Chương 83
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
Trên đường đi, Ôn Kiều đã dặn dò bác cả, bảo ông ấy giữ bí mật với bà nội.
Bác cả bảo đảm mình sẽ kín miệng.
Trí nhớ ông ấy không tốt nhưng đối với những chuyện Ôn Kiều dặn dò lại vô cùng để tâm, sẽ luôn nhớ rõ.
Sau khi về nhà chỉ có hai người họ, Tống Thời Ngộ mới khó hiểu hỏi với Ôn Kiều: “Sao không nói cho bà nội biết? Em định tạo cho bà một niềm vui bất ngờ sao?”
Ôn Kiều lắc đầu: “Bây giờ em mà nói cho bà biết thì chắc chắn bà sẽ không đồng ý, cho nên phải đợi đến khi thu xếp bên Lâm Xuyên xong xuôi hết mới nói cho bà, đến lúc ấy dù bà có nói gì thì cũng vô dụng.”
Cô biết suy nghĩ của bà nội, chắc chắn bà nội sẽ không đồng ý đến Lâm Xuyên sống với cô, bà nội sợ liên lụy đến cô, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của cô.
Cho nên cô muốn đợi đến lúc tất cả đều đã được chuẩn bị xong hết mới đến đón bà, đến lúc đó bà không đồng ý thì cũng vô dụng.
Trước khi rời đi, Ôn Kiều còn đặc biệt dẫn Tống Thời Ngộ đến nhà cô họ một chuyến.
Lúc tổ chức lễ đính hôn cô họ cũng đến nhưng Ôn Kiều không có thời gian để ra chỗ cô họ nên cũng không thể nói chuyện được gì với bà ấy. Thế nên trước khi rời đi, cô cố tình dành thời gian đến tìm bà ấy.
Cô họ cũng không vì chuyện của Trần San San mà nảy sinh khúc mắc gì với Ôn Kiều, con gái của mình như thế nào thì trong lòng bản thân bà ấy cũng hiểu, bà ấy vẫn nhiệt tình vui vẻ như trước đây, nụ cười luôn nở trên môi không bao giờ tắt. Sau khi tiếp đãi bọn họ ngồi xuống, bà ấy lại rót trà rồi bưng đĩa trái cây cho bọn họ, bận trước bận sau tiếp đãi bọn họ chu đáo.
Lúc nhìn thấy cô họ, Ôn Kiều không khỏi cảm thán ở trong lòng, cô họ và dượng đều là người hiền lành chịu khó, cũng không biết tại sao Trần San San lại không di truyền được chút nào những phẩm chất tốt đẹp này của hai người họ.
Hai người lại ngồi trong nhà cô họ một lúc, lúc rời đi, nhân lúc cô họ đi vào buồng trong chuẩn bị quà đáp lễ, Ôn Kiều đã để bao lì xì đã được phong kín xuống đĩa trái cây để trên bàn.
Đợi đến ngày phải rời đi đó, bác cả rất luyến tiếc, không nỡ để bọn họ đi, ông ấy khăng khăng muốn đưa bọn họ đến trạm đường sắt cao tốc, liên tục căn dặn Ôn Kiều nhất định phải về sớm một chút đón. Cuối cùng, ông ấy cứ đứng bên ngoài trạm dừng lưu luyến không rời nhìn về hướng bọn họ rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Bình An nảy sinh một vài cảm xúc không muốn rời xa đối với quê hương và con người nơi đây.
-
Đến khi quay về Lâm Xuyên thì đã là buổi tối, trước tiên Tống Thời Ngộ dẫn Ôn Kiều và Bình An đi ăn cơm tối xong, sau đó mới đưa Ôn Kiều về quán.
Ôn Kiều không để anh và Bình An đi cùng với cô mà bảo bọn họ đi về trước.
Hơn bảy giờ tối, trong quán đã có không ít khách đến ngồi, Ôn Hoa đang đứng trước bếp xào hoa giáp, Lưu Siêu dẫn theo một nam sinh đang bận trước bận sau trước quầy đồ nướng, Chu Mẫn cũng dẫn theo một cô gái vội vàng làm việc bên trong, cảnh tượng trong quán náo nhiệt bận rộn.
Lưu Siêu là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Kiều, cậu ấy lập tức vui mừng kêu lên: “Chị Ôn Kiều! Chị về rồi ạ!”
Chuyện hôm nay Ôn Kiều sẽ trở về cô không nói cho bất kỳ ai trong quán biết, cho nên nhân viên trong quán nhìn thấy Ôn Kiều để rất vui mừng và bất ngờ.
Trong tay Ôn Kiều còn xách theo mấy túi đồ: “Mua ít đồ cho mọi người ăn, mỗi người một túi, buổi tối mọi người mang về ăn nhé.”. Kiếm Hiệp Hay
Mấy thứ này là lúc vừa ăn cơm xong cô lập tức ra cửa đến một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng mua không ít.
Đến cả hai người mới đến làm trong quán cô cũng đều mua hết.
“Cảm ơn chị Ôn Kiều!”
Lúc bình thường hai nhân viên mới đến cũng không ít lần nghe thấy đám Ôn Hoa nhắc đến Ôn Kiều nên bây giờ nhìn thấy cô, hai người họ đều có chút tò mò lén lút nhìn cô, trong lòng cực ký bất ngờ hóa ra bà chủ vẫn còn trẻ lại xinh đẹp như vậy.
Ôn Kiều gọi hai người họ đến gần mình, dịu dàng nói: “Hai người các em là nhân viên mới đến làm sao, tên là gì thế?”
Hai người họ lần lượt nói tên của mình ra cho Ôn Kiều biết, trước mặt Ôn Kiều, bọn họ có vẻ hơi mất tự nhiên.
Ôn Kiều gật đầu cười rồi bảo bọn họ đi làm việc, sau đó cô lại đi dạo một vòng trong quán, kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong quán, bao gồm cả vấn đề vệ sinh của quán và hàng tồn kho, độ tươi mới của nguyên liệu nấu ăn. Sau khi kiểm tra xong, cô mới đi đến chỗ Ôn Hoa đang vừa xào thức ăn vừa căng thẳng, lén lút nhìn cô, bảo cậu ấy xào xong phần cơm chiên trứng này thì ra đằng sau tìm cô.
“Chị Ôn Kiều, chị về rồi ạ!”
Ôn Kiều trở về, người vui mừng nhất chính là cậu ấy, cậu ấy đã biết chuyện Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đính hôn từ chỗ mẹ mình, cũng thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Ôn Kiều.
Hơn nữa Ôn Kiều không ở đây, cậu ấy luôn cảm thấy thiếu đi một người đáng tin cậy để mình có thể dựa vào.
Ôn Kiều cười nói: “Vừa nãy chị có kiểm tra sơ qua trong tiệm một lát, mọi mặt trong tiệm đều được xử lý rất tốt, không phụ sự kỳ vọng mà chị dành cho em.”
Nghe thấy cô nói vậy, Ôn Hoa gãi đầu một cái: “Em đều làm theo những gì chị Ôn Kiều dạy em thôi.”
Ôn Kiều nói: “Sau này cũng phải như vậy, không được kiểu làm được một thời gian dài rồi buông lỏng quản lý, bất kể lúc nào vấn đề vệ sinh và nguyên liệu nấu ăn tươi ngon còn có hương vị và độ an toàn của món ăn đều là mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta, chỉ cần làm được những điều này thì cái quán này sẽ có thể mở cửa trong thời gian rất lâu rất dài.”
Ôn Hoa chăm chú nghe Ôn Kiều nói rồi nghiêm túc gật đầu: “Em đã biết rồi chị Ôn Kiều.”
Ôn Kiều lại nói tiếp: “Em làm rất tốt, mấy ngày nữa, chị sẽ tuyên bố chính thức với mọi người trong quán để em làm quản lý quán.”
Ôn Hoa lại cười khúc khích: “Cảm ơn chị Ôn Kiều.”
Gần nửa tháng rèn luyện này giúp cậu ấy cũng có thêm một chút tự tin với bản thân mình, hơn nữa nếu có cái gì không hiểu cũng có thể hỏi Ôn Kiều bất cứ lúc nào, cậu ấy cũng có thêm rất nhiều sức mạnh.
“Em nhất định sẽ cố gắng làm tốt!”
Đối với lời cam đoan này của Ôn Hoa, Ôn Kiều cười nói: “Chị biết, chị tin em.”
Sau đó, dường như nghĩ đến điều gì đó, Ôn Hoa đột nhiên nói: “Đúng rồi chị Ôn Kiều, em còn chưa chúc mừng chị nữa! Chúc mừng chị và anh Thời Ngộ đã đính hôn, hì hì.”
Nghe thấy có người nhắc đến chuyện đính hôn, trong lòng Ôn Kiều vẫn có chút thẹn thùng, cô nói đùa: “Không phải đã chúc mừng trên wechat rồi sao?”
Ôn Hoa: “Tuy vậy nhưng lúc gặp mặt vẫn phải nói chứ.”
Lúc này Chu Mẫn đi ra đằng sau gọi người: “Tiểu Hoa, phải xào hai phần cơm chiên trứng phần lớn!”
Ôn Hoa nhìn về phía Ôn Kiều: “Chị, vậy trước em đi làm việc đây!”
Ôn Kiều gật đầu cười: “Đi đi.”
Ôn Hoa nghe vậy thì lập tức đi ra đằng trước làm việc.
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc ở quê cô cứ luôn lo lắng Ôn Hoa làm việc xảy ra sơ suất gì đó, khoảng thời gian mười mấy ngày này cũng coi như là một kỳ kiểm tra thử, hiện tại xem ra cậu ấy không phụ sự tin tưởng của cô dành cho cậu ấy. Mấy tháng này, cô có rất nhiều chuyện của bản thân phải bận rộn xử lý, không có cách nào dành ra quá nhiều thời gian và sức lực để cắm đầu giải quyết công việc trong quán, bây giờ xem ra cô đã có thể yên tâm giao quán cho Ôn Hoa quản lý rồi.
-
Tống Thời Ngộ muốn tổ chức hôn lễ vào ngày mùng ba tháng mười một.
Ngày tháng chính xác đến mức khiến Ôn Kiều có chút hoang mang, lúc cô hỏi lại Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ chỉ cười nhạt bảo: “Anh biết ngay em sẽ không nhớ ngày này là ngày gì mà, đấy là ngày anh tỏ tình với em.”
Dáng vẻ của anh bây giờ trông cực kỳ giống kiểu sau khi kết hôn, cô quên mất ngày kỷ niệm kết hôn vậy.
Nghe thấy Tống Thời Ngộ nói thế, Ôn Kiều chột dạ nói: “Mấy cái ngày này ai mà nhớ được chứ.”
Vốn dĩ cô đã chảy nhạy cảm gì với con số rồi.
Tống Thời Ngộ: “Anh sẽ nhớ.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ vẫn không chịu buông tha cho cô: “Vậy anh lại hỏi em tiếp, em có nhớ ngày lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau là ngày nào không?”
Ôn Kiều vắt hết nơron thần kinh suy nghĩ một lúc, sau đó do dự nói: “... Em chỉ nhớ được khi đó là lúc nghỉ hè thôi.”
Tống Thời Ngộ nở một nụ cười mỉm “hết sức hiền lành”: “Là ngày 29 tháng 8, cách ngày khai giảng ba ngày.”
Ôn Kiều thấy anh nhớ rõ ngày tháng như vậy thì cười gượng hai tiếng: “Oa! Anh đều nhớ hết sao, trí nhớ anh tốt thật đấy.”
Tống Thời Ngộ vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chả liên quan gì đến trí nhớ có tốt hay không, chỉ liên quan đến có để tâm lưu ý hay không mà thôi.”
Ôn Kiều: “...”
Đáng lẽ cô không nên hỏi.
-
Hôn lễ được quyết định sẽ tổ chức vào tháng 11, cũng chỉ có thời gian là ba tháng để chuẩn bị nên thời gian vẫn rất gấp gáp.
Hơn nữa trong lúc đó còn phải đồng thời chuẩn bị cho lễ đính hôn ở Lâm Xuyên.
Chẳng qua mấy chuyện này đều do mẹ của Tống Thời Ngộ xử lý, cô và Tống Thời Ngộ chỉ cần lúc cuối đưa ra quyết định và có mặt vào hôm đấy là được.
Vào hôm diễn ra lễ đính hôn, vì để Ôn Kiều trông thật lộng lẫy, xinh đẹp nên Mục Thanh đã đặc biệt mời một thợ trang điểm nổi tiếng trong giới làm đẹp đến trang điểm cho Ôn Kiều. Thậm chí cô ấy còn dùng tiền của mình mua một chiếc váy lễ phục rất đắt cho Ôn Kiều, nói là coi như quà tân hôn cô ấy tặng cho Ôn Kiều.
Ôn Kiều cũng không hề lãng phí công sức và tấm lòng mà Mục Thanh dành cho mình, buổi tối hôm lễ đính hôn diễn ra cô xuất hiện đầy lộng lẫy, xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy lễ phục màu xanh nước biển làm tôn lên làn da trắng hơn tuyết tóc đen như gỗ mun và môi đỏ như máu của cô, cho dù đứng bên cạnh Tống Thời Ngộ, cô cũng vẫn tỏa sáng rực rỡ với ánh sáng của riêng mình.
Đến ngay cả Diêu Tông cũng quan sát cô từ trên xuống dưới rất lâu, nói suýt chút nữa là đã không nhận ra cô rồi.
Lạc Văn Ngọc cũng rất hài lòng về cách ăn mặc và màn thể hiện của Ôn Kiều vào tối hôm đó.
Vốn dĩ bà ấy còn có chút không quá vừa lòng về cuộc hôn nhân này, sợ Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ không xứng đôi bị người khác chỉ trỏ bàn tán.
Nhưng bà ấy không ngờ hôm diễn ra lễ đính hôn lại cũng có không ít người thật lòng thật dạ đến chúc mừng bà ấy.
Có lẽ bởi vì vẻ đẹp của Ôn Kiều mang theo một cảm giác dịu dàng không có tính công kích và không khiến người khác ác cảm nên khiến người ta nhìn vào cảm thấy vừa mắt, thoải mái, vô cứ nảy sinh ra một vài ấn tượng tốt.
Hôm diễn ra lễ đính hôn đó Ôn Kiều cũng không thể nhìn thấy ba của Tống Thời Ngộ, nghe mẹ Tống Thời Ngộ nói thì vì ông ấy đang ở nước ngoài không quay về kịp nên không tham gia.
Nhưng Ôn Kiều có thể lờ mờ cảm nhận được đây có lẽ chỉ là kiếm cớ.
Rõ ràng ba Tống Thời Ngộ rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô cũng không để ở trong lòng, bây giờ cô đã không còn là cô gái lo được lo mất giống như lúc trước nữa.
Tống Thời Ngộ đã tạo cho cô đủ cảm giác an toàn để cô không còn phải lo nghĩ quá nhiều nữa.
Sau lễ đính hôn vẫn còn phải chụp ảnh cưới.
Mục Thanh vận dụng các mối quan hệ của mình mời một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng trong nghề đến để chụp ảnh cưới cho hai người Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ, đến thợ trang điểm cũng mời người có kỹ thuật trang điểm tốt nhất mà cô ấy quen.
Để chụp ảnh cưới, Ôn Kiều còn giảm béo từ trước, cắn răng kiên trì chế độ giảm cân được nửa tháng, giảm được hai cân rưỡi. Hôm chụp ảnh cưới đó, Ôn Kiều trang điểm xong rồi mặc áo cưới dùng để chụp ảnh vào, vẻ đẹp của cô như lên một tầm cao mới, ngay đến chính bản thân cô cũng có chút không nhận ra chính mình.
Buổi sáng hôm chụp ảnh đó, từ năm giờ sáng cô đã phải thức dậy trang điểm, hơn nữa hôm nay trời lại còn nắng, chụp ảnh ngoại cảnh cả ngày vừa nắng vừa nóng, đến người có thể lực tốt như Ôn Kiều cũng chụp đến độ mệt mỏi, kiệt sức không nhịn được phàn nàn vài câu. Trong suốt cả buổi chụp ảnh, Tống Thời Ngộ không hề có chút không kiên nhẫn nào, anh lại còn giơ quạt điện nhỏ lên quạt gió cho cô.
Thợ trang điểm đi cùng bọn họ cũng không nhịn được mà hâm mộ nói với Ôn Kiều, cô ấy làm nghề này nhiều năm như vậy nhưng Tống Thời Ngộ là chú rể có lòng kiên nhẫn lại quan tâm nhất mà cô ấy từng gặp, quan trọng nhất chính là anh lại còn là người đẹp trai nhất.
Sau đó ảnh chụp ra lò, sau khi trải qua photoshop chỉnh sửa một chút ở khâu hậu kỳ, cô thấy Tống Thời Ngộ và cô trong tấm ảnh cưới rõ ràng chính là một đôi trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
Từ trước khi rửa ảnh, Tống Thời Ngộ đã yêu cầu mấy bức ảnh chưa trải qua chỉnh sửa ở khâu hậu kỳ rồi lưu vào trong điện thoại cài đặt làm hình nền.
Lê Tư Ý cầm xem ảnh chụp cũng cảm thán sau này mình kết hôn cũng phải tìm người nhiếp ảnh gia này mới được.
Sau khi chụp xong ảnh cưới, Ôn Kiều chỉ được nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại bắt đầu thử áo cưới.
Lê Tư Ý nói trước khi kết hôn nhất định không thể để chú rể nhìn thấy áo cưới của cô dâu, phải làm Tống Thời Ngộ hết hồn vì sự xinh đẹp của cô dâu vào ngày kết hôn.
Thế là cô ấy cũng ngang nhiên chiếm lấy vị trí của Tống Thời Ngộ, mỗi lần Ôn Kiều đi thử áo cưới đều là cô ấy đi cùng.
Mặc dù Mục Thanh rất bận nhưng cũng có tới một lần, còn giúp Ôn Kiều quyết định trang phục chúc rượu khách khứa.
Tống Thời Ngộ cũng không rảnh rỗi, những chuyện như thay đổi phòng tân hôn và liên hệ với công ty tổ chức hôn lễ đều do anh phụ trách.
Lạc Văn Ngọc cố gắng xen vào làm cũng đều thất bại.
Trong lúc đang trong trạng thái vô cùng bận rộn này, ngày mùng ba tháng mười một đó cuối cùng cũng đã đến.
Bác cả bảo đảm mình sẽ kín miệng.
Trí nhớ ông ấy không tốt nhưng đối với những chuyện Ôn Kiều dặn dò lại vô cùng để tâm, sẽ luôn nhớ rõ.
Sau khi về nhà chỉ có hai người họ, Tống Thời Ngộ mới khó hiểu hỏi với Ôn Kiều: “Sao không nói cho bà nội biết? Em định tạo cho bà một niềm vui bất ngờ sao?”
Ôn Kiều lắc đầu: “Bây giờ em mà nói cho bà biết thì chắc chắn bà sẽ không đồng ý, cho nên phải đợi đến khi thu xếp bên Lâm Xuyên xong xuôi hết mới nói cho bà, đến lúc ấy dù bà có nói gì thì cũng vô dụng.”
Cô biết suy nghĩ của bà nội, chắc chắn bà nội sẽ không đồng ý đến Lâm Xuyên sống với cô, bà nội sợ liên lụy đến cô, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của cô.
Cho nên cô muốn đợi đến lúc tất cả đều đã được chuẩn bị xong hết mới đến đón bà, đến lúc đó bà không đồng ý thì cũng vô dụng.
Trước khi rời đi, Ôn Kiều còn đặc biệt dẫn Tống Thời Ngộ đến nhà cô họ một chuyến.
Lúc tổ chức lễ đính hôn cô họ cũng đến nhưng Ôn Kiều không có thời gian để ra chỗ cô họ nên cũng không thể nói chuyện được gì với bà ấy. Thế nên trước khi rời đi, cô cố tình dành thời gian đến tìm bà ấy.
Cô họ cũng không vì chuyện của Trần San San mà nảy sinh khúc mắc gì với Ôn Kiều, con gái của mình như thế nào thì trong lòng bản thân bà ấy cũng hiểu, bà ấy vẫn nhiệt tình vui vẻ như trước đây, nụ cười luôn nở trên môi không bao giờ tắt. Sau khi tiếp đãi bọn họ ngồi xuống, bà ấy lại rót trà rồi bưng đĩa trái cây cho bọn họ, bận trước bận sau tiếp đãi bọn họ chu đáo.
Lúc nhìn thấy cô họ, Ôn Kiều không khỏi cảm thán ở trong lòng, cô họ và dượng đều là người hiền lành chịu khó, cũng không biết tại sao Trần San San lại không di truyền được chút nào những phẩm chất tốt đẹp này của hai người họ.
Hai người lại ngồi trong nhà cô họ một lúc, lúc rời đi, nhân lúc cô họ đi vào buồng trong chuẩn bị quà đáp lễ, Ôn Kiều đã để bao lì xì đã được phong kín xuống đĩa trái cây để trên bàn.
Đợi đến ngày phải rời đi đó, bác cả rất luyến tiếc, không nỡ để bọn họ đi, ông ấy khăng khăng muốn đưa bọn họ đến trạm đường sắt cao tốc, liên tục căn dặn Ôn Kiều nhất định phải về sớm một chút đón. Cuối cùng, ông ấy cứ đứng bên ngoài trạm dừng lưu luyến không rời nhìn về hướng bọn họ rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Bình An nảy sinh một vài cảm xúc không muốn rời xa đối với quê hương và con người nơi đây.
-
Đến khi quay về Lâm Xuyên thì đã là buổi tối, trước tiên Tống Thời Ngộ dẫn Ôn Kiều và Bình An đi ăn cơm tối xong, sau đó mới đưa Ôn Kiều về quán.
Ôn Kiều không để anh và Bình An đi cùng với cô mà bảo bọn họ đi về trước.
Hơn bảy giờ tối, trong quán đã có không ít khách đến ngồi, Ôn Hoa đang đứng trước bếp xào hoa giáp, Lưu Siêu dẫn theo một nam sinh đang bận trước bận sau trước quầy đồ nướng, Chu Mẫn cũng dẫn theo một cô gái vội vàng làm việc bên trong, cảnh tượng trong quán náo nhiệt bận rộn.
Lưu Siêu là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Kiều, cậu ấy lập tức vui mừng kêu lên: “Chị Ôn Kiều! Chị về rồi ạ!”
Chuyện hôm nay Ôn Kiều sẽ trở về cô không nói cho bất kỳ ai trong quán biết, cho nên nhân viên trong quán nhìn thấy Ôn Kiều để rất vui mừng và bất ngờ.
Trong tay Ôn Kiều còn xách theo mấy túi đồ: “Mua ít đồ cho mọi người ăn, mỗi người một túi, buổi tối mọi người mang về ăn nhé.”. Kiếm Hiệp Hay
Mấy thứ này là lúc vừa ăn cơm xong cô lập tức ra cửa đến một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng mua không ít.
Đến cả hai người mới đến làm trong quán cô cũng đều mua hết.
“Cảm ơn chị Ôn Kiều!”
Lúc bình thường hai nhân viên mới đến cũng không ít lần nghe thấy đám Ôn Hoa nhắc đến Ôn Kiều nên bây giờ nhìn thấy cô, hai người họ đều có chút tò mò lén lút nhìn cô, trong lòng cực ký bất ngờ hóa ra bà chủ vẫn còn trẻ lại xinh đẹp như vậy.
Ôn Kiều gọi hai người họ đến gần mình, dịu dàng nói: “Hai người các em là nhân viên mới đến làm sao, tên là gì thế?”
Hai người họ lần lượt nói tên của mình ra cho Ôn Kiều biết, trước mặt Ôn Kiều, bọn họ có vẻ hơi mất tự nhiên.
Ôn Kiều gật đầu cười rồi bảo bọn họ đi làm việc, sau đó cô lại đi dạo một vòng trong quán, kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong quán, bao gồm cả vấn đề vệ sinh của quán và hàng tồn kho, độ tươi mới của nguyên liệu nấu ăn. Sau khi kiểm tra xong, cô mới đi đến chỗ Ôn Hoa đang vừa xào thức ăn vừa căng thẳng, lén lút nhìn cô, bảo cậu ấy xào xong phần cơm chiên trứng này thì ra đằng sau tìm cô.
“Chị Ôn Kiều, chị về rồi ạ!”
Ôn Kiều trở về, người vui mừng nhất chính là cậu ấy, cậu ấy đã biết chuyện Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ đính hôn từ chỗ mẹ mình, cũng thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Ôn Kiều.
Hơn nữa Ôn Kiều không ở đây, cậu ấy luôn cảm thấy thiếu đi một người đáng tin cậy để mình có thể dựa vào.
Ôn Kiều cười nói: “Vừa nãy chị có kiểm tra sơ qua trong tiệm một lát, mọi mặt trong tiệm đều được xử lý rất tốt, không phụ sự kỳ vọng mà chị dành cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy cô nói vậy, Ôn Hoa gãi đầu một cái: “Em đều làm theo những gì chị Ôn Kiều dạy em thôi.”
Ôn Kiều nói: “Sau này cũng phải như vậy, không được kiểu làm được một thời gian dài rồi buông lỏng quản lý, bất kể lúc nào vấn đề vệ sinh và nguyên liệu nấu ăn tươi ngon còn có hương vị và độ an toàn của món ăn đều là mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta, chỉ cần làm được những điều này thì cái quán này sẽ có thể mở cửa trong thời gian rất lâu rất dài.”
Ôn Hoa chăm chú nghe Ôn Kiều nói rồi nghiêm túc gật đầu: “Em đã biết rồi chị Ôn Kiều.”
Ôn Kiều lại nói tiếp: “Em làm rất tốt, mấy ngày nữa, chị sẽ tuyên bố chính thức với mọi người trong quán để em làm quản lý quán.”
Ôn Hoa lại cười khúc khích: “Cảm ơn chị Ôn Kiều.”
Gần nửa tháng rèn luyện này giúp cậu ấy cũng có thêm một chút tự tin với bản thân mình, hơn nữa nếu có cái gì không hiểu cũng có thể hỏi Ôn Kiều bất cứ lúc nào, cậu ấy cũng có thêm rất nhiều sức mạnh.
“Em nhất định sẽ cố gắng làm tốt!”
Đối với lời cam đoan này của Ôn Hoa, Ôn Kiều cười nói: “Chị biết, chị tin em.”
Sau đó, dường như nghĩ đến điều gì đó, Ôn Hoa đột nhiên nói: “Đúng rồi chị Ôn Kiều, em còn chưa chúc mừng chị nữa! Chúc mừng chị và anh Thời Ngộ đã đính hôn, hì hì.”
Nghe thấy có người nhắc đến chuyện đính hôn, trong lòng Ôn Kiều vẫn có chút thẹn thùng, cô nói đùa: “Không phải đã chúc mừng trên wechat rồi sao?”
Ôn Hoa: “Tuy vậy nhưng lúc gặp mặt vẫn phải nói chứ.”
Lúc này Chu Mẫn đi ra đằng sau gọi người: “Tiểu Hoa, phải xào hai phần cơm chiên trứng phần lớn!”
Ôn Hoa nhìn về phía Ôn Kiều: “Chị, vậy trước em đi làm việc đây!”
Ôn Kiều gật đầu cười: “Đi đi.”
Ôn Hoa nghe vậy thì lập tức đi ra đằng trước làm việc.
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc ở quê cô cứ luôn lo lắng Ôn Hoa làm việc xảy ra sơ suất gì đó, khoảng thời gian mười mấy ngày này cũng coi như là một kỳ kiểm tra thử, hiện tại xem ra cậu ấy không phụ sự tin tưởng của cô dành cho cậu ấy. Mấy tháng này, cô có rất nhiều chuyện của bản thân phải bận rộn xử lý, không có cách nào dành ra quá nhiều thời gian và sức lực để cắm đầu giải quyết công việc trong quán, bây giờ xem ra cô đã có thể yên tâm giao quán cho Ôn Hoa quản lý rồi.
-
Tống Thời Ngộ muốn tổ chức hôn lễ vào ngày mùng ba tháng mười một.
Ngày tháng chính xác đến mức khiến Ôn Kiều có chút hoang mang, lúc cô hỏi lại Tống Thời Ngộ.
Tống Thời Ngộ chỉ cười nhạt bảo: “Anh biết ngay em sẽ không nhớ ngày này là ngày gì mà, đấy là ngày anh tỏ tình với em.”
Dáng vẻ của anh bây giờ trông cực kỳ giống kiểu sau khi kết hôn, cô quên mất ngày kỷ niệm kết hôn vậy.
Nghe thấy Tống Thời Ngộ nói thế, Ôn Kiều chột dạ nói: “Mấy cái ngày này ai mà nhớ được chứ.”
Vốn dĩ cô đã chảy nhạy cảm gì với con số rồi.
Tống Thời Ngộ: “Anh sẽ nhớ.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ vẫn không chịu buông tha cho cô: “Vậy anh lại hỏi em tiếp, em có nhớ ngày lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau là ngày nào không?”
Ôn Kiều vắt hết nơron thần kinh suy nghĩ một lúc, sau đó do dự nói: “... Em chỉ nhớ được khi đó là lúc nghỉ hè thôi.”
Tống Thời Ngộ nở một nụ cười mỉm “hết sức hiền lành”: “Là ngày 29 tháng 8, cách ngày khai giảng ba ngày.”
Ôn Kiều thấy anh nhớ rõ ngày tháng như vậy thì cười gượng hai tiếng: “Oa! Anh đều nhớ hết sao, trí nhớ anh tốt thật đấy.”
Tống Thời Ngộ vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chả liên quan gì đến trí nhớ có tốt hay không, chỉ liên quan đến có để tâm lưu ý hay không mà thôi.”
Ôn Kiều: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng lẽ cô không nên hỏi.
-
Hôn lễ được quyết định sẽ tổ chức vào tháng 11, cũng chỉ có thời gian là ba tháng để chuẩn bị nên thời gian vẫn rất gấp gáp.
Hơn nữa trong lúc đó còn phải đồng thời chuẩn bị cho lễ đính hôn ở Lâm Xuyên.
Chẳng qua mấy chuyện này đều do mẹ của Tống Thời Ngộ xử lý, cô và Tống Thời Ngộ chỉ cần lúc cuối đưa ra quyết định và có mặt vào hôm đấy là được.
Vào hôm diễn ra lễ đính hôn, vì để Ôn Kiều trông thật lộng lẫy, xinh đẹp nên Mục Thanh đã đặc biệt mời một thợ trang điểm nổi tiếng trong giới làm đẹp đến trang điểm cho Ôn Kiều. Thậm chí cô ấy còn dùng tiền của mình mua một chiếc váy lễ phục rất đắt cho Ôn Kiều, nói là coi như quà tân hôn cô ấy tặng cho Ôn Kiều.
Ôn Kiều cũng không hề lãng phí công sức và tấm lòng mà Mục Thanh dành cho mình, buổi tối hôm lễ đính hôn diễn ra cô xuất hiện đầy lộng lẫy, xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy lễ phục màu xanh nước biển làm tôn lên làn da trắng hơn tuyết tóc đen như gỗ mun và môi đỏ như máu của cô, cho dù đứng bên cạnh Tống Thời Ngộ, cô cũng vẫn tỏa sáng rực rỡ với ánh sáng của riêng mình.
Đến ngay cả Diêu Tông cũng quan sát cô từ trên xuống dưới rất lâu, nói suýt chút nữa là đã không nhận ra cô rồi.
Lạc Văn Ngọc cũng rất hài lòng về cách ăn mặc và màn thể hiện của Ôn Kiều vào tối hôm đó.
Vốn dĩ bà ấy còn có chút không quá vừa lòng về cuộc hôn nhân này, sợ Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ không xứng đôi bị người khác chỉ trỏ bàn tán.
Nhưng bà ấy không ngờ hôm diễn ra lễ đính hôn lại cũng có không ít người thật lòng thật dạ đến chúc mừng bà ấy.
Có lẽ bởi vì vẻ đẹp của Ôn Kiều mang theo một cảm giác dịu dàng không có tính công kích và không khiến người khác ác cảm nên khiến người ta nhìn vào cảm thấy vừa mắt, thoải mái, vô cứ nảy sinh ra một vài ấn tượng tốt.
Hôm diễn ra lễ đính hôn đó Ôn Kiều cũng không thể nhìn thấy ba của Tống Thời Ngộ, nghe mẹ Tống Thời Ngộ nói thì vì ông ấy đang ở nước ngoài không quay về kịp nên không tham gia.
Nhưng Ôn Kiều có thể lờ mờ cảm nhận được đây có lẽ chỉ là kiếm cớ.
Rõ ràng ba Tống Thời Ngộ rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nhưng cô cũng không để ở trong lòng, bây giờ cô đã không còn là cô gái lo được lo mất giống như lúc trước nữa.
Tống Thời Ngộ đã tạo cho cô đủ cảm giác an toàn để cô không còn phải lo nghĩ quá nhiều nữa.
Sau lễ đính hôn vẫn còn phải chụp ảnh cưới.
Mục Thanh vận dụng các mối quan hệ của mình mời một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng trong nghề đến để chụp ảnh cưới cho hai người Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ, đến thợ trang điểm cũng mời người có kỹ thuật trang điểm tốt nhất mà cô ấy quen.
Để chụp ảnh cưới, Ôn Kiều còn giảm béo từ trước, cắn răng kiên trì chế độ giảm cân được nửa tháng, giảm được hai cân rưỡi. Hôm chụp ảnh cưới đó, Ôn Kiều trang điểm xong rồi mặc áo cưới dùng để chụp ảnh vào, vẻ đẹp của cô như lên một tầm cao mới, ngay đến chính bản thân cô cũng có chút không nhận ra chính mình.
Buổi sáng hôm chụp ảnh đó, từ năm giờ sáng cô đã phải thức dậy trang điểm, hơn nữa hôm nay trời lại còn nắng, chụp ảnh ngoại cảnh cả ngày vừa nắng vừa nóng, đến người có thể lực tốt như Ôn Kiều cũng chụp đến độ mệt mỏi, kiệt sức không nhịn được phàn nàn vài câu. Trong suốt cả buổi chụp ảnh, Tống Thời Ngộ không hề có chút không kiên nhẫn nào, anh lại còn giơ quạt điện nhỏ lên quạt gió cho cô.
Thợ trang điểm đi cùng bọn họ cũng không nhịn được mà hâm mộ nói với Ôn Kiều, cô ấy làm nghề này nhiều năm như vậy nhưng Tống Thời Ngộ là chú rể có lòng kiên nhẫn lại quan tâm nhất mà cô ấy từng gặp, quan trọng nhất chính là anh lại còn là người đẹp trai nhất.
Sau đó ảnh chụp ra lò, sau khi trải qua photoshop chỉnh sửa một chút ở khâu hậu kỳ, cô thấy Tống Thời Ngộ và cô trong tấm ảnh cưới rõ ràng chính là một đôi trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
Từ trước khi rửa ảnh, Tống Thời Ngộ đã yêu cầu mấy bức ảnh chưa trải qua chỉnh sửa ở khâu hậu kỳ rồi lưu vào trong điện thoại cài đặt làm hình nền.
Lê Tư Ý cầm xem ảnh chụp cũng cảm thán sau này mình kết hôn cũng phải tìm người nhiếp ảnh gia này mới được.
Sau khi chụp xong ảnh cưới, Ôn Kiều chỉ được nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại bắt đầu thử áo cưới.
Lê Tư Ý nói trước khi kết hôn nhất định không thể để chú rể nhìn thấy áo cưới của cô dâu, phải làm Tống Thời Ngộ hết hồn vì sự xinh đẹp của cô dâu vào ngày kết hôn.
Thế là cô ấy cũng ngang nhiên chiếm lấy vị trí của Tống Thời Ngộ, mỗi lần Ôn Kiều đi thử áo cưới đều là cô ấy đi cùng.
Mặc dù Mục Thanh rất bận nhưng cũng có tới một lần, còn giúp Ôn Kiều quyết định trang phục chúc rượu khách khứa.
Tống Thời Ngộ cũng không rảnh rỗi, những chuyện như thay đổi phòng tân hôn và liên hệ với công ty tổ chức hôn lễ đều do anh phụ trách.
Lạc Văn Ngọc cố gắng xen vào làm cũng đều thất bại.
Trong lúc đang trong trạng thái vô cùng bận rộn này, ngày mùng ba tháng mười một đó cuối cùng cũng đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro