Ôn Lạc Văn Khúc

có khi nào...

2024-09-27 01:00:23

Đợi đến khi anh rời đi tôi mới thở mạnh 1 hơi. Nghĩ lại thì lúc nãy tôi đã nhìn thấy tai anh đỏ nhớ lại biểu tình của anh tối hôm qua.

"có khi nào..."

càng nghĩ lại cảnh tối mặt tôi càng nóng lên. Anh ấy vậy mà hôm qua vừa tắm xong liền chạy ngay đến phòng tôi. Anh đây là không sợ chết sao. Huống hồ tôi còn chưa đủ 18 tuổi, phải đợi qua vài ngày nữa mới 18. Anh đây rõ là ngu xuẩn.

đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng bỗng điện thoại nhận đến 1 mail lạ, mở ra xem tôi phát hoản dậy dựng ngay trên giường. Ngay sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng, qua phòng anh mở tung cửa ra mà chưa được sự cho phép của anh.

cửa vừa mở ra tôi hí hửng gọi anh, vốn muốn khoe với anh tin vui nhưng mà

"anh trai, anh xem em vừa nhận được gì nè...."

anh ấy đang thay áo. Nói chính xác hơn là vừa cởi áo ra còn chưa kịp mặc áo mới vào. Ánh sáng âm thanh điều kiện thuận lợi, lần đâu tiên tôi nhìn thấy anh trai khỏa thân trên. Quả đúng là đàn ông chị em ai cũng mê.

chợt nhận ra mình hâm hố, tôi lập tức quay lưng. Lấp bắp nói

"anh trai... em... em xin lỗi... em không biết là anh đang thay đồ"

anh nhìn bóng lưng tôi ngại ngùng mà rung lên có chút đáng yêu, lên tiếng trêu tôi

"em qua trễ chút nữa sẽ thấy cảnh anh thay quần đó"

"em...."

nói rồi anh đi đến phía sau tôi khi nào không hay, vỗ nhẹ vai tôi. Tôi sợ anh vẫn chưa mặt áo nên không dám quay lại. Đợi đến khi ai dùng sức quay tôi lại đối diện với anh tôi mới biết là anh đã thay xong áo

"anh thay xong rồi sao?"

"chưa, vẫn còn quần"

"..."

"có muốn xem không?"

"không không không..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


tôi dùng hết sức bình sinh từ chối anh, 2 tay vãy vãy tỏ ý không muốn. Anh thấy 2 tay tôi cứ quơ qua quơ lại không yên phận vậy là trực tiếp nắm lấy cổ tay 2 bên, nói

"yên "

giọng anh không to không nhỏ nhưng có phần nghiêm túc làm tôi có chút sợ lập tức đứng im như pho tượng.

thấy tôi đã im lặng anh bây giờ mới lên tiếng hỏi

"có chuyện gì?"

tôi bị anh nói cho đứng im không dám nhúc nhích cũng không hó hé nói nửa lời

"nói đi, anh cho phép"

ngay khi anh cho phép, tôi liền thoát 2 tay ra khỏi tay anh mở điện thoại giơ ra cho anh xem.

giây trước còn được nắm lấy ngay giây liền trống không, lòng anh chợt hụt đi vào nhịp còn khá tức giận nhưng vì cô gái nhỏ trước mặt vẫn nhịn xuống xem xem là thứ gì khiến em kích động như vậy

không xem thì thôi, xem rồi càng tức hơn. ấy vậy mà lại là giấy báo trúng tuyển đại học, vị trí còn là ở nước ngoài.

"đăng kí khi nào?"

"cũng được nửa năm rồi ạ. Em cứ sợ sẽ không đậu nên không nói với ông nội. Nay đậu rồi, em cũng không cần lo lắng nữa có thể trực tiếp nói với ông rồi"

"anh là người biết đầu tiên?"

"cũng không hẳn"

"..."

"không, ý em là chuyện em đăng kí du học anh không phải là người đầu tiên biết nhưng anh là người đầu tiên biết em đậu đại học"

"em chắc chắn muốn đi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"ừm"

"..."

thấy anh im lặng có vẻ không vui, tôi liền giở trò Vân Hi hay làm, nắm lấy góc áo anh kéo kéo làm nũng nói

"anh trai, em quyết định rồi....anh sẽ ủng hộ em chứ"

thấy tôi vì được đi học còn làm nũng, dù không mấy vui vẻ nhưng cũng nhẫn nhịn đồng ý

"được. Ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì lập tức báo anh. Được chứ?"

"được ạ"

"ngày ngày gọi điện báo cho anh"

"nhưng sẽ lệch múi giờ"

"không quan trọng, chỉ cần là em gọi. Anh sẽ luôn bắt máy"

"anh trai"

nhìn thấy anh quan tâm tôi như vậy làm tôi có chút ấy nấy. Rõ là anh vừa về chưa bao lâu vậy mà tôi bây giờ lại chuẩn bị đi.

tôi buồn bã nhón chân đưa 2 tay ra choàng qua cổ ôm chằm lấy anh. Sợ tôi nhón chân sẽ mỏi anh đã hạ thấp người đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi.

"Ngoan, nếu như em không muốn có thể không cần nhập học cũng không cần học đại học. Anh sẽ nuôi em"

nghe thấy anh xúi tôi không học đại học làm sự ấy nấy ban đầu của tôi bay đi hết trơn. Tôi buông anh ra, đạp lên chân anh 1 cái rồi chạy di. Chạy ra đến cửa tôi ngoái đầu lại nói với anh

"em thà không ở nhà với anh còn hơn không học đại học..... lêu lêu..."

bị tôi đạp vào chân có chút đau, anh ôm chân nhảy nhảy nhìn tôi tức giận hét lớn

"Lạc Thủy, em đứng lại ngay cho anh"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Lạc Văn Khúc

Số ký tự: 0