuy Mục Thanh bảo cô không cần phải trả tiền gấp nhưng cô không thích sống trong đống nợ, dù đó có là bạn thân nhất của cô nên chỉ cần trong tay cô có chút tiền dư là sẽ lập tức trả cho Mục Thanh.
Vì mở quán này, Mục Thanh đã phải lấy ra một trăm sáu mươi nghìn. Tới tận tháng trước nữa quán của cô mới bắt đầu sinh lời, hơn nữa buôn bán càng ngày càng tốt, đặc biệt là tháng này, ngay cả ngày bình thường cũng chật kín khách, cô cũng tích góp được không ít tiền bèn lập tức trả cho Mục Thanh, số còn dư lại, cô định trả hết nợ trong ba tháng.
Sau đó có thể tìm nhà rồi đón bà nội với bác cả lên.
Tống Thời Ngộ nói: “Những chuyện này em không cần phải lo, anh sẽ sắp xếp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Kiều khẽ nhíu mày, mấp máy môi, trong lòng thầm đấu tranh một phen, sau đó nhìn Tống Thời Ngộ, kiên định nói: “Em hiểu ý tốt của anh nhưng em muốn từng bước thực hiện theo kế hoạch của em.”
Tống Thời Ngộ nhíu mày, không hiểu nhìn Ôn Kiều: “Em có thể nói cho anh biết lý do không?”
Ôn Kiều chăm chú nhìn anh: “Em có nguyên tắc của mình, cho dù bây giờ chúng ra đang yêu nhau thì cũng không có nghĩa là em muốn tất cả mọi chuyện ỷ lại vào anh, phải cần anh giúp mới có thể hoàn thành. Em có đủ khả năng để tự nuôi sống bản thân, nuôi sống bà nội, bác cả cùng với Bình An.”
Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh chăm chú: “Tống Thời Ngộ, tuy ai cũng cảm thấy em yêu anh là đang trèo cao nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, em hy vọng mình có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, khi bọn họ nghi ngờ em dựa vào anh thì em có thể thẳng lưng dõng dạc tuyên bố rằng em tự dựa vào chính bản thân mình.”
Tống Thời Ngộ nhìn thẳng vào đôi mắt rực rỡ sáng ngời nóng rực của cô, sau một hồi yên lặng, cuối cùng anh không thể làm gì khác ngoài thở dài, giọng nói cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng dung túng: “Vậy anh có thể làm gì cho em?”
Ôn Kiều không nhịn được nhếch miệng cười, giọng nói cũng mềm mại hơn hẳn: “Chắc chắn sẽ có những việc vượt ngoài khả năng của em, đến lúc đó, mong anh làm sức mạnh cùng với chỗ dựa cho em nhé.”
“Cái này mà còn cần em phải nói à?” Tổng Thời Ngộ tỏ ra không vui liếc cô một cái nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng mềm mại: “Cụ thể là việc gì?”
Ôn Kiều mặt dày, cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình, đôi mắt trong veo lóe lên ý cười dịu dàng, tỏ ra nịnh nọt trông mong nhìn anh: “Anh cười nhiều với em một chút.”
Đáy mắt Tống Thời Ngộ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó hai tai lập tức đỏ bừng lên: “…”
Ôn Nhiên bỗng nhiên tỏ ra tủi thân nói: “Trước đây lúc nào anh cũng hờ hững với em làm em tưởng anh không thích em, anh chỉ thích cơm em nấu thôi.”
Tống Thời Ngộ tức đến bật cười, hừ một tiếng: “Hồi đó em nấu cơm cho anh, anh còn phải trả phí đấy, chẳng lẽ anh còn phải gộp luôn bản thân vào trả cho em chắc?”
Ôn Kiều nói: “Dù sao thì hồi đó anh rất là kiêu ngạo.”
Tống Thời Ngộ có chút chột dạ. Khi đó anh cố ý tỏ ra kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo lại không được tự nhiên, không muốn cho Ôn Kiều biết anh thích cô thế nào.
“Không phải kiêu ngạo, là ngây thơ.” Anh sửa lại vế sau rồi cam đoan: “Sau này anh sẽ không thế nữa.”
Ôn Kiều cũng cảm nhận được anh của hiện tại đã khác anh thời niên thiếu.
Tống Thời Ngộ nói: “Anh đã đồng ý với điều em nói rồi. Vậy em cũng có thể đồng ý với anh, đưa anh vào kế hoạch cuộc sống của em… Để cho Bình An, bà nội với bác cả biết chúng ta đang yêu nhau, cho anh một danh phận.” Anh khẽ dừng một chút, hai hàng lông mi đen nhánh chớp chớp toát ra vẻ yếu ớt, bất an: “Nếu không thì anh sẽ luôn cảm thấy em có thể đổi ý bất cứ lúc nào, không có cảm giác an toàn.”
Ôn Kiều cảm thấy Tống Thời Ngộ càng ngày càng giỏi việc cố tình tỏ ra yếu thế. Biết rõ anh nắm được điểm yếu của cô là hiện tại cô chỉ ăn mềm không ăn cứng nhưng cô vẫn không thể nào từ chối được dáng vẻ yếu ớt của anh. Cô không thể chống cự nói: “… Được rồi.”
Tống Thời Ngộ vui vẻ khởi động xe: “Vậy chúng ta đi đón Bình An.”
Ôn Kiều giật mình, nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Sếp Tống.”
Hạ Trừng mở cửa, có hơi bất ngờ khi thấy Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đang đứng ngoài cửa.
Bởi vì khi tới đây Ôn Kiều đã nói cho Tống Thời Ngộ biết đây là nhà của Hạ Trừng nên khi thấy Hạ Trừng ra mở cửa, Tống Thời Ngộ cũng không bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu, rất tự nhiên nói: “Chúng tôi đến đón Bình An.”
Hạ Trừng nhìn hai người đứng sóng đôi ngoài cửa, giống như một đôi vợ chồng đến đón con vậy.
Lúc này Bình An đang chơi trong phòng Hạ Xán giống như có linh cảm gì đó đi ra ngoài liền thấy Ôn Kiều với Tống Thời Ngộ đang đứng ngoài cửa. Cậu bé lập tức chạy chậm tới: “Chị ơi!” cùng lúc nhìn về phía Tống Thời Ngộ, vui vẻ gọi một tiếng anh.
Trong lòng Hạ Trừng có chút ghen tị, lần nào Bình An cũng chỉ gọi anh ấy là anh Hạ Trừng mà bây giờ thấy Tống Thời Ngộ, cậu bé lại không gọi thêm tên, mà gọi thẳng luôn là anh trai, hơn nữa thái độ còn thân mật lạ thường.
Về phần Hạ Xán, cậu hết nhìn Ôn Kiều rồi lại nhìn Tống Thời Ngộ, tuy còn nhỏ nhưng hỏi câu rất ranh ma: “Chị Ôn Kiều, có phải hôm nay chị đi hẹn hò với anh trai này không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Kiều cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Không phải chị đã nói rồi sao, là buổi tụ họp của các cựu học sinh.”
Hạ Xán đảo mắt: “Vậy tại sao hai người lại cùng nhau đi đón Bình An? Hai người ở cùng một chỗ sao?”
Mặt Ôn Kiều nóng lên, nói: “Anh ấy là hàng xóm của chị với Bình An, ở bên cạnh nhà chị.”
Tống Thời Ngộ có chút bất mãn, lén lút nắm tay cô, nhéo tay cô hai cái.
Hành động mờ ám này lọt vào mắt Hạ Trừng khiến tâm trạng anh ấy không nén được mà trầm hơn hẳn.
Ôn Kiều nắm tay Bình An nói: “Chị đón Bình An về đây, cảm ơn hai anh em nhé.”
Hạ Xán lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt Bình An.
Bình An ngồi trên xe, đợi khi xe khởi động xong, đột nhiên hỏi: “Hai anh chị bắt đầu hẹn hò rồi sao?”
Ôn Kiều vừa thắt dây an toàn xong, bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ liếc nhìn cô, bình tĩnh quay đầu nhìn Bình An ngồi phía sau: “Sao em biết?”
Bình An bình tĩnh nói: “Em thấy hai người lén lút nắm tay nhau ở trước cửa nhà Hạ Xán rồi.”
Ôn Kiều: “...”
Cô lén trừng mắt nhìn Tống Thời Ngộ một cái.
Tống Thời Ngộ cong môi cười, tâm trạng vui vẻ nói: “Xem ra không cần chúng ta phải thông báo rồi.”
Bình An: “Chúc anh chị hạnh phúc.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ: “Cảm ơn em.”
Bình An: “Không có gì.”
Ôn Kiều: “...”
Đây không giống khung cảnh mà cô nghĩ.
“Chị ơi, chị có vui không?”
Vào lúc Ôn Kiều đắp chăn cho Bình An, cậu bé đột nhiên hỏi.
“Hả?” Ôn Kiều nhất thời không kịp phản ứng.
“Chị hẹn hò với anh Tống Thời Ngộ, có vui không?” Bình An hỏi lại một lần nữa.
Ôn Kiều khẽ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Vui lắm.”
Bình An cũng cười: “Vậy là tốt rồi.”
Chị vui, cậu bé cũng vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro