Chương 87
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
2024-07-24 10:48:23
Đây là lần thứ hai Ôn Kiều gặp ba của Tống Thời Ngộ. Vào sáng sớm hôm nay, lúc làm lễ rước dâu, cô kính trà cho ba mẹ của Tống Thời Ngộ và sửa xưng hô, gọi họ là ba mẹ.
Ba của Tống Thời Ngộ mặc bộ đồ vest phẳng phiu, là một người đàn ông trung niên tuy đã luống tuổi như nhưng vẫn thấy rõ nét khôi ngô của thời trẻ, trông khá trang nghiêm, khi nhìn cô cũng lộ vẻ đánh giá nhưng không bộc lộ rõ rệt việc mình không thích cô, có điều cũng không quá niềm nở.
Theo cảm nhận của Ôn Kiều, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thoạt trông mối quan hệ giữa Tống Thời Ngộ và ba mẹ anh không gần gũi cho lắm, hễ là những gì duy trì được sự hiền hoà xã giao thì cô sẽ làm bất cứ điều gì mà thân phận này nên làm.
Vào tiệc rượu tối nay, chỉ còn lại những người trẻ tuổi ở lại chơi.
Ôn Kiều thay một chiếc áo đầm thoải mái, tẩy trang. Gương mặt cô không còn lớp trang điểm dày cộp nữa mà nhường chỗ cho nét đẹp mộc mạc, trong sáng và tự nhiên, khí chất và ánh hào quang toát lên từ cô cũng khác hẳn trước kia.
Bất cứ ai mời Ôn Kiều uống rượu trong đám cưới đều bị Lê Tư Ý và Mục Thanh ngăn cản. Song, đến tiệc rượu buổi tối, nhiều người bạn bên Tống Thời Ngộ vẫn dụ dỗ, đòi cô uống rượu.
Tống Thời Ngộ lấy hết tất cả những ly rượu mà người khác mời Ôn Kiều uống đi, sau đó uống cạn với gương mặt điềm nhiên như không, chưa bao giờ biến sắc. Sau đó, anh mỉm cười cảnh cáo mọi người: “Vợ tôi không giỏi uống rượu, các cậu đừng bắt nạt cô ấy.”
Thế là cả đám hò hét chói tai, bầu không khí thoáng chốc náo nhiệt cả lên.
Khuôn mặt Ôn Kiều đỏ bừng đến mức trông như đã say rồi vậy.
Tối nay cô chỉ uống có hai ly, ấy vậy mà cô lại thấy lâng lâng tưởng chừng đang bước đi trên mây, từng ấy rượu thôi đã có thể làm cô chao đảo rồi.
Tối nay cả đám chơi bời thỏa thích đến tận đêm khuya, Tống Thời Ngộ được Diêu Tông và một người bạn khác đỡ về phòng khách sạn. Diêu Tông “quẳng” được Tống Thời Ngộ lên giường rồi thì không thèm đoái hoài gì tới nữa, anh ấy nháy mắt, nói với Ôn Kiều: “Ôn Kiều, tối nay nhờ cô chăm sóc cậu ấy nhé!”
Sau khi tiễn anh ấy và người bạn kia về, Ôn Kiều quay lại vào phòng, đến bên mép giường nhìn Tống Thời Ngộ đang nhắm mắt nằm trên giường như tượng, không nhúc nhích. Cô thầm nghĩ: Lần này chắc có lẽ anh say thật rồi nhỉ?
Cô thò đầu tới xem, phát hiện gương mặt anh đỏ gay cả lên, đỏ từ tai cho đến cổ, dù vậy trông anh vẫn vô cùng điển trai.
Điều đó làm một suy nghĩ dâng lên trong đầu Ôn Kiều rằng: Sau này dù về già thì chắc Tống Thời Ngộ vẫn là một ông già bảnh bao nhỉ?
Cô kìm lòng không đằng chìa tay ra toan vuốt ve mặt anh, tuy nhiên, ngay lúc cô sắp sửa chạm đến gò má, cặp mắt đang nhắm chặt của Tống Thời Ngộ bỗng dưng choàng mở, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt mơ màng.
Ôn Kiều hoảng sợ giật thót, rụt luôn cả tay về. Nhưng cô chưa kịp rụt về hết thì đã bị Tống Thời Ngộ nắm lấy, sau đó anh mạnh tay kéo cô bổ nhào lên người mình.
Tống Thời Ngộ bị đè thì bật thốt “hự” một tiếng, sau đó vừa cười khúc khích vừa nhận xét: “Nặng quá!”
Ôn Kiều vốn đã chật vật vì ngã nhào lên người anh chưa lấy lại được thăng bằng, giờ còn bị Tống Thời Ngộ nói là nhận quá nên thẹn quá hóa giận, trừng mắt với anh: “Anh lại vờ say nữa à?!” Dứt lời, cô chuẩn bị bò dậy khỏi người anh, kết quả mới vừa nhúc nhích đầu gối thì đã bị Tống Thời Ngộ ôm eo đè xuống lại.
“Đừng cử động, cho anh ôm một lát.” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa ôm cô trở mình, ôm bằng cả chân lẫn tay như con bạch tuộc, còn vùi mặt vào hõm vai cô mà dụi, nhắm mắt lầm bầm: “Anh có vờ say đâu, anh đau đầu thật mà.“. Ngôn Tình Hay
Ôn Kiều mềm lòng ngay tắp lự, vuốt tóc anh: “Khó chịu không?”
Tống Thời Ngộ uể oải đáp “có”, nhân tiện cầm tay cô đặt lên đầu mình lại: “Vợ ơi~ Xoa đầu anh nữa đi, thoải mái quá!”
Ôn Kiều ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm. Sau đó cô vờ như mình không nghe thấy, từ từ xoa đầu anh như vuốt lông mèo, gương mặt lại bất chợt ửng hồng.
Tống Thời Ngộ thoải mái quá nên cứ rầm rì mãi, khóe miệng cũng hơi nhoẻn lên.
“Ngày mai anh sẽ dẫn em đi xem nhà của chúng ta.”
“Ừm.”
“Chắc chắn em sẽ thích lắm.”
“Bà nội, bác cả và Bình An cũng sẽ thích.”
“Được.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng một hồi, anh đột nhiên ôm chặt cô hơn, thủ thỉ trong lúc mơ màng do cơn say.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
Anh nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời của cô: “Em phải nói cho rõ ràng chứ! Em cũng gì cơ?”
Ôn Kiều hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn cười tủm tỉm: “... Em cũng yêu anh.”
“Anh yêu em nhiều lắm.”
“Em cũng yêu anh nhiều lắm.”
Tống Thời Ngộ bỗng dưng lần mò ra tay cô, thế rồi nắm chặt nó trong tay: “Em hãy hứa với anh, mãi mãi không bao giờ được rời xa anh.”
Ôn Kiều im lặng hai giây rồi nói theo: “Em sẽ mãi mãi không rời xa anh.”
Tống Thời Ngộ thình lình ngẩng đầu, khẽ hé mắt nhìn cô, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì say khướt. Anh nhíu mày: “Em khựng lại kìa.”
Ôn Kiều: “... Có hả?”
Ánh mắt của Tống Thời Ngộ bắt đầu trở nên nguy hiểm: “Có!”
Bấy giờ Ôn Kiều mới chắc chắn lúc này Tống Thời Ngộ đã say, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Em khựng lại không có nghĩa là đắn đo chần chừ mà nghĩ là em rất coi trọng vấn đề này, phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới trả lời anh chứ không phải hứa cho có lệ.”
Tống Thời Ngộ nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi ngờ. Vài giây sau, anh tin tưởng lời giải thích của cô, hài lòng nằm về chỗ, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, anh hít mũi ngửi, bảo: “Em thơm quá!”
Mặc dù thừa biết Tống Thời Ngộ đã say nhưng Ôn Kiều vẫn thấy hơi bẽn lẽn, tai nóng bừng, cô ấp úng đáp: “Mùi sữa tắm đó.”
Tống Thời Ngộ chợt bảo: “Em ngửi anh đi.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ thúc giục: “Ngửi đi!”
Ôn Kiều đành rướn người tới ngửi, sau đó thật thà cho biết: “Người anh toàn mùi rượu.”
Không ngờ Tống Thời Ngộ đang nằm trên giường bỗng dưng bật dậy ngay tắp lự: “Anh đi tắm đây!” Không ai có thể cản được anh!
Ôn Kiều không yên tâm để anh tắm một mình trong phòng tắm, đành phải đứng trông chừng ngoài cửa. Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ trong kia, cô ngáp lên ngáp xuống mấy lần, buồn ngủ đến mức mi mắt sắp díu lại đến nơi vậy.
Thật lâu sau, Tống Thời Ngộ mới mặc áo choàng tắm bước ra từ trong phòng tắm đầy hơi nước, kèm theo đó là mùi sữa tắm thơm lừng.
Nhìn Tống Thời Ngộ với mái tóc ướt đẫm cùng gương mặt cuốn hút, phong độ nay đã ửng hồng đầy quyến rũ vì hơi nóng trong phòng tắm, Ôn Kiều thèm thuồng nuốt nước miếng, chẳng biết vứt liêm sỉ ở đâu rồi.
Tống Thời Ngộ chủ động sáp lại gần cô: “Em ngửi lại đi.”
Ôn Kiều nhịn cười: “Ừm, thơm quá!”
Tống Thời Ngộ rất vừa ý, định dắt cô về giường thì bị Ôn Kiều giữ lại ngay. Cô nhìn mái tóc còn nhỏ nước liên tục của anh: “Sấy tóc cho khô đã.”
Năm phút sau, Tống Thời Ngộ ngoan ngoãn ngồi xổm trên sàn phòng tắm để Ôn Kiều sấy tóc cho mình.
Ôn Kiều đứng trước mặt Tống Thời Ngộ, cúi đầu cầm máy sấy sấy tóc cho anh. Sống mũi với hình dáng dốc đứng tựa vách núi của anh lộ ra giữa những sợi tóc mái đen tuyền lòa xòa trước trán anh, thấp thoáng nhìn thấy ngũ quan và viền mặt đẹp đến nỗi khiến người ta xiêu lòng giữa những sợi tóc đang phấp phới kia.
Ôn Kiều tắt máy sấy, đặt lên bệ rửa tay, sau đó ngồi xổm đẩy tóc mái che phủ hết mặt anh ra, để lộ dáng hình đôi mắt tuy vẫn điềm tĩnh như xưa nhưng lúc này đã lấp ló thêm sự ngơ ngác. Tống Thời Ngộ đang ngạc nhiên nhìn cô. Ôn Kiều cũng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó bỗng dưng rướn người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Tống Thời Ngộ chỉ sững sờ ba giây rồi đổi khách thành chủ, hôn trả lại ngay.
Ôn Kiều bị anh bế từ dưới đất lên, ngồi trên bồn rửa tay. Hai người trao nhau nụ hôn cháy bỏng và đắm chìm trong nụ hôn ấy đến mức chẳng biết trời trăng mây gió là gì, rồi cô lại được anh bế về phòng. Hai người cùng nhau ngã ra giường, Tống Thời Ngộ lại không cầm lòng được mà rướn lên hôn cô, gương mặt lạnh lùng thanh thoát nay đã trở nên đỏ bừng vì sự thèm khát trào dâng, yết hầu gợi cảm khẽ lăn lên xuống liên tục.
Mái tóc dài đen tuyền của Ôn Kiều xõa tung trên chiếc chăn trắng tinh, cô khoác hờ hai tay lên người Tống Thời Ngộ, bật ra tiếng thở dốc ngắt quãng nhưng đầy ngọt ngào và quyến rũ từ trong cổ họng.
Tiết tấu của Tống Thời Ngộ từ từ chậm lại.
Đêm hãy còn dài, anh có thể tận tình âu yếm.
Có điều người được âu yếm lại không được sung sướng cho lắm. Vốn dĩ Ôn Kiều trụ được đến bây giờ là đã uể oải lắm rồi, hai lần đầu tiên thì cô còn phối hợp được, mà quả thật cô cũng rất tận hưởng trong hai lần này, nhưng dần dà Ôn Kiều bắt đầu kiệt sức, không thể theo kịp. Đặc biệt là chân, chân cô như nhũn ra luôn vậy.
“Ngoan nào, đừng ngủ trước, ngày mai anh sẽ cho em ngủ nguyên ngày.” Tống Thời Ngộ hết hôn má cô lại hôn tai cô, chất giọng khàn khàn ấy toát lên sự quyến rũ khó có thể diễn tả thành lời, đâu đó còn ẩn chứa cả sự dụ dỗ nhưng thực chất là đe dọa.
Ôn Kiều: “...”
Chiều hôm sau, Ôn Kiều thức dậy sau giấc ngủ li bì cái thân mỏi eo đau lưng. Những chuyện xảy ra trong tối hôm qua ùa về trong tâm trí, cô chắc mẩm sau đó anh làm không chỉ một lần. Cô nhớ mang máng rằng trước khi mình hoàn toàn lịm đi, cô đã nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt chiếu vào từ khe rèm cửa sổ.
Đến giờ ăn trưa, Tống Thời Ngộ đút cơm cho cô ăn, ăn xong cô lại nằm ngủ mê man trên giường suốt một ngày trời, đến tận sáng hôm sau mới tỉnh.
...
Ngày thứ ba kể từ khi đám cưới diễn ra, cuối cùng cũng đến lúc Ôn Kiều được Tống Thời Ngộ đón về nhà mới.
Bà nội và bác cả vẫn còn ở tạm khách sạn, Tống Thời Ngộ đưa bà ấy về nhà trước.
Nhà mới của hai người không phải căn nhà một tầng hai phòng như Tống Thời Ngộ đã nói lúc trước, mà là một căn biệt thự đơn lập tại một khu chung cư đắt tiền.
Tống Thời Ngộ dẫn Ôn Kiều đi tham quan một vòng: “Sau đó anh nghĩ lại thì thấy hình như nơi này hợp hơn, gần trường học sau này của Bình An, tiện đưa đón thằng bé. Bà nội đi đứng không thuận tiện nên anh xếp phòng của bà ấy ở tầng một. Đi từ cửa sau ra ngoài là một vườn hoa nhỏ. Lúc đó xới hết lên, bà ấy muốn trồng gì hay nuôi gì cũng được. Trong khu chung cư có hồ nhân tạo, chúng ta còn có thể đến đó tản bộ. Phòng của Bình An và bác cả đều ở tầng hai cả, cả hai phòng đều chung một mái hiên. Bình An thích đọc sách nên anh đã chuẩn bị cho thằng bé một căn phòng đọc sách, trong đó có rất nhiều thể loại sách thằng bé hứng thú. Với thêm một phòng giải trí nữa, khi nào học mệt thì Bình An cũng có thể vào phòng giải trí để thư giãn, thả lỏng. Còn lại tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà chúng ta cứ vào ở trước đã, sau này thấy thiếu gì thì bổ sung dần. Không biết em thấy sao?”
Từ tận đáy lòng Ôn Kiều dâng lên sự cảm động khôn xiết, cô ôm chầm lấy anh: “Em thấy quá tuyệt vời ấy chứ!”
Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Thời Ngộ sẽ cân nhắc đủ điều, chu đáo đến vậy vì mình.
Lúc được đón đến đây, cả bà nội lẫn bác cả của cô cũng đều bất ngờ trước độ hoành tráng và nguy nga của căn nhà. Đặc biệt là bác cả, gương mặt ông ấy ngập tràn sự khó tin: “Kiều Kiều, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống tại đây hả?”
Bác cả nhìn ngắm căn phòng mới của mình, vô cùng thích thú với nó.
Phòng ngủ dưới quê bác ấy còn dùng giường gỗ, không đủ sáng, ban ngày mà vẫn phải bật đèn, khổ nỗi bà nội muốn tiết kiệm nên không thường bật đèn linh tinh vào ban ngày. Còn giờ đây, phòng ngủ mới của ông ấy vừa rộng rãi vừa sáng, lại còn trang trí thiết kế cực kỳ đẹp, giường cũng khổng lồ, ông ấy có thể nằm lăn qua lộn lại trên đó! Chăn ở đây còn mềm hơn cả chăn ở khách sạn nữa! Chưa hết, ông ấy còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong phòng nữa cơ!
Bình An thì khá bình tĩnh khi thấy phòng mình, nhưng lúc thấy phòng đọc sách do Tống Thời Ngộ dành tặng riêng cho mình, cậu bé cũng không kìm được reo lên tiếng “Woa” thật mừng rỡ.
Không ngoa khi nói rằng đây là một thư viện thu bé lại, trong này có đầy đủ tất cả các loại sách, có cả một chiếc bàn học đặt bên cửa sổ, máy tính và các loại văn phòng phẩm cũng được chuẩn bị sẵn tại đây.
Đến lúc thấy những gì đã được chuẩn bị, bà nội vô cùng vui mừng, đồng thời bà ấy cũng đã hiểu dụng ý của Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ.
Bà nội gọi hai người tới để ngồi xuống cùng bàn bạc với nhau. Quả nhiên, đúng như những Ôn Kiều đã đoán, bà ấy không muốn sống tại đây mãi, nhưng bên cạnh đó bà ấy đã đồng ý thỉnh thoảng sẽ đến ngôi nhà này để ở lại mấy ngày. Còn bác cả muốn đi hay ở thì bà nội nói tùy ông ấy quyết định.
Nhận ra điều gì đang làm Ôn Kiều bận tâm, bà nội mỉm cười trấn an: “Các cháu đừng lo cho bà, bà đã thống nhất với bà Tống của cháu rồi. Sau này à, hai bà già này sẽ sống cùng nhau, làm bạn với nhau.”
Ôn Kiều không còn cách nào khác, đành chấp nhận, nhìn vào tình hình trước mắt thì đây đã là sắp xếp tốt nhất rồi.
Ba của Tống Thời Ngộ mặc bộ đồ vest phẳng phiu, là một người đàn ông trung niên tuy đã luống tuổi như nhưng vẫn thấy rõ nét khôi ngô của thời trẻ, trông khá trang nghiêm, khi nhìn cô cũng lộ vẻ đánh giá nhưng không bộc lộ rõ rệt việc mình không thích cô, có điều cũng không quá niềm nở.
Theo cảm nhận của Ôn Kiều, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Thoạt trông mối quan hệ giữa Tống Thời Ngộ và ba mẹ anh không gần gũi cho lắm, hễ là những gì duy trì được sự hiền hoà xã giao thì cô sẽ làm bất cứ điều gì mà thân phận này nên làm.
Vào tiệc rượu tối nay, chỉ còn lại những người trẻ tuổi ở lại chơi.
Ôn Kiều thay một chiếc áo đầm thoải mái, tẩy trang. Gương mặt cô không còn lớp trang điểm dày cộp nữa mà nhường chỗ cho nét đẹp mộc mạc, trong sáng và tự nhiên, khí chất và ánh hào quang toát lên từ cô cũng khác hẳn trước kia.
Bất cứ ai mời Ôn Kiều uống rượu trong đám cưới đều bị Lê Tư Ý và Mục Thanh ngăn cản. Song, đến tiệc rượu buổi tối, nhiều người bạn bên Tống Thời Ngộ vẫn dụ dỗ, đòi cô uống rượu.
Tống Thời Ngộ lấy hết tất cả những ly rượu mà người khác mời Ôn Kiều uống đi, sau đó uống cạn với gương mặt điềm nhiên như không, chưa bao giờ biến sắc. Sau đó, anh mỉm cười cảnh cáo mọi người: “Vợ tôi không giỏi uống rượu, các cậu đừng bắt nạt cô ấy.”
Thế là cả đám hò hét chói tai, bầu không khí thoáng chốc náo nhiệt cả lên.
Khuôn mặt Ôn Kiều đỏ bừng đến mức trông như đã say rồi vậy.
Tối nay cô chỉ uống có hai ly, ấy vậy mà cô lại thấy lâng lâng tưởng chừng đang bước đi trên mây, từng ấy rượu thôi đã có thể làm cô chao đảo rồi.
Tối nay cả đám chơi bời thỏa thích đến tận đêm khuya, Tống Thời Ngộ được Diêu Tông và một người bạn khác đỡ về phòng khách sạn. Diêu Tông “quẳng” được Tống Thời Ngộ lên giường rồi thì không thèm đoái hoài gì tới nữa, anh ấy nháy mắt, nói với Ôn Kiều: “Ôn Kiều, tối nay nhờ cô chăm sóc cậu ấy nhé!”
Sau khi tiễn anh ấy và người bạn kia về, Ôn Kiều quay lại vào phòng, đến bên mép giường nhìn Tống Thời Ngộ đang nhắm mắt nằm trên giường như tượng, không nhúc nhích. Cô thầm nghĩ: Lần này chắc có lẽ anh say thật rồi nhỉ?
Cô thò đầu tới xem, phát hiện gương mặt anh đỏ gay cả lên, đỏ từ tai cho đến cổ, dù vậy trông anh vẫn vô cùng điển trai.
Điều đó làm một suy nghĩ dâng lên trong đầu Ôn Kiều rằng: Sau này dù về già thì chắc Tống Thời Ngộ vẫn là một ông già bảnh bao nhỉ?
Cô kìm lòng không đằng chìa tay ra toan vuốt ve mặt anh, tuy nhiên, ngay lúc cô sắp sửa chạm đến gò má, cặp mắt đang nhắm chặt của Tống Thời Ngộ bỗng dưng choàng mở, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt mơ màng.
Ôn Kiều hoảng sợ giật thót, rụt luôn cả tay về. Nhưng cô chưa kịp rụt về hết thì đã bị Tống Thời Ngộ nắm lấy, sau đó anh mạnh tay kéo cô bổ nhào lên người mình.
Tống Thời Ngộ bị đè thì bật thốt “hự” một tiếng, sau đó vừa cười khúc khích vừa nhận xét: “Nặng quá!”
Ôn Kiều vốn đã chật vật vì ngã nhào lên người anh chưa lấy lại được thăng bằng, giờ còn bị Tống Thời Ngộ nói là nhận quá nên thẹn quá hóa giận, trừng mắt với anh: “Anh lại vờ say nữa à?!” Dứt lời, cô chuẩn bị bò dậy khỏi người anh, kết quả mới vừa nhúc nhích đầu gối thì đã bị Tống Thời Ngộ ôm eo đè xuống lại.
“Đừng cử động, cho anh ôm một lát.” Tống Thời Ngộ vừa nói vừa ôm cô trở mình, ôm bằng cả chân lẫn tay như con bạch tuộc, còn vùi mặt vào hõm vai cô mà dụi, nhắm mắt lầm bầm: “Anh có vờ say đâu, anh đau đầu thật mà.“. Ngôn Tình Hay
Ôn Kiều mềm lòng ngay tắp lự, vuốt tóc anh: “Khó chịu không?”
Tống Thời Ngộ uể oải đáp “có”, nhân tiện cầm tay cô đặt lên đầu mình lại: “Vợ ơi~ Xoa đầu anh nữa đi, thoải mái quá!”
Ôn Kiều ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm. Sau đó cô vờ như mình không nghe thấy, từ từ xoa đầu anh như vuốt lông mèo, gương mặt lại bất chợt ửng hồng.
Tống Thời Ngộ thoải mái quá nên cứ rầm rì mãi, khóe miệng cũng hơi nhoẻn lên.
“Ngày mai anh sẽ dẫn em đi xem nhà của chúng ta.”
“Ừm.”
“Chắc chắn em sẽ thích lắm.”
“Bà nội, bác cả và Bình An cũng sẽ thích.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng một hồi, anh đột nhiên ôm chặt cô hơn, thủ thỉ trong lúc mơ màng do cơn say.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
Anh nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời của cô: “Em phải nói cho rõ ràng chứ! Em cũng gì cơ?”
Ôn Kiều hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn cười tủm tỉm: “... Em cũng yêu anh.”
“Anh yêu em nhiều lắm.”
“Em cũng yêu anh nhiều lắm.”
Tống Thời Ngộ bỗng dưng lần mò ra tay cô, thế rồi nắm chặt nó trong tay: “Em hãy hứa với anh, mãi mãi không bao giờ được rời xa anh.”
Ôn Kiều im lặng hai giây rồi nói theo: “Em sẽ mãi mãi không rời xa anh.”
Tống Thời Ngộ thình lình ngẩng đầu, khẽ hé mắt nhìn cô, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì say khướt. Anh nhíu mày: “Em khựng lại kìa.”
Ôn Kiều: “... Có hả?”
Ánh mắt của Tống Thời Ngộ bắt đầu trở nên nguy hiểm: “Có!”
Bấy giờ Ôn Kiều mới chắc chắn lúc này Tống Thời Ngộ đã say, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Em khựng lại không có nghĩa là đắn đo chần chừ mà nghĩ là em rất coi trọng vấn đề này, phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới trả lời anh chứ không phải hứa cho có lệ.”
Tống Thời Ngộ nhìn cô chằm chằm với vẻ nghi ngờ. Vài giây sau, anh tin tưởng lời giải thích của cô, hài lòng nằm về chỗ, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, anh hít mũi ngửi, bảo: “Em thơm quá!”
Mặc dù thừa biết Tống Thời Ngộ đã say nhưng Ôn Kiều vẫn thấy hơi bẽn lẽn, tai nóng bừng, cô ấp úng đáp: “Mùi sữa tắm đó.”
Tống Thời Ngộ chợt bảo: “Em ngửi anh đi.”
Ôn Kiều: “...”
Tống Thời Ngộ thúc giục: “Ngửi đi!”
Ôn Kiều đành rướn người tới ngửi, sau đó thật thà cho biết: “Người anh toàn mùi rượu.”
Không ngờ Tống Thời Ngộ đang nằm trên giường bỗng dưng bật dậy ngay tắp lự: “Anh đi tắm đây!” Không ai có thể cản được anh!
Ôn Kiều không yên tâm để anh tắm một mình trong phòng tắm, đành phải đứng trông chừng ngoài cửa. Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ trong kia, cô ngáp lên ngáp xuống mấy lần, buồn ngủ đến mức mi mắt sắp díu lại đến nơi vậy.
Thật lâu sau, Tống Thời Ngộ mới mặc áo choàng tắm bước ra từ trong phòng tắm đầy hơi nước, kèm theo đó là mùi sữa tắm thơm lừng.
Nhìn Tống Thời Ngộ với mái tóc ướt đẫm cùng gương mặt cuốn hút, phong độ nay đã ửng hồng đầy quyến rũ vì hơi nóng trong phòng tắm, Ôn Kiều thèm thuồng nuốt nước miếng, chẳng biết vứt liêm sỉ ở đâu rồi.
Tống Thời Ngộ chủ động sáp lại gần cô: “Em ngửi lại đi.”
Ôn Kiều nhịn cười: “Ừm, thơm quá!”
Tống Thời Ngộ rất vừa ý, định dắt cô về giường thì bị Ôn Kiều giữ lại ngay. Cô nhìn mái tóc còn nhỏ nước liên tục của anh: “Sấy tóc cho khô đã.”
Năm phút sau, Tống Thời Ngộ ngoan ngoãn ngồi xổm trên sàn phòng tắm để Ôn Kiều sấy tóc cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Kiều đứng trước mặt Tống Thời Ngộ, cúi đầu cầm máy sấy sấy tóc cho anh. Sống mũi với hình dáng dốc đứng tựa vách núi của anh lộ ra giữa những sợi tóc mái đen tuyền lòa xòa trước trán anh, thấp thoáng nhìn thấy ngũ quan và viền mặt đẹp đến nỗi khiến người ta xiêu lòng giữa những sợi tóc đang phấp phới kia.
Ôn Kiều tắt máy sấy, đặt lên bệ rửa tay, sau đó ngồi xổm đẩy tóc mái che phủ hết mặt anh ra, để lộ dáng hình đôi mắt tuy vẫn điềm tĩnh như xưa nhưng lúc này đã lấp ló thêm sự ngơ ngác. Tống Thời Ngộ đang ngạc nhiên nhìn cô. Ôn Kiều cũng nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó bỗng dưng rướn người tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Tống Thời Ngộ chỉ sững sờ ba giây rồi đổi khách thành chủ, hôn trả lại ngay.
Ôn Kiều bị anh bế từ dưới đất lên, ngồi trên bồn rửa tay. Hai người trao nhau nụ hôn cháy bỏng và đắm chìm trong nụ hôn ấy đến mức chẳng biết trời trăng mây gió là gì, rồi cô lại được anh bế về phòng. Hai người cùng nhau ngã ra giường, Tống Thời Ngộ lại không cầm lòng được mà rướn lên hôn cô, gương mặt lạnh lùng thanh thoát nay đã trở nên đỏ bừng vì sự thèm khát trào dâng, yết hầu gợi cảm khẽ lăn lên xuống liên tục.
Mái tóc dài đen tuyền của Ôn Kiều xõa tung trên chiếc chăn trắng tinh, cô khoác hờ hai tay lên người Tống Thời Ngộ, bật ra tiếng thở dốc ngắt quãng nhưng đầy ngọt ngào và quyến rũ từ trong cổ họng.
Tiết tấu của Tống Thời Ngộ từ từ chậm lại.
Đêm hãy còn dài, anh có thể tận tình âu yếm.
Có điều người được âu yếm lại không được sung sướng cho lắm. Vốn dĩ Ôn Kiều trụ được đến bây giờ là đã uể oải lắm rồi, hai lần đầu tiên thì cô còn phối hợp được, mà quả thật cô cũng rất tận hưởng trong hai lần này, nhưng dần dà Ôn Kiều bắt đầu kiệt sức, không thể theo kịp. Đặc biệt là chân, chân cô như nhũn ra luôn vậy.
“Ngoan nào, đừng ngủ trước, ngày mai anh sẽ cho em ngủ nguyên ngày.” Tống Thời Ngộ hết hôn má cô lại hôn tai cô, chất giọng khàn khàn ấy toát lên sự quyến rũ khó có thể diễn tả thành lời, đâu đó còn ẩn chứa cả sự dụ dỗ nhưng thực chất là đe dọa.
Ôn Kiều: “...”
Chiều hôm sau, Ôn Kiều thức dậy sau giấc ngủ li bì cái thân mỏi eo đau lưng. Những chuyện xảy ra trong tối hôm qua ùa về trong tâm trí, cô chắc mẩm sau đó anh làm không chỉ một lần. Cô nhớ mang máng rằng trước khi mình hoàn toàn lịm đi, cô đã nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt chiếu vào từ khe rèm cửa sổ.
Đến giờ ăn trưa, Tống Thời Ngộ đút cơm cho cô ăn, ăn xong cô lại nằm ngủ mê man trên giường suốt một ngày trời, đến tận sáng hôm sau mới tỉnh.
...
Ngày thứ ba kể từ khi đám cưới diễn ra, cuối cùng cũng đến lúc Ôn Kiều được Tống Thời Ngộ đón về nhà mới.
Bà nội và bác cả vẫn còn ở tạm khách sạn, Tống Thời Ngộ đưa bà ấy về nhà trước.
Nhà mới của hai người không phải căn nhà một tầng hai phòng như Tống Thời Ngộ đã nói lúc trước, mà là một căn biệt thự đơn lập tại một khu chung cư đắt tiền.
Tống Thời Ngộ dẫn Ôn Kiều đi tham quan một vòng: “Sau đó anh nghĩ lại thì thấy hình như nơi này hợp hơn, gần trường học sau này của Bình An, tiện đưa đón thằng bé. Bà nội đi đứng không thuận tiện nên anh xếp phòng của bà ấy ở tầng một. Đi từ cửa sau ra ngoài là một vườn hoa nhỏ. Lúc đó xới hết lên, bà ấy muốn trồng gì hay nuôi gì cũng được. Trong khu chung cư có hồ nhân tạo, chúng ta còn có thể đến đó tản bộ. Phòng của Bình An và bác cả đều ở tầng hai cả, cả hai phòng đều chung một mái hiên. Bình An thích đọc sách nên anh đã chuẩn bị cho thằng bé một căn phòng đọc sách, trong đó có rất nhiều thể loại sách thằng bé hứng thú. Với thêm một phòng giải trí nữa, khi nào học mệt thì Bình An cũng có thể vào phòng giải trí để thư giãn, thả lỏng. Còn lại tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà chúng ta cứ vào ở trước đã, sau này thấy thiếu gì thì bổ sung dần. Không biết em thấy sao?”
Từ tận đáy lòng Ôn Kiều dâng lên sự cảm động khôn xiết, cô ôm chầm lấy anh: “Em thấy quá tuyệt vời ấy chứ!”
Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Thời Ngộ sẽ cân nhắc đủ điều, chu đáo đến vậy vì mình.
Lúc được đón đến đây, cả bà nội lẫn bác cả của cô cũng đều bất ngờ trước độ hoành tráng và nguy nga của căn nhà. Đặc biệt là bác cả, gương mặt ông ấy ngập tràn sự khó tin: “Kiều Kiều, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống tại đây hả?”
Bác cả nhìn ngắm căn phòng mới của mình, vô cùng thích thú với nó.
Phòng ngủ dưới quê bác ấy còn dùng giường gỗ, không đủ sáng, ban ngày mà vẫn phải bật đèn, khổ nỗi bà nội muốn tiết kiệm nên không thường bật đèn linh tinh vào ban ngày. Còn giờ đây, phòng ngủ mới của ông ấy vừa rộng rãi vừa sáng, lại còn trang trí thiết kế cực kỳ đẹp, giường cũng khổng lồ, ông ấy có thể nằm lăn qua lộn lại trên đó! Chăn ở đây còn mềm hơn cả chăn ở khách sạn nữa! Chưa hết, ông ấy còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong phòng nữa cơ!
Bình An thì khá bình tĩnh khi thấy phòng mình, nhưng lúc thấy phòng đọc sách do Tống Thời Ngộ dành tặng riêng cho mình, cậu bé cũng không kìm được reo lên tiếng “Woa” thật mừng rỡ.
Không ngoa khi nói rằng đây là một thư viện thu bé lại, trong này có đầy đủ tất cả các loại sách, có cả một chiếc bàn học đặt bên cửa sổ, máy tính và các loại văn phòng phẩm cũng được chuẩn bị sẵn tại đây.
Đến lúc thấy những gì đã được chuẩn bị, bà nội vô cùng vui mừng, đồng thời bà ấy cũng đã hiểu dụng ý của Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ.
Bà nội gọi hai người tới để ngồi xuống cùng bàn bạc với nhau. Quả nhiên, đúng như những Ôn Kiều đã đoán, bà ấy không muốn sống tại đây mãi, nhưng bên cạnh đó bà ấy đã đồng ý thỉnh thoảng sẽ đến ngôi nhà này để ở lại mấy ngày. Còn bác cả muốn đi hay ở thì bà nội nói tùy ông ấy quyết định.
Nhận ra điều gì đang làm Ôn Kiều bận tâm, bà nội mỉm cười trấn an: “Các cháu đừng lo cho bà, bà đã thống nhất với bà Tống của cháu rồi. Sau này à, hai bà già này sẽ sống cùng nhau, làm bạn với nhau.”
Ôn Kiều không còn cách nào khác, đành chấp nhận, nhìn vào tình hình trước mắt thì đây đã là sắp xếp tốt nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro